• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (2 Viewers)

  • Chương 424 - Chương 424 VẬT TẾ

Chương 424 VẬT TẾ

Thừa dịp có kẽ hở, Viên Mục Dã nhanh chóng kiểm tra thử trang bị trong ba lô. Vừa rồi trong lúc hoảng hốt bắn khá nhiều đạn, đạn trong súng lục chắc chẳng còn thừa bao nhiêu. Hiện giờ thứ vũ khí duy nhất có thể được gọi là uy lực lớn… cũng chỉ còn một khẩu tiểu liên.



Lúc trước Viên Mục Dã còn cảm thấy Đoàn Phong mang mấy thứ này lên núi hơi phô trương, nhưng giờ đây cậu lại hối hận vì mang đến quá ít, không đủ để đối phó với mối nguy trước mắt.



Tưởng tượng đến việc sau này vẫn phải trả lại số súng đó, Viên Mục Dã đành cất súng lục vào lại ba lô, đổi thành dùng súng tiểu liên phòng thân. Mặc dù uy lực của thứ này lớn hơn súng lục, nhưng tốc độ tiêu hao đạn cũng nhanh hơn, cho nên chỉ cần Viên Mục Dã muốn, chỉ một giây là có thể bắn hết sạch một băng đạn.



Ai ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã lại thấy con quái vật kia đang thật cẩn thận đến bên cạnh Trần Bình, hình như muốn cởi bỏ dây thừng trên người anh ta… Viên Mục Dã vừa định nổ súng, lại lo lắng nếu con quái vật cái né tránh được giống như vừa rồi, thế thì phát súng của mình sẽ bắn chết Trần Bình.



Một khi trong lòng có cố kỵ thì tất nhiên ra tay sẽ chệch choạc. Kết quả phát súng này bắn xuống mặt đất bên cạnh quái vật, làm văng cả cát đá lên. Con quái vật nghe tiếng quay đầu lại nhìn về phía Viên Mục Dã, trong mắt toàn là vẻ oán độc…



Mặc dù phát súng của Viên Mục Dã không bắn trúng, nhưng con quái vật kia cũng đã cắt đứt được dây thừng trói Trần Bình bằng móng tay sắc bén của nó. Trần Bình lấy lại được tự do vội đứng lên khỏi mặt đất, con quái vật kia lập tức không còn sợ hãi, nó bò sấp lên trên lưng anh ta.



Lúc này nếu Viên Mục Dã muốn nổ súng cũng chỉ có thể bắn chết Trần Bình trước!



Có thể do từng làm cảnh sát nên từ đầu tới cuối, trong lòng Viên Mục Dã đều có một lằn ranh, đó là không dễ dàng làm chuyện trái pháp luật, càng không coi mạng người như cỏ rác. Nếu không phải đến nỗi một sống hai chết, Viên Mục Dã sẽ không dễ dàng lấy mạng người khác.



Có lẽ đã nhìn thấu điều này nên con quái vật kia mới dùng mọi giá để thả Trần Bình ra, bởi vì chỉ có như vậy mới kiềm chế được Viên Mục Dã…



Viên Mục Dã nhìn Trần Bình, chẳng biết bây giờ anh ta có còn ý thức tự chủ hay không. Từ sau khi con quái vật cái ăn con mắt thứ ba của đồng bọn, hình như nó cũng ăn luôn toàn bộ năng lượng trong cơ thể đối phương, cứ như bật hack vậy.



Tiếng súng vừa rồi đã đánh động những con vật đang tìm kiếm Viên Mục Dã ở khắp nơi. Chúng nó lập tức càng thêm điên cuồng tấn công về phía Viên Mục Dã. Rơi vào đường cùng, Viên Mục Dã đành tiện tay cầm lấy một đoạn nhánh cây khô múa may lung tung hòng đuổi những con vật điên cuồng đó đi.



Mặc dù Viên Mục Dã làm như vậy không thể tháo gỡ cục diện bế tắc trước mắt, nhưng cũng không đến mức bị lũ động vật mất trí gây thương tích. Trong mắt cậu, quái vật cũng có máu có thịt, sẽ chết cũng sẽ mệt, cho nên nhất định là nó điều khiển những động vật này có thời hạn, chỉ cần chờ đến khi nó hết sạch sức lực, tất nhiên lũ động vật nhỏ sẽ ngừng tấn công cậu.



Cho nên Viên Mục Dã chỉ có thể đau khổ kiên trì. Mặc dù chính cậu cũng là tấm thân máu thịt, cũng sẽ bị thương cũng sẽ mệt, nhưng cậu không ngờ là con quái vật cái kia lại đột nhiên kêu ken két vài tiếng bên tai Trần Bình. Trần Bình nghe xong cũng không quay đầu lại mà đi về phía vách núi.



Một linh cảm xấu nảy lên từ đáy lòng Viên Mục Dã, cậu lập tức nói to với Trần Bình: “Trần Bình! Anh muốn làm gì hả? Mau trở lại!!”

Nhưng Trần Bình chỉ quay đầu lại nhìn Viên Mục Dã rồi sau đó chạy về phía vách núi với vẻ mặt được giải thoát. Lúc ấy Viên Mục Dã cũng bất chấp sự tấn công của những động vật nhỏ mà vội vã cất bước đuổi theo…



Viên Mục Dã cách Trần Bình khoảng năm sáu mét, hơn nữa bên cạnh còn có một ít động vật nhỏ liên tục tấn công cậu, cho nên khi cậu vất vả đuổi kịp Trần Bình thì vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta rơi xuống dưới vách núi.



Trong lúc nhất thời, Viên Mục Dã không hiểu tại sao Trần Bình muốn nhảy vực. Anh ta không phải tín đồ của quái vật à? Không phải nói người có đau khổ trong lòng sẽ không phải chết hay sao? Nhưng Viên Mục Dã nhìn Trần Bình rơi xuống dưới, giữa chừng không bị bất cứ cây cối gì ngăn trở, xác định chắc chắn là không sống nổi.



Lúc Viên Mục Dã vẫn chưa hiểu rõ ra làm sao, cậu lại thấy lũ động vật nhỏ lúc trước còn đang liên tục muốn tấn công mình bỗng tản ra hết, ngay sau đó Viên Mục Dã thấy hình như trong bụi cỏ cách đấy không xa có thứ gì đang đi về phía mình…



Lúc này Viên Mục Dã mới hiểu không phải vô duyên vô cớ mà Trần Bình lại nhảy vực. Trước đây A Mộc từng nói, loại quái vật này không thể tự chủ động tấn công con người, chỉ có thể dựa vào cách mê hoặc lòng người để làm con người tự ước nguyện… Bởi vì nếu muốn nguyện vọng thành hiện thực, nhất định phải dâng lên tế phẩm, mà những tế phẩm đó chính là những du khách đã nhảy vực chết trước kia.



Thật ra những người đó đều là tế phẩm do A Mộc hoặc là Trần Bình cố ý chọn. Còn lúc này đây, để có thể giết chết Viên Mục Dã, Trần Bình sẵn sàng lấy bản thân làm tế phẩm. Viên Mục Dã nhìn bụi cỏ còn đang lao xao cách đó không xa, không biết thứ Trần Bình triệu hồi ra bằng mạng sống rốt cuộc thứ đáng sợ gì.



Giờ phút này, tất cả động vật nhỏ đã chạy đi hết theo bản năng. Mặc dù thần trí của chúng bị quái vật điều khiển nhưng vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm đến gần, cho nên lũ lượt bỏ chạy tránh tai họa. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Viên Mục Dã biết lúc này có nghĩ nhiều cũng vô ích. Mặc kệ lát nữa trong bụi cỏ có thứ gì chui ra, cậu đều không thể ngồi chờ chết, vì thứ triệu hồi ra bằng mạng người nhất định có thể lấy mạng người…



Quả nhiên, cậu thấy một cái miệng rộng thật dài nhô ra trước tiên từ trong bụi cỏ. Viên Mục Dã thoạt trông còn tưởng rằng là một con chó lớn màu xám. Nhưng chờ đầu của con vật đó hoàn toàn chui ra khỏi bụi cỏ, tim Viên Mục Dã lạnh đi một nửa, bởi vì thứ đó lại là một con sói xám có thân hình cực lớn!!



Loài động vật này cũng không thường thấy ở nước S, ngẫu nhiên nhìn thấy bầy đàn cũng đều là “dân nhập cư trái phép” vượt biên từ nước láng giềng sang. Đã mấy chục năm rồi không ai nhìn thấy sói xám lui tới trên núi Kim Tuấn, cho nên Viên Mục Dã vốn không ngờ mình lại gặp được một con sói xám ở chỗ này…



Thảo nào lũ động vật nhỏ vừa rồi đều lũ lượt tản đi, hóa ra là tất cả bọn chúng đều sợ loài sói xám này, cho nên mới bất đắc dĩ chạy đi hết.



Chiều cao của con sói xám này cỡ khoảng hai mét, thân mình chắc nịch cộng thêm màu lông sáng bóng, thoạt nhìn có vẻ uy phong, ắt hẳn là thủ lĩnh của bầy sói… Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã thầm kêu không hay, thông thường sói đều là động vật bầy đàn, ở gần đấy nhất định còn có đồng bọn hoặc là người nhà của con sói xám này.



Ngay lúc Viên Mục Dã đang miên man suy nghĩ, quả nhiên cậu nhìn thấy còn có mấy con sói xám khác. Chúng nó đang lẳng lặng bọc đánh từ hai sườn của vua sói, mắt cả đám đều lóe lên ánh sáng hung dữ…



Trước mặt Viên Mục Dã có bầy sói bịt đường, sau lưng có vực sâu nghìn thước, một con sói còn khó có thể đối phó, huống chi là một bầy? Mặc dù trong tay cậu có một khẩu súng tiểu liên với lực sát thương rất lớn, đáng tiếc đạn dược có hạn. Viên Mục Dã thật sự không chắc có thể sử dụng nó để giết chết toàn bộ bầy sói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom