Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 428 - Chương 428 GIẢI PHẪU
Chương 428 GIẢI PHẪU
Viên Mục Dã cảm thấy bụng mình sôi ùng ục, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ cảm thấy đói đến như vậy, thậm chí Viên Mục Dã còn nhớ lại con lợn rừng và con sói xám bị mình đánh chết trên vách núi lúc trước!
Sau khi áo của Đoàn Phong được hong khô, Viên Mục Dã khoác mảnh vải rách miễn cưỡng được gọi là áo này lên người, tiếp đó cậu canh giữ bên cạnh Đoàn Phong rồi liên tục để mắt tới anh ta…
Trước nửa đêm Đoàn Phong ngủ không hề yên ổn, đã vài lần anh ta nửa tỉnh nửa mê kêu khát nước, Viên Mục Dã đành phải đi đến bên cạnh dòng suối lấy nước về cho anh ta uống.
Vậy mà khi Viên Mục Dã mớm nước cho Đoàn Phong, cậu phát hiện da anh ta nóng hầm hập, chắc chắn là triệu chứng của bị sốt… Nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng thôi, bị ngoại thương nặng như vậy ở nơi hoang dã, không sốt mới là lạ!
Sau khi được bổ sung nước đầy đủ Đoàn Phong lại ngủ thiếp đi, lần này anh ta ngủ rất say, không hề tỉnh lại giữa chừng… Còn Viên Mục Dã cũng lăn quay ra ngủ ở bên cạnh Đoàn Phong khi trời gần sáng.
Lúc Viên Mục Dã giật mình tỉnh dậy, cậu phát hiện trời đã sáng choang, đống lửa bên cạnh không biết đã tắt từ lúc nào. Viên Mục Dã nhanh chóng kiểm tra tình hình của Đoàn Phong và phát hiện anh ta vẫn còn sốt cao, cậu bèn đi ra suối lấy nước, nhưng khi quay về thì lại thấy Đoàn Phong đã tỉnh…
Viên Mục Dã kinh ngạc hỏi: “Cuối cùng anh cũng tỉnh, cảm giác thế nào rồi?”
Đoàn Phong ngơ ngác nhìn Viên Mục Dã: “Đây là đâu, tại sao chúng ta lại ở chỗ này…”
Viên Mục Dã đành kể cho anh ta nghe: “Hôm qua sau khi anh bị tên Trần Bình kia đâm bị thương thì ngã từ đỉnh Lạc Hà xuống dưới!”
Đoàn Phong nghe vậy chửi một câu rồi giãy giụa muốn đứng lên, Viên Mục Dã vội vàng ngăn cản: “Anh đừng lộn xộn! Trên người anh bây giờ có vài chỗ bị gãy xương đấy, cứ nằm yên một chỗ đi đã!”
Đoàn Phong nghe vậy thì ngẩng đầu lên muốn xem thử cơ thể mình thế nào, vậy mà vừa khẽ cử động, anh ta lập tức cảm thấy máu trong ngực như sôi trào, không nhịn được mà bật ho khan…
Viên Mục Dã thấy thế biết là không ổn rồi, cậu đang muốn đè Đoàn Phong xuống để anh ta đừng lộn xộn, kết quả vẫn chậm một bước, Đoàn Phong ho khan vài tiếng rồi phun ra một ngụm máu!
Có vẻ như chuyện này vẫn phát triển theo hướng xấu nhất, đây đã là lần thứ hai Đoàn Phong phun ra máu. Mấy chiếc xương sườn gãy lúc trước khiến Viên Mục Dã lo lắng, cuối cùng vẫn cắm vào trong phổi của Đoàn Phong…
Đoàn Phong thấy sắc mặt Viên Mục Dã không tốt bèn vén áo lên xem… Khi anh ta nhìn thấy chỗ lõm to bên cạnh xương sườn thì hiểu ra ngay mọi chuyện.
Đầu tiên Đoàn Phong im lặng một lúc, sau đó chửi mẹ nó: “Chúng ta đã ở chỗ này bao lâu rồi?”
“Chắc khoảng một ngày một đêm.” Viên Mục Dã trả lời.
Đoàn Phong nghe cậu nói vậy, tò mò hỏi: “Vậy sao cậu xuống đây được? Đừng nói là thằng khốn đấy cũng ném cậu xuống nhé?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Tôi tự nhảy xuống!”
Sau đó Viên Mục Dã kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Đoàn Phong nghe, kể cả đoạn Trần Bình tự sát thế nào, cậu bị động vật tấn công ra làm sao, trèo lên cây cổ thụ rồi leo xuống vách đá, cuối cùng tìm được Đoàn Phong ở dưới vách đá và bó xương cho anh ta …
Sau khi nghe Viên Mục Dã kể xong, thật sự là đến cả sức để chửi Đoàn Phong cũng chẳng có nữa, anh ta nghiêng đầu nhìn chỗ lõm to bên xương sườn rồi hỏi: “Xương đùi cậu cũng dám xếp lại, vậy tại sao không đặt lại xương sườn cho tôi?”
Viên Mục Dã nhún vai: “Tôi cũng muốn làm như vậy nhưng nghĩ mãi mà không ra biện pháp nào rút được xương sườn ra khỏi phổi của anh…”
Vietwriter.vn
Đoàn Phong nhắm mắt lại suy nghĩ rồi bảo: “Thật ra biện pháp rất đơn giản, chỉ xem cậu có dám hay không thôi!”
Mặt Viên Mục Dã biến sắc: “Anh muốn tôi giải phẫu cho anh trong môi trường thế này à?”
“Cũng gần như vậy, nhưng không cần phức tạp đến mức phanh ngực mổ bụng đâu!”
Viên Mục Dã vô cùng nghi ngờ hỏi: “Anh có ý gì? Xương sườn này mọc trong bụng anh, không phanh ngực mổ bụng thì làm sao lấy nó từ trong phổi ra được?”
Đoàn Phong cười: “Cậu đánh giá mình quá thấp rồi đấy, cậu nghĩ xem bản lĩnh của mình là gì đi?”
Viên Mục Dã nhìn chằm chằm vào xương sườn Đoàn Phong một lúc rồi giật mình hiểu ra: “Anh muốn tôi… Để tôi… Không được không được! Tôi bây giờ điều khiển vật từ xa lúc được lúc không. Sao có thể điều khiển xương trong bụng anh được? Chuyện này quá sức của tôi, chắc chắn là không được! Hơn nữa, tôi chẳng nhìn thấy gì, nhỡ động sai chỗ thì càng tệ hơn!”
Đoàn Phong thở dài: “Không thể tệ hơn so với bây giờ được đâu, tôi cảm thấy trong phổi toàn là máu, sắp không thở được rồi! Cậu rút ra sớm thì tôi nhẹ nhõm sớm. Hơn nữa, tôi cũng không chết được, nhổ sai thì nhổ lại, kiểu gì cũng sẽ có một lần nhổ đúng…”
Viên Mục Dã vừa tưởng tượng thì đã cảm thấy cả người không được tự nhiên, lại còn nhổ sai thì nhổ lại? Kể cả Đoàn Phong chịu được, cậu cũng đâu ra tay được? Nhưng vào lúc Viên Mục Dã đang do dự chưa quyết định được, Đoàn Phong lại ho dữ dội, từ miệng và mũi anh ta càng phun ra nhiều máu hơn, sắc mặt Đoàn Phong cũng thay đổi đột ngột, chắc do xuất hiện triệu chứng khó thở.
Viên Mục Dã thấy thế đành đánh liều, cậu nói: “Vậy để tôi thử một chút, nếu anh không chịu đựng được tôi sẽ dừng tay ngay!”
Đoàn Phong thở dốc: “Đến đi, chẳng có gì là tôi không chịu được cả… Đau chết vẫn tốt hơn nghẹn chết!”
Viên Mục Dã thở dài, sau đó giữ bình tĩnh rồi nhẹ nhàng đặt tay lên xương sườn của Đoàn Phong…
Thật ra Viên Mục Dã đã học giải phẫu cơ thể người khi còn ở trường cảnh sát, sau này khi làm việc, cậu cũng đã từng nhiều lần nhìn pháp y giải phẫu thi thể, vì thế mà Viên Mục Dã tương đối hiểu cấu tạo xương sườn con người… Mặc dù như vậy, Viên Mục Dã vẫn không hề nắm chắc, bởi vì dù là bác sĩ có kỹ thuật tốt cũng không thể nhắm mắt giải phẫu cho bệnh nhân được!
Nhưng Đoàn Phong bây giờ đã không thể chịu đựng thêm được nữa, vì vậy Viên Mục Dã đành kiên trì tiến tới… Đầu tiên cậu nhắm mắt lại rồi dùng tay cảm giác vị trí xương sườn của Đoàn Phong qua lớp da, sau đó Viên Mục Dã tập trung tinh thần dùng ý niệm di chuyển mấy chiếc xương sườn lệch vị trí.
Lúc đầu do khẩn trương và thiếu kinh nghiệm, lại thêm việc Viên Mục Dã có thể cảm nhận rất rõ cơ thể Đoàn Phong đang run rẩy, nên cậu cũng bị mất đi sự chính xác, không thể nhấc mấy chiếc xương sườn đang lõm xuống lên như cậu tưởng tượng...
Khi Đoàn Phong ở trạng thái tỉnh táo thì dù có đau anh ta cũng không rên một tiếng, nhưng hiện tại Đoàn Phong đã không thể khống chế được cơ thể mình, anh ta có thể không kêu đau nhưng lại không kiềm chế được sự run rẩy sinh ra do đau đớn.
Viên Mục Dã cảm thấy bụng mình sôi ùng ục, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ cảm thấy đói đến như vậy, thậm chí Viên Mục Dã còn nhớ lại con lợn rừng và con sói xám bị mình đánh chết trên vách núi lúc trước!
Sau khi áo của Đoàn Phong được hong khô, Viên Mục Dã khoác mảnh vải rách miễn cưỡng được gọi là áo này lên người, tiếp đó cậu canh giữ bên cạnh Đoàn Phong rồi liên tục để mắt tới anh ta…
Trước nửa đêm Đoàn Phong ngủ không hề yên ổn, đã vài lần anh ta nửa tỉnh nửa mê kêu khát nước, Viên Mục Dã đành phải đi đến bên cạnh dòng suối lấy nước về cho anh ta uống.
Vậy mà khi Viên Mục Dã mớm nước cho Đoàn Phong, cậu phát hiện da anh ta nóng hầm hập, chắc chắn là triệu chứng của bị sốt… Nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng thôi, bị ngoại thương nặng như vậy ở nơi hoang dã, không sốt mới là lạ!
Sau khi được bổ sung nước đầy đủ Đoàn Phong lại ngủ thiếp đi, lần này anh ta ngủ rất say, không hề tỉnh lại giữa chừng… Còn Viên Mục Dã cũng lăn quay ra ngủ ở bên cạnh Đoàn Phong khi trời gần sáng.
Lúc Viên Mục Dã giật mình tỉnh dậy, cậu phát hiện trời đã sáng choang, đống lửa bên cạnh không biết đã tắt từ lúc nào. Viên Mục Dã nhanh chóng kiểm tra tình hình của Đoàn Phong và phát hiện anh ta vẫn còn sốt cao, cậu bèn đi ra suối lấy nước, nhưng khi quay về thì lại thấy Đoàn Phong đã tỉnh…
Viên Mục Dã kinh ngạc hỏi: “Cuối cùng anh cũng tỉnh, cảm giác thế nào rồi?”
Đoàn Phong ngơ ngác nhìn Viên Mục Dã: “Đây là đâu, tại sao chúng ta lại ở chỗ này…”
Viên Mục Dã đành kể cho anh ta nghe: “Hôm qua sau khi anh bị tên Trần Bình kia đâm bị thương thì ngã từ đỉnh Lạc Hà xuống dưới!”
Đoàn Phong nghe vậy chửi một câu rồi giãy giụa muốn đứng lên, Viên Mục Dã vội vàng ngăn cản: “Anh đừng lộn xộn! Trên người anh bây giờ có vài chỗ bị gãy xương đấy, cứ nằm yên một chỗ đi đã!”
Đoàn Phong nghe vậy thì ngẩng đầu lên muốn xem thử cơ thể mình thế nào, vậy mà vừa khẽ cử động, anh ta lập tức cảm thấy máu trong ngực như sôi trào, không nhịn được mà bật ho khan…
Viên Mục Dã thấy thế biết là không ổn rồi, cậu đang muốn đè Đoàn Phong xuống để anh ta đừng lộn xộn, kết quả vẫn chậm một bước, Đoàn Phong ho khan vài tiếng rồi phun ra một ngụm máu!
Có vẻ như chuyện này vẫn phát triển theo hướng xấu nhất, đây đã là lần thứ hai Đoàn Phong phun ra máu. Mấy chiếc xương sườn gãy lúc trước khiến Viên Mục Dã lo lắng, cuối cùng vẫn cắm vào trong phổi của Đoàn Phong…
Đoàn Phong thấy sắc mặt Viên Mục Dã không tốt bèn vén áo lên xem… Khi anh ta nhìn thấy chỗ lõm to bên cạnh xương sườn thì hiểu ra ngay mọi chuyện.
Đầu tiên Đoàn Phong im lặng một lúc, sau đó chửi mẹ nó: “Chúng ta đã ở chỗ này bao lâu rồi?”
“Chắc khoảng một ngày một đêm.” Viên Mục Dã trả lời.
Đoàn Phong nghe cậu nói vậy, tò mò hỏi: “Vậy sao cậu xuống đây được? Đừng nói là thằng khốn đấy cũng ném cậu xuống nhé?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Tôi tự nhảy xuống!”
Sau đó Viên Mục Dã kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Đoàn Phong nghe, kể cả đoạn Trần Bình tự sát thế nào, cậu bị động vật tấn công ra làm sao, trèo lên cây cổ thụ rồi leo xuống vách đá, cuối cùng tìm được Đoàn Phong ở dưới vách đá và bó xương cho anh ta …
Sau khi nghe Viên Mục Dã kể xong, thật sự là đến cả sức để chửi Đoàn Phong cũng chẳng có nữa, anh ta nghiêng đầu nhìn chỗ lõm to bên xương sườn rồi hỏi: “Xương đùi cậu cũng dám xếp lại, vậy tại sao không đặt lại xương sườn cho tôi?”
Viên Mục Dã nhún vai: “Tôi cũng muốn làm như vậy nhưng nghĩ mãi mà không ra biện pháp nào rút được xương sườn ra khỏi phổi của anh…”
Vietwriter.vn
Đoàn Phong nhắm mắt lại suy nghĩ rồi bảo: “Thật ra biện pháp rất đơn giản, chỉ xem cậu có dám hay không thôi!”
Mặt Viên Mục Dã biến sắc: “Anh muốn tôi giải phẫu cho anh trong môi trường thế này à?”
“Cũng gần như vậy, nhưng không cần phức tạp đến mức phanh ngực mổ bụng đâu!”
Viên Mục Dã vô cùng nghi ngờ hỏi: “Anh có ý gì? Xương sườn này mọc trong bụng anh, không phanh ngực mổ bụng thì làm sao lấy nó từ trong phổi ra được?”
Đoàn Phong cười: “Cậu đánh giá mình quá thấp rồi đấy, cậu nghĩ xem bản lĩnh của mình là gì đi?”
Viên Mục Dã nhìn chằm chằm vào xương sườn Đoàn Phong một lúc rồi giật mình hiểu ra: “Anh muốn tôi… Để tôi… Không được không được! Tôi bây giờ điều khiển vật từ xa lúc được lúc không. Sao có thể điều khiển xương trong bụng anh được? Chuyện này quá sức của tôi, chắc chắn là không được! Hơn nữa, tôi chẳng nhìn thấy gì, nhỡ động sai chỗ thì càng tệ hơn!”
Đoàn Phong thở dài: “Không thể tệ hơn so với bây giờ được đâu, tôi cảm thấy trong phổi toàn là máu, sắp không thở được rồi! Cậu rút ra sớm thì tôi nhẹ nhõm sớm. Hơn nữa, tôi cũng không chết được, nhổ sai thì nhổ lại, kiểu gì cũng sẽ có một lần nhổ đúng…”
Viên Mục Dã vừa tưởng tượng thì đã cảm thấy cả người không được tự nhiên, lại còn nhổ sai thì nhổ lại? Kể cả Đoàn Phong chịu được, cậu cũng đâu ra tay được? Nhưng vào lúc Viên Mục Dã đang do dự chưa quyết định được, Đoàn Phong lại ho dữ dội, từ miệng và mũi anh ta càng phun ra nhiều máu hơn, sắc mặt Đoàn Phong cũng thay đổi đột ngột, chắc do xuất hiện triệu chứng khó thở.
Viên Mục Dã thấy thế đành đánh liều, cậu nói: “Vậy để tôi thử một chút, nếu anh không chịu đựng được tôi sẽ dừng tay ngay!”
Đoàn Phong thở dốc: “Đến đi, chẳng có gì là tôi không chịu được cả… Đau chết vẫn tốt hơn nghẹn chết!”
Viên Mục Dã thở dài, sau đó giữ bình tĩnh rồi nhẹ nhàng đặt tay lên xương sườn của Đoàn Phong…
Thật ra Viên Mục Dã đã học giải phẫu cơ thể người khi còn ở trường cảnh sát, sau này khi làm việc, cậu cũng đã từng nhiều lần nhìn pháp y giải phẫu thi thể, vì thế mà Viên Mục Dã tương đối hiểu cấu tạo xương sườn con người… Mặc dù như vậy, Viên Mục Dã vẫn không hề nắm chắc, bởi vì dù là bác sĩ có kỹ thuật tốt cũng không thể nhắm mắt giải phẫu cho bệnh nhân được!
Nhưng Đoàn Phong bây giờ đã không thể chịu đựng thêm được nữa, vì vậy Viên Mục Dã đành kiên trì tiến tới… Đầu tiên cậu nhắm mắt lại rồi dùng tay cảm giác vị trí xương sườn của Đoàn Phong qua lớp da, sau đó Viên Mục Dã tập trung tinh thần dùng ý niệm di chuyển mấy chiếc xương sườn lệch vị trí.
Lúc đầu do khẩn trương và thiếu kinh nghiệm, lại thêm việc Viên Mục Dã có thể cảm nhận rất rõ cơ thể Đoàn Phong đang run rẩy, nên cậu cũng bị mất đi sự chính xác, không thể nhấc mấy chiếc xương sườn đang lõm xuống lên như cậu tưởng tượng...
Khi Đoàn Phong ở trạng thái tỉnh táo thì dù có đau anh ta cũng không rên một tiếng, nhưng hiện tại Đoàn Phong đã không thể khống chế được cơ thể mình, anh ta có thể không kêu đau nhưng lại không kiềm chế được sự run rẩy sinh ra do đau đớn.
Bình luận facebook