Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 375 - Chương 375 THẨM NHƯ YÊN
Chương 375 THẨM NHƯ YÊN
Hiện giờ công ty vận chuyển hàng và người trong nhà đều không thể tin, cả ăn miếng cơm Đoàn Thiên Lâm cũng sợ bị người ta bỏ thuốc độc, vì thế anh ta lấy cớ muốn sang tỉnh lân cận để tạm thời rời khỏi nhà họ Đoàn, trên thực tế là ra ngoài tìm những người làm cũ.
Từ nhỏ đến lớn, Đoàn Thiên Lâm luôn rất hiền hòa với những người làm trong nhà, chưa bao giờ bày ra dáng vẻ cậu chủ. Cho nên quan hệ của anh ta và những người làm lâu năm đều tốt đẹp, cũng biết quê quán của họ ở đâu.
Vì vậy anh ta lặn lội tìm được vài người trong số đó, nhưng khi bọn họ thấy Đoàn Thiên Lâm thì phản ứng đầu tiên là quay đầu bỏ đi, không dám nói một câu với anh ta. Đoàn Thiên Lâm biết tính cách của những người này, e rằng họ bị nguy hiểm gì đó nên mới có hành động như thế.
Đoàn Thiên Lâm biết nếu bọn họ không chịu nói thì mình có nói gì cũng chỉ uổng phí. Vì thế anh ta đổi cách, hỏi thăm tung tích của Đoàn Phúc và Đoàn An. May mà mấy người làm cũ này còn coi như nể tình xưa nghĩa cũ, kể cho anh ta biết hoàn cảnh của Đoàn Phúc và Đoàn An.
Đúng là bác Phúc bị té ngã thật nên bị liệt, nhưng ông ấy cũng không được đưa về quê mà là bị Thẩm Như Yên sai người ném vào một căn nhà của nhà họ Đoàn ở dưới quê, mỗi ngày chỉ cho một bữa cơm, chưa đến một tháng đã mất.
Về phần Đoàn An, ông ấy lại bị lão gia đuổi đi vào nửa năm trước, nói là ông ấy nuốt riêng một khoản tiền hàng, bị lão gia phát hiện. Nhưng lão gia nể tình ông ấy đã ở nhà họ Đoàn rất nhiều năm nên cũng không báo quan mà cho một số tiền rồi đuổi đi.
Nhưng lúc ấy, có nói gì Đoàn An cũng không chịu rời khỏi đây, còn thường xuyên trở lại công ty vận chuyển hàng gây chuyện. Sau đó cũng không biết sao mà gặp cướp, không những cướp tiền mà còn đánh gãy một chân của ông ấy, từ bấy đến giờ không có ai gặp lại ông ấy, nghe nói là về quê ở phía Nam.
Mười ba tuổi Đoàn An đã vào nhà họ Đoàn, làm suốt mười mấy năm, từ một người làm nho nhỏ từng bước một làm lên tới quản lý chính. Đoàn Thiên Lâm không tin ông ấy sẽ tự hủy tương lai của mình bởi vì tham tiền. Hơn nữa, anh ta nhớ rõ cha của mình đã từng nói, mới mười ba tuổi mà Đoàn An đã tới nhà họ Đoàn hoàn toàn là bởi vì anh trai và chị dâu của ông ở dưới quê không thể nuôi nổi ông ấy. Ông Đoàn thấy ông ấy thành thật và đáng thương cho nên mới giữ lại.
Đến bây giờ Đoàn Thiên Lâm vẫn còn nhớ rõ, lúc trước cha coi trọng sự thành thật và đúng mực của Đoàn An nên mới để ông ấy làm quản lý. Tại sao ông ấy lại phản bội lòng tin của cha vì một khoản tiền hàng chứ?
Lúc trước khi Đoàn Thiên Lâm rời khỏi nhà, sắc mặt của Thẩm Như Yên có vẻ khá vui sướng. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ là do có cô ta thổi gió bên gối nên cha của anh ta mới có thể đồng ý chuyện anh ta ra nước ngoài nhanh như vậy.
Những chuyện sau đó, Đoàn Thiên Lâm càng điều tra càng kinh ngạc. Thậm chí anh ta cảm thấy bắt đầu từ khi Thẩm Như Yên kết hôn với cha mình đã tính kế từng bước một hòng mưu đồ tài sản nhà họ. Vì thế anh ta vội vã đi xe lửa về quê của Đoàn An, hỏi thăm mấy bận mới tìm được chỗ ở hiện giờ của Đoàn An.
Khi Đoàn Thiên Lâm xuất hiện trước mặt Đoàn An, cả hai người đều cảm thấy khá khiếp sợ. Đoàn Thiên Lâm khiếp sợ là vì chỉ ngắn ngủi một năm không gặp, Đoàn An đã không còn dáng vẻ như ngày xưa nữa, chẳng những người còng xuống mà từ đầu gối chân phải của ông ấy xuống phía dưới đã biến mất.
Mới đầu Đoàn Thiên Lâm còn tưởng Đoàn An bị què một chân, không ngờ lại là mất một chân. Mà Đoàn An khiếp sợ ắt hẳn là vì lúc mình còn sống vẫn có thể gặp được cậu chủ, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hai người không ai nói nổi thành lời…
“Chân của chú…? Ai làm?” Đoàn Thiên Lâm nặng nề hỏi.
Đoàn An hơi kích động: “Cậu chủ, cuối cùng cậu đã trở lại… Làm sao cậu tìm được tới đây?”
Đoàn Thiên Lâm thấy Đoàn An cũng không trả lời câu hỏi của mình nên lặp lại một lần nữa: “Rốt cuộc là ai làm?”
Đoàn An cười khổ đáp: “Còn có thể là ai? Mặc dù bề ngoài là tôi gặp phải lũ cướp, nhưng tôi đã cống ra hết tiền bạc trên người mà đối phương vẫn chém đứt một chân của tôi, còn cảnh cáo tôi nếu không nhanh chóng rời khỏi đó, lần sau sẽ đứt đầu.”
Sau khi tìm được Đoàn An, cuối cùng trong lòng Đoàn Thiên Lâm đã chắc chắn, mọi ngờ vực của mình đã có người giải đáp được, anh ta bèn tìm ghế ngồi xuống rồi nhìn hoàn cảnh trong nhà.
“Tình hình hiện giờ của chú thế nào? Kiếm sống bằng gì?”
Đoàn An thở dài: “Cậu chủ lo cho Đoàn An quá. Hiện giờ tôi chỉ sống kéo dài hơi tàn thôi. Nếu không phải nhờ anh trai tiếp tế, e rằng tôi đã chết đói từ lâu rồi. Năm đó lúc bỏ nhà đi, tôi cảm thấy anh trai và chị dâu không chịu chứa, hiện giờ cùng đường cũng chỉ có thể mặt dày trở lại.”
Đoàn Thiên Lâm gật đầu: “Đã để chú chịu khổ rồi. Chú kể cho cháu nghe xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hôm đó Đoàn Thiên Lâm đã biết được một phiên bản khác của câu chuyện từ Đoàn An. Lúc trước đúng là ông Đoàn bị cảm lạnh trên đường chở hàng, từ sau đó sức khỏe vẫn khi tốt khi xấu.
Ông Đoàn vừa bệnh, có rất nhiều chuyện không thể tự mình ra mặt, cho nên đều do bà nhỏ Thẩm Như Yên làm… Ban đầu cô ta chỉ truyền đạt lại những quyết định của ông Đoàn, nhưng dần dà có rất nhiều chuyện thật ra là do cô ta làm chủ.
Mới đầu Đoàn An cũng cảm thấy đây không phải là vấn đề gì lớn, suy cho cùng Thẩm Như Yên cũng chỉ là một bà vợ lẽ, người có thể thật sự thừa kế sự nghiệp của nhà họ Đoàn chỉ có thể là cậu chủ Đoàn Thiên Lâm. Bây giờ Thẩm Như Yên quán xuyến chỉ là tạm thời thôi…
Nhưng ông không ngờ Thẩm Như Yên lại tìm về một người đàn ông tự xưng là anh họ của cô ta, xếp gã vào làm ở công ty vận chuyển hàng của nhà họ Đoàn, cũng chính là quản lý chính của công ty vận chuyển hàng hiện giờ, Thẩm Dật.
Từ sau khi Thẩm Dật xuất hiện, tất cả mọi việc bắt đầu dần dần thay đổi. Đầu tiên là người hầu và bà vú trong nhà lần lượt bị đổi, sau đó lại thay máu người làm trong công ty vận chuyển hàng, chèn ép đuổi mấy người làm lâu năm đi.
Đoàn An biết nếu còn tiếp tục như vậy, chắc chắn việc làm ăn của công ty vận chuyển hàng sẽ bị ảnh hưởng, nên ông muốn tìm lão gia nói chuyện cho rõ, kết quả lại bị Thẩm Như Yên ngăn cản, bảo ông đừng làm ảnh hưởng lão gia dưỡng bệnh.
Nguồn : Vietwriter.vn
Lúc ấy cũng được một khoảng thời gian rồi Đoàn An không gặp ông Đoàn, nên không biết ông ấy đã bệnh đến mức nằm liệt giường không dậy nổi. Vì thế ông nhanh chóng tìm đến bác Phúc quản gia, muốn hỏi thăm thử tình hình gần đây của lão gia.
Ai ngờ hỏi ra mới biết cả bác Phúc cũng bị bệnh, nghe đâu bởi vì chăm sóc lão gia nhiều ngày nên mệt mỏi quá, buổi tối không chú ý bị bước hụt chân ngã từ hàng hiên xuống, đã hôn mê vài ngày rồi.
Đến lúc này Đoàn An mới nhận thức được chuyện có vấn đề, vì thế ông mua chuộc một bà vú mới trong nhà, biết được chỗ của bác Phúc từ bà ta…
Hóa ra sau khi té bị thương, ông ấy đã bị Thẩm Như Yên đưa ra khỏi nhà họ Đoàn ngay trong đêm, ném đến một căn nhà tách biệt ở nông thôn, ngoài miệng nói là có sai người dốc lòng chăm sóc, nhưng thật ra lại là nhốt ông ấy ở trong phòng, mỗi ngày chỉ đưa có một phần cơm nguội.
Hiện giờ công ty vận chuyển hàng và người trong nhà đều không thể tin, cả ăn miếng cơm Đoàn Thiên Lâm cũng sợ bị người ta bỏ thuốc độc, vì thế anh ta lấy cớ muốn sang tỉnh lân cận để tạm thời rời khỏi nhà họ Đoàn, trên thực tế là ra ngoài tìm những người làm cũ.
Từ nhỏ đến lớn, Đoàn Thiên Lâm luôn rất hiền hòa với những người làm trong nhà, chưa bao giờ bày ra dáng vẻ cậu chủ. Cho nên quan hệ của anh ta và những người làm lâu năm đều tốt đẹp, cũng biết quê quán của họ ở đâu.
Vì vậy anh ta lặn lội tìm được vài người trong số đó, nhưng khi bọn họ thấy Đoàn Thiên Lâm thì phản ứng đầu tiên là quay đầu bỏ đi, không dám nói một câu với anh ta. Đoàn Thiên Lâm biết tính cách của những người này, e rằng họ bị nguy hiểm gì đó nên mới có hành động như thế.
Đoàn Thiên Lâm biết nếu bọn họ không chịu nói thì mình có nói gì cũng chỉ uổng phí. Vì thế anh ta đổi cách, hỏi thăm tung tích của Đoàn Phúc và Đoàn An. May mà mấy người làm cũ này còn coi như nể tình xưa nghĩa cũ, kể cho anh ta biết hoàn cảnh của Đoàn Phúc và Đoàn An.
Đúng là bác Phúc bị té ngã thật nên bị liệt, nhưng ông ấy cũng không được đưa về quê mà là bị Thẩm Như Yên sai người ném vào một căn nhà của nhà họ Đoàn ở dưới quê, mỗi ngày chỉ cho một bữa cơm, chưa đến một tháng đã mất.
Về phần Đoàn An, ông ấy lại bị lão gia đuổi đi vào nửa năm trước, nói là ông ấy nuốt riêng một khoản tiền hàng, bị lão gia phát hiện. Nhưng lão gia nể tình ông ấy đã ở nhà họ Đoàn rất nhiều năm nên cũng không báo quan mà cho một số tiền rồi đuổi đi.
