Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 399 - Chương 399 TẨY NÃO
Chương 399 TẨY NÃO
Trường Cốc Nguyên thấy Viên Mục Dã không có phản ứng gì, đành tiếp tục nói: “Hàng năm công ty chúng tôi cố hết sức nghiên cứu cách cải thiện chất lượng cuộc sống và kéo dài tuổi thọ của con người, hơn nữa đã đạt được một vài thành quả nghiên cứu quan trọng… Chỉ cần cậu đồng ý gia nhập công ty chúng tôi, tôi sẽ chế tạo cậu thành sự tồn tại thần kỳ hơn cả Đoàn Thiên Lâm năm đó!”
“Tại sao chọn tôi?” Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Trường Cốc Nguyên cười đáp: “Đó là bởi vì bản thân cậu đã có năng lực kỳ lạ, mà tôi cảm thấy rất hứng thú với việc nếu người có thể chất đặc biệt như cậu được cải tạo gen sẽ biến thành thế nào?”
“Sẽ biến thành quái vật đáng sợ!” Viên Mục Dã đáp không chút nghĩ ngợi.
Trường Cốc Nguyên xua tay: “Sao cậu có thể dùng hai chữ quái vật để hình dung mình chứ? Đáng lẽ nên dùng từ kẻ mạnh. Cậu có cơ hội trở thành kẻ mạnh có một không hai trên đời này! Đến lúc đó toàn bộ thế giới này đều sẽ bị cậu đạp dưới chân. Cậu sẽ cảm nhận được mình là thần, là thượng đế giống như tôi!”
Viên Mục Dã phát hiện bản lĩnh lừa dối người ta của Trường Cốc Nguyên quả nhiên là lợi hại, nói cứ như chỉ cần đi theo hắn là có thể đắc đạo thành tiên ấy!? Thật sự không biết trong vài chục năm nay, hắn đã cướp đi tính mạng của bao nhiêu người bằng những lời này rồi?
Xác định lại lần nữa nhóm Đại Quân đã đưa Đoàn Phong đi khỏi, Viên Mục Dã cũng không muốn tiếp tục đứng đây nói nhiều lời với Trường Cốc Nguyên, vì thế cậu xoay người quay lại phía câu lạc bộ! Trường Cốc Nguyên không ngờ Viên Mục Dã không chạy về phía cửa ra mà quay đầu đi ngược trở về, trong lúc nhất thời không cân nhắc được là rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào?
“Bây giờ cậu quay vào trong sẽ bị bảo vệ xé xác đấy!” Trường Cốc Nguyên gọi với sau lưng Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã nói với vẻ mặt không sao cả: “Xé tôi? Dựa vào cái gì chứ? Vừa rồi tối lửa tắt đèn, ai có thể chứng minh là tôi cướp người bất tử đi?”
Trường Cốc Nguyên tỏ vẻ buồn cười: “Tôi có thể chứng minh! Hơn nữa, bọn họ đều đeo kính nhìn đêm mà, cậu tưởng mắt bọn họ mù hết hả?”
“Ngộ nhỡ có người giả mạo tôi thì sao?” Viên Mục Dã nói.
Trường Cốc Nguyên: “Cậu cảm thấy bọn họ có thể tin không?”
“Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có, bọn họ có thể tin vào người bất tử, tại sao không thể tin có người giả mạo tôi chứ?!” Viên Mục Dã hỏi ngược lại.
Trường Cốc Nguyên thấy Viên Mục Dã không có ý định dừng lại bèn thở dài vẫy tay với hai tên cấp dưới, đối phương nhận được mệnh lệnh là lập tức chạy tới ngăn cản đường đi của Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã biết rõ rằng nếu muốn rời khỏi đây, nhất định mình phải đánh bại hai gã này mới được! Nhưng chưa nói đến việc hai gã này cao to thế nào, chỉ cần nói thể lực của họ thôi, thì không phải người bình thường có thể so sánh được. Viên Mục Dã khó có thể chiếm lợi thế trong tay bọn họ…
Nhưng việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, chỉ có thể ra tay trước cái đã! Viên Mục Dã biết rõ thực lực của đối phương, bởi vậy cậu không dám đối chọi trực tiếp với bọn họ, chỉ có thể dùng cách khéo léo tránh né việc đánh chính diện với bọn họ, tranh thủ tìm cơ hội đánh bại kẻ địch trong một chiêu.
Nhưng tay chân của đối phương đúng thật là cứng như bê tông cốt thép. Mỗi khi Viên Mục Dã “bị đánh trúng” hay “đánh trúng đối phương” đều đau thấu tim, mà ngược lại hai gã kia dường như không hề hấn gì cả…
Một linh cảm xấu dâng lên từ đáy lòng Viên Mục Dã: “Không phải hai gã này không có dây thần kinh đau đấy chứ?!”
Càng tức hơn là, Trường Cốc Nguyên đứng cạnh xem trò còn thỉnh thoảng nói mát vài câu: “Các cậu cẩn thận một chút, bắt lấy người là được, tuyệt đối đừng làm cậu ấy bị thương!”
Viên Mục Dã nghe mà thầm bực! Nhưng bản lĩnh của đối phương thật sự mạnh hơn mình… Trong lúc nhất thời hoàn cảnh của cậu rất xấu hổ, đã không đánh lại người ta mà cũng không trốn thoát được, nếu còn tiếp tục dây dưa như vậy, khả năng bị bắt sẽ rất cao.
Ai ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã đột nhiên cảm thấy có một thứ đập đến trước mặt mình, cậu tiện tay chụp được và phát hiện đó lại là một khẩu súng! Không kịp suy nghĩ nhiều, Viên Mục Dã bắn ngay một phát súng vào cẳng chân một gã mặc đồ đen, nào ngờ người nọ chẳng hề nhăn mày chút nào, cơ thể chỉ khựng lại rồi tiếp tục tấn công về phía cậu! Đáy lòng Viên Mục Dã lạnh lẽo, nếu ai trên thế giới này cũng có được một đội quân bất tử như vậy, ngày thế giới hủy diệt thật sự không còn xa…
Viên Mục Dã thấy bắn súng vào hai người mặc đồ đen không được bèn giơ súng sang phía Trường Cốc Nguyên! Nhưng ngay sau đó, một cảnh quỷ dị xuất hiện, Trường Cốc Nguyên lại biến mất ngay tại chỗ!
Khi Viên Mục Dã còn đang ngơ ngác, cậu đột nhiên cảm thấy đầu gối đau nhói, ngay sau đó cơ thể cậu quỳ thẳng xuống đất vì cú đá vào cẳng chân… Một sức mạnh rất lớn theo đó mà đến, đè nghiến cậu trên nền đất làm cậu không hoạt động được. Viên Mục Dã biết rõ trên lưng mình chẳng có gì cả, nhưng ấy thế mà lại có một áp lực vô hình ép chặt cậu.
“Trên đời này vẫn chưa có thứ nào tôi chưa lấy được, biết tại sao tôi vứt bỏ Đoàn Phong mà lựa chọn cậu không?” Giọng điệu Trường Cốc Nguyên âm u lạnh lẽo.
Mồ hôi lạnh chảy xuống dọc theo gương mặt Viên Mục Dã. Mặc dù không nhìn rõ biểu cảm của Trường Cốc Nguyên, nhưng cậu biết đó là cái dáng vẻ gợi đòn như thế nào, vì thế cậu cười lạnh nói: “Anh muốn thế nào thì đó là chuyện của anh, không liên can gì đến tôi. Anh muốn làm kẻ điên cũng chẳng ai cản anh, nhưng đừng có mà kéo tôi vào!”
Lúc này Trường Cốc Nguyên đột nhiên tới gần Viên Mục Dã, sau đó ra sức hít, vẻ mặt hưởng thụ: “Gen của cậu rất đặc biệt. Cậu biết tại sao cậu yếu như vậy không? Đó là bởi vì sức mạnh tiềm tàng của cậu vẫn chưa bị kích thích ra… Hãy tin tôi, tôi có thể giúp cậu trở thành kẻ mạnh thật sự!”
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi cảm thấy hiện giờ tôi rất tốt. Nếu không gặp phải kẻ tâm thần như anh, tôi cảm thấy khả năng tự bảo vệ bản thân của mình bây giờ ắt hẳn là chẳng có vấn đề gì!” Viên Mục Dã nói với giọng điệu châm chọc.
Vietwriter.vn
Trường Cốc Nguyên nghe ra sự tức giận trong lòng Viên Mục Dã, hắn tiếp tục mê hoặc: “Có phải giờ cậu cảm thấy trong lòng rất tức giận không? Một bồ lửa giận không có chỗ xả, muốn giết tôi nhưng lại không có bản lĩnh đó? Cậu biết cảm giác này gọi là gì không? Nó gọi là tầm thường! Nếu cậu vẫn duy trì trạng thái hiện giờ, cậu cũng chỉ có thể tiếp tục tầm thường mãi thôi. Mỗi khi cậu gặp phải kẻ mạnh giống như tôi, trừ tức tối ra, cậu chẳng làm được cái gì cả!”
Đúng thật là hiện giờ trong lòng Viên Mục Dã rất tức giận, nhưng lại không bị vài câu nhẹ nhàng bâng quơ của hắn dụ dỗ. Trên thực tế, trong lúc Trường Cốc Nguyên đứng trước mặt luôn mồm “tẩy não” cậu, Viên Mục Dã cũng đã ngắm họng súng thẳng vào Trường Cốc Nguyên, nói mấy câu với hắn chẳng qua là muốn phân tán sự chú ý của hắn, sợ trước khi nổ súng hắn lại dịch chuyển tức thời giống vừa rồi thôi.
Trường Cốc Nguyên không ngờ Viên Mục Dã thật sự có thể bắn trúng mình, chỉ tiếc Viên Mục Dã sử dụng hết sức lực của cả người cũng chỉ có thể xê dịch họng súng một chút… bởi vậy chỉ bắn đứt một nửa lỗ tai của Trường Cốc Nguyên!
Nhưng dường như Trường Cốc Nguyên không hề để ý đến điều này. Hôm nay hắn mặc một bộ vest giản dị màu trắng gạo, máu chảy xuống má, màu đỏ và trắng rõ rệt trông cực kỳ chói mắt…
Trường Cốc Nguyên thấy Viên Mục Dã không có phản ứng gì, đành tiếp tục nói: “Hàng năm công ty chúng tôi cố hết sức nghiên cứu cách cải thiện chất lượng cuộc sống và kéo dài tuổi thọ của con người, hơn nữa đã đạt được một vài thành quả nghiên cứu quan trọng… Chỉ cần cậu đồng ý gia nhập công ty chúng tôi, tôi sẽ chế tạo cậu thành sự tồn tại thần kỳ hơn cả Đoàn Thiên Lâm năm đó!”
“Tại sao chọn tôi?” Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Trường Cốc Nguyên cười đáp: “Đó là bởi vì bản thân cậu đã có năng lực kỳ lạ, mà tôi cảm thấy rất hứng thú với việc nếu người có thể chất đặc biệt như cậu được cải tạo gen sẽ biến thành thế nào?”
“Sẽ biến thành quái vật đáng sợ!” Viên Mục Dã đáp không chút nghĩ ngợi.
Trường Cốc Nguyên xua tay: “Sao cậu có thể dùng hai chữ quái vật để hình dung mình chứ? Đáng lẽ nên dùng từ kẻ mạnh. Cậu có cơ hội trở thành kẻ mạnh có một không hai trên đời này! Đến lúc đó toàn bộ thế giới này đều sẽ bị cậu đạp dưới chân. Cậu sẽ cảm nhận được mình là thần, là thượng đế giống như tôi!”
Viên Mục Dã phát hiện bản lĩnh lừa dối người ta của Trường Cốc Nguyên quả nhiên là lợi hại, nói cứ như chỉ cần đi theo hắn là có thể đắc đạo thành tiên ấy!? Thật sự không biết trong vài chục năm nay, hắn đã cướp đi tính mạng của bao nhiêu người bằng những lời này rồi?
Xác định lại lần nữa nhóm Đại Quân đã đưa Đoàn Phong đi khỏi, Viên Mục Dã cũng không muốn tiếp tục đứng đây nói nhiều lời với Trường Cốc Nguyên, vì thế cậu xoay người quay lại phía câu lạc bộ! Trường Cốc Nguyên không ngờ Viên Mục Dã không chạy về phía cửa ra mà quay đầu đi ngược trở về, trong lúc nhất thời không cân nhắc được là rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào?
“Bây giờ cậu quay vào trong sẽ bị bảo vệ xé xác đấy!” Trường Cốc Nguyên gọi với sau lưng Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã nói với vẻ mặt không sao cả: “Xé tôi? Dựa vào cái gì chứ? Vừa rồi tối lửa tắt đèn, ai có thể chứng minh là tôi cướp người bất tử đi?”
Trường Cốc Nguyên tỏ vẻ buồn cười: “Tôi có thể chứng minh! Hơn nữa, bọn họ đều đeo kính nhìn đêm mà, cậu tưởng mắt bọn họ mù hết hả?”
“Ngộ nhỡ có người giả mạo tôi thì sao?” Viên Mục Dã nói.
Trường Cốc Nguyên: “Cậu cảm thấy bọn họ có thể tin không?”
“Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có, bọn họ có thể tin vào người bất tử, tại sao không thể tin có người giả mạo tôi chứ?!” Viên Mục Dã hỏi ngược lại.
Trường Cốc Nguyên thấy Viên Mục Dã không có ý định dừng lại bèn thở dài vẫy tay với hai tên cấp dưới, đối phương nhận được mệnh lệnh là lập tức chạy tới ngăn cản đường đi của Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã biết rõ rằng nếu muốn rời khỏi đây, nhất định mình phải đánh bại hai gã này mới được! Nhưng chưa nói đến việc hai gã này cao to thế nào, chỉ cần nói thể lực của họ thôi, thì không phải người bình thường có thể so sánh được. Viên Mục Dã khó có thể chiếm lợi thế trong tay bọn họ…
Nhưng việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, chỉ có thể ra tay trước cái đã! Viên Mục Dã biết rõ thực lực của đối phương, bởi vậy cậu không dám đối chọi trực tiếp với bọn họ, chỉ có thể dùng cách khéo léo tránh né việc đánh chính diện với bọn họ, tranh thủ tìm cơ hội đánh bại kẻ địch trong một chiêu.
Nhưng tay chân của đối phương đúng thật là cứng như bê tông cốt thép. Mỗi khi Viên Mục Dã “bị đánh trúng” hay “đánh trúng đối phương” đều đau thấu tim, mà ngược lại hai gã kia dường như không hề hấn gì cả…
Một linh cảm xấu dâng lên từ đáy lòng Viên Mục Dã: “Không phải hai gã này không có dây thần kinh đau đấy chứ?!”
Càng tức hơn là, Trường Cốc Nguyên đứng cạnh xem trò còn thỉnh thoảng nói mát vài câu: “Các cậu cẩn thận một chút, bắt lấy người là được, tuyệt đối đừng làm cậu ấy bị thương!”
Viên Mục Dã nghe mà thầm bực! Nhưng bản lĩnh của đối phương thật sự mạnh hơn mình… Trong lúc nhất thời hoàn cảnh của cậu rất xấu hổ, đã không đánh lại người ta mà cũng không trốn thoát được, nếu còn tiếp tục dây dưa như vậy, khả năng bị bắt sẽ rất cao.
Ai ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã đột nhiên cảm thấy có một thứ đập đến trước mặt mình, cậu tiện tay chụp được và phát hiện đó lại là một khẩu súng! Không kịp suy nghĩ nhiều, Viên Mục Dã bắn ngay một phát súng vào cẳng chân một gã mặc đồ đen, nào ngờ người nọ chẳng hề nhăn mày chút nào, cơ thể chỉ khựng lại rồi tiếp tục tấn công về phía cậu! Đáy lòng Viên Mục Dã lạnh lẽo, nếu ai trên thế giới này cũng có được một đội quân bất tử như vậy, ngày thế giới hủy diệt thật sự không còn xa…
Viên Mục Dã thấy bắn súng vào hai người mặc đồ đen không được bèn giơ súng sang phía Trường Cốc Nguyên! Nhưng ngay sau đó, một cảnh quỷ dị xuất hiện, Trường Cốc Nguyên lại biến mất ngay tại chỗ!
Khi Viên Mục Dã còn đang ngơ ngác, cậu đột nhiên cảm thấy đầu gối đau nhói, ngay sau đó cơ thể cậu quỳ thẳng xuống đất vì cú đá vào cẳng chân… Một sức mạnh rất lớn theo đó mà đến, đè nghiến cậu trên nền đất làm cậu không hoạt động được. Viên Mục Dã biết rõ trên lưng mình chẳng có gì cả, nhưng ấy thế mà lại có một áp lực vô hình ép chặt cậu.
“Trên đời này vẫn chưa có thứ nào tôi chưa lấy được, biết tại sao tôi vứt bỏ Đoàn Phong mà lựa chọn cậu không?” Giọng điệu Trường Cốc Nguyên âm u lạnh lẽo.
Mồ hôi lạnh chảy xuống dọc theo gương mặt Viên Mục Dã. Mặc dù không nhìn rõ biểu cảm của Trường Cốc Nguyên, nhưng cậu biết đó là cái dáng vẻ gợi đòn như thế nào, vì thế cậu cười lạnh nói: “Anh muốn thế nào thì đó là chuyện của anh, không liên can gì đến tôi. Anh muốn làm kẻ điên cũng chẳng ai cản anh, nhưng đừng có mà kéo tôi vào!”
Lúc này Trường Cốc Nguyên đột nhiên tới gần Viên Mục Dã, sau đó ra sức hít, vẻ mặt hưởng thụ: “Gen của cậu rất đặc biệt. Cậu biết tại sao cậu yếu như vậy không? Đó là bởi vì sức mạnh tiềm tàng của cậu vẫn chưa bị kích thích ra… Hãy tin tôi, tôi có thể giúp cậu trở thành kẻ mạnh thật sự!”
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi cảm thấy hiện giờ tôi rất tốt. Nếu không gặp phải kẻ tâm thần như anh, tôi cảm thấy khả năng tự bảo vệ bản thân của mình bây giờ ắt hẳn là chẳng có vấn đề gì!” Viên Mục Dã nói với giọng điệu châm chọc.
Vietwriter.vn
Trường Cốc Nguyên nghe ra sự tức giận trong lòng Viên Mục Dã, hắn tiếp tục mê hoặc: “Có phải giờ cậu cảm thấy trong lòng rất tức giận không? Một bồ lửa giận không có chỗ xả, muốn giết tôi nhưng lại không có bản lĩnh đó? Cậu biết cảm giác này gọi là gì không? Nó gọi là tầm thường! Nếu cậu vẫn duy trì trạng thái hiện giờ, cậu cũng chỉ có thể tiếp tục tầm thường mãi thôi. Mỗi khi cậu gặp phải kẻ mạnh giống như tôi, trừ tức tối ra, cậu chẳng làm được cái gì cả!”
Đúng thật là hiện giờ trong lòng Viên Mục Dã rất tức giận, nhưng lại không bị vài câu nhẹ nhàng bâng quơ của hắn dụ dỗ. Trên thực tế, trong lúc Trường Cốc Nguyên đứng trước mặt luôn mồm “tẩy não” cậu, Viên Mục Dã cũng đã ngắm họng súng thẳng vào Trường Cốc Nguyên, nói mấy câu với hắn chẳng qua là muốn phân tán sự chú ý của hắn, sợ trước khi nổ súng hắn lại dịch chuyển tức thời giống vừa rồi thôi.
Trường Cốc Nguyên không ngờ Viên Mục Dã thật sự có thể bắn trúng mình, chỉ tiếc Viên Mục Dã sử dụng hết sức lực của cả người cũng chỉ có thể xê dịch họng súng một chút… bởi vậy chỉ bắn đứt một nửa lỗ tai của Trường Cốc Nguyên!
Nhưng dường như Trường Cốc Nguyên không hề để ý đến điều này. Hôm nay hắn mặc một bộ vest giản dị màu trắng gạo, máu chảy xuống má, màu đỏ và trắng rõ rệt trông cực kỳ chói mắt…
Bình luận facebook