• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (5 Viewers)

  • Chương 376 - Chương 376 BỨC HUYẾT THƯ

Chương 376 BỨC HUYẾT THƯ

Kết quả khi Đoàn An tìm thấy thì phát hiện bác Phúc đã sắp chết. Ông ấy nói với Đoàn An bằng khuôn mặt đầy nước mắt rằng mình không phải bị ngã mà bị người khác đẩy từ phía sau… Cũng bởi vì ông ấy nhìn thấy một số thứ không nên thấy nên có người muốn ông ấy chết.



Đoàn An nghe xong mà thầm kinh hãi, chỉ sợ những nghi ngờ trước đây đã thành sự thật, chuyện không nên nhìn thấy mà bác Phúc đã nói chính là ông chủ Đoàn bị bệnh lâu ngày không khỏi vì có người đã dùng thuốc độc.



Bác Phúc nói lão gia có ơn đối với mình nên không thể nhìn người phụ nữ kia hại chết lão gia, thế là bác tự mình viết một bức thư để Đoàn An đợi cậu chủ về nước rồi tự mình giao cho anh ta, đồng thời còn dặn Đoàn An phải cố gắng chịu đựng, đừng để Thẩm Như Yên có cơ hội đuổi ông đi.



Đoàn An nghe xong thầm cười đau khổ, nếu Thẩm Như Yên đã sắp xếp thật tỉ mỉ và thận trọng tiếng hành từng bước để chiếm tài sản nhà họ Đoàn, vậy sớm hay muộn gì cũng sẽ đuổi ông đi mà thôi, làm sao nhẫn nhịn có thể qua chuyện được?



Quả nhiên sau khi Đoàn An gặp bác Phúc, ông muốn gọi điện ngay cho cậu chủ, nhưng ông còn chưa kịp lấy được địa chỉ của cậu chủ Thiên Lâm ở nước ngoài thì Thẩm Như Yên đã dẫn người đến kiểm toán.



Không có gì bất ngờ xảy ra, Đoàn An bị vu cho tội biển thủ, Đoàn lão gia lúc đó đã không điều hành được việc gì nữa nên toàn bộ mọi chuyện đều do Thẩm Như Yên tự mình xử lý…



Cứ như vậy, Đoàn An bị vu cho một tội danh tưởng tượng rồi bị đuổi ra khỏi công ty vận chuyển nhà họ Đoàn, nhưng do bác Phúc đã nhắc nhở trước đó nên ông không hề rời khỏi địa phương, Đoàn An chỉ muốn đợi cậu chủ trở về để kể hết toàn bộ sự thật.



Thật ra Đoàn An cũng biết chờ đợi như vậy không phải cách hay, ông muốn bí mật quan sát người hầu nhà họ Đoàn để lấy được địa chỉ của cậu chủ ở nước ngoài khi đám người hầu gửi điện “Báo bình an”, nhưng do đối phương đề phòng quá cẩn thận nên từ đầu đến cuối ông không có cơ hội.



Không ngờ đúng lúc này, Đoàn An đột nhiên bị một đám kẻ cướp để mắt đến, bọn chúng có tất cả bốn người, cả bọn đều che mặt và tranh thủ lúc trời tối để tìm đến… Chúng đã cướp toàn bộ tiền bạc của Đoàn An thì chớ, còn chặt đứt một chân của ông rồi uy hiếp phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không sẽ khó giữ được tính mạng.



Đoàn An cũng biết đây là Thẩm Như Yên nhận ra mình có thể là một tai họa ngầm, cho nên đã nghĩ ra biện pháp độc ác như vậy, ông cũng hiểu nếu mình không rời đi thì chỉ sợ không sống được đến lúc cậu chủ trở về, thế là Đoàn An mang theo vết thương rời đi, rồi vừa ăn xin vừa quay về, suýt nữa đã chết trên đường.



Sau đó Đoàn An tự mình giao bức thư mà bác Phúc viết cho Đoàn Thiên Lâm, anh ta mở ra xem thì thấy bên trong là một bức thư được viết bằng máu của bác Phúc… Có thể tưởng tượng hoàn cảnh lúc đó của bác Phúc đã đến mức nào mới phải cắn nát ngón tay viết bức thư này.



Ở trong thư, bác Phúc đã nói cho Đoàn Thiên Lâm biết, sức khỏe của lão gia càng lúc càng tồi tệ không phải là bệnh lâu ngày không khỏi mà do Thẩm Như Yên biết một chút y thuật, cô ta luôn động tay động chân vào thuốc của lão gia bằng cách thêm vài vị tương khắc với dược liệu gốc trên phương thuốc, cô ta cố ý kéo dài bệnh tình của lão gia.



Mặc dù mỗi lần Thẩm Như Yên sắc thuốc cho lão gia xong, cô ta đều cẩn thận chôn thật kĩ cặn thuốc, nhưng vẫn bị bác Phúc tìm được rồi cầm đến cửa hàng thuốc hỏi thì mới biết vấn đề trong đó.



Trừ điều này ra, bác Phúc còn phát hiện một vấn đề khác, đó là quan hệ hơi kỳ quái giữa Thẩm Như Yên và Thẩm Dật, mặc dù bọn họ gọi nhau là anh em họ nhưng bác Phúc lại thấy hai người đó cực kỳ thân mật, kể cả anh em họ thật sự cũng không như thế… Cho nên bác Phúc nghi ngờ quan hệ giữa bọn họ không phải là anh em họ.

Có lẽ Thẩm Như Yên đã nhận ra bác Phúc đang điều tra chuyện của hai người họ cho nên đã ra tay trước, cô ta lợi dụng lúc trời tối đẩy bác Phúc từ bậc thang ở cửa hiên xuống dưới, muốn ông ấy bị ngã chết.



Không ngờ bác Phúc mặc dù già nhưng xương cốt lại cứng rắn, không tắt thở ngay lập tức… Dù sao có đám người hầu trong nhà vẫn đang nhìn, vì để không ai nghi ngờ nên Thẩm Như Yên đành phải đưa bác Phúc đi ngay trong đêm.



Khi bác Phúc tỉnh lại ở biệt viện thì biết chắc chắn mình không thể đợi được đến lúc cậu chủ trở về, vì thế ông ấy tranh thủ lúc người khác không để ý mà giữ lại mảnh giấy bọc bánh bao, sau đó cắn nát ngón tay viết bức thư tuyệt mệnh này, nhưng lại khổ sở vì không có người đáng tin để nhờ cậy.



Đúng lúc này Đoàn An âm thầm đến thăm ông ấy, từ đó mới có cảnh tượng lúc trước.



Khi Đoàn Thiên Lâm xem hết bức thư viết bằng máu của bác Phúc, anh ta nắm chặt nó trong lòng bàn tay, xem ra anh ta đã nghĩ quá tốt về người khác nên mới để loại phụ nữ như Thẩm Như Yên có cơ hội lợi dụng…



Nếu Thẩm Như Yên đã dám gọi Đoàn Thiên Lâm quay về, chắc chắn cô ta đã sắp xếp hết mọi chuyện, hiện giờ cha của anh ta và bác Phúc đều đã chết, Đoàn An cũng tàn tật… Bên cạnh anh ta chẳng có một người đáng tin cậy nào.



Nhưng dù là như vậy, Đoàn Thiên Lâm vẫn không sợ hãi, ít nhất thì bây giờ anh ta vẫn là cậu chủ của nhà họ Đoàn, muốn dùng một đứa con hoang để cướp đi gia sản nhà anh ta sao? Đoàn Thiên Lâm đâu cho phép chuyện đó xảy ra?



Sau khi quay về nhà họ Đoàn, mặc dù trong lòng Đoàn Thiên Lâm cực kỳ căm hận Thẩm Như Yên, nhưng bề ngoài vẫn phải giả vờ vui vẻ… Dù sao mọi chuyện đều là lời nói từ một phía của Đoàn An, cho dù có bức thư viết bằng máu của bác Phúc thì vẫn không tạo ra được tác dụng then chốt nào.



Đồng thời Đoàn Thiên Lâm cũng hiểu rất rõ, tài sản tổ tiên để lại ngoại trừ một số bất động sản và cửa hàng ra thì chỉ còn lại công ty vận chuyển này. Bất động sản và cửa hàng đều có giấy tờ sổ đỏ, ông chủ Đoàn đã cho Đoàn Thiên Lâm đứng tên toàn bộ sau khi vợ ông qua đời.



Cho nên thứ mà mấy người Thẩm Như Yên mơ ước… chỉ có thể là công ty vận chuyển. Có câu: “Một tiếng chiêng vang, mười ngàn lượng vàng”, công ty nhà họ Đoàn gần như nhận thầu phần lớn việc vận chuyển hàng hóa từ Nam ra Bắc, lợi ích trong đó chắc chắn vượt xa chỗ bất động sản của nhà họ Đoàn.



Đoàn Thiên Lâm nghĩ đến đây thì quyết tâm liều mạng, nếu bọn họ đã muốn công ty vận chuyển này, vậy thà bán luôn nó đi, dù sao thì bây giờ anh ta vẫn là chủ nhân của nhà họ Đoàn, bán đồ vật của nhà mình đâu cần người khác đồng ý chứ?



Nói là làm, vì khiến bọn họ không kịp trở tay, sau khi Đoàn Thiên Lâm về nhà, anh ta bắt đầu liên hệ với vài ông chủ của hiệp hội thương mại địa phương, hỏi xem có ai muốn nhận làm kinh doanh vận tải. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Lần này đến lượt Thẩm Như Yên luống cuống, tối hôm đó cô ta chờ sẵn ngoài sảnh, khi thấy Đoàn Thiên Lâm toàn thân đầy mùi rượu quay về thì lập tức tiến lên đón rồi hỏi: “Thiên Lâm, tôi nghe nói cậu muốn bán công ty vận chuyển? Việc này có phải hơi nóng vội quá không? Đây chính là nghề nghiệp giúp nhà chúng ta sống yên ổn, sao có thể nói bán là bán chứ?”



Đoàn Thiên Lâm nghe xong cũng không vội trả lời mà đi đến rót cho mình một chén trà rồi bảo: “Dì Thẩm không cần lo, tôi tự có tính toán của mình, một năm này đâu phải tôi không học được gì, tôi bán công ty vận chuyển hàng hóa đi là vì muốn đầu tư mở ngân hàng, phải giải thích cho dì thế nào nhỉ, làm vận chuyển hàng từ Nam ra Bắc là xách đầu đi kiếm tiền, còn mở ngân hàng chính là tay không bắt sói, dùng tiền của người khác kiếm tiền cho chúng ta.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom