Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 429 - Chương 429 MÁU HƯƠU
Chương 429 MÁU HƯƠU
Viên Mục Dã thấy Đoàn Phong đau đến mức vã đầy mồ hôi, cậu bèn đề nghị nghỉ một lúc rồi lại tiếp tục… Không ngờ Đoàn Phong bảo Viên Mục Dã đừng ngừng lại mà hãy tiếp tục kéo xương ra!
Cực chẳng đã, Viên Mục Dã đành tiếp tục nhắm mắt kéo, nhưng khi cậu dùng ý niệm chạm được vào xương sườn của Đoàn Phong thì cũng là lúc cậu cảm nhận được toàn bộ hình dáng của nó, thế là Viên Mục Dã cố gắng vứt bỏ hết các suy nghĩ lung tung khác rồi cẩn thận rút chiếc xương sườn đang cắm vào phổi Đoàn Phong ra…
Khi Đoàn Phong kêu rên lên, Viên Mục Dã biết mình đã thành công, thậm chí cậu còn có thể cảm giác được rất nhiều máu đang túa ra từ vết thương ở phổi.
Điều Viên Mục Dã có thể làm bây giờ là dùng một tay nấn chiếc xương sườn bị gãy của Đoàn Phong, còn một tay khác ấn chặt không cho phổi chảy máu, cậu hy vọng vết thương to này có thể nhanh chóng dừng chảy máu.
Tin tốt là mặt Đoàn Phong không còn nghẹn đến tím tái nữa, cuối cùng anh ta cũng có thể hít thở thoải mái; tin xấu là sắc mặt Đoàn Phong càng lúc càng tái nhợt, có vẻ như toàn bộ máu đều muốn trào ra từ lỗ thủng ở phổi…
Cũng may lúc này Viên Mục Dã tỉnh táo hơn trước nhiều, bởi vì cậu cảm thấy đã hoàn thành được việc khó nhất, đồng thời cậu cũng tin rằng khả năng tự lành siêu đẳng của “Người bất tử” có thể ngăn cơn sóng dữ, cho nên việc cầm máu chỉ là vấn đề thời gian.
Thật ra Viên Mục Dã vẫn chỉ là người mới trong việc dùng ý niệm điều khiển đồ vật, cậu còn kém xa so với sự thuần thục của Thạch Lỗi, đặc biệt là tình huống dùng ý niệm trong thời gian dài như thế này… Nó đúng là một sự thử thách đối với Viên Mục Dã.
Không biết đã qua bao lâu, Viên Mục Dã phát hiện sắc mặt Đoàn Phong đã không còn tái nhợt như vừa rồi nữa, cậu bèn thả lỏng cánh tay trái đang đỡ xương sườn, sau đó lại từ từ di chuyển tay phải đang đặt trên phổi…
“Anh… Cảm thấy thế nào rồi?” Viên Mục Dã khẽ hỏi.
Đoàn Phong yếu ớt đáp: “Tôi cảm thấy chết có khi còn sướng hơn!”
Viên Mục Dã biết Đoàn Phong nói như vậy chứng tỏ anh ta đã ổn, thế là cậu mệt mỏi nằm vật sang bên cạnh: “Đừng nói là anh, đến tôi cũng cảm thấy mình suýt nữa đã chết!”
Sau đó hai người không nói thêm gì nữa mà cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi… Đợi đến lúc Viên Mục Dã tỉnh lại, Đoàn Phong đã ngồi bên cạnh đống lửa.
Lại một lần nữa Viên Mục Dã phải ngạc nhiên trước khả năng tự lành của Đoàn Phong, cậu vội vàng ngồi dậy rồi hỏi: “Anh thức dậy làm gì? Mau nằm xuống đi, trước khi xương sườn và xương đùi mọc tốt thì đừng có lộn xộn!”
Đoàn Phong vén áo lên: “Không sao rồi, chỉ còn hơi sưng một tí thôi…” Sau đó anh ta chỉ vào quần áo trên người mình và hỏi: “Bộ này là quần áo của ai thế? Còn… quần áo của cậu đâu?”
Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói: “Lúc tôi leo từ trên xuống vì để giảm trọng lượng nên đã ném hết cả quần áo và ba lô đi rồi, không biết bây giờ nó rơi ở chỗ nào nữa. Quần áo của anh lại không thể mặc được nên tôi đành lột quần áo của Trần Bình ra rồi đắp cho anh trước!”
Đoàn Phong suy nghĩ rồi nói: “Cũng được, gã đâm tôi một dao thì phải đền tôi một bộ quần áo chứ.” Nhưng sau đó anh ta phát hiện trên vai Viên Mục Dã có một chỗ máu bầm, Đoàn Phong hỏi: “Vai cậu làm sao vậy?”
Viên Mục Dã cúi đầu nhìn qua, cậu đành nói với vẻ nhăn nhó: “Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi à, chẳng phải anh đá tôi sao!”
Đoàn Phong lập tức xấu hổ: “Tôi đá? Sao tôi chẳng có một chút ấn tượng nào nhỉ?”
“Thật ra cũng không thể trách anh, là tôi đánh giá thấp lúc anh hôn mê mà vẫn còn lực sát thương, kết quả là lúc bó xương bị anh đá cho một cú vào vai…” Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói.
Đoàn Phong gật đầu: “Bảo sao tôi không nhớ, hóa ra đá lúc đó… Coi như cậu gặp may đấy, nếu là lúc bình thường mà trúng một cú đá của tôi, chắc vai cậu đã nát rồi!”
Viên Mục Dã biết Đoàn Phong nói thật, thế là cậu cười mà mặt nhăn như khỉ: “Đúng thế, vậy tôi phải cảm ơn ngài đây đã nương tay rồi!” Nói xong, cậu ngồi xổm xuống kiểm tra chân trái của Đoàn Phong: “Anh xác định là xương đùi đã liền lại rồi chứ?”
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã có vẻ không tin lắm bèn đứng lên đi hai bước rồi bảo: “Thế nào? Lần này tin rồi chứ?” Sau đó anh ta lại cầm một chai nước khoáng ở dưới đất và ném nó cho Viên Mục Dã: “Bắt lấy này! Tìm mấy thứ này quá mất công mất sức, mau uống đi!”
Viên Mục Dã bắt lấy rồi nhìn xem, cậu thấy đây là nửa chai máu thì giật mình hỏi: “Máu ở đâu ra thế?”
“Vừa rồi tôi tỉnh lại buồn tiểu quá nên đi sang bên kia xả máy, cậu đoán xem tôi đã làm gì? Đúng lúc ấy tôi gặp một con hươu đang ăn cỏ!” Đoàn Phong đắc ý cười nói.
Nguồn : Vietwriter.vn
Viên Mục Dã cạn lời, hỏi: “Vậy cái chai nước khoáng này ở đâu ra thế?”
“Nhặt…”
“A!”
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã có vẻ chê bẩn thì thở dài: “Đến lúc này rồi mà cậu còn đòi hỏi gì nữa? Có đồ đựng đã là tốt lắm rồi! Cậu mau uống đi? Trông sắc mặt cậu kìa… Còn kinh hơn tôi nhiều!”
Đoán Phong nói đúng, sắc mặt Viên Mục Dã bây giờ trông rất đáng sợ, chưa kể đến hai má hõm sâu mà quầng thâm dưới mắt trông giống như đã vài đêm không ngủ vậy.
Viên Mục Dã nhìn nửa chai máu hươu mà trong lòng đấu tranh dữ dội, cậu vô cùng khát vọng với máu nhưng bên cạnh đó lại rất mâu thuẫn với hành vi trực tiếp uống máu này… Bởi vì làm như vậy trông cậu như một con quái vật.
Đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng Viên Mục Dã vẫn uống một ngụm nhỏ, bởi vì cậu biết nếu mình muốn đi ra ngoài thì nhất định phải bổ sung năng lượng… Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ đến chuyện cũng đã rất lâu Đoàn Phong không ăn gì rồi, cậu hỏi: “Thịt hươu đâu?”
Đoàn Phong chỉ vào bên cạnh đống lửa: “Tôi nướng hai miếng trên đó rồi, ở chỗ này muốn ăn no đúng là không dễ! Quan trọng là dao cắt thịt cũng chẳng có, cậu không biết tôi lấy được chỗ máu hươu đấy tốn bao nhiêu công sức đâu!”
Viên Mục Dã không muốn nghe anh ta kể chi tiết chuyện giết hươu, bèn cắt ngang: “Bây giờ anh cảm giác thế nào? Còn tình trạng hít thở không thoải mái không?”
Đoàn Phong hít sâu vài cái, sau đó cười cảm khái: “Trước mắt cảm giác cũng không tồi, không ngờ dị năng của cậu lại có thể cứu mạng vào lúc quan trọng nhất!”
“Cũng chỉ có thể cứu mạng anh thôi, nếu đổi thành người khác thì không làm như vậy được đâu, chắc chắn là đi luôn lên Tây Thiên gặp Phật Tổ rồi!” Viên Mục Dã bất đắc dĩ cười khổ.
Đoàn Phong nướng chín thịt hươu rồi bắt đầu nhồm nhoàm ăn, Viên Mục Dã thấy vậy cũng vặn chai nước ra rồi uống một ngụm nhỏ máu hươu…
“Chắc mấy người Đại Quân cũng đã chạy đến núi Kim Tuấn tìm chúng ta rồi!” Đoàn Phong vừa ăn vừa nói.
Viên Mục Dã gật đầu: “Ừ, chúng ta bị nhốt ở đây hai ngày, chắc họ cũng sắp tìm đến đây rồi!”
Viên Mục Dã thấy Đoàn Phong đau đến mức vã đầy mồ hôi, cậu bèn đề nghị nghỉ một lúc rồi lại tiếp tục… Không ngờ Đoàn Phong bảo Viên Mục Dã đừng ngừng lại mà hãy tiếp tục kéo xương ra!
Cực chẳng đã, Viên Mục Dã đành tiếp tục nhắm mắt kéo, nhưng khi cậu dùng ý niệm chạm được vào xương sườn của Đoàn Phong thì cũng là lúc cậu cảm nhận được toàn bộ hình dáng của nó, thế là Viên Mục Dã cố gắng vứt bỏ hết các suy nghĩ lung tung khác rồi cẩn thận rút chiếc xương sườn đang cắm vào phổi Đoàn Phong ra…
Khi Đoàn Phong kêu rên lên, Viên Mục Dã biết mình đã thành công, thậm chí cậu còn có thể cảm giác được rất nhiều máu đang túa ra từ vết thương ở phổi.
Điều Viên Mục Dã có thể làm bây giờ là dùng một tay nấn chiếc xương sườn bị gãy của Đoàn Phong, còn một tay khác ấn chặt không cho phổi chảy máu, cậu hy vọng vết thương to này có thể nhanh chóng dừng chảy máu.
Tin tốt là mặt Đoàn Phong không còn nghẹn đến tím tái nữa, cuối cùng anh ta cũng có thể hít thở thoải mái; tin xấu là sắc mặt Đoàn Phong càng lúc càng tái nhợt, có vẻ như toàn bộ máu đều muốn trào ra từ lỗ thủng ở phổi…
Cũng may lúc này Viên Mục Dã tỉnh táo hơn trước nhiều, bởi vì cậu cảm thấy đã hoàn thành được việc khó nhất, đồng thời cậu cũng tin rằng khả năng tự lành siêu đẳng của “Người bất tử” có thể ngăn cơn sóng dữ, cho nên việc cầm máu chỉ là vấn đề thời gian.
Thật ra Viên Mục Dã vẫn chỉ là người mới trong việc dùng ý niệm điều khiển đồ vật, cậu còn kém xa so với sự thuần thục của Thạch Lỗi, đặc biệt là tình huống dùng ý niệm trong thời gian dài như thế này… Nó đúng là một sự thử thách đối với Viên Mục Dã.
Không biết đã qua bao lâu, Viên Mục Dã phát hiện sắc mặt Đoàn Phong đã không còn tái nhợt như vừa rồi nữa, cậu bèn thả lỏng cánh tay trái đang đỡ xương sườn, sau đó lại từ từ di chuyển tay phải đang đặt trên phổi…
“Anh… Cảm thấy thế nào rồi?” Viên Mục Dã khẽ hỏi.
Đoàn Phong yếu ớt đáp: “Tôi cảm thấy chết có khi còn sướng hơn!”
Viên Mục Dã biết Đoàn Phong nói như vậy chứng tỏ anh ta đã ổn, thế là cậu mệt mỏi nằm vật sang bên cạnh: “Đừng nói là anh, đến tôi cũng cảm thấy mình suýt nữa đã chết!”
Sau đó hai người không nói thêm gì nữa mà cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi… Đợi đến lúc Viên Mục Dã tỉnh lại, Đoàn Phong đã ngồi bên cạnh đống lửa.
Lại một lần nữa Viên Mục Dã phải ngạc nhiên trước khả năng tự lành của Đoàn Phong, cậu vội vàng ngồi dậy rồi hỏi: “Anh thức dậy làm gì? Mau nằm xuống đi, trước khi xương sườn và xương đùi mọc tốt thì đừng có lộn xộn!”
Đoàn Phong vén áo lên: “Không sao rồi, chỉ còn hơi sưng một tí thôi…” Sau đó anh ta chỉ vào quần áo trên người mình và hỏi: “Bộ này là quần áo của ai thế? Còn… quần áo của cậu đâu?”
Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói: “Lúc tôi leo từ trên xuống vì để giảm trọng lượng nên đã ném hết cả quần áo và ba lô đi rồi, không biết bây giờ nó rơi ở chỗ nào nữa. Quần áo của anh lại không thể mặc được nên tôi đành lột quần áo của Trần Bình ra rồi đắp cho anh trước!”
Đoàn Phong suy nghĩ rồi nói: “Cũng được, gã đâm tôi một dao thì phải đền tôi một bộ quần áo chứ.” Nhưng sau đó anh ta phát hiện trên vai Viên Mục Dã có một chỗ máu bầm, Đoàn Phong hỏi: “Vai cậu làm sao vậy?”
Viên Mục Dã cúi đầu nhìn qua, cậu đành nói với vẻ nhăn nhó: “Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi à, chẳng phải anh đá tôi sao!”
Đoàn Phong lập tức xấu hổ: “Tôi đá? Sao tôi chẳng có một chút ấn tượng nào nhỉ?”
“Thật ra cũng không thể trách anh, là tôi đánh giá thấp lúc anh hôn mê mà vẫn còn lực sát thương, kết quả là lúc bó xương bị anh đá cho một cú vào vai…” Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói.
Đoàn Phong gật đầu: “Bảo sao tôi không nhớ, hóa ra đá lúc đó… Coi như cậu gặp may đấy, nếu là lúc bình thường mà trúng một cú đá của tôi, chắc vai cậu đã nát rồi!”
Viên Mục Dã biết Đoàn Phong nói thật, thế là cậu cười mà mặt nhăn như khỉ: “Đúng thế, vậy tôi phải cảm ơn ngài đây đã nương tay rồi!” Nói xong, cậu ngồi xổm xuống kiểm tra chân trái của Đoàn Phong: “Anh xác định là xương đùi đã liền lại rồi chứ?”
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã có vẻ không tin lắm bèn đứng lên đi hai bước rồi bảo: “Thế nào? Lần này tin rồi chứ?” Sau đó anh ta lại cầm một chai nước khoáng ở dưới đất và ném nó cho Viên Mục Dã: “Bắt lấy này! Tìm mấy thứ này quá mất công mất sức, mau uống đi!”
Viên Mục Dã bắt lấy rồi nhìn xem, cậu thấy đây là nửa chai máu thì giật mình hỏi: “Máu ở đâu ra thế?”
“Vừa rồi tôi tỉnh lại buồn tiểu quá nên đi sang bên kia xả máy, cậu đoán xem tôi đã làm gì? Đúng lúc ấy tôi gặp một con hươu đang ăn cỏ!” Đoàn Phong đắc ý cười nói.
Nguồn : Vietwriter.vn
Viên Mục Dã cạn lời, hỏi: “Vậy cái chai nước khoáng này ở đâu ra thế?”
“Nhặt…”
“A!”
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã có vẻ chê bẩn thì thở dài: “Đến lúc này rồi mà cậu còn đòi hỏi gì nữa? Có đồ đựng đã là tốt lắm rồi! Cậu mau uống đi? Trông sắc mặt cậu kìa… Còn kinh hơn tôi nhiều!”
Đoán Phong nói đúng, sắc mặt Viên Mục Dã bây giờ trông rất đáng sợ, chưa kể đến hai má hõm sâu mà quầng thâm dưới mắt trông giống như đã vài đêm không ngủ vậy.
Viên Mục Dã nhìn nửa chai máu hươu mà trong lòng đấu tranh dữ dội, cậu vô cùng khát vọng với máu nhưng bên cạnh đó lại rất mâu thuẫn với hành vi trực tiếp uống máu này… Bởi vì làm như vậy trông cậu như một con quái vật.
Đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng Viên Mục Dã vẫn uống một ngụm nhỏ, bởi vì cậu biết nếu mình muốn đi ra ngoài thì nhất định phải bổ sung năng lượng… Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ đến chuyện cũng đã rất lâu Đoàn Phong không ăn gì rồi, cậu hỏi: “Thịt hươu đâu?”
Đoàn Phong chỉ vào bên cạnh đống lửa: “Tôi nướng hai miếng trên đó rồi, ở chỗ này muốn ăn no đúng là không dễ! Quan trọng là dao cắt thịt cũng chẳng có, cậu không biết tôi lấy được chỗ máu hươu đấy tốn bao nhiêu công sức đâu!”
Viên Mục Dã không muốn nghe anh ta kể chi tiết chuyện giết hươu, bèn cắt ngang: “Bây giờ anh cảm giác thế nào? Còn tình trạng hít thở không thoải mái không?”
Đoàn Phong hít sâu vài cái, sau đó cười cảm khái: “Trước mắt cảm giác cũng không tồi, không ngờ dị năng của cậu lại có thể cứu mạng vào lúc quan trọng nhất!”
“Cũng chỉ có thể cứu mạng anh thôi, nếu đổi thành người khác thì không làm như vậy được đâu, chắc chắn là đi luôn lên Tây Thiên gặp Phật Tổ rồi!” Viên Mục Dã bất đắc dĩ cười khổ.
Đoàn Phong nướng chín thịt hươu rồi bắt đầu nhồm nhoàm ăn, Viên Mục Dã thấy vậy cũng vặn