• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (6 Viewers)

  • Chương 382 - Chương 382 HÀNH HÌNH

Chương 382 HÀNH HÌNH

Ông lão tóc trắng thấy Đoàn Thiên Lâm vẫn cứ không tin mình là thần tiên thì cười bảo: “Được rồi, cậu không tin cũng chẳng sao… Nhưng tôi đến đây đúng là để giúp cậu, còn về thân phận của tôi thì đợi lúc nào tôi cứu cậu ra ngoài, cậu tự khắc sẽ biết.”



Ông lão tóc trắng nói xong liền trực tiếp biến mất ngay trước mắt Đoàn Thiên Lâm, nhìn thấy cảnh này Đoàn Thiên Lâm bỗng cảm thấy không biết có phải do mình bị nhốt một mình trong thời gian dài nên sinh ra ảo giác hay không? Nhưng vài ngày nữa là Đoàn Thiên Lâm bị hành hình rồi, đến lúc đó sẽ biết ông lão tóc trắng kia có phải do anh ta tưởng tượng ra hay không.



Nhưng Đoàn Thiên Lâm không ngờ được là, ngày hành hình bỗng tới trước thời hạn, hai binh sĩ kéo anh ta từ trong tù ra ngay giữa đêm khuya, tiếp đó bọc một túi vải màu đen lên đầu Đoàn Thiên Lâm, có vẻ bọn chúng muốn kéo anh ta ra ngoài xử bắn.



“Các người là ai? Hôm nay đâu phải ngày hành hình! Các người muốn dẫn tôi đi đâu?” Đoàn Thiên Lâm to tiếng chất vấn.



Một tên lính khó chịu quát lại: “Hỏi nhiều làm gì? Chết sớm hay chết muộn một ngày đều là chết, chúng tao cũng nghe theo lệnh thôi, ai bảo mày chọc phải người không nên chọc chứ?”



Tên lính không nói thế còn đỡ, gã nói như vậy lại khiến Đoàn Thiên Lâm tức giận, anh ta mắng chửi: “Tao trêu chọc nhân vật tai to mặt lớn nào chứ? Tư lệnh của bộ tư lệnh sao? Tao nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, tao chỉ bắt gian phu thôi thì liên quan quái gì đến lão ta? Chẳng lẽ, kẻ gian phu kia là lão ta à? Không kịp chờ đợi nên muốn ông đây đi chết? Muốn công ty vận chuyển của gia đình tao đi buôn lậu bạch phiến cho lão? Hay thằng gian phu kia là con riêng của lão nên muốn giúp nó thoát tội!”



Hai tên lính thấy Đoàn Thiên Lâm càng nói càng quá đáng thì sốt ruột đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, bọn chúng thật sự muốn dùng súng đánh ngất Đoàn Thiên Lâm, nhưng vì phạm nhân trước khi hành hình phải xác minh bản thân, mà lúc xác minh phạm nhân phải hoàn toàn tỉnh táo, bọn họ đâu thể kéo một người hôn mê bất tỉnh ra xử bắn chứ.



Lúc đó trên đầu Đoàn Thiên Lâm đang đội chiếc túi vải đen nên không thể nhìn thấy gì, đành để mặc cho hai tên lính kéo mình về phía trước, không ngờ đúng lúc này hai tên lính đột nhiên đứng lại, sau đó kéo chiếc túi vải đen trên đầu Đoàn Thiên Lâm xuống…



Ngay sau đó Đoàn Thiên Lâm nhìn thấy một đôi giày da bóng lộn, anh ta nhìn theo chiếc giày này lên phía trên thì thấy một người đàn ông mặc bộ âu phục phẳng phiu đang đứng trước mặt mình, thỉnh thoảng còn dùng khăn tay che mũi với vẻ chán ghét.



“Cậu chủ Đoàn, sao cậu phải khổ thế chứ?” Người đàn ông mặc âu phục nói bằng giọng quái gở.



Đoàn Thiên Lâm nhìn cách ăn mặc của người trước mặt này thì đoán chắc đây là thư ký của tư lệnh mà Kiều Tư Bác đã nói, xem ra đối phương đã không đợi nổi dù chỉ một ngày rồi. Đoàn Thiên Lâm lạnh lùng cười nói: “Ngài thư ký đó hả? Tự mình đến giám sát việc xử bắn sao?”



Người đàn ông mặc âu phục bị nói toạc thân phận thì hơi kinh ngạc, sau đó nghi ngờ hỏi: “Tại sao mày lại biết tao?”



Đoàn Thiên Lâm suy nghĩ vài giây rồi cuối cùng vẫn không nói là mình biết từ miệng Kiều Tư Bác, anh ta đã đối xử hết trách nhiệm của một người bạn cũ, còn về Kiều Tư Bác sau này có thể kết thúc yên lành hay không thì chỉ đành nghe theo ý trời.



Người đàn ông mặc âu phục thấy Đoàn Thiên Lâm không chịu nói thì nháy mắt với tên lính phía sau, đối phương ngay lập tức móc con dao ra đánh gãy chân trái Đoàn Thiên Lâm… Cơn đau đớn kịch liệt khiến anh ta không nhịn được phải rên lên một tiếng.

Nếu như không phải đang bị hai tên lính giữ chặt thì Đoàn Thiên Lâm đã không thể đứng vững, mồ hôi chảy theo khuôn mặt của anh ta xuống phía dưới nhưng mắt của Đoàn Thiên Lâm lại nhìn chòng chọc vào gã đàn ông mặc âu phục… Đối phương thấy Đoàn Thiên Lâm vẫn rất kiên cường thì vừa cười vừa hỏi: “Cậu chủ Đoàn, đến lúc này rồi thì việc gì phải chịu tội cho người khác chứ?”



Đoàn Thiên Lâm cắn chặt răng đến chảy cả máu vì đau đớn, anh ta nghe gã đàn ông mặc âu phục nói như vậy xong thì bất ngờ nhổ ngụm máu trong miệng vào mặt đối phương. Gã đàn ông mặc âu phục này hơi có bệnh thích sạch sẽ, sau khi bị nhổ vào mặt thì thẹn quá hóa giận mà quát ầm lên: “Được, được lắm, vậy thì mày đừng có mà trách tao nhé, tao nghe người ta nói con người khi còn sống mà tàn phế thì kiếp sau đầu thai cũng sẽ tàn phế! Cậu chủ Đoàn, cuộc đời này mày cũng có lúc ở trên đỉnh cao rồi, vậy bây giờ nếm thử mùi vị làm kẻ tàn phế đi!”



Gã đàn ông mặc âu phục nói xong bèn liếc mắt với tên lính, đối phương nhận được mệnh lệnh xong bèn đánh gãy nốt cái chân còn lại của Đoàn Thiên Lâm.



Lần này Đoàn Thiên Lâm thật sự không chịu nổi, mặc dù anh ta cắn chặt răng nhưng trong miệng vẫn gầm gừ như dã thú… Mấy tên lính đang giữ Đoàn Thiên Lâm khẽ buông tay khiến anh ta ngã lăn ra đất. Vietwriter.vn



Cơn đau khiến Đoàn Thiên Lâm kiệt sức, bây giờ anh ta chỉ muốn chết nên cần gì phải để ý đến kiếp sau có bị tàn phế hay không?



Gã đàn ông mặc âu phục thấy Đoàn Thiên Lâm đã đau như vậy rồi mà không chịu nói dù chỉ một câu, thế là gã cười lạnh lùng, nói: “Mày cho rằng không nói thì tao không biết à? Là Kiều Tư Bác nói hả?”



Đoàn Thiên Lâm nghe xong cố nén đau và ngẩng đầu nhìn gã: “Đúng, chính là nó nói đây, tốt nhất bây giờ mày về giết nó đi! Để tránh việc lúc tao biến thành quỷ quay về lại còn phải đi tìm nó!”



Gã đàn ông mặc âu phục nghe vậy thì hơi nghi ngờ, nhưng gã mau chóng khôi phục lại bình thường, gã nói: “Thật ra là ai nói cho mày cũng chẳng quan trọng, mày là một kẻ chắc chắn phải chết thì có thể gây ra sóng gió gì? Nói thật cho mày biết, hôm nay chính là tư lệnh sai tao đến tiễn mày một đoạn đường, còn công ty vận chuyển của gia đình mày… Thẩm Dật sẽ tự mình nhận lấy nó và tiếp tục kinh doanh, mày có thể chết nhắm mắt được rồi.”



Cuối cùng Đoàn Thiên Lâm bị hai tên lính dẫn tới pháp trường, gã cảnh sát béo lúc trước cũng đã chờ ở đó từ lâu, chắc gã phụ trách xác nhận thân phận Đoàn Thiên Lâm.



Đoàn Thiên Lâm nhìn gã một lần để nhớ kĩ mặt, việc anh ta có thể làm bây giờ chỉ là nhớ kĩ dáng vẻ của những người này, Đoàn Thiên Lâm sẽ khắc sâu bọn họ vào trong trí nhớ của mình…



Bởi vì Đoàn Thiên Lâm đã đứng không vững, chẳng biết gã cảnh sát béo tìm ở đâu được một chiếc ghế rồi ném anh ta lên đó… Sau khi hoàn thành hết thủ tục, gã xua tay với đám lính để ra hiệu bọn chúng nổ súng.



Đoàn Thiên Lâm từ từ nhắm mắt lại, anh ta chờ đợi tiếng súng vang lên…



Không ngờ Đoàn Thiên Lâm chờ mãi mà không nghe thấy tiếng súng, hơn nữa anh ta còn cảm thấy không khí hơi ẩm ướt và có vị mặn, thế là Đoàn Thiên Lâm từ từ mở mắt, anh ta lập tức bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ ngây người.



Trước mắt Đoàn Thiên Lâm đâu phải pháp trường mà rõ ràng là cả một bãi biển rất rộng!



Ngay khi Đoàn Thiên Lâm còn chưa tỉnh lại thì bỗng nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói: “Thế nào? Tôi đã nói mình là thần tiên mà? Nếu không thì tại sao tôi có thể cứu cậu từ trong tay tử thần chứ?”



Đoàn Thiên Lâm nhìn lại, anh ta thấy ông lão tóc trắng lúc trước xuất hiện trong phòng giam bây giờ đang đứng sau lưng mình…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom