• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (2 Viewers)

  • Chương 357 - Chương 357 LÀNG WALLA

Chương 357 LÀNG WALLA

Người đón họ tên Kiều Tử Sơn, là cán bộ ngành y tế thành phố Diego, chịu trách nhiệm phối hợp làm việc với số 54... Bởi vì mục đích chuyến đi này của bọn họ là làng Walla xa xôi, cho nên bọn họ chỉ dừng lại ở thành phố Diego để chỉnh đốn đồ đạc rồi lập tức xuất phát.



Trước khi đi tiến sĩ Lâm đã từng liên lạc với Kiều Tử Sơn, liệt kê một số trang bị số 54 cần sử dụng trong chuyến đi này, bởi vì có nhiều thứ bị cấm mang theo trên máy bay, cho nên bọn họ đành để Kiều Tử Sơn mua tại thành phố Diego.



Trên đường đi, Viên Mục Dã hỏi Kiều Tử Sơn: “Đã tìm được người dẫn đường chưa?”



Kiều Tử Sơn cười híp mắt, nói: “Không giấu các vị, tôi chính là người dẫn đường...”



Lúc này, cả đoàn người số 54 mới cẩn thận quan sát Kiều Tử Sơn đang lái xe, người này mặc dù nhìn gầy gò nhưng thân hình rắn chắc, đúng là trông không giống những gã quen ngồi trong văn phòng.



Viên Mục Dã cười nói: “Xem ra chúng tôi đúng là có mắt không nhìn ra châu báu rồi... Không biết đường đến làng Walla có dễ đi không?”



Kiều Tử Sơn cười khổ: “Nói thật, nếu không phải vì tình hình nghiêm trọng, chắc chắn tôi sẽ không nhận việc này.”



Đoàn Phong ngồi cạnh Viên Mục Dã hỏi tiếp: “Anh nói vậy là như thế nào?”



Kiều Tử Sơn trả lời bằng giọng bất đắc dĩ: “Mấy anh không biết đấy thôi, làng Walla này không những nằm ở vị trí xa xôi, mà trong làng chỉ có người của một dân tộc cùng nhau chung sống, bọn họ khá bài xích người bên ngoài...”



Trương Khai ngồi ở vị trí cạnh ghế lái thấy kỳ lạ, bèn hỏi: “Làng họ có bảo vật gì à? Sao phải đề phòng người bên ngoài như vậy?”



Kiều Tử Sơn cười đáp: “Chắc không phải vậy đâu, thật ra người trong làng vẫn còn tư tưởng lạc hậu, họ sợ hãi những chuyện lạ và người lạ, cho nên mới hình thành sự bài xích với người bên ngoài.”



Viên Mục Dã nói nghiêm túc: “Trước kia anh đã từng đến làng Walla chưa?”



Kiều Tử Sơn nghe cậu hỏi vậy thì im lặng một lúc mới nói: “Thật ra, tôi chính là người làng Walla...”



Mọi người nghe xong đều hiểu ra, bảo sao lão Lâm lại để anh ta làm người dẫn đường! Hoắc Nhiễm tò mò: “Không phải người trong làng anh rất bài xích người bên ngoài à? Sao anh...”



Kiều Tử Sơn giải thích: “Nói đúng nghĩa thì tôi là một nửa người Walla, mẹ tôi là người Walla, còn cha tôi là người trong thành phố. Có một lần cha tôi đi thám hiểm trong rừng mưa nhiệt đới bị thương, đúng lúc được người dân trong làng Walla đi ngang qua cứu về, mà người cứu cha tôi chính là ông ngoại tôi.”



Kiều Tử Sơn thấy mọi người đều chăm chú lắng nghe, nên ngượng ngùng kể tiếp: “Những chuyện sau đó cũng theo motip cũ, người được cứu mạng thích con gái của ân nhân, nhưng bởi vì ông ấy là người ngoài tộc nên gặp phải không ít cản trở, cuối cùng người trong làng còn đuổi cha tôi khi đó vết thương đã khá hơn ra khỏi làng Walla...”



Hoắc Nhiễm là người mặt lạnh nhưng tim nóng, nghe Kiều Tử Sơn nói được một nửa rồi ngừng lại thì vội vàng hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Cuối cùng cha mẹ anh làm thế nào để yêu nhau rồi sống với nhau?”

Không ngờ Kiều Tử Sơn lại lắc đầu tiếc nuối: “Bọn họ cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau...”



Không ai trong xe nghĩ rằng câu chuyện không phải là một kết thúc có hậu, vì Kiều Tử Sơn đã ra đời, hai người họ lại vẫn không thể ở bên nhau là sao? w●ebtruy●enonlin●e●com



Kiều Tử Sơn thấy vẻ mặt mọi người đều không hiểu, đành nói tiếp: “Thời điểm cha tôi rời đi đã hẹn với mẹ tôi nhất định sẽ quay lại đón bà, kết quả ông ấy đi không lâu thì mẹ tôi phát hiện ra có tôi... Nhưng đợi đến khi cha tôi quay lại đón thì mẹ tôi đã qua đời vì khó sinh. Lúc đó cha tôi rất đau khổ, cho rằng ông đã hại chết mẹ tôi, nên đã để tôi lại, xem như một điều an ủi cho ông ngoại tôi. Về sau, đến khi tôi mười tuổi, sức khỏe của ông ngoại ngày càng yếu, ông đã nhờ người liên hệ với cha tôi, đưa tôi từ làng Walla đến thành phố sống.”



“Vậy những năm gần đây anh đã từng quay lại làng Walla chưa?” Đoàn Phong hỏi.



Kiều Tử Sơn gật đầu: “Mấy năm trước khi ông ngoại tôi mất vì bệnh, tôi đã từng quay về chịu tang, sau này mỗi năm tôi đều về một hai lần thăm mọi người trong làng. Khi còn bé tôi cảm thấy làng Walla rất tốt, nhưng mỗi lần quay về lại cảm thấy làng ngày càng tụt hậu, đến bây giờ vẫn còn chưa có điện. Trong làng có rất nhiều người nhiễm chút bệnh vặt mà không được điều trị hiệu quả cuối cùng chuyển biến nặng rồi qua đời.”



Viên Mục Dã nghe ra Kiều Tử Sơn vẫn có tình cảm với làng Walla, dù sao anh ta cũng lớn lên ở đó, chắc cũng có ý muốn thay đổi những điều này, nhưng suy nghĩ của người trong làng không dễ dao động...



Sau đó Kiều Tử Sơn cũng xác nhận suy đoán của Viên Mục Dã: “Thật ra mấy năm nay tôi phụ trách làng Walla, thường xuyên động viên họ đi tái định cư tập thể... bởi vì vị trí của làng Walla quá xa xôi, ngay cả đường cái cũng không có, muốn làm đường thì chi phí quá cao, không bằng chuyển toàn bộ người dân từ trong rừng mưa nhiệt đới ra bên ngoài! Hơn nữa, chính phủ cũng đồng ý bỏ tiền hỗ trợ người dân, đồng thời cũng quy hoạch một khu vực gần thành phố Diego để kiến thiết ngôi làng mới cho họ. Nhưng tư tưởng của người dân trong làng quá bảo thủ, bọn họ không ai muốn rời khỏi làng Walla.”



Đang nói chuyện bỗng mọi người cảm thấy xe lắc lư dữ dội, Kiều Tử Sơn nói với mọi người: “Đoạn đường đất này dù xấu nhưng vẫn có thể đi xe được, đằng trước kia còn không có đường để đi, chúng ta chỉ có thể đi bộ lên núi.”



Đại Quân thuận miệng hỏi: “Mất bao lâu để đi bộ đến làng Walla?”



Kiều Tử Sơn ước chừng: “Với tốc độ của tôi thì đi khoảng ba tiếng đường núi!”



Mọi người nghe xong đều thầm cười khổ, quả nhiên là một chuyến khổ sai rồi.



Kiều Tử Sơn an ủi: “Yên tâm đi, đường lên núi mặc dù vất vả nhưng đoạn đường này rất an toàn, tôi nhất định có thể đưa các vị đến đó bình an...”



Viên Mục Dã tò mò hỏi: “Vậy ai dẫn đường cho Đường Hàm đi đến đó vậy?”



Kiều Tử Sơn lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, phóng viên Đường đi điều tra phóng sự bí mật nên chắc anh ta tự tìm đường... Sau này, khi thành phố Diego biết chuyện anh ta mất tích đã cử tôi dẫn người đến làng Walla tìm, nhưng người trong thôn nói bọn họ đã đi rồi.”



Nhắc đến Đường Hàm, Kiều Tử Sơn lo lắng nói: “Loại bệnh kia là gì? Có những đường lây truyền như thế nào?”



Viên Mục Dã lắc đầu: “Chúng tôi cũng không nắm rõ được tình hình cụ thể, nhưng sau khi Đường Hàm về nước không thể chỉ liên lạc với mỗi mấy người bạn bác sĩ kia mà không tiếp xúc với người khác được, thế nhưng chỉ có bọn họ bị lây nhiễm, điều này chứng minh chỉ nói chuyện bình thường thì sẽ không bị lây nhiễm...”



Kiều Tử Sơn gật đầu: “Nếu như không lây lan thông qua giọt bắn và nước bọt thì tốt rồi, như vậy người làng Walla sẽ không sao...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom