Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 400 - Chương 400 QUỶ ĐÒI NỢ
Chương 400 QUỶ ĐÒI NỢ
Có lẽ chính bởi vì phát súng này đã khiến cho Trường Cốc Nguyên hơi phân tâm, Viên Mục Dã lập tức cảm thấy người nhẹ đi. Sức mạnh đè ép trước đó đột nhiên biến mất! Viên Mục Dã nắm lấy cơ hội này để đứng dậy bỏ chạy.
Cùng lúc đó, cách đấy không xa cũng truyền đến tiếng còi cảnh sát… Trái tim Viên Mục Dã thả lỏng, nhưng cậu lại không dám tạm dừng chân mà vẫn chạy một mạch tới vị trí bãi đỗ xe.
Sau khi tìm được xe của Trương Khai, Viên Mục Dã móc chìa khóa ra mở cửa xe. Cậu biết rõ đối phương dàn cảnh lớn như vậy chắc chắn là có cách đối phó với cảnh sát, báo cảnh sát cũng chỉ là tranh thủ thời gian để mình chạy trốn mà thôi! Nhưng khi Viên Mục Dã vừa mới chuẩn bị khởi động xe, cửa sau xe lại bị người ta mở ra một cách đột ngột. Cậu quay đầu lại, hóa ra là hai con quỷ đòi nợ tới…
“Chúng tôi giúp cậu, sao cậu chẳng chào chẳng hỏi tiếng nào mà đã muốn đi thế?” Thạch Lỗi nói với một nụ cười nhạt.
Viên Mục Dã nghe mà cảm thấy hơi đau đầu, sao mình lại quên mất hai người này chứ? Cậu bèn cười gượng, nói: “Hai vị cao nhân muốn thoát thân còn không dễ dàng à, tôi có thể chạy ra khỏi đó đã là may mắn lắm rồi!”
“May mắn nhưng không đổi được súng lục nhé!” Gã mắt vàng lạnh giọng.
Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ tới, thì ra khẩu súng vừa rồi bỗng dưng xuất hiện là của Thạch Lỗi ném đến, có lẽ là sợ Viên Mục Dã chết ngay tại chỗ thì sẽ không thể nào thực hiện hứa hẹn lúc trước của cậu…
Chỗ này không nên ở lâu, Viên Mục Dã cũng không muốn phí lời với bọn họ mà nhanh chóng lái xe ra khỏi khu vực của câu lạc bộ. Khi đã xác định phía sau không còn ai bám đuôi, Viên Mục Dã mới nói: “Vừa rồi cảm ơn nhé.”
Gã mắt vàng hầm hừ: “Khỏi cảm ơn, cậu chỉ cần thực hiện hứa hẹn của mình là được!”
Viên Mục Dã cười khổ: “Tất nhiên rồi… Nhưng hiện giờ không phải lúc cho lắm. Dù Đoàn Phong đã được cứu ra nhưng vẫn đang bị hôn mê bất tỉnh. Chờ tôi về giải quyết xong chuyện này rồi sẽ kể lại kỹ càng tỉ mỉ toàn bộ thông tin tôi biết về người bất tử cho các người.”
Gã mắt vàng nói với vẻ không vui: “Cậu cho rằng chúng tôi là trẻ con ba tuổi hả? Lỡ đâu xong việc cậu quỵt nợ thì làm sao?!”
Viên Mục Dã dừng xe ở ven đường, sau đó quay đầu nghiêm mặt nói với hai người bọn họ: “Mặc kệ các người có tin hay không, Viên Mục Dã tôi luôn luôn giữ lời. Hơn nữa, lúc này đây các anh đã giúp chúng tôi một việc rất lớn, chắc chắn tôi sẽ trả ơn tình này. Tôi cũng nhất định làm được chuyện trước đó đã đồng ý với các người!”
Gã mắt vàng còn muốn nói gì đấy nhưng bị Thạch Lỗi cản lại: “Được, tôi tin cậu. Nhưng nói miệng không bằng chứng, cậu phải có gì đó để bảo đảm cho tôi chứ?”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi xoay người tìm giấy bút ở trên xe, viết địa chỉ nhà mình, sau đó đưa cho Thạch Lỗi: “Đây là địa chỉ nhà tôi, hoan nghênh anh có rảnh đến làm khách…”
Thạch Lỗi nhận tờ giấy, liếc nhìn rồi ra hiệu cho gã mắt vàng xuống xe ở đây!
Sau khi tách ra khỏi nhóm Thạch Lỗi, Viên Mục Dã quay trở về số 54 bằng tốc độ nhanh nhất. Khi cậu vô cùng lo lắng trở về thì phát hiện tình trạng của Đoàn Phong không hề lạc quan. Mãi từ lúc được cứu cho đến khi về đến số 54, thần trí của anh ta vẫn không rõ ràng, nhưng bởi vì trên người anh ta không có vết thương ngoài da nên nhóm Đại Quân cũng không có cơ sở phán đoán rốt cuộc Đoàn Phong bị làm sao?
May mà vào thời khắc mấu chốt, tiến sĩ Lâm vội vã dẫn theo hai thành viên trong đội ngũ y tế của anh ta về! Bọn họ làm kiểm tra toàn diện cơ thể của Đoàn Phong và phát hiện, máu trong người anh ta chỉ còn lại bằng một phần năm người bình thường, một số nội tạng quan trọng trong cơ thể cũng bị thiếu mất ở những mức độ khác nhau.
Nghe xong, tất cả mọi người đều nổi cơn giận dữ, Trương Khai nghiến răng nghiến lợi: “Tuyệt đối đừng để cho tôi gặp lại tay Trường Cốc Nguyên đó, nếu không tôi sẽ bóp chết hắn!”
Tiến sĩ Lâm thấy tất cả mọi người đều xúc động và phẫn nộ bèn lên tiếng xoa dịu: “Trước hết mọi người đừng hoảng. Mặc dù tình trạng của Đoàn Phong hiện giờ cực kỳ xấu, nhưng cũng không đến mức mất đi tính mạng. Với hiểu biết của tôi về tình hình cơ thể của cậu ấy, chỉ cần cho cậu ấy một chút thời gian, nhất định cậu ấy có thể khôi phục bình thường!”
Viên Mục Dã chưa từng nghi ngờ điều này, như vậy là lão Lâm cũng biết thân phận thật sự của Đoàn Phong giống mình, vì thế cậu tìm thời gian riêng tư để kể lại chuyện mình gặp được Trường Cốc Nguyên ở câu lạc bộ cho lão Lâm biết.
Lão Lâm vừa nghe là biết Trường Cốc Nguyên không có ý tốt gì với Viên Mục Dã, anh ta tỏ vẻ lo lắng: “Trong khoảng thời gian này cậu nhất định phải cẩn thận một chút khi ra ngoài, có lẽ cậu đã bị tay Trường Cốc Nguyên đó theo dõi rồi!”
Viên Mục Dã gật đầu: “Anh yên tâm đi, tôi hiểu rõ. Trước khi đội trưởng Đoàn tỉnh lại, tôi sẽ không để cho mình xảy ra chuyện!”
Tiến sĩ Lâm thở dài: “Sợ là với tình trạng hiện giờ của Đoàn Phong, cậu ấy phải mất một thời gian nữa mới hồi phục lại được… Tôi nghi ngờ cậu ấy bị rút cạn máu trong người và bị lấy đi các cơ quan quan trọng trong cơ thể ngay khi vừa bị bắt.”
Viên Mục Dã không kìm được mà siết chặt nắm tay: “Thù này kết chắc rồi. Tôi nhất định sẽ tìm cơ hội bắt Trường Cốc Nguyên trả lại gấp mười lần!”
Sau khi xác định tạm thời Đoàn Phong không sao, Viên Mục Dã về thẳng nhà. Nếu còn không quay về, có lẽ con chó sẽ đói điên lên mất! Ai ngờ cậu vừa mới đến cửa đã thấy cổng nhà mình khép hờ… Lòng Viên Mục Dã chùng xuống, cậu nín thở rút con dao găm dùng để phòng thân dưới cẳng chân ra, đẩy cửa từ từ đi vào.
Con chó cũng không tung tăng nhảy nhót ra đón cậu như bình thường mà trốn chết dí trong ổ, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu ư ử, nom dáng vẻ chắc là bị dọa sợ lắm.
Thấy Kim Bảo không sao, trái tim nặng trịch của Viên Mục Dã thoáng thả lỏng. Tuy con chó này là do bạn nhờ mình nuôi, nhưng đã ở chung với nhau trong khoảng thời gian dài, một người một chó đã có tình cảm rất sâu sắc. Nếu con chó thật sự xảy ra chuyện vì mình, chắc chắn Viên Mục Dã sẽ không thể nào chấp nhận nổi!
“Xem chó trông cửa nhà cậu sợ tới mức nào kìa. Tôi không có hứng thú với thịt gì khác ngoài thịt người đâu.” Tiếng nói vang lên từ một góc trong sân.
Viên Mục Dã nghe tiếng nhìn lại thì thấy một người thanh niên xa lạ đang ngồi xổm ở chân tường chơi đùa con dao Thụy Sĩ quân dụng trên tay. Viên Mục Dã hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó cậu nhận ra đôi mắt hơi ánh vàng kia.
Lúc này, một giọng nói khác phát ra từ cửa nhà: “Không ngờ cậu lại cho chúng tôi địa chỉ nhà cậu thật…” Quay đầu lại, Viên Mục Dã thấy Thạch Lỗi đang dựa vào cửa nhà mình.
Viên Mục Dã chỉ cảm thấy đau cả đầu với hai con quỷ đòi nợ đột nhiên xuất hiện này. Đúng là mình đưa địa chỉ nhà cho bọn họ, nhưng không ngờ bọn họ lại tới cửa đòi nợ nhanh như vậy. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Các người không thể cho tôi nghỉ một đêm à?” Viên Mục Dã nói bằng vẻ mặt mệt mỏi.
Gã mắt vàng nổi giận: “Cậu muốn nghỉ ngơi, chẳng lẽ chúng tôi lại không?! Nếu không phải bên trên thúc giục quá, chúng tôi cần gì đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây thế này?!”
Có lẽ chính bởi vì phát súng này đã khiến cho Trường Cốc Nguyên hơi phân tâm, Viên Mục Dã lập tức cảm thấy người nhẹ đi. Sức mạnh đè ép trước đó đột nhiên biến mất! Viên Mục Dã nắm lấy cơ hội này để đứng dậy bỏ chạy.
Cùng lúc đó, cách đấy không xa cũng truyền đến tiếng còi cảnh sát… Trái tim Viên Mục Dã thả lỏng, nhưng cậu lại không dám tạm dừng chân mà vẫn chạy một mạch tới vị trí bãi đỗ xe.
Sau khi tìm được xe của Trương Khai, Viên Mục Dã móc chìa khóa ra mở cửa xe. Cậu biết rõ đối phương dàn cảnh lớn như vậy chắc chắn là có cách đối phó với cảnh sát, báo cảnh sát cũng chỉ là tranh thủ thời gian để mình chạy trốn mà thôi! Nhưng khi Viên Mục Dã vừa mới chuẩn bị khởi động xe, cửa sau xe lại bị người ta mở ra một cách đột ngột. Cậu quay đầu lại, hóa ra là hai con quỷ đòi nợ tới…
“Chúng tôi giúp cậu, sao cậu chẳng chào chẳng hỏi tiếng nào mà đã muốn đi thế?” Thạch Lỗi nói với một nụ cười nhạt.
Viên Mục Dã nghe mà cảm thấy hơi đau đầu, sao mình lại quên mất hai người này chứ? Cậu bèn cười gượng, nói: “Hai vị cao nhân muốn thoát thân còn không dễ dàng à, tôi có thể chạy ra khỏi đó đã là may mắn lắm rồi!”
“May mắn nhưng không đổi được súng lục nhé!” Gã mắt vàng lạnh giọng.
Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ tới, thì ra khẩu súng vừa rồi bỗng dưng xuất hiện là của Thạch Lỗi ném đến, có lẽ là sợ Viên Mục Dã chết ngay tại chỗ thì sẽ không thể nào thực hiện hứa hẹn lúc trước của cậu…
Chỗ này không nên ở lâu, Viên Mục Dã cũng không muốn phí lời với bọn họ mà nhanh chóng lái xe ra khỏi khu vực của câu lạc bộ. Khi đã xác định phía sau không còn ai bám đuôi, Viên Mục Dã mới nói: “Vừa rồi cảm ơn nhé.”
Gã mắt vàng hầm hừ: “Khỏi cảm ơn, cậu chỉ cần thực hiện hứa hẹn của mình là được!”
Viên Mục Dã cười khổ: “Tất nhiên rồi… Nhưng hiện giờ không phải lúc cho lắm. Dù Đoàn Phong đã được cứu ra nhưng vẫn đang bị hôn mê bất tỉnh. Chờ tôi về giải quyết xong chuyện này rồi sẽ kể lại kỹ càng tỉ mỉ toàn bộ thông tin tôi biết về người bất tử cho các người.”
Gã mắt vàng nói với vẻ không vui: “Cậu cho rằng chúng tôi là trẻ con ba tuổi hả? Lỡ đâu xong việc cậu quỵt nợ thì làm sao?!”
Viên Mục Dã dừng xe ở ven đường, sau đó quay đầu nghiêm mặt nói với hai người bọn họ: “Mặc kệ các người có tin hay không, Viên Mục Dã tôi luôn luôn giữ lời. Hơn nữa, lúc này đây các anh đã giúp chúng tôi một việc rất lớn, chắc chắn tôi sẽ trả ơn tình này. Tôi cũng nhất định làm được chuyện trước đó đã đồng ý với các người!”
Gã mắt vàng còn muốn nói gì đấy nhưng bị Thạch Lỗi cản lại: “Được, tôi tin cậu. Nhưng nói miệng không bằng chứng, cậu phải có gì đó để bảo đảm cho tôi chứ?”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi xoay người tìm giấy bút ở trên xe, viết địa chỉ nhà mình, sau đó đưa cho Thạch Lỗi: “Đây là địa chỉ nhà tôi, hoan nghênh anh có rảnh đến làm khách…”
Thạch Lỗi nhận tờ giấy, liếc nhìn rồi ra hiệu cho gã mắt vàng xuống xe ở đây!
Sau khi tách ra khỏi nhóm Thạch Lỗi, Viên Mục Dã quay trở về số 54 bằng tốc độ nhanh nhất. Khi cậu vô cùng lo lắng trở về thì phát hiện tình trạng của Đoàn Phong không hề lạc quan. Mãi từ lúc được cứu cho đến khi về đến số 54, thần trí của anh ta vẫn không rõ ràng, nhưng bởi vì trên người anh ta không có vết thương ngoài da nên nhóm Đại Quân cũng không có cơ sở phán đoán rốt cuộc Đoàn Phong bị làm sao?
May mà vào thời khắc mấu chốt, tiến sĩ Lâm vội vã dẫn theo hai thành viên trong đội ngũ y tế của anh ta về! Bọn họ làm kiểm tra toàn diện cơ thể của Đoàn Phong và phát hiện, máu trong người anh ta chỉ còn lại bằng một phần năm người bình thường, một số nội tạng quan trọng trong cơ thể cũng bị thiếu mất ở những mức độ khác nhau.
Nghe xong, tất cả mọi người đều nổi cơn giận dữ, Trương Khai nghiến răng nghiến lợi: “Tuyệt đối đừng để cho tôi gặp lại tay Trường Cốc Nguyên đó, nếu không tôi sẽ bóp chết hắn!”
Tiến sĩ Lâm thấy tất cả mọi người đều xúc động và phẫn nộ bèn lên tiếng xoa dịu: “Trước hết mọi người đừng hoảng. Mặc dù tình trạng của Đoàn Phong hiện giờ cực kỳ xấu, nhưng cũng không đến mức mất đi tính mạng. Với hiểu biết của tôi về tình hình cơ thể của cậu ấy, chỉ cần cho cậu ấy một chút thời gian, nhất định cậu ấy có thể khôi phục bình thường!”
Viên Mục Dã chưa từng nghi ngờ điều này, như vậy là lão Lâm cũng biết thân phận thật sự của Đoàn Phong giống mình, vì thế cậu tìm thời gian riêng tư để kể lại chuyện mình gặp được Trường Cốc Nguyên ở câu lạc bộ cho lão Lâm biết.
Lão Lâm vừa nghe là biết Trường Cốc Nguyên không có ý tốt gì với Viên Mục Dã, anh ta tỏ vẻ lo lắng: “Trong khoảng thời gian này cậu nhất định phải cẩn thận một chút khi ra ngoài, có lẽ cậu đã bị tay Trường Cốc Nguyên đó theo dõi rồi!”
Viên Mục Dã gật đầu: “Anh yên tâm đi, tôi hiểu rõ. Trước khi đội trưởng Đoàn tỉnh lại, tôi sẽ không để cho mình xảy ra chuyện!”
Tiến sĩ Lâm thở dài: “Sợ là với tình trạng hiện giờ của Đoàn Phong, cậu ấy phải mất một thời gian nữa mới hồi phục lại được… Tôi nghi ngờ cậu ấy bị rút cạn máu trong người và bị lấy đi các cơ quan quan trọng trong cơ thể ngay khi vừa bị bắt.”
Viên Mục Dã không kìm được mà siết chặt nắm tay: “Thù này kết chắc rồi. Tôi nhất định sẽ tìm cơ hội bắt Trường Cốc Nguyên trả lại gấp mười lần!”
Sau khi xác định tạm thời Đoàn Phong không sao, Viên Mục Dã về thẳng nhà. Nếu còn không quay về, có lẽ con chó sẽ đói điên lên mất! Ai ngờ cậu vừa mới đến cửa đã thấy cổng nhà mình khép hờ… Lòng Viên Mục Dã chùng xuống, cậu nín thở rút con dao găm dùng để phòng thân dưới cẳng chân ra, đẩy cửa từ từ đi vào.
Con chó cũng không tung tăng nhảy nhót ra đón cậu như bình thường mà trốn chết dí trong ổ, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu ư ử, nom dáng vẻ chắc là bị dọa sợ lắm.
Thấy Kim Bảo không sao, trái tim nặng trịch của Viên Mục Dã thoáng thả lỏng. Tuy con chó này là do bạn nhờ mình nuôi, nhưng đã ở chung với nhau trong khoảng thời gian dài, một người một chó đã có tình cảm rất sâu sắc. Nếu con chó thật sự xảy ra chuyện vì mình, chắc chắn Viên Mục Dã sẽ không thể nào chấp nhận nổi!
“Xem chó trông cửa nhà cậu sợ tới mức nào kìa. Tôi không có hứng thú với thịt gì khác ngoài thịt người đâu.” Tiếng nói vang lên từ một góc trong sân.
Viên Mục Dã nghe tiếng nhìn lại thì thấy một người thanh niên xa lạ đang ngồi xổm ở chân tường chơi đùa con dao Thụy Sĩ quân dụng trên tay. Viên Mục Dã hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó cậu nhận ra đôi mắt hơi ánh vàng kia.
Lúc này, một giọng nói khác phát ra từ cửa nhà: “Không ngờ cậu lại cho chúng tôi địa chỉ nhà cậu thật…” Quay đầu lại, Viên Mục Dã thấy Thạch Lỗi đang dựa vào cửa nhà mình.
Viên Mục Dã chỉ cảm thấy đau cả đầu với hai con quỷ đòi nợ đột nhiên xuất hiện này. Đúng là mình đưa địa chỉ nhà cho bọn họ, nhưng không ngờ bọn họ lại tới cửa đòi nợ nhanh như vậy. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Các người không thể cho tôi nghỉ một đêm à?” Viên Mục Dã nói bằng vẻ mặt mệt mỏi.
Gã mắt vàng nổi giận: “Cậu muốn nghỉ ngơi, chẳng lẽ chúng tôi lại không?! Nếu không phải bên trên thúc giục quá, chúng tôi cần gì đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây thế này?!”
Bình luận facebook