• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (1 Viewer)

  • Chương 407 - Chương 407 VẬT KỶ NIỆM KHI ĐI DU LỊCH

Chương 407 VẬT KỶ NIỆM KHI ĐI DU LỊCH

“Cũng phải vài trăm cây số! Nghe nói là ở thành phố Z. Sau khi người nhà của anh ta đến đón, chúng tôi cũng từng chủ động liên lạc với bọn họ để hỏi tình hình bình phục của Từ Lỗi, nhưng tôi đoán chắc tình huống không quá lạc quan vì người nhà của anh ta chẳng muốn nói thêm điều gì, họ chỉ bảo Từ Lỗi vẫn đang điều trị ở trong bệnh viện tâm thần.” Lâu Ngọc Sơn nói.



Viên Mục Dã gật đầu hỏi tiếp: “Vậy vụ động vật tự sát tập thể nói trong tư liệu là sao thế?”



Lâu Ngọc Sơn trả lời: “Chuyện này cũng rất kỳ quái, ở vùng núi phía bắc này có một loại hươu nhỏ gọi là mang rừng, đó là một loài động vật ăn cỏ khá nhỏ, bởi vì ở đây không có sự uy hiếp của kẻ thù tự nhiên nên chúng sinh sôi rất nhiều, du khách có thể thường xuyên nhìn thấy chúng tụm năm tụm ba ăn cỏ… Ngày mà chuyện xảy ra có du khách đứng dưới vách núi dùng di động quay được cảnh bọn chúng tự sát tập thể, chắc có khoảng bảy đến tám con, bọn chúng không hề do dự khi nhảy từ trên vách đá xuống và toàn bộ đều chết ngay tại chỗ!”



Viên Mục Dã hỏi: “Ngoại trừ loài vật này ra thì còn loài nào khác cũng xuất hiện tình trạng tự sát tập thể như vậy không?”



Lâu Ngọc Sơn gật đầu: “Có! Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của chúng tôi thôi, bởi vì không có người nhìn thấy cảnh những động vật này tự sát, nhưng khi đội cứu hộ của chúng tôi tìm kiếm thi thể của du khách thì họ phát hiện dưới vách núi có khá nhiều xác động vật nghi ngờ là chết vì nhảy xuống núi tự sát!”



Dọc theo đường đi, mấy người Viên Mục Dã đã hiểu đại khái tình huống ở nơi này… Nhưng kinh nghiệm trong quá khứ nói cho bọn họ biết, nội dung của tư liệu và những gì Lâu Ngọc Sơn kể chỉ là bề ngoài mà thôi, sự thật thường quái dị và phức tạp hơn nhiều.



Chiếc xe chạy bon bon trên đường đưa bọn họ đến khu thắng cảnh núi Kim Tuấn trước buổi trưa, Lâu Ngọc Sơn nói do bị ảnh hưởng bởi chuyện tự sát nên mấy ngày qua số lượng du khách giảm hẳn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến những khách lẻ nghe tiếng mà đến đây, có nhiều du khách thích tham gia náo nhiệt còn đăng ký lên đỉnh Lạc Hà…



Lâu Ngọc Sơn mời bọn họ đi ăn trưa ở nhà ăn dành cho nhân viên quản lý khu thắng cảnh, anh ta có vẻ áy náy với mấy người Viên Mục Dã: “Mọi người là khách từ xa đến, đáng lẽ tôi nên mời mọi người ăn một vài món ngon của địa phương… Nhưng chẳng dám giấu, mấy món đặc sản trong khu thắng cảnh chán lắm, hương vị của nó kém xa món ăn trong nhà ăn của nhân viên, mà ở đây cũng sạch sẽ vệ sinh hơn.”



Thật ra không cần anh ta nói thì mấy người Viên Mục Dã cũng hiểu, hàng quán trong mấy khu du lịch bình thường đều là kiểu ăn xổi, dù sao cũng chẳng có ai vì ăn ngon mà đi đến khu thắng cảnh cả, vì vậy những quán ăn này không trông cậy vào việc có khách quen.



Sau khi ăn cơm trưa xong, Lâu Ngọc Sơn dẫn mọi người đến khu nhà khách được ban quản lý khu thắng cảnh chỉ định, mặc dù trên danh nghĩa đây là nhà khách, nhưng nhìn từ bề ngoài thì nó là một tòa nhà nhỏ có bốn tầng, trang thiết bị và nội thất bên trong chắc chắn có thể bắt kịp với khách sạn năm sao.



Theo như lời của Lâu Ngọc Sơn thì nhà khách này không mở cửa buôn bán mà chỉ tiếp đón lãnh đạo và khách quý từ tỉnh ngoài đến khảo sát…



Viên Mục Dã bèn truy hỏi: “Bây giờ trong khu tiếp đón này ngoài chúng tôi ra thì còn có khách nào khác không?”



Lâu Ngọc Sơn nhăn nhó cười bảo: “Không dám nói dối mọi người, hai tháng qua các vị là nhóm khách duy nhất vào ở trong này. Từ sau khi liên tục xuất hiện sự kiện tự sát… thì không còn khách quý từ tỉnh ngoài đến đây khảo sát nữa… Thật ra đối với đơn vị chúng tôi mà nói cũng là chuyện tốt, ít nhất không cần hầu hạ mấy đại gia đến ăn uống chơi bời chùa này!”

Sau khi hoàn thành thủ tục để vào ở, Lâu Ngọc Sơn phát từng chiếc thẻ phòng cho mấy người Viên Mục Dã và nói: “Tối hôm nay mọi người cứ nghỉ ngơi cho khỏe, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến đón mọi người lên đỉnh Lạc Hà… A, đúng rồi, nếu mọi người cần gì thì cứ nói với nhân viên lễ tân là được!”



Đoàn Phong bỗng hỏi: “Vậy còn trang bị lên núi…”



Lâu Ngọc Sơn vội vàng nói: “Cái này thì mọi người không cần phải lo, chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, sáng mai khi xuất phát tôi sẽ cầm đến luôn!”



Sau khi Lâu Ngọc Sơn rời đi, mấy người Viên Mục Dã cầm thẻ đi về phòng, trước đó Lâu Ngọc Sơn định lấy cho mỗi người một phòng nhưng bị Đoàn Phong từ chối! Thứ nhất là không muốn lãng phí, thứ hai là vì lý do an toàn, cho nên số 54 từ trước đến giờ không ngủ một mình, đến cả Tằng Nam Nam cũng thường xuyên ở cùng phòng với Đại Quân, để tiện hỗ trợ chăm sóc lẫn nhau.



Sau khi mọi người về phòng cất hành lý, tất cả lại lục tục đi ra nhà khách, mấy người Viên Mục Dã muốn dùng thân phận du khách bình thường để hỏi thăm những người trong khu du lịch về “Sự kiện tự sát” xem thế nào?



Không ngờ thời tiết cuối buổi chiều không tốt, bọn họ chỉ mới ra ngoài một lúc mà trời đã đổ mưa tí tách, vì không ai mang ô nên tất cả đành bất đắc dĩ ngồi lại trong một cửa hàng bán đồ lưu niệm chờ mưa tạnh.



Đại Quân tin rằng gặp nhau chính là duyên phận, thế là anh ta chọn mua vài món đồ lưu niệm khi được bà chủ quán nhiệt tình giới thiệu. Chắc do việc buôn bán mấy ngày qua không tốt nên bà chủ quán cũng trò chuyện câu được câu không với bọn họ.



“Bà chủ à, tôi nghe nói chỗ này đã chết mấy du khách, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế?” Đại Quân cắn hạt dưa, uống nước trà hỏi.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Bà chủ quán ra vẻ bí ẩn: “Mấy người? Đến mười mấy người chết cơ!”



Đại Quân nghe vậy bèn tiến đến trước mặt bà chủ rồi hỏi: “Mau nói cho tôi biết chuyện đó là thế nào đi? Dù sao thời tiết hôm nay không tốt nên cũng rảnh mà…”



Bà chủ quán cũng không giấu giếm mà thở dài, kể: “Thật ra lúc đầu cũng không có gì, khu thắng cảnh nào mà chẳng có một đến hai người nghĩ quẩn rồi tự sát mỗi năm chứ? Không ngờ sau này càng ngày càng nhiều người chết… Tôi tính ra, đến bây giờ chắc phải đến mười sáu người rồi!”



Viên Mục Dã nghe thế bèn hỏi chen vào: “Vậy chị có nhớ lần tự sát thứ nhất xảy ra vào lúc nào không?”



Bà chủ quán suy nghĩ rồi nói: “Chắc là trước Tết, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, bởi vì tôi còn gặp người đàn ông tự sát đó trước khi anh ta chết, anh ta đến cửa hàng của tôi mua quà lưu niệm mà!”



Mấy người số 54 quay ra liếc nhìn nhau nhưng không ai nói gì.



Bà chủ quán vẫn nói tiếp: “Mấy người thử nghĩ xem, một người đang yên đang lành sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ? Mấy người đừng thấy tôi suốt ngày buôn bán trong khu thắng cảnh này, nhưng tôi cũng đã từng đi đỉnh Lạc Hà một lần, khi tôi đứng ở phía trên nhìn xuống dưới, chân cứ như nhũn ra vậy, chẳng biết những du khách tự sát đó lấy đâu ra can đảm mà dám nhảy xuống?”



“Tôi nghe nói hình như có người còn sống?” Đại Quân hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom