Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 408 - Chương 408 NGƯỜI DẪN ĐƯỜNG A MỘC
Chương 408 NGƯỜI DẪN ĐƯỜNG A MỘC
Bà chủ quán bĩu môi: “Sống thì có ích gì? Nghe nói người đó bị ngã đến mức đầu óc có vấn đề, cả ngày điên điên khùng khùng, sống như vậy đến hết đời… chẳng thà lúc đó ngã chết luôn cho xong!”
Đại Quân thở dài: “Lại chẳng thế à? Đang yên đang lành tại sao lại nghĩ quẩn làm gì? Chị thử nói xem tại sao bọn họ cứ như bàn bạc trước với nhau vậy? Tất cả đều đến đây tự sát… Chẳng lẽ họ chọn đỉnh Lạc Hà vì có phong thủy tốt ư?”
“Cái cứt ấy, mấy du khách từ bên ngoài như các cậu thì biết cái gì? Đỉnh Lạc Hà là tên do khu thắng cảnh đặt ra sau này, cậu có biết trước đó nó có tên là gì không?” Bà chủ quán ra vẻ bí ẩn.
Đại Quân lắc đầu: “Tôi làm sao mà biết được? Chị đừng nửa nói nửa nhử như vậy được không!”
Bà chủ quán cười xấu xa, nói: “Thật ra việc này cũng không được coi là bí mật gì, chỉ cần là dân ở gần đây thì đều biết, từ bé chúng tôi đã gọi đỉnh Lạc Hà là ‘Núi ăn người’, khi người lớn lên núi săn thú thì đều tránh khỏi chỗ đó!”
“Núi ăn người? Cái tên này nghe có vẻ huyền ảo nhỉ? Trước đây chị có nghe núi đó ăn ai chưa?” Trương Khai hỏi.
Bà chủ quán lắc đầu: “Thật sự thì chưa, thế hệ này của chúng tôi hiểu về nó chỉ là một cái tên được truyền lại, không ai biết tại sao lại được gọi là núi ăn người… Đừng nói là đời tôi mà đến cả đời cha mẹ tôi cũng không biết được tại sao lại có cái tên nghe kinh khủng ấy!”
Mưa nhanh chóng tạnh, mọi người ra khỏi cửa hàng xong thì nhỏ giọng thảo luận với nhau...
“Một người muốn tự sát tại sao lại còn đi mua quà lưu niệm? Điều này rõ ràng không hợp lý!” Đại Quân đưa ra ý kiến.
Viên Mục Dã gật đầu: “Cái đó đúng là có điểm kỳ lạ, hoặc anh ta vẫn chưa có ý định tự sát khi mua quà lưu niệm!”
Trương Khai cau có: “Tự sát mà còn có thể đột nhiên nghĩ đến à? Đâu phải là cướp của giết người đâu!”
“Cho nên trong này chắc chắn có vấn đề…” Đoàn Phong chốt lại.
Vẻ mặt Đại Quân khá u ám, anh ta nói: “Tiếc là những du khách này không phải người địa phương nên chúng ta không thể đi điều tra quan hệ xã hội và điều kiện sống của họ… Tôi không tin một người sẽ vô duyên vô cớ mà tự sát. Nếu một người không hề gặp trắc trở trong công việc và cuộc sống, cũng không cảm thấy có áp lực, vậy thì người đó không có lý do gì để tự sát cả! Cho dù là những người bị bệnh trầm cảm có khuynh hướng tự sát, từ lúc bọn họ nhiễm bệnh rồi đến lúc tự sát… trong quá trình này đều cần có một nguyên nhân nào đó mới dẫn đến kết quả sau cùng, nếu không hề có gì thì không phải tự sát mà là ma quỷ nhập vào người!”
Viên Mục Dã biết Đại Quân đang nhớ đến Tống Lan, đến tận bây giờ anh ta vẫn không chịu tin là vợ mình đã nhảy từ trên nhà xuống tự sát! Mặc dù Viên Mục Dã chưa từng gặp Tống Lan, nhưng qua sự miêu tả của những người khác thì không khó để biết được, Tống Lan là một người phụ nữ có tính cách hoạt bát hướng ngoại, mạnh miệng nhưng mềm lòng.
Bình thường chị ấy và Đại Quân có mâu thuẫn gì khẳng định sẽ nói ra suy nghĩ trong lòng mình trước tiên, loại tính cách không giấu được chuyện gì như vậy, bình thường sẽ không bị bệnh trầm cảm…
Mà ngày hôm đó Viên Mục Dã đã từng thấy Thạch Lỗi xuất hiện trong nhà Đại Quân, điều này đủ để chứng minh Tống Lan không phải chết do tự sát. Nhưng đến tận bây giờ Viên Mục Dã vẫn không có đủ dũng cảm để nói chuyện này cho Đại Quân biết. Bởi vì một khi anh ta biết người mình yêu không phải chết vì tự sát mà trước mắt lại không thể điều tra rõ nguyên nhân… nó sẽ chỉ khiến Đại Quân rơi vào đau khổ vì bất lực, như thế thì quá tàn nhẫn đối với anh ta.
Kể cả có nói nhẹ nhàng đi, thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày điều tra ra được sự thật, nhưng đến lúc đó liệu Đại Quân có vui không? Viên Mục Dã có thể kết luận những năm tháng sau này của Đại Quân sẽ chỉ sống trong hối hận mà không thể tự thoát ra được… Vietwriter.vn
Bởi vì không ai có thể thản nhiên được khi đối mặt với việc người mình yêu chết đột ngột, cuối cùng bọn họ sẽ hối hận lúc đó mình không nên đi làm việc, không nên đi uống rượu, thậm chí không nên rời khỏi người mình yêu dù chỉ một bước!
Viên Mục Dã nghĩ đến đây bèn cố ý đổi đề tài: “Núi ăn người có vấn đề hay không… ngày mai chúng ta lên núi sẽ biết! Nếu những người này không hề có lý do để tự sát trước khi lên núi, như vậy vấn đề chỉ có thể xuất hiện trên đỉnh Lạc Hà!”
Buổi tối sau khi về nhà khách, Viên Mục Dã bảo Tằng Nam Nam lên mạng tra một chút lịch sử địa phương để xem ở chỗ này đã từng xuất hiện chuyện tương tự hay chưa? Nhưng kết quả khiến bọn họ thấy hơi thất vọng.
Sự cố bất thường duy nhất xảy ra ở khu vực này trong mấy chục năm gần đây là một trận động đất quy mô lớn đã xảy ra cách đây năm mươi năm, khu vực chịu ảnh hưởng là mấy thôn gần núi Kim Tuấn, cũng chết khá nhiều người.
Sau đó chính phủ cho di tản những thôn dân còn may mắn sống sót ra khỏi đống đổ nát và tập hợp bọn họ vào một thôn, trong số những thôn gặp tai ương có một thôn tên Cống Ương là thảm thiết nhất, toàn bộ vài chục mạng người không ai may mắn thoát được, cả thôn hoàn toàn tuyệt hậu.
“Động đất chết người thì quá thường rồi, chẳng liên quan gì đến việc du khách tự sát cả…” Đại Quân nói với giọng bất lực.
Viên Mục Dã nghe xong bèn bảo Tằng Nam Nam lên mạng tra thử vị trí cụ thể của thôn Cống Ương ở chỗ nào? Nhưng Tằng Nam Nam điều tra một lúc lâu mà chẳng thu hoạch được gì… Dù sao cũng là chuyện của vài chục năm trước, những người chứng kiến chắc đều đã qua đời, cũng không có gì lạ khi chẳng ai biết vị trí cũ của thôn Cống Ương.
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã hứng thú với thôn Cống Ương thì hỏi: “Sao thế… Cậu cảm thấy thôn này có chỗ nào lạ à?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Khó mà nói, nhưng tôi cảm thấy chuyện này có thể liên quan đến Núi ăn người…”
Ngày hôm sau, khi ăn sáng xong, Lâu Ngọc Sơn kéo một xe trang bị đến nhà khách của khu thắng cảnh, đúng như Hoắc Nhiễm đã dự đoán, đó toàn là những trang bị cơ bản để đi bộ leo núi, thứ duy nhất phòng thân được chắc chỉ là chiếc xẻng gấp nhập khẩu…
Mặc dù trong lòng Trương Khai thấy bực mình nhưng cũng không tiện biểu hiện ra ngoài, cậu ta đành buồn bực giúp Lâu Ngọc Sơn lấy trang bị từ trên xe xuống. Thật ra những trang bị của Lâu Ngọc Sơn khá chuyên nghiệp, chắc chắn anh ta là một người đầy kinh nghiệm đi bộ dã ngoại.
Không ngờ khi anh ta phát trang bị cho mọi người xong, thì có một chiếc xe việt dã đỗ xịch ở bên cạnh bọn họ, sau đó một người đàn ông mặc trang bị giống như bọn họ bước xuống…
Lâu Ngọc Sơn lập tức giới thiệu: “Đây là người dẫn đường A Mộc, cậu ấy là hướng dẫn viên chuyên nghiệp nhất trong khu thắng cảnh của chúng tôi! Những trang bị mọi người đang mặc cũng do A Mộc tự lựa chọn.”
Viên Mục Dã chủ động tiến đến bắt tay A Mộc rồi lịch sự nói: “Mấy ngày tới nhờ cậu vậy!”
A Mộc cười hiền lành, nói: “Không có gì, đây là công việc của tôi! Tôi và anh Ngọc Sơn lớn lên ở chỗ này, có hai chúng tôi dẫn đường cam đoan có thể dẫn mọi người đến bất kỳ chỗ nào muốn đi!”
Bà chủ quán bĩu môi: “Sống thì có ích gì? Nghe nói người đó bị ngã đến mức đầu óc có vấn đề, cả ngày điên điên khùng khùng, sống như vậy đến hết đời… chẳng thà lúc đó ngã chết luôn cho xong!”
Đại Quân thở dài: “Lại chẳng thế à? Đang yên đang lành tại sao lại nghĩ quẩn làm gì? Chị thử nói xem tại sao bọn họ cứ như bàn bạc trước với nhau vậy? Tất cả đều đến đây tự sát… Chẳng lẽ họ chọn đỉnh Lạc Hà vì có phong thủy tốt ư?”
“Cái cứt ấy, mấy du khách từ bên ngoài như các cậu thì biết cái gì? Đỉnh Lạc Hà là tên do khu thắng cảnh đặt ra sau này, cậu có biết trước đó nó có tên là gì không?” Bà chủ quán ra vẻ bí ẩn.
Đại Quân lắc đầu: “Tôi làm sao mà biết được? Chị đừng nửa nói nửa nhử như vậy được không!”
Bà chủ quán cười xấu xa, nói: “Thật ra việc này cũng không được coi là bí mật gì, chỉ cần là dân ở gần đây thì đều biết, từ bé chúng tôi đã gọi đỉnh Lạc Hà là ‘Núi ăn người’, khi người lớn lên núi săn thú thì đều tránh khỏi chỗ đó!”
“Núi ăn người? Cái tên này nghe có vẻ huyền ảo nhỉ? Trước đây chị có nghe núi đó ăn ai chưa?” Trương Khai hỏi.
Bà chủ quán lắc đầu: “Thật sự thì chưa, thế hệ này của chúng tôi hiểu về nó chỉ là một cái tên được truyền lại, không ai biết tại sao lại được gọi là núi ăn người… Đừng nói là đời tôi mà đến cả đời cha mẹ tôi cũng không biết được tại sao lại có cái tên nghe kinh khủng ấy!”
Mưa nhanh chóng tạnh, mọi người ra khỏi cửa hàng xong thì nhỏ giọng thảo luận với nhau...
“Một người muốn tự sát tại sao lại còn đi mua quà lưu niệm? Điều này rõ ràng không hợp lý!” Đại Quân đưa ra ý kiến.
Viên Mục Dã gật đầu: “Cái đó đúng là có điểm kỳ lạ, hoặc anh ta vẫn chưa có ý định tự sát khi mua quà lưu niệm!”
Trương Khai cau có: “Tự sát mà còn có thể đột nhiên nghĩ đến à? Đâu phải là cướp của giết người đâu!”
“Cho nên trong này chắc chắn có vấn đề…” Đoàn Phong chốt lại.
Vẻ mặt Đại Quân khá u ám, anh ta nói: “Tiếc là những du khách này không phải người địa phương nên chúng ta không thể đi điều tra quan hệ xã hội và điều kiện sống của họ… Tôi không tin một người sẽ vô duyên vô cớ mà tự sát. Nếu một người không hề gặp trắc trở trong công việc và cuộc sống, cũng không cảm thấy có áp lực, vậy thì người đó không có lý do gì để tự sát cả! Cho dù là những người bị bệnh trầm cảm có khuynh hướng tự sát, từ lúc bọn họ nhiễm bệnh rồi đến lúc tự sát… trong quá trình này đều cần có một nguyên nhân nào đó mới dẫn đến kết quả sau cùng, nếu không hề có gì thì không phải tự sát mà là ma quỷ nhập vào người!”
Viên Mục Dã biết Đại Quân đang nhớ đến Tống Lan, đến tận bây giờ anh ta vẫn không chịu tin là vợ mình đã nhảy từ trên nhà xuống tự sát! Mặc dù Viên Mục Dã chưa từng gặp Tống Lan, nhưng qua sự miêu tả của những người khác thì không khó để biết được, Tống Lan là một người phụ nữ có tính cách hoạt bát hướng ngoại, mạnh miệng nhưng mềm lòng.
Bình thường chị ấy và Đại Quân có mâu thuẫn gì khẳng định sẽ nói ra suy nghĩ trong lòng mình trước tiên, loại tính cách không giấu được chuyện gì như vậy, bình thường sẽ không bị bệnh trầm cảm…
Mà ngày hôm đó Viên Mục Dã đã từng thấy Thạch Lỗi xuất hiện trong nhà Đại Quân, điều này đủ để chứng minh Tống Lan không phải chết do tự sát. Nhưng đến tận bây giờ Viên Mục Dã vẫn không có đủ dũng cảm để nói chuyện này cho Đại Quân biết. Bởi vì một khi anh ta biết người mình yêu không phải chết vì tự sát mà trước mắt lại không thể điều tra rõ nguyên nhân… nó sẽ chỉ khiến Đại Quân rơi vào đau khổ vì bất lực, như thế thì quá tàn nhẫn đối với anh ta.
Kể cả có nói nhẹ nhàng đi, thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày điều tra ra được sự thật, nhưng đến lúc đó liệu Đại Quân có vui không? Viên Mục Dã có thể kết luận những năm tháng sau này của Đại Quân sẽ chỉ sống trong hối hận mà không thể tự thoát ra được… Vietwriter.vn
Bởi vì không ai có thể thản nhiên được khi đối mặt với việc người mình yêu chết đột ngột, cuối cùng bọn họ sẽ hối hận lúc đó mình không nên đi làm việc, không nên đi uống rượu, thậm chí không nên rời khỏi người mình yêu dù chỉ một bước!
Viên Mục Dã nghĩ đến đây bèn cố ý đổi đề tài: “Núi ăn người có vấn đề hay không… ngày mai chúng ta lên núi sẽ biết! Nếu những người này không hề có lý do để tự sát trước khi lên núi, như vậy vấn đề chỉ có thể xuất hiện trên đỉnh Lạc Hà!”
Buổi tối sau khi về nhà khách, Viên Mục Dã bảo Tằng Nam Nam lên mạng tra một chút lịch sử địa phương để xem ở chỗ này đã từng xuất hiện chuyện tương tự hay chưa? Nhưng kết quả khiến bọn họ thấy hơi thất vọng.
Sự cố bất thường duy nhất xảy ra ở khu vực này trong mấy chục năm gần đây là một trận động đất quy mô lớn đã xảy ra cách đây năm mươi năm, khu vực chịu ảnh hưởng là mấy thôn gần núi Kim Tuấn, cũng chết khá nhiều người.
Sau đó chính phủ cho di tản những thôn dân còn may mắn sống sót ra khỏi đống đổ nát và tập hợp bọn họ vào một thôn, trong số những thôn gặp tai ương có một thôn tên Cống Ương là thảm thiết nhất, toàn bộ vài chục mạng người không ai may mắn thoát được, cả thôn hoàn toàn tuyệt hậu.
“Động đất chết người thì quá thường rồi, chẳng liên quan gì đến việc du khách tự sát cả…” Đại Quân nói với giọng bất lực.
Viên Mục Dã nghe xong bèn bảo Tằng Nam Nam lên mạng tra thử vị trí cụ thể của thôn Cống Ương ở chỗ nào? Nhưng Tằng Nam Nam điều tra một lúc lâu mà chẳng thu hoạch được gì… Dù sao cũng là chuyện của vài chục năm trước, những người chứng kiến chắc đều đã qua đời, cũng không có gì lạ khi chẳng ai biết vị trí cũ của thôn Cống Ương.
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã hứng thú với thôn Cống Ương thì hỏi: “Sao thế… Cậu cảm thấy thôn này có chỗ nào lạ à?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Khó mà nói, nhưng tôi cảm thấy chuyện này có thể liên quan đến Núi ăn người…”
Ngày hôm sau, khi ăn sáng xong, Lâu Ngọc Sơn kéo một xe trang bị đến nhà khách của khu thắng cảnh, đúng như Hoắc Nhiễm đã dự đoán, đó toàn là những trang bị cơ bản để đi bộ leo núi, thứ duy nhất phòng thân được chắc chỉ là chiếc xẻng gấp nhập khẩu…
Mặc dù trong lòng Trương Khai thấy bực mình nhưng cũng không tiện biểu hiện ra ngoài, cậu ta đành buồn bực giúp Lâu Ngọc Sơn lấy trang bị từ trên xe xuống. Thật ra những trang bị của Lâu Ngọc Sơn khá chuyên nghiệp, chắc chắn anh ta là một người đầy kinh nghiệm đi bộ dã ngoại.
Không ngờ khi anh ta phát trang bị cho mọi người xong, thì có một chiếc xe việt dã đỗ xịch ở bên cạnh bọn họ, sau đó một người đàn ông mặc trang bị giống như bọn họ bước xuống…
Lâu Ngọc Sơn lập tức giới thiệu: “Đây là người dẫn đường A Mộc, cậu ấy là hướng dẫn viên chuyên nghiệp nhất trong khu thắng cảnh của chúng tôi! Những trang bị mọi người đang mặc cũng do A Mộc tự lựa chọn.”
Viên Mục Dã chủ động tiến đến bắt tay A Mộc rồi lịch sự nói: “Mấy ngày tới nhờ cậu vậy!”
A Mộc cười hiền lành, nói: “Không có gì, đây là công việc của tôi! Tôi và anh Ngọc Sơn lớn lên ở chỗ này, có hai chúng tôi dẫn đường cam đoan có thể dẫn mọi người đến bất kỳ chỗ nào muốn đi!”
Bình luận facebook