• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (2 Viewers)

  • Chương 422 - Chương 422 TÍN ĐỒ

Chương 422 TÍN ĐỒ

Hành động này nói thì dễ mà làm lại rất khó, hơn nữa lúc này Viên Mục Dã còn hơi có di chứng chấn động não, cho nên mãi vẫn không thể tập trung tinh thần.



Thấy nhánh cây to kia càng ngày càng cách xa mình, cuối cùng Viên Mục Dã dùng hết sức lực mới khiến cho nhánh cây gãy kia bay lên không, nặng nề đập vào đầu Trần Bình!



Không ngoài suy đoán, Trần Bình mềm oặt người rồi tê liệt ngã xuống đất. Viên Mục Dã lập tức thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cậu đã có thể nhìn thấy rõ ràng bờ vách núi. Nếu muộn thêm một chút nữa, Viên Mục Dã sẽ trở thành một cái tên trong danh sách tự sát mất!



Nhưng kế tiếp Viên Mục Dã còn phải đối mặt với một vấn đề khó khác, đó chính là hai tay và hai chân của cậu đều bị trói chặt, nếu muốn thoát ra, nhất định phải lấy được con dao quân dụng bị Trần Bình tịch thu bằng cách điều khiển đồ vật mới được!



Nói thật, điều này là sự khiêu chiến nghiêm túc đối với Viên Mục Dã. Trước kia cậu chỉ thử di chuyển một vật, hơn nữa, là di chuyển kiểu yêu cầu có sức bật, đây là lần đầu tiên cậu lục túi hoặc soát người bằng ý niệm.



Cậu thử vài lần, nhưng luôn cảm thấy không nắm bắt được điểm quan trọng, thậm chí có một lần còn văng thẳng ba lô ra ngoài! Có điều như vậy đồng thời cũng cho cậu một linh cảm, đó là liên tục ra lệnh cho ba lô bay lên rồi đập xuống bằng ý niệm, tiện thể mượn lực làm rơi vũ khí sắc có thể cắt đứt dây thừng trong ba lô ra.



May thay, cậu thử lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng cũng nhìn thấy một con dao nhỏ có thể cắt đứt dây thừng. Đương nhiên, cậu đã không còn sức lực để điều khiển con dao cắt dây thừng bằng ý niệm nữa, hoặc phải nói là về cơ bản cậu không thể vừa cắt đứt dây thừng một cách chính xác, vừa đồng thời không làm mình bị thương bằng ý niệm. Vì thế cậu thử làm con dao bay đến trong tầm tay mình, sau đó mới lại lấy con dao cắt dây thừng trói hai tay mình ra từng chút một.



Đến khi Viên Mục Dã khôi phục tự do, Trần Bình đã có dấu hiệu tỉnh lại, thế là Viên Mục Dã bèn trói gô Trần Bình lại bằng dây thừng đã trói mình! Chờ đến khi Trần Bình hoàn toàn tỉnh lại, hoàn cảnh của hai người bọn họ đã hoán đổi…



Tiếp đó Viên Mục Dã lục ba lô Trần Bình mang theo, phát hiện trừ một số nhu yếu phẩm thông thường ra, bên trong còn có một bình chất lỏng nhỏ không rõ là gì. Viên Mục Dã đoán đây có thể là một loại thuốc gây mê dạng hít, không chừng Đoàn Phong dính bẫy vì thứ này… Nhưng cụ thể có phải hay không còn phải về xét nghiệm rồi mới biết.



Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã trầm giọng hỏi: “Đoàn Phong đâu?”



Trần Bình lại có vẻ mặt mờ mịt lần nữa: “Tôi không nhìn thấy bạn của anh mà!?”



Viên Mục Dã không rảnh ở đây vòng vo với anh ta: “Khỏi giả vờ nữa đi, sống như thế này mà anh không cảm thấy mệt à?”



Trần Bình hơi sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng anh ta nhếch lên, cười lạnh: “Sống thế nào mà chẳng là còn sống?!”



“Anh và A Mộc là đồng lõa ư?!” Viên Mục Dã hỏi.



Trần Bình cười đáp: “Làm sao anh phát hiện ra? Tôi cảm thấy mình ngụy trang khá tốt mà!? Chẳng lẽ là bởi vì người tôi đầy máu sao?”



Viên Mục Dã hừ lạnh: “Khả năng lần theo dấu vết của bạn tôi rất lợi hại. Anh ấy đi tìm anh thì nhất định có thể tìm thấy, mà anh lại nói chưa từng gặp anh ấy…”

Trần Bình nghe xong bèn cười và gật đầu: “Tôi thừa nhận, lần này chúng tôi đã gặp được người giỏi rồi, có điều người bạn kia của anh cũng không lợi hại như anh nói đâu, nếu không anh ta sẽ không bị tôi ném xuống dưới vực sâu!”



“Anh đã ném Đoàn Phong xuống dưới đỉnh Lạc Hà rồi ư!?” Viên Mục Dã hơi khiếp sợ.



“Ừ, tôi vốn dĩ cũng muốn ném anh xuống cùng luôn, ai ngờ chẳng những anh tỉnh lại mà còn có thể đánh ngất tôi.” Trần Bình thản nhiên nói.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Lúc này trong lòng Viên Mục Dã đã rất sốt ruột, cậu muốn nhanh chóng chạy xuống phía dưới cứu Đoàn Phong, nhưng vấn đề trước mắt lại cần phải giải quyết ngay lập tức, vì thế cậu lạnh giọng hỏi: “Tại sao anh muốn trở thành tín đồ của loại quái vật này? Sống cho đàng hoàng khó như vậy à?”



Trần Bình cười lạnh: “Chưa từng trải qua đau khổ thì đừng có tùy tiện nghi ngờ nỗi đau khổ của người khác… Anh biết cái cảm giác sống lâu thêm một giây cũng đau đớn muốn chết không?”



Viên Mục Dã lắc đầu: “Tôi biết sống sót không dễ dàng, cho nên rất quý trọng sinh mạng. Trước giờ đều không cảm thấy có chuyện gì có thể khiến tôi đau đớn muốn chết!”



Trần Bình thở dài: “Đó là do anh quá may mắn. Thật ra trên đời này có rất nhiều người đều cảm thấy sống là một sự giày vò, nhưng lại không có can đảm đi tìm cái chết, cho đến khi tôi gặp chủ nhân… Ngài làm tôi thay đổi cách sống, làm tôi không còn sợ hãi, không còn mờ mịt nữa.”



“Nhưng mà cách sống này của anh đổi lấy bằng mạng của người khác… Những người đó thật lòng yêu thương cuộc sống, những người đó vốn không muốn chết, anh có nghĩ tới nỗi đau khổ của bọn họ không?” Viên Mục Dã cả giận nói.



Mặt Trần Bình dửng dưng: “Trên đời này có ai lo được cho ai? Đừng nói là mấy kẻ chẳng liên quan đến tôi, chỉ cần có thể loại bỏ nỗi đau khổ trong lòng, tôi cũng có thể vứt bỏ người thân thiết nhất…”



Viên Mục Dã hừ khẽ: “Bây giờ anh thật sự cảm thấy mình sống tự do vui sướng ư? Tôi thấy cũng không hẳn vậy đâu nhỉ! Nếu không sao anh lại bị tôi trói ở đây chứ?”



“Tôi chẳng sao cả, dù sao lát nữa chắc chắn chủ nhân sẽ đến cứu tôi, họ là những vị thần tối cao, trên đời này không ai có thể nghi ngờ quyết định của họ! Tôi có thể thấy anh cũng là người có nỗi đau khổ, nếu anh đồng ý quỳ lạy dưới chân chủ nhân, trở thành tín đồ của ngài, tôi bảo đảm về sau cuộc đời của anh sẽ không có bất cứ nỗi khổ đau nào!” Trần Bình càng nói càng kích động, đến cuối cùng biểu cảm trở nên điên cuồng khó có thể kiềm chế.



Viên Mục Dã lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Cậu biết người trước mặt đã hết cách cứu rồi. Anh ta đã bị hoàn toàn bị tẩy não, vì thế cậu chẳng nói nhảm với anh ta nữa mà la lớn lên với xung quanh: “Xuất hiện đi! Tín đồ của mày đã bị tao bắt rồi, đồng bọn của mày cũng đã bị tao giết rồi, chẳng lẽ mày còn muốn trốn tránh mãi trong bóng tối à?”



Sau khi Viên Mục Dã nói xong, cậu tỏ vẻ châm chọc Trần Bình: “Nhìn xem cái thứ anh gọi là Thần đi. Là tín đồ, anh gặp nạn, nó cũng không dám ra nghĩ cách cứu. Với chúng, sự sống chết của anh không hề có ý nghĩa gì đáng nói…”



Kết quả Trần Bình lại chẳng mảy may dao động: “Bắt đầu từ ngày tôi quyết định thờ phụng chủ nhân, tôi cũng đã dâng hiến hoàn toàn sinh mạng cho chủ nhân rồi. Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ vô tri như anh làm họ bị thương!”



“Trong hai ta ai vô tri hả??” Viên Mục Dã dở khóc dở cười.



“Đương nhiên là anh vô tri. Anh không chịu tin tưởng vị Thần chưa từng gặp chính là vô tri. Miệng anh tuôn lời xằng bậy, gọi chủ nhân của tôi là quái vật càng vô tri!” Trần Bình nói bằng khuôn mặt kính cẩn.



Viên Mục Dã biết gã rồ dại như Trần Bình sẽ không dễ dàng bị dăm ba câu của mình thuyết phục, nhưng hiện giờ cậu lại không dám tùy tiện đi cứu Đoàn Phong, bởi vì cậu sợ hai con quái vật còn lại chưa xuất hiện kia sẽ tiếp tục gây sóng gió…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom