• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (4 Viewers)

  • Chương 356 - Chương 356

Chương 356 HÀNH TRÌNH ĐẾN RỪNG NHIỆT ĐỚI

Theo như tài liệu ghi lại, người này tên là Đường Hàm, là phóng viên của một toà soạn, anh ta và mấy người đã chết là bạn bè, bữa tiệc riêng tư được lão Lâm nhắc đến được tổ chức ở nhà họ.



Mà Đường Hàm này hai tuần trước từng đi công tác ở nước F, đi đưa tin về tình hình tan chảy của sông băng những năm gần đây. Sau khi Đường Hàm kết thúc chuyến công tác quay về nước không bao lâu thì nước F bùng nổ một căn bệnh truyền nhiễm cộng động nặng nề.



Tuy nhiên, vì nước S và nước F chưa thiết lập quan hệ ngoại giao, nên tạm thời chưa biết được tình hình cụ thể của dịch bệnh truyền nhiễm ở nước F. Vì Đường Hàm vừa mới trở về từ nước F, cho nên cục an toàn y tế cộng đồng của thủ đô có lý do để nghi ngờ cái chết của những người này có liên quan đến chuyện kia...



Trùng hợp là, ngay buổi sáng sau hôm liên hoan, Đường Hàm lên đường đi công tác, lần này anh ta đến một khu rừng mưa nhiệt đới để tìm hiểu về nạn chặt phá rừng tại địa phương, thế nên khi các ngành chức năng phát hiện ra được vấn đề có thể liên quan đến Đường Hàm thì anh ta đã mất liên lạc với tòa soạn.



Bởi vì nơi Đường Hàm đến là một địa phương heo hút, cho nên tín hiện điện thoại của anh ta xuất hiện lần cuối ở một ngôi làng có tên là Walla. Cảnh sát thủ đô nhanh chóng liên hệ với cảnh sát địa phương, nhưng khi họ đến nơi thì Đường Hàm đã xuất phát từ hai ngày trước.



Sau khi nắm được thông tin này, bên phía thủ đô còn tưởng là Đường Hàm đã kết thúc chuyến công tác đang trên đường quay về, cho nên mới có việc đêm qua Từ Lệ dẫn người thiết lập trạm kiểm tra an ninh.



Biết rõ mọi chuyện rồi, người của số 54 đều trầm mặc không nói gì, bởi vì bọn họ đều biết chuyện lần này không đơn giản! Không ai biết rốt cuộc Đường Hàm đã gặp phải chuyện gì ở nước F, bây giờ người lại mất tích, càng khiến câu chuyện trở nên khó giải thích...



Viên Mục Dã đóng tập tài liệu lại hỏi: “Khi Đường Hàm đến nước F làm phóng sự chỉ đi một mình thôi à?”



Lão Lâm lắc đầu: “Nghe nói còn có một người quay phim đi cùng, nhưng ngày thứ ba sau khi người này về nước thì qua đời do tai nạn giao thông!”



“Chắc chắn là do tai nạn giao thông?” Đoàn Phong nghi ngờ.



Lão Lâm khẳng định nói: “Chắc chắn...”



“Thế thi thể đâu?” Đoàn Phong tiếp tục hỏi.



Lão Lâm thở dài: “Bởi vì chuyện này không hề có tranh cãi hay kiện tụng gì, người lái xe cũng hứa sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm cho nên đã được hỏa táng ngay sau đó.”



Đoàn Phong bực bội vỗ đùi: “Sao có thể chết trùng hợp như thế được?”



Lão Lâm cũng bất lực: “Không ai khống chế được chuyện này, nhưng trước mắt, để tình hình không tiếp tục xấu đi, nhất định phải nhanh chóng tìm được Đường Hàm, nếu anh ta thực sự là nguồn lây nhiễm... Hậu quả rất khó tưởng tượng.”



Đoàn Phong quăng tài liệu trong tay lên bàn: “Giờ sao? Chúng ta đi tìm à?”



Lão Lâm cười: “Người của số 54 chúng ta đều thần thông quảng đại, lúc này mà không phô diễn tài năng thì còn đợi lúc nào? Hơn nữa, tình huống lúc này không thể coi thường, một khi tình thế xấu đi... sẽ không chỉ là chết vài người thôi đâu.”

Thật ra điều này không cần tiến sĩ Lâm nói trong lòng mọi người đều hiểu rõ, tay Đường Hàm này là một phóng viên, tất nhiên là thích chạy nhảy khắp nơi, nếu như không nhanh chóng tìm ra được anh ta, thì có trời mới biết anh ta sẽ đưa căn bệnh quỷ quái đó đến những đâu.



Lúc này Viên Mục Dã đưa ra một nghi vấn: “Gia đình của người quay phim kia thì sao? Đã đưa họ đi kiểm tra y tế chưa?”



Lão Lâm gật đầu nói: “Chuyện này không cần lo, những người trước đây đã từng tiếp xúc với người chết đều được cách ly, cho nên vấn đề hiện giờ là Đường Hàm, chỉ cần tìm được anh ta thì những chuyện khác sẽ thuận lợi thôi.”



“Tôi thấy cũng chưa hẳn... biết đâu khi chúng ta tìm thấy anh ta, anh ta đã lây bệnh cho người khác rồi thì sao?” Đoàn Phong dội một gáo nước lạnh.



Tiến sĩ Lâm không trả lời vấn đề này của Đoàn Phong, chỉ ném lại một câu: “Làm hết sức mình, nghe mệnh trời” rồi quay người đi ra ngoài...



Nơi cuối cùng Đường Hàm xuất hiện là ở làng Walla thuộc vùng núi phía Nam của nước S, có khí hậu rừng mưa nhiệt đới. Nơi đây không chỉ có địa hình hiểm trở, mà còn có nhiều loại côn trùng và khí độc, ngoại trừ dân thổ cư bản địa thì bình thường rất hiếm khi có người ngoài lai vãng.



Hơn nữa, rừng nơi đó rậm rạp, độ cao so với mực bước biển không chênh nhau nhiều, cho nên những người thích leo núi hoặc thích đi bộ không thường đến, bởi vậy nơi đó đến giờ vẫn là một vùng đất bí ẩn của nước S... Mà sở dĩ lần này Đường Hàm đến đó, là vì mấy năm gần đây bọn trộm gỗ chuyển hướng chú ý đến khu rừng này.



Nghe nói có người từng nhìn thấy ở nơi sâu nhất trong rừng rậm nhiệt đới có rất nhiều loại gỗ quý như gỗ Sưa, gỗ Tử Đàn… Cho nên mấy năm gần đây tình trạng trộm gỗ ở khu vực xung quanh làng Walla ngày càng táo tợn, thậm chí đã đến mức rất nghiêm trọng...



Từ lý lịch của Đường Hàm không khó để Viên Mục Dã nhận ra, anh ta là một phóng viên rất có tinh thần nghề nghiệp, trước kia anh ta đã từng đưa tin về mấy sự kiện gây ra chấn động không nhỏ trong nước S.



Trong những năm gần đây, Đường Hàm tập trung vào mảng tin tức về môi trường sinh thái, vì vậy anh ta thường xuyên đi đến các quốc gia khác nhau, đôi khi nếu không phải tình huống khẩn cấp thì thậm chí một hai tháng cũng không nhận được tin tức nào của anh ta. Bởi vậy có thể thấy nếu không phải vì sự cố bất ngờ lần này, việc mất liên lạc với Đường Hàm không có gì là lạ cả...



Đêm hôm đó Viên Mục Dã gọi điện cho Từ Lệ, hỏi phía cảnh sát có điều tra được hành tung của Đường Hàm không? Từ Lệ cười khổ nói: “Có cái rắm! Tên nhóc đó chạy thẳng vào trong núi lớn như thế, có trời mới biết lúc này anh ta chạy đi đâu!” Vietwriter.vn



Viên Mục Dã đọc cho Từ Lệ một số điện thoại vệ tinh, dặn anh ta nếu biết vị trí mới nhất của Đường Hàm thì phải gọi ngay cho cậu!



Từ Lệ nghi ngờ hỏi: “Việc này cũng chuyển đến số 54 các cậu à?”



Viên Mục Dã ừ một tiếng: “Ngày mai chúng tôi sẽ xuất phát, vào trong khu rừng già đó tìm người, nhưng không ai biết anh ta có còn ở trong khu rừng đó hay không, cho nên chỉ cần anh có tin tức gì của anh ta thì nhất định phải nói cho tôi trước tiên, nếu không chúng tôi sẽ như mò kim đáy bể!”



Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã một tay xách hàng lý, một tay dắt Kim Bảo đi đến số 54. Từ sau khi Diệp Dĩ Nguy xảy ra chuyện, mỗi lần Viên Mục Dã đi ra ngoài đều giao Kim Bảo cho đầu bếp Lưu chăm sóc. Ban đầu cậu tưởng Kim Bảo sẽ khó làm quen, không ngờ con chó thối thây này đối với ai cũng như quen thuộc, ở với ai cũng được hết...



Bởi vì không biết khi nào sẽ quay về, cho nên trước khi xuất phát đầu bếp Lưu nhét cho Viên Mục Dã mấy túi bánh quy đen to, nhét đầy ba lô sau lưng cậu, thành ra trong đám người, hành lý của cậu là nặng nhất.



Ba tiếng sau, đoàn người số 54 đã tới mục đích của lần hành động này, thành phố biên giới phía nam nước S, Diego. Mọi người vừa ra khỏi sân bay thì nhìn thấy một người đàn ông gầy gò đen nhẻm giơ một tấm bảng ghi dòng chữ “Số 54” đứng trong đám người...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom