Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 394 - Chương 394 CHÚT TÀI MỌN
Chương 394 CHÚT TÀI MỌN
Viên Mục Dã thấy thế thì nói với Trương Khai: “Cậu xuống cửa dưới lầu chờ, nếu trong vòng nửa tiếng tôi vẫn chưa đi ra ngoài, cũng không gọi điện thoại cho cậu, cậu lập tức gọi điện thoại báo cho Từ Lệ ngay!”
Trương Khai còn muốn nói gì nữa, nhưng cậu ta thấy biểu cảm của Viên Mục Dã khá nghiêm túc nên cũng không dài dòng mà xoay người đi xuống lầu luôn! Viên Mục Dã bảo Trương Khai xuống dưới lầu chờ là sợ hai người bọn họ sẽ kẹt lại hết trong Xuân Phong Lý…
Sau khi Trương Khai đi rồi, Viên Mục Dã từ từ đi tới cạnh Tần Uyển, phát hiện chị ấy vẫn nhìn chằm chằm về phía trước không nhúc nhích, sắc mặt cực kỳ khó coi!
“Chị Tần… Chị làm sao vậy?” Viên Mục Dã khẽ hỏi.
Tần Uyển quay mặt lại một cách cứng đờ, nước mắt đọng quanh vành mắt, chị ấy thử há miệng muốn nói chuyện nhưng mãi vẫn không phát ra bất cứ âm thanh gì…
Viên Mục Dã vừa định xem Tần Uyển đã xảy ra chuyện gì thì đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề… Cậu quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên cao gầy đang đứng sau lưng mình cười khanh khách.
“Cậu là ai?” Người thanh niên cười hỏi.
Mặc dù người thanh niên này tươi cười thân thiết, nhưng không biết tại sao trái tim Viên Mục Dã lại dâng lên sự lạnh lẽo, dường như sau gương mặt tươi cười này cất giấu một linh hồn khác rất đáng sợ…
“Còn anh là ai?” Viên Mục Dã hỏi với vẻ mặt vô cảm.
Người thanh niên cười, sau đó bước lên phía trước vài bước, đi tới trước mặt Viên Mục Dã: “Tôi tên Trường Cốc Nguyên. Cậu rất đặc biệt… không có bất cứ phản ứng gì với thuật thôi miên của tôi.”
Bởi thế Viên Mục Dã mới biết, hóa ra những người kia ngủ đều do thanh niên trước mắt thôi miên. Trong lòng cậu thoáng thả lỏng: “Anh làm à?”
Trường Cốc Nguyên đắc ý nói: “Chút tài mọn mà thôi…”
Viên Mục Dã liếc Tần Uyển rồi hỏi: “Anh đã làm gì chị ấy?”
“Đừng hiểu lầm… Tôi sẽ không làm cô ta bị thương.” Trường Cốc Nguyên đáp.
“Thế Đoàn Phong đâu? Anh bắt anh ấy làm gì?” Viên Mục Dã lạnh giọng chất vấn.
Trường Cốc Nguyên khẽ giật mình: “Làm sao cậu biết là tôi bắt Đoàn Phong?”
Viên Mục Dã đáp ngay: “Trực giác…”
Trường Cốc Nguyên cười phá lên: “Quả nhiên cậu rất đặc biệt, tôi về phải hỏi Đoàn Phong mới được. Cậu ta có một người bạn thú vị như cậu sao lại không kể với tôi sớm hơn chứ?”
“Anh thả anh ấy ra, tất nhiên là cái gì anh ấy cũng chịu kể với anh thôi.” Giọng Viên Mục Dã lạnh đi.
Nghe xong lời Viên Mục Dã nói, Trường Cốc Nguyên hỏi ngược lại: “Thả cậu ta… có chỗ gì tốt với tôi không?”
Viên Mục Dã cười đáp: “Đương nhiên là có chỗ tốt, ít nhất anh có thể bớt đi mấy kẻ địch.”
Trường Cốc Nguyên gật đầu nói rất nghiêm túc: “Được, tôi có thể suy nghĩ một chút.” Ai ngờ sau đó hắn lại đổi giọng: “Có điều con người của tôi không sợ nhất là nhiều kẻ địch…”
Không rõ thực lực của đối phương, Viên Mục Dã không dám tùy tiện ra tay. Có điều nếu giờ để cậu bắt gặp rồi thì nhất định không thể để cho người này mang Tần Uyển đi! Ai ngờ hình như Trường Cốc Nguyên vốn cũng không có ý đó. Không biết tại sao, Viên Mục Dã cảm thấy so sánh với Tần Uyển, có vẻ hắn càng cảm thấy hứng thú với mình hơn…
Ngay khi Viên Mục Dã đang hơi ngờ vực, Trường Cốc Nguyên đột nhiên búng tay, hoàn cảnh xung quanh trở nên náo nhiệt trong nháy mắt… Những khách khứa vừa rồi còn úp mặt xuống bàn ngủ dường như bị ấn vào chốt mở, tất cả đều khôi phục trạng thái lúc ăn uống bình thường.
“Người phục vụ, sao thức ăn nguội nhanh thế? Mau mang đi hâm nóng lại cho tôi!” Một bàn khách bất mãn nói.
Vietwriter.vn
Mấy bàn bên cạnh nghe thấy thế cũng sôi nổi tỏ vẻ đồ ăn trên bàn mình cũng đều lạnh rồi. Hai người phục vụ lập tức qua đi xoa dịu khách hàng, đồng thời hứa hẹn sẽ đi hâm nóng đồ ăn cho mọi người một lần nữa… Mặc dù chính bọn họ cũng không biết tại sao đồ ăn sẽ nguội lạnh nhanh như vậy.
Ngược lại Tần Uyển vừa nãy vẫn ngồi im không nhúc nhích bỗng mềm nhũn người, gục xuống bàn…
Viên Mục Dã vội vàng bước qua gọi: “Chị Tần, chị cảm thấy thế nào?”
Tần Uyển khẽ ho khan, sau đó lắc đầu đáp: “Tôi không sao, đừng lộ ra…”
Lúc này Trường Cốc Nguyên đứng một bên sáp tới: “Thật là một khuôn mặt đẹp! Năm đó nếu không nhờ cha tôi, e rằng gương mặt này đã sớm già nua rồi nhỉ?!”
“Cha anh… là ai?” Viên Mục Dã nghi hoặc hỏi.
Trường Cốc Nguyên cũng không trả lời câu hỏi của Viên Mục Dã mà cười và bảo: “Sau này còn gặp lại.” Rồi hắn xoay người đi xuống lầu.
Lúc này Tần Uyển đi đến bên cửa sổ, xác nhận Trường Cốc Nguyên đã xuống lầu đi thật rồi mới run giọng nói: “Hắn chính là Trường Cốc Xuyên!”
Không đợi Viên Mục Dã gọi điện thoại, Trương Khai đã tự mình chạy lên: “Người đàn ông vừa xuất hiện là ai thế?”
Viên Mục Dã nghĩ một lúc rồi nói: “Hắn chính là kẻ thù của đội trưởng Đoàn.”
“Hả?! Không phải chứ, trẻ thế?” Cậu ta giật mình.
Viên Mục Dã hỏi Tần Uyển: “Chị chắc chắn hắn là Trường Cốc Xuyên? Vậy tại sao hắn lại tự xưng mình là Trường Cốc Nguyên, hơn nữa còn nhắc tới cha hắn nữa?”
Tần Uyển mờ mịt lắc đầu: “Tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng mặt mũi của hắn giống Trường Cốc Xuyên năm đó như đúc, trừ việc hiện giờ hắn trẻ tuổi hơn một chút!”
Viên Mục Dã gật gù: “Có thể là thân phận hiện giờ của hắn là Trường Cốc Nguyên! Có thân phận thì dễ rồi, tôi sẽ nghĩ cách điều tra Trường Cốc Nguyên rốt cuộc có lai lịch gì…”
Trương Khai thấy cảm xúc của Tần Uyển không ổn nên vội vàng rót cho chị ấy một ly nước ấm. Tần Uyển uống một ngụm nước xong, cảm xúc mới dần dần ổn định lại. Viên Mục Dã thấy Tần Uyển không có chuyện gì, bèn hỏi chị ấy Trường Cốc Nguyên đến đã nói những gì?
Tần Uyển thở dài: “Tôi cũng không biết cụ thể hắn muốn làm gì. Hắn tới rồi tất cả mọi người đều ngủ thiếp đi trong nháy mắt. Tôi muốn đứng dậy đi xem đã xảy ra chuyện gì, lại phát hiện cơ thể của mình không thể cử động! Hắn bước đến trước mặt tôi nói Đoàn Phong rất nhớ tôi, hỏi tôi có đồng ý đi gặp Đoàn Phong với hắn không? Tôi còn chưa kịp trả lời thì cậu đã chạy lên đây!”
Viên Mục Dã thầm hiểu rõ, nếu vừa rồi mình không xuất hiện, e là Tần Uyển đã bị Trường Cốc Nguyên đưa đi rồi! Việc đã đến nước này, Tần Uyển không còn thích hợp ở lại Xuân Phong Lý nữa, vì thế Viên Mục Dã đón chị ấy về số 54, như vậy bọn họ cũng không cần chạy đi chạy lại hai đầu.
Buổi tối, Từ Lệ hẹn Viên Mục Dã ra ăn cơm. Anh ta nói cho Viên Mục Dã biết, kỹ thuật viên của đội 6 đã xem xét tỉ mỉ những video đó, không có bất cứ dấu vết cắt nối gì, nó là video gốc.
Những điều này nằm trong dự đoán của Viên Mục Dã, cậu thở dài nói: “Đừng nói đến việc này vội, anh điều tra giúp tôi một người!”
Nói xong, cậu đưa ảnh chụp của Trường Cốc Nguyên cắt từ video giám sát của Xuân Phong Lý cho Từ Lệ: “Người này tên Trường Cốc Nguyên. Anh điều tra thông tin chi tiết của anh ta giúp tôi. Tôi nghi ngờ sự mất tích của Đoàn Phong có liên quan rất lớn tới người này.”
Viên Mục Dã thấy thế thì nói với Trương Khai: “Cậu xuống cửa dưới lầu chờ, nếu trong vòng nửa tiếng tôi vẫn chưa đi ra ngoài, cũng không gọi điện thoại cho cậu, cậu lập tức gọi điện thoại báo cho Từ Lệ ngay!”
Trương Khai còn muốn nói gì nữa, nhưng cậu ta thấy biểu cảm của Viên Mục Dã khá nghiêm túc nên cũng không dài dòng mà xoay người đi xuống lầu luôn! Viên Mục Dã bảo Trương Khai xuống dưới lầu chờ là sợ hai người bọn họ sẽ kẹt lại hết trong Xuân Phong Lý…
Sau khi Trương Khai đi rồi, Viên Mục Dã từ từ đi tới cạnh Tần Uyển, phát hiện chị ấy vẫn nhìn chằm chằm về phía trước không nhúc nhích, sắc mặt cực kỳ khó coi!
“Chị Tần… Chị làm sao vậy?” Viên Mục Dã khẽ hỏi.
Tần Uyển quay mặt lại một cách cứng đờ, nước mắt đọng quanh vành mắt, chị ấy thử há miệng muốn nói chuyện nhưng mãi vẫn không phát ra bất cứ âm thanh gì…
Viên Mục Dã vừa định xem Tần Uyển đã xảy ra chuyện gì thì đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề… Cậu quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên cao gầy đang đứng sau lưng mình cười khanh khách.
“Cậu là ai?” Người thanh niên cười hỏi.
Mặc dù người thanh niên này tươi cười thân thiết, nhưng không biết tại sao trái tim Viên Mục Dã lại dâng lên sự lạnh lẽo, dường như sau gương mặt tươi cười này cất giấu một linh hồn khác rất đáng sợ…
“Còn anh là ai?” Viên Mục Dã hỏi với vẻ mặt vô cảm.
Người thanh niên cười, sau đó bước lên phía trước vài bước, đi tới trước mặt Viên Mục Dã: “Tôi tên Trường Cốc Nguyên. Cậu rất đặc biệt… không có bất cứ phản ứng gì với thuật thôi miên của tôi.”
Bởi thế Viên Mục Dã mới biết, hóa ra những người kia ngủ đều do thanh niên trước mắt thôi miên. Trong lòng cậu thoáng thả lỏng: “Anh làm à?”
Trường Cốc Nguyên đắc ý nói: “Chút tài mọn mà thôi…”
Viên Mục Dã liếc Tần Uyển rồi hỏi: “Anh đã làm gì chị ấy?”
“Đừng hiểu lầm… Tôi sẽ không làm cô ta bị thương.” Trường Cốc Nguyên đáp.
“Thế Đoàn Phong đâu? Anh bắt anh ấy làm gì?” Viên Mục Dã lạnh giọng chất vấn.
Trường Cốc Nguyên khẽ giật mình: “Làm sao cậu biết là tôi bắt Đoàn Phong?”
Viên Mục Dã đáp ngay: “Trực giác…”
Trường Cốc Nguyên cười phá lên: “Quả nhiên cậu rất đặc biệt, tôi về phải hỏi Đoàn Phong mới được. Cậu ta có một người bạn thú vị như cậu sao lại không kể với tôi sớm hơn chứ?”
“Anh thả anh ấy ra, tất nhiên là cái gì anh ấy cũng chịu kể với anh thôi.” Giọng Viên Mục Dã lạnh đi.
Nghe xong lời Viên Mục Dã nói, Trường Cốc Nguyên hỏi ngược lại: “Thả cậu ta… có chỗ gì tốt với tôi không?”
Viên Mục Dã cười đáp: “Đương nhiên là có chỗ tốt, ít nhất anh có thể bớt đi mấy kẻ địch.”
Trường Cốc Nguyên gật đầu nói rất nghiêm túc: “Được, tôi có thể suy nghĩ một chút.” Ai ngờ sau đó hắn lại đổi giọng: “Có điều con người của tôi không sợ nhất là nhiều kẻ địch…”
Không rõ thực lực của đối phương, Viên Mục Dã không dám tùy tiện ra tay. Có điều nếu giờ để cậu bắt gặp rồi thì nhất định không thể để cho người này mang Tần Uyển đi! Ai ngờ hình như Trường Cốc Nguyên vốn cũng không có ý đó. Không biết tại sao, Viên Mục Dã cảm thấy so sánh với Tần Uyển, có vẻ hắn càng cảm thấy hứng thú với mình hơn…
Ngay khi Viên Mục Dã đang hơi ngờ vực, Trường Cốc Nguyên đột nhiên búng tay, hoàn cảnh xung quanh trở nên náo nhiệt trong nháy mắt… Những khách khứa vừa rồi còn úp mặt xuống bàn ngủ dường như bị ấn vào chốt mở, tất cả đều khôi phục trạng thái lúc ăn uống bình thường.
“Người phục vụ, sao thức ăn nguội nhanh thế? Mau mang đi hâm nóng lại cho tôi!” Một bàn khách bất mãn nói.
Vietwriter.vn
Mấy bàn bên cạnh nghe thấy thế cũng sôi nổi tỏ vẻ đồ ăn trên bàn mình cũng đều lạnh rồi. Hai người phục vụ lập tức qua đi xoa dịu khách hàng, đồng thời hứa hẹn sẽ đi hâm nóng đồ ăn cho mọi người một lần nữa… Mặc dù chính bọn họ cũng không biết tại sao đồ ăn sẽ nguội lạnh nhanh như vậy.
Ngược lại Tần Uyển vừa nãy vẫn ngồi im không nhúc nhích bỗng mềm nhũn người, gục xuống bàn…
Viên Mục Dã vội vàng bước qua gọi: “Chị Tần, chị cảm thấy thế nào?”
Tần Uyển khẽ ho khan, sau đó lắc đầu đáp: “Tôi không sao, đừng lộ ra…”
Lúc này Trường Cốc Nguyên đứng một bên sáp tới: “Thật là một khuôn mặt đẹp! Năm đó nếu không nhờ cha tôi, e rằng gương mặt này đã sớm già nua rồi nhỉ?!”
“Cha anh… là ai?” Viên Mục Dã nghi hoặc hỏi.
Trường Cốc Nguyên cũng không trả lời câu hỏi của Viên Mục Dã mà cười và bảo: “Sau này còn gặp lại.” Rồi hắn xoay người đi xuống lầu.
Lúc này Tần Uyển đi đến bên cửa sổ, xác nhận Trường Cốc Nguyên đã xuống lầu đi thật rồi mới run giọng nói: “Hắn chính là Trường Cốc Xuyên!”
Không đợi Viên Mục Dã gọi điện thoại, Trương Khai đã tự mình chạy lên: “Người đàn ông vừa xuất hiện là ai thế?”
Viên Mục Dã nghĩ một lúc rồi nói: “Hắn chính là kẻ thù của đội trưởng Đoàn.”
“Hả?! Không phải chứ, trẻ thế?” Cậu ta giật mình.
Viên Mục Dã hỏi Tần Uyển: “Chị chắc chắn hắn là Trường Cốc Xuyên? Vậy tại sao hắn lại tự xưng mình là Trường Cốc Nguyên, hơn nữa còn nhắc tới cha hắn nữa?”
Tần Uyển mờ mịt lắc đầu: “Tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng mặt mũi của hắn giống Trường Cốc Xuyên năm đó như đúc, trừ việc hiện giờ hắn trẻ tuổi hơn một chút!”
Viên Mục Dã gật gù: “Có thể là thân phận hiện giờ của hắn là Trường Cốc Nguyên! Có thân phận thì dễ rồi, tôi sẽ nghĩ cách điều tra Trường Cốc Nguyên rốt cuộc có lai lịch gì…”
Trương Khai thấy cảm xúc của Tần Uyển không ổn nên vội vàng rót cho chị ấy một ly nước ấm. Tần Uyển uống một ngụm nước xong, cảm xúc mới dần dần ổn định lại. Viên Mục Dã thấy Tần Uyển không có chuyện gì, bèn hỏi chị ấy Trường Cốc Nguyên đến đã nói những gì?
Tần Uyển thở dài: “Tôi cũng không biết cụ thể hắn muốn làm gì. Hắn tới rồi tất cả mọi người đều ngủ thiếp đi trong nháy mắt. Tôi muốn đứng dậy đi xem đã xảy ra chuyện gì, lại phát hiện cơ thể của mình không thể cử động! Hắn bước đến trước mặt tôi nói Đoàn Phong rất nhớ tôi, hỏi tôi có đồng ý đi gặp Đoàn Phong với hắn không? Tôi còn chưa kịp trả lời thì cậu đã chạy lên đây!”
Viên Mục Dã thầm hiểu rõ, nếu vừa rồi mình không xuất hiện, e là Tần Uyển đã bị Trường Cốc Nguyên đưa đi rồi! Việc đã đến nước này, Tần Uyển không còn thích hợp ở lại Xuân Phong Lý nữa, vì thế Viên Mục Dã đón chị ấy về số 54, như vậy bọn họ cũng không cần chạy đi chạy lại hai đầu.
Buổi tối, Từ Lệ hẹn Viên Mục Dã ra ăn cơm. Anh ta nói cho Viên Mục Dã biết, kỹ thuật viên của đội 6 đã xem xét tỉ mỉ những video đó, không có bất cứ dấu vết cắt nối gì, nó là video gốc.
Những điều này nằm trong dự đoán của Viên Mục Dã, cậu thở dài nói: “Đừng nói đến việc này vội, anh điều tra giúp tôi một người!”
Nói xong, cậu đưa ảnh chụp của Trường Cốc Nguyên cắt từ video giám sát của Xuân Phong Lý cho Từ Lệ: “Người này tên Trường Cốc Nguyên. Anh điều tra thông tin chi tiết của anh ta giúp tôi. Tôi nghi ngờ sự mất tích của Đoàn Phong có liên quan rất lớn tới người này.”
Bình luận facebook