Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 384 - Chương 384 HỒI PHỤC VĨNH CỬU
Chương 384 HỒI PHỤC VĨNH CỬU
Trong những lần huấn luyện sau đó, huấn luyện viên bắt đầu tăng độ khó lên và có học viên không kết thúc được bài huấn luyện mà bị thương, mặc dù ngoài miệng ông lão tóc trắng nói đưa những học viên này đi chữa trị, nhưng chưa từng có ai trở lại sau khi chữa thương.
Tư chất của Đoàn Thiên Lâm tốt nhất trong đám học viên, nhưng dù là như vậy thì có một số huấn luyện anh ta cũng phải rất vất vả mới hoàn thành… Mặc dù có người nói với huấn luyện viên là huấn luyện như vậy không khoa học, nhưng cuối cùng đều không giải quyết được gì.
Cuối cùng có một ngày khi Đoàn Thiên Lâm đang hoàn thành một huấn luyện cực kỳ khó khăn, anh ta không cẩn thận nên ngã từ trên đài cao xuống, mà phía dưới có rất nhiều cọc gỗ sắc nhọn.
Trong nháy mắt khi Đoàn Thiên Lâm rơi xuống, một chiếc cọc xuyên qua thân thể anh ta, anh ta biết lần này chỉ sợ mình khó mà thoát kiếp số… Vậy mà Đoàn Thiên Lâm không thể ngờ được mình đã tỉnh lại trong một phòng bệnh vào hôm sau.
“Cậu cảm thấy sao rồi?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh Đoàn Thiên Lâm, anh ta quay ra nhìn thì phát hiện ông lão tóc trắng lúc này đang ngồi ngay ngắn bên cạnh giường bệnh.
Đoàn Thiên Lâm khàn giọng hỏi: “Đây là chỗ nào? Tôi không chết à?”
Ông lão tóc trắng đắc ý trả lời: “Cậu là tác phẩm ưu tú nhất của tôi, sao có thể dễ dàng chết được?”
Mặc dù Đoàn Thiên Lâm không quá hiểu đối phương đang nói gì, nhưng anh ta thấy mình bị thương mà lại được cứu chữa chứng tỏ những học viên trước đó chắc cũng không sao cả, có thể do họ bị thương nên đã bị loại, thế là Đoàn Thiên Lâm thuận miệng hỏi: “Tôi bị thương thì có bị loại không?”
Ông lão tóc trắng lắc đầu nói: “Dĩ nhiên không!”
“Vậy tại sao những học viên bị thương lúc trước không thấy quay lại huấn luyện? Chẳng phải bọn họ bị đào thải ư?” Đoàn Thiên Lâm không hiểu.
Ông lão tóc trắng hưng phấn trả lời: “Xét về mặt nào đó thì bọn họ đúng là đã bị loại, bị đào thải, nhưng cậu lại khác, chẳng mấy chốc cậu sẽ trở về.”
Sau khi ông lão tóc trắng rời đi, Đoàn Thiên Lâm không hiểu gì cả, anh ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu ông lão này hưng phấn vì điều gì? Chẳng lẽ vì anh ta không chết? Nhưng khi nghĩ lại cảnh mình rơi từ trên đài cao xuống, Đoàn Thiên Lâm không nhịn được mà tê cả da đầu, anh ta bỗng xốc áo lên rồi nhìn thoáng qua người mình.
Kết quả Đoàn Thiên Lâm lại ngẩn cả người, anh ta nhìn thấy làn da mình bóng loáng, đừng nói là vết thương to mà đến cả vết xước nhỏ cũng chẳng có…
Trước đó Đoàn Thiên Lâm vẫn nghi ngờ tại sao gân chân của mình được chữa khỏi xong lại không hề có vết sẹo, lúc đó Đoàn Thiên Lâm còn tưởng do vết thương không lớn, nhưng hôm nay xem ra chuyện này không phải như vậy.
Vì để chứng minh suy đoán của mình, Đoàn Thiên Lâm cố ý lỡ tay làm vỡ bình hoa trong phòng bệnh, sau đó tranh thủ lúc y tá đến dọn dẹp không để ý mà giấu một mảnh sứ vỡ, sau khi y tá rời đi, anh ta bèn dùng mảnh sứ này rạch mạnh một cái trong lòng bàn tay, trong nháy mắt máu đã chảy ra.
Ngay lúc Đoàn Thiên Lâm hối hận mình cắt hơi sâu thì anh ta bỗng thấy vết thương của mình không chảy máu nữa mà nó khép lại với một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được…
Lúc đó Đoàn Thiên Lâm bị dọa đến ngây người, anh ta không hiểu chuyện này là thế nào? Thật ra Đoàn Thiên Lâm chỉ định rạch tay rồi xem có để lại sẹo hay không, nhưng anh ta đâu ngờ được kết quả lại là thế này!
Ngay lúc Đoàn Thiên Lâm đang giật mình vì sự biến hóa của bản thân, cửa phòng bệnh của anh ta lại bị đẩy ra, cô gái tên Tần Uyển lặng lẽ đi vào. Đoàn Thiên Lâm nghe tiếng bèn quay đầu lại nhìn, trong lòng anh ta cũng thấy hơi ngạc nhiên, anh ta đâu quen biết cô gái này, thậm chỉ còn chẳng nói qua một câu, Đoàn Thiên Lâm không tin Tần Uyển đến đây là để thăm bệnh.
Sau khi bốn mắt nhìn nhau, Tần Uyển đột nhiên ra hiệu Đoàn Thiên Lâm đừng nói gì hết, cô ta từ từ đi vào rồi tìm kiếm bốn phía sau những chiếc rèm, cuối cùng Tần Uyển cũng phát hiện ra một chiếc máy nghe trộm nhỏ đằng sau tấm rèm cửa.
Đoàn Thiên Lâm lập tức bị sự thật này làm cho đờ người, anh ta không ngờ ông lão tóc trắng còn đặt máy nghe trộm mình, điều này chứng tỏ đối phương không tin tưởng mình… Vietwriter.vn
Vào giây phút này Đoàn Thiên Lâm nhận thấy có lẽ cô gái trước mặt sẽ là đáp án cho tất cả các vấn đề của anh ta, nhưng chỗ này bây giờ lại không tiện trò chuyện, thế là Đoàn Thiên Lâm bảo muốn ra ngoài đi dạo, anh ta định tìm một chỗ trống trải rồi hỏi Tần Uyên xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Nhưng khi Đoàn Thiên Lâm vừa ra khỏi phòng bệnh, anh ta phát hiện có hai người mặc áo đen đang đứng gác ở cửa, chắc chắn là do ông lão tóc trắng phái đến để canh chừng anh ta, đối phương hiển nhiên không ngờ được anh lại đột nhiên đi ra ngoài, lúc ấy cả hai bên đều vô cùng kinh ngạc…
Cuối cùng Đoàn Thiên Lâm đành phá vỡ bầu không khí lúng túng: “Mấy ông anh à, trong phòng bệnh thật sự quá khó chịu, tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo thôi…”
Lúc này Tần Uyển cũng đi ra, hai người áo đen nhìn cô ta với vẻ mặt khó xử, Tần Uyển thấy vậy gật đầu nói: “Không sao đâu, tôi đi dạo với anh ta ở dưới nhà, một lát là về thôi.”
Cứ như vậy, Đoàn Thiên Lâm và Tần Uyển cùng đi xuống một vườn hoa nhỏ dưới nhà, đến giờ anh ta mới phát hiện mình đã từng đến chỗ này, chỉ có điều lúc đó không hiểu tại sao mà Đoàn Thiên Lâm vẫn luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê…
Đoàn Thiên Lâm thấy xung quanh cuối cùng cũng không còn người hay thứ gì nghe lén, anh ta đang muốn lên tiếng hỏi Tần Uyển xem đã có chuyện gì xảy ra thì không ngờ Tần Uyển lại nói trước: “Anh đừng nói gì hết, nghe tôi nói này…”
Đoàn Thiên Lâm khẽ gật đầu rồi yên tĩnh nghe Tần Uyển nói…
“Người luôn lừa gạt anh tên là Trường Cốc Xuyên, đừng tin bất cứ lời nào mà lão nói, bởi vì lão ta là một kẻ điên…” Sắc mặt Tần Uyển bình tĩnh, không hề có vẻ muốn đùa giỡn.
Đoàn Thiên Lâm nghe mà càng không hiểu gì, anh ta muốn nói ra thắc mắc của mình nhưng lại nhớ đến lúc nãy Tần Uyển đã bảo mình không nên hỏi, thế là đành nhẫn nhịn chờ đối phương tiếp tục nói…
Sau đó Tần Uyển nói cho Đoàn Thiên Lâm biết, Trường Cốc Xuyên là một nhà sinh vật học, lão đã nghiên cứu và chế tạo ra một loại thuốc có thể chữa trị cơ thể vô hạn, đồng thời dùng trên chính bản thân lão.
Nhưng vì thuốc là công thức thế hệ đầu tiên nên có một số sai sót nhất định, Trường Cốc Xuyên dùng xong bắt đầu sinh ra tác dụng phụ nghiêm trọng, mặc dù cơ thể có thể được chữa trị vô hạn nhưng bề ngoài của lão lại ngày một già yếu, nó hoàn toàn không tương xứng với thân thể khỏe mạnh của lão.
Vì để tìm biện pháp giải quyết, Trường Cốc Xuyên cải tiến rồi sử dụng trên thân thể đối tượng thí nghiệm, nhưng không biết bước nào xảy ra vấn đề… Tất cả các đối tượng thí nghiệm đều chết đột ngột trong vòng một đêm.
Trong những lần huấn luyện sau đó, huấn luyện viên bắt đầu tăng độ khó lên và có học viên không kết thúc được bài huấn luyện mà bị thương, mặc dù ngoài miệng ông lão tóc trắng nói đưa những học viên này đi chữa trị, nhưng chưa từng có ai trở lại sau khi chữa thương.
Tư chất của Đoàn Thiên Lâm tốt nhất trong đám học viên, nhưng dù là như vậy thì có một số huấn luyện anh ta cũng phải rất vất vả mới hoàn thành… Mặc dù có người nói với huấn luyện viên là huấn luyện như vậy không khoa học, nhưng cuối cùng đều không giải quyết được gì.
Cuối cùng có một ngày khi Đoàn Thiên Lâm đang hoàn thành một huấn luyện cực kỳ khó khăn, anh ta không cẩn thận nên ngã từ trên đài cao xuống, mà phía dưới có rất nhiều cọc gỗ sắc nhọn.
Trong nháy mắt khi Đoàn Thiên Lâm rơi xuống, một chiếc cọc xuyên qua thân thể anh ta, anh ta biết lần này chỉ sợ mình khó mà thoát kiếp số… Vậy mà Đoàn Thiên Lâm không thể ngờ được mình đã tỉnh lại trong một phòng bệnh vào hôm sau.
“Cậu cảm thấy sao rồi?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh Đoàn Thiên Lâm, anh ta quay ra nhìn thì phát hiện ông lão tóc trắng lúc này đang ngồi ngay ngắn bên cạnh giường bệnh.
Đoàn Thiên Lâm khàn giọng hỏi: “Đây là chỗ nào? Tôi không chết à?”
Ông lão tóc trắng đắc ý trả lời: “Cậu là tác phẩm ưu tú nhất của tôi, sao có thể dễ dàng chết được?”
Mặc dù Đoàn Thiên Lâm không quá hiểu đối phương đang nói gì, nhưng anh ta thấy mình bị thương mà lại được cứu chữa chứng tỏ những học viên trước đó chắc cũng không sao cả, có thể do họ bị thương nên đã bị loại, thế là Đoàn Thiên Lâm thuận miệng hỏi: “Tôi bị thương thì có bị loại không?”
Ông lão tóc trắng lắc đầu nói: “Dĩ nhiên không!”
“Vậy tại sao những học viên bị thương lúc trước không thấy quay lại huấn luyện? Chẳng phải bọn họ bị đào thải ư?” Đoàn Thiên Lâm không hiểu.
Ông lão tóc trắng hưng phấn trả lời: “Xét về mặt nào đó thì bọn họ đúng là đã bị loại, bị đào thải, nhưng cậu lại khác, chẳng mấy chốc cậu sẽ trở về.”
Sau khi ông lão tóc trắng rời đi, Đoàn Thiên Lâm không hiểu gì cả, anh ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu ông lão này hưng phấn vì điều gì? Chẳng lẽ vì anh ta không chết? Nhưng khi nghĩ lại cảnh mình rơi từ trên đài cao xuống, Đoàn Thiên Lâm không nhịn được mà tê cả da đầu, anh ta bỗng xốc áo lên rồi nhìn thoáng qua người mình.
Kết quả Đoàn Thiên Lâm lại ngẩn cả người, anh ta nhìn thấy làn da mình bóng loáng, đừng nói là vết thương to mà đến cả vết xước nhỏ cũng chẳng có…
Trước đó Đoàn Thiên Lâm vẫn nghi ngờ tại sao gân chân của mình được chữa khỏi xong lại không hề có vết sẹo, lúc đó Đoàn Thiên Lâm còn tưởng do vết thương không lớn, nhưng hôm nay xem ra chuyện này không phải như vậy.
Vì để chứng minh suy đoán của mình, Đoàn Thiên Lâm cố ý lỡ tay làm vỡ bình hoa trong phòng bệnh, sau đó tranh thủ lúc y tá đến dọn dẹp không để ý mà giấu một mảnh sứ vỡ, sau khi y tá rời đi, anh ta bèn dùng mảnh sứ này rạch mạnh một cái trong lòng bàn tay, trong nháy mắt máu đã chảy ra.
Ngay lúc Đoàn Thiên Lâm hối hận mình cắt hơi sâu thì anh ta bỗng thấy vết thương của mình không chảy máu nữa mà nó khép lại với một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được…
Lúc đó Đoàn Thiên Lâm bị dọa đến ngây người, anh ta không hiểu chuyện này là thế nào? Thật ra Đoàn Thiên Lâm chỉ định rạch tay rồi xem có để lại sẹo hay không, nhưng anh ta đâu ngờ được kết quả lại là thế này!
Ngay lúc Đoàn Thiên Lâm đang giật mình vì sự biến hóa của bản thân, cửa phòng bệnh của anh ta lại bị đẩy ra, cô gái tên Tần Uyển lặng lẽ đi vào. Đoàn Thiên Lâm nghe tiếng bèn quay đầu lại nhìn, trong lòng anh ta cũng thấy hơi ngạc nhiên, anh ta đâu quen biết cô gái này, thậm chỉ còn chẳng nói qua một câu, Đoàn Thiên Lâm không tin Tần Uyển đến đây là để thăm bệnh.
Sau khi bốn mắt nhìn nhau, Tần Uyển đột nhiên ra hiệu Đoàn Thiên Lâm đừng nói gì hết, cô ta từ từ đi vào rồi tìm kiếm bốn phía sau những chiếc rèm, cuối cùng Tần Uyển cũng phát hiện ra một chiếc máy nghe trộm nhỏ đằng sau tấm rèm cửa.
Đoàn Thiên Lâm lập tức bị sự thật này làm cho đờ người, anh ta không ngờ ông lão tóc trắng còn đặt máy nghe trộm mình, điều này chứng tỏ đối phương không tin tưởng mình… Vietwriter.vn
Vào giây phút này Đoàn Thiên Lâm nhận thấy có lẽ cô gái trước mặt sẽ là đáp án cho tất cả các vấn đề của anh ta, nhưng chỗ này bây giờ lại không tiện trò chuyện, thế là Đoàn Thiên Lâm bảo muốn ra ngoài đi dạo, anh ta định tìm một chỗ trống trải rồi hỏi Tần Uyên xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Nhưng khi Đoàn Thiên Lâm vừa ra khỏi phòng bệnh, anh ta phát hiện có hai người mặc áo đen đang đứng gác ở cửa, chắc chắn là do ông lão tóc trắng phái đến để canh chừng anh ta, đối phương hiển nhiên không ngờ được anh lại đột nhiên đi ra ngoài, lúc ấy cả hai bên đều vô cùng kinh ngạc…
Cuối cùng Đoàn Thiên Lâm đành phá vỡ bầu không khí lúng túng: “Mấy ông anh à, trong phòng bệnh thật sự quá khó chịu, tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo thôi…”
Lúc này Tần Uyển cũng đi ra, hai người áo đen nhìn cô ta với vẻ mặt khó xử, Tần Uyển thấy vậy gật đầu nói: “Không sao đâu, tôi đi dạo với anh ta ở dưới nhà, một lát là về thôi.”
Cứ như vậy, Đoàn Thiên Lâm và Tần Uyển cùng đi xuống một vườn hoa nhỏ dưới nhà, đến giờ anh ta mới phát hiện mình đã từng đến chỗ này, chỉ có điều lúc đó không hiểu tại sao mà Đoàn Thiên Lâm vẫn luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê…
Đoàn Thiên Lâm thấy xung quanh cuối cùng cũng không còn người hay thứ gì nghe lén, anh ta đang muốn lên tiếng hỏi Tần Uyển xem đã có chuyện gì xảy ra thì không ngờ Tần Uyển lại nói trước: “Anh đừng nói gì hết, nghe tôi nói này…”
Đoàn Thiên Lâm khẽ gật đầu rồi yên tĩnh nghe Tần Uyển nói…
“Người luôn lừa gạt anh tên là Trường Cốc Xuyên, đừng tin bất cứ lời nào mà lão nói, bởi vì lão ta là một kẻ điên…” Sắc mặt Tần Uyển bình tĩnh, không hề có vẻ muốn đùa giỡn.
Đoàn Thiên Lâm nghe mà càng không hiểu gì, anh ta muốn nói ra thắc mắc của mình nhưng lại nhớ đến lúc nãy Tần Uyển đã bảo mình không nên hỏi, thế là đành nhẫn nhịn chờ đối phương tiếp tục nói…
Sau đó Tần Uyển nói cho Đoàn Thiên Lâm biết, Trường Cốc Xuyên là một nhà sinh vật học, lão đã nghiên cứu và chế tạo ra một loại thuốc có thể chữa trị cơ thể vô hạn, đồng thời dùng trên chính bản thân lão.
Nhưng vì thuốc là công thức thế hệ đầu tiên nên có một số sai sót nhất định, Trường Cốc Xuyên dùng xong bắt đầu sinh ra tác dụng phụ nghiêm trọng, mặc dù cơ thể có thể được chữa trị vô hạn nhưng bề ngoài của lão lại ngày một già yếu, nó hoàn toàn không tương xứng với thân thể khỏe mạnh của lão.
Vì để tìm biện pháp giải quyết, Trường Cốc Xuyên cải tiến rồi sử dụng trên thân thể đối tượng thí nghiệm, nhưng không biết bước nào xảy ra vấn đề… Tất cả các đối tượng thí nghiệm đều chết đột ngột trong vòng một đêm.
Bình luận facebook