Nhưng lúc ấy, có nói gì Đoàn An cũng không chịu rời khỏi đây, còn thường xuyên trở lại công ty vận chuyển hàng gây chuyện. Sau đó cũng không biết sao mà gặp cướp, không những cướp tiền mà còn đánh gãy một chân của ông ấy, từ bấy đến giờ không có ai gặp lại ông ấy, nghe nói là về quê ở phía Nam.
Mười ba tuổi Đoàn An đã vào nhà họ Đoàn, làm suốt mười mấy năm, từ một người làm nho nhỏ từng bước một làm lên tới quản lý chính. Đoàn Thiên Lâm không tin ông ấy sẽ tự hủy tương lai của mình bởi vì tham tiền. Hơn nữa, anh ta nhớ rõ cha của mình đã từng nói, mới mười ba tuổi mà Đoàn An đã tới nhà họ Đoàn hoàn toàn là bởi vì anh trai và chị dâu của ông ở dưới quê không thể nuôi nổi ông ấy. Ông Đoàn thấy ông ấy thành thật và đáng thương cho nên mới giữ lại.
Đến bây giờ Đoàn Thiên Lâm vẫn còn nhớ rõ, lúc trước cha coi trọng sự thành thật và đúng mực của Đoàn An nên mới để ông ấy làm quản lý. Tại sao ông ấy lại phản bội lòng tin của cha vì một khoản tiền hàng chứ?
Lúc trước khi Đoàn Thiên Lâm rời khỏi nhà, sắc mặt của Thẩm Như Yên có vẻ khá vui sướng. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ là do có cô ta thổi gió bên gối nên cha của anh ta mới có thể đồng ý chuyện anh ta ra nước ngoài nhanh như vậy.
Những chuyện sau đó, Đoàn Thiên Lâm càng điều tra càng kinh ngạc. Thậm chí anh ta cảm thấy bắt đầu từ khi Thẩm Như Yên kết hôn với cha mình đã tính kế từng bước một hòng mưu đồ tài sản nhà họ. Vì thế anh ta vội vã đi xe lửa về quê của Đoàn An, hỏi thăm mấy bận mới tìm được chỗ ở hiện giờ của Đoàn An.
Khi Đoàn Thiên Lâm xuất hiện trước mặt Đoàn An, cả hai người đều cảm thấy khá khiếp sợ. Đoàn Thiên Lâm khiếp sợ là vì chỉ ngắn ngủi một năm không gặp, Đoàn An đã không còn dáng vẻ như ngày xưa nữa, chẳng những người còng xuống mà từ đầu gối chân phải của ông ấy xuống phía dưới đã biến mất.
Mới đầu Đoàn Thiên Lâm còn tưởng Đoàn An bị què một chân, không ngờ lại là mất một chân. Mà Đoàn An khiếp sợ ắt hẳn là vì lúc mình còn sống vẫn có thể gặp được cậu chủ, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hai người không ai nói nổi thành lời…
“Chân của chú…? Ai làm?” Đoàn Thiên Lâm nặng nề hỏi.
Đoàn An hơi kích động: “Cậu chủ, cuối cùng cậu đã trở lại… Làm sao cậu tìm được tới đây?”
Đoàn Thiên Lâm thấy Đoàn An cũng không trả lời câu hỏi của mình nên lặp lại một lần nữa: “Rốt cuộc là ai làm?”
Đoàn An cười khổ đáp: “Còn có thể là ai? Mặc dù bề ngoài là tôi gặp phải lũ cướp, nhưng tôi đã cống ra hết tiền bạc trên người mà đối phương vẫn chém đứt một chân của tôi, còn cảnh cáo tôi nếu không nhanh chóng rời khỏi đó, lần sau sẽ đứt đầu.”
Sau khi tìm được Đoàn An, cuối cùng trong lòng Đoàn Thiên Lâm đã chắc chắn, mọi ngờ vực của mình đã có người giải đáp được, anh ta bèn tìm ghế ngồi xuống rồi nhìn hoàn cảnh trong nhà.
“Tình hình hiện giờ của chú thế nào? Kiếm sống bằng gì?”
Đoàn An thở dài: “Cậu chủ lo cho Đoàn An quá. Hiện giờ tôi chỉ sống kéo dài hơi tàn thôi. Nếu không phải nhờ anh trai tiếp tế, e rằng tôi đã chết đói từ lâu rồi. Năm đó lúc bỏ nhà đi, tôi cảm thấy anh trai và chị dâu không chịu chứa, hiện giờ cùng đường cũng chỉ có thể mặt dày trở lại.”
Đoàn Thiên Lâm gật đầu: “Đã để chú chịu khổ rồi. Chú kể cho cháu nghe xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hôm đó Đoàn Thiên Lâm đã biết được một phiên bản khác của câu chuyện từ Đoàn An. Lúc trước đúng là ông Đoàn bị cảm lạnh trên đường chở hàng, từ sau đó sức khỏe vẫn khi tốt khi xấu.
Ông Đoàn vừa bệnh, có rất nhiều chuyện không thể tự mình ra mặt, cho nên đều do bà nhỏ Thẩm Như Yên làm… Ban đầu cô ta chỉ truyền đạt lại những quyết định của ông Đoàn, nhưng dần dà có rất nhiều chuyện thật ra là do cô ta làm chủ.
Mới đầu Đoàn An cũng cảm thấy đây không phải là vấn đề gì lớn, suy cho cùng Thẩm Như Yên cũng chỉ là một bà vợ lẽ, người có thể thật sự thừa kế sự nghiệp của nhà họ Đoàn chỉ có thể là cậu chủ Đoàn Thiên Lâm. Bây giờ Thẩm Như Yên quán xuyến chỉ là tạm thời thôi…
Nhưng ông không ngờ Thẩm Như Yên lại tìm về một người đàn ông tự xưng là anh họ của cô ta, xếp gã vào làm ở công ty vận chuyển hàng của nhà họ Đoàn, cũng chính là quản lý chính của công ty vận chuyển hàng hiện giờ, Thẩm Dật.
Từ sau khi Thẩm Dật xuất hiện, tất cả mọi việc bắt đầu dần dần thay đổi. Đầu tiên là người hầu và bà vú trong nhà lần lượt bị đổi, sau đó lại thay máu người làm trong công ty vận chuyển hàng, chèn ép đuổi mấy người làm lâu năm đi.
Đoàn An biết nếu còn tiếp tục như vậy, chắc chắn việc làm ăn của công ty vận chuyển hàng sẽ bị ảnh hưởng, nên ông muốn tìm lão gia nói chuyện cho rõ, kết quả lại bị Thẩm Như Yên ngăn cản, bảo ông đừng làm ảnh hưởng lão gia dưỡng bệnh.
Nguồn : Vietwriter.vn
Lúc ấy cũng được một khoảng thời gian rồi Đoàn An không gặp ông Đoàn, nên không biết ông ấy đã bệnh đến mức nằm liệt giường không dậy nổi. Vì thế ông nhanh chóng tìm đến bác Phúc quản gia, muốn hỏi thăm thử tình hình gần đây của lão gia.
Ai ngờ hỏi ra mới biết cả bác Phúc cũng bị bệnh, nghe đâu bởi vì chăm sóc lão gia nhiều ngày nên mệt mỏi quá, buổi tối không chú ý bị bước hụt chân ngã từ hàng hiên xuống, đã hôn mê vài ngày rồi.
Đến lúc này Đoàn An mới nhận thức được chuyện có vấn đề, vì thế ông mua chuộc một bà vú mới trong nhà, biết được chỗ của bác Phúc từ bà ta…
Hóa ra sau khi té bị thương, ông ấy đã bị Thẩm Như Yên đưa ra khỏi nhà họ Đoàn ngay trong đêm, ném đến một căn nhà tách biệt ở nông thôn, ngoài miệng nói là có sai người dốc lòng chăm sóc, nhưng thật ra lại là nhốt ông ấy ở trong phòng, mỗi ngày chỉ đưa có một phần cơm nguội.
Bình luận facebook