• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (2 Viewers)

  • Chương 396 - Chương 396 HỘI ĐẤU GIÁ

Chương 396 HỘI ĐẤU GIÁ

Viên Mục Dã chỉnh lại cà vạt, sau đó đè thấp giọng nói với Trương Khai: “Bây giờ tốt nhất là cậu điều chỉnh lại trạng thái của mình đi, giả vờ như cậu lái siêu xe hai triệu tệ tới!”



Lúc này trong tai nghe truyền tới giọng Hoắc Nhiễm: “Đệch mợ, tất cả đều là phiên bản giới hạn!”



Trương Khai đẩy mắt kính trên mặt, sau đó nói với nút tay áo: “Xem cái dáng vẻ chưa hiểu việc đời của cậu kìa!”



Hoắc Nhiễm không thèm để ý tới lời Trương Khai, cậu ta hơi u oán nói với Viên Mục Dã: “Anh Viên, tại sao anh không dẫn em theo?”



Viên Mục Dã giả vờ sửa sang lại kiểu tóc của mình qua cửa kính xe, sau đó nói vào nút tay áo: “Bởi vì Trương Khai đánh nhau khá!”



Lúc này một chiếc xe ngắm cảnh dừng ở chỗ cách bọn họ không xa, hai nhân viên câu lạc bộ đang kiểm tra thiệp mời của từng vị khách chuẩn bị lên xe.



Viên Mục Dã vẫy tay nói với Trương Khai: “Đi thôi! Chúng ta cũng nên qua đó, một lát nữa nhớ theo sát tôi đấy...”



Một nhân viên nhận thiệp mời trong tay Viên Mục Dã và lễ phép hỏi: “Xin hỏi trong hai vị ai là ngài Viên Mục Dã?”



Viên Mục Dã gật đầu nói với cậu nhân viên: “Là tôi.”



Đối phương nghe xong thì đưa tay ra hiệu mời, sau đó lại cố ý nhìn Trương Khai.



Hoắc Nhiễm lập tức cười nhạo trong tai nghe: “Trương Khai, ánh mắt anh ta nhìn anh mờ ám nhỉ?”



Trương Khai khẽ hắng giọng, sau đó lẩm bẩm: “Phắn…”



Vừa lên xe Trương Khai đã hối hận, sớm biết rằng thằng nhóc Hoắc Nhiễm muốn đến thì cho nó đến luôn cho rồi. Tất cả bạn đi cùng đều là khác phái, chỉ mỗi cậu ta và Viên Mục Dã không giống người thường… Nhưng Viên Mục Dã lại không cảm thấy mất tự nhiên một chút nào, dù sao lần này bọn họ tới là để điều tra manh mối về vụ mất tích của Đoàn Phong chứ không phải thật sự tới tham gia hội đấu giá!



Sau khi mất vài phút băng qua một đoạn đường xi măng, đoàn người bọn họ tới một tòa kiến trúc bốn tầng thấp bé… Bởi vì trên tất cả thiệp mời đều có đánh số chỗ ngồi cụ thể, cho nên bọn họ mới vừa vào cửa lớn của câu lạc bộ là đã có nhân viên chuyên môn dẫn bọn họ đến vị trí ngồi của từng người.



Đúng lúc này, Viên Mục Dã lại đột nhiên gặp một “người quen”, làm cậu trở tay không kịp…



Lúc ấy người kia ngồi ở hàng ngay trước bọn họ, một nhân viên đang dẫn gã vào chỗ của mình. Trong lúc vô tình, người nọ nhìn ra phía sau thì đúng lúc chạm mắt với Viên Mục Dã! Khéo làm sao, người này cũng dẫn theo một người bạn đi cùng là nam, mà người đàn ông này chẳng phải ai khác, đúng là vị đàn anh từ trên trời rơi xuống của Viên Mục Dã, Thạch Lỗi.



Trong lúc nhất thời không khí hơi xấu hổ. Mặc dù mọi người đều nhận ra nhau nhưng lại ngồi đờ ra, không biết có nên lên tiếng chào hỏi đối phương hay không, cuối cùng Viên Mục Dã là người có phản xạ trước tiên. Từ vẻ mặt của đối phương, cậu dễ dàng nhận ra rõ ràng đây cũng không phải địa bàn của bọn họ… Mặc dù cậu cũng không rõ lắm tại sao Thạch Lỗi và tên mắt vàng sẽ xuất hiện ở chỗ này.

“Tổng giám đốc Diệp! Đã lâu không gặp!” Viên Mục Dã chào hỏi.



Tên mắt vàng thấy Viên Mục Dã đã tỏ thái độ, tất nhiên cũng không thể tiếp tục đứng đó, vì thế đành cười vươn tay ra: “Tiểu Viên? Đúng thật là chúng ta đã không gặp mặt một khoảng thời gian rồi nhỉ!”



Trương Khai đứng cạnh vừa liếc mắt là đã nhận ra Thạch Lỗi, cậu ta mặt dày mày dạn vươn tay ra nói với Thạch Lỗi: “Đây chẳng phải là đàn anh đấy à… Đã lâu không gặp!”



Khóe miệng Thạch Lỗi hơi co giật nhưng vẫn lễ phép bắt tay với Trương Khai, sau đó nhanh chóng xoay người ngồi xuống, không hề để ý tới hai người Viên Mục Dã!



Trong lúc nhất thời, mỗi người đều ôm lòng dạ riêng. Ngồi xuống rồi, Trương Khai đè thấp giọng hỏi bên tai Viên Mục Dã: “Sao bọn họ cũng tới?”



Viên Mục Dã lắc đầu đáp: “Từ từ rồi sẽ biết. Xem ra buổi đấu giá này không hề đơn giản!”



Trước khi buổi đấu giá chính thức bắt đầu, có nhân viên phục vụ bày biện một ít rượu và trà bánh trên chiếc bàn trước mặt cho mỗi vị khách. Trương Khai cũng không khách sáo, cầm lên ăn luôn!



Buổi đấu giá chính thức bắt đầu lúc chín giờ, quả nhiên như Tằng Nam Nam đã nói trước đó, đây là một buổi đấu giá tư nhân. Tất cả vật phẩm đấu giá đều là một ít đồ vật kỳ lạ, nhưng dường như lại rất được những kẻ có tiền ưu ái.



Nhất là món đấu giá đầu tiên, vừa đưa lên đã đập nát nhận thức của Viên Mục Dã và Trương Khai, đó là một đôi tất nam dáng dài. MC giới thiệu: “Chủ nhân trước kia của đôi tất này là Napoleon Bonaparte! Nghe nói vẫn còn nguyên mùi…”



Khi nghe thấy giá khởi điểm của “đôi tất nguyên mùi” kia, cả Viên Mục Dã và Trương Khai đều không kìm được cúi đầu liếc nhìn tất trên chân mình, cảm khái đúng là cùng là tất nhưng số phận lại khác nhau thật!



Có vẻ như tay mắt vàng và Thạch Lỗi ngồi ở phía trước cũng không cảm thấy hứng thú với cặp tất còn nguyên mùi kia. Từ đầu đến cuối bọn họ đều cúi đầu nói chuyện, chẳng hề liếc mắt đến cặp tất…



Món đấu giá thứ hai lại là một cái bát bằng xương tên Gabala. MC giới thiệu, chiếc bát xương này được làm từ hộp sọ của một cao tăng Tây Tạng. Viên Mục Dã và Trương Khai nghe xong đều thầm sởn gai ốc, nghĩ bụng đây là mấy thứ quỷ quái gì vậy!?



Lần này rõ ràng Thạch Lỗi cảm thấy hứng thú với cái bát Gabala, gã nhẹ nhàng giơ tấm bảng trước bàn của mình lên, gật đầu ra hiệu với MC.



MC lập tức cười, hô lên: “Bàn số 15 lần thứ nhất! Có ai có thể ra giá cao hơn quý ông bàn số 15 không? Bàn số 15 lần thứ hai!!”



Sau mấy vòng đấu giá, cái bát Gabala kia được nâng giá lên mấy lần, cuối cùng vẫn rơi vào tay tên mắt vàng và Thạch Lỗi… Mặc dù Viên Mục Dã không biết bọn họ muốn có được sọ não của cao tăng này để làm gì, nhưng thấy tư thế nhất định phải có bằng được của hai người, thứ này ắt hẳn có giá trị rất lớn với họ!



Sau đó lại có thêm mấy món đấu giá quái lạ, nhưng Viên Mục Dã hoàn toàn không nhận ra những thứ này có liên quan gì tới Đoàn Phong, càng không rõ tại sao Trường Cốc Nguyên lại mời mình tới buổi đấu giá này.



Mà khi Trương Khai và Viên Mục Dã đã chán đến mức sắp ngủ gật, MC mới nói ra món đấu giá cuối cùng của buổi đấu giá đêm nay, đó là “người bất tử” vô giá!



Viên Mục Dã sửng sốt. Cậu không ngờ buổi đấu giá này dám bán cả người sống?! Đáng sợ nhất chính là, những vị khách ở đây đột nhiên trở nên háo hức hẳn lên, dường như mục đích cuối cùng của bọn họ đều là vì món đấu giá cuối cùng này…



Sau đó, có hai nhân viên đẩy lên một chiếc lồng kính thật lớn, một người đàn ông đeo mặt nạ kín nửa mặt đang lặng lẽ nằm bên trong… Mặc dù trên mặt người kia đeo mặt nạ, nhưng Viên Mục Dã và Trương Khai vẫn nhận ra ngay đó chính là Đoàn Phong! Vietwriter.vn



Viên Mục Dã còn đỡ, Trương Khai suýt nữa đã phun thẳng đồ uống ra ngoài. Cậu ta khẽ ho vài tiếng mới dằn xuống được sự khiếp sợ trong lòng.



“Cái gì thế này? Sao đội trưởng Đoàn lại trở thành hàng đấu giá!?” Trương Khai nói với vẻ mặt không thể chấp nhận nổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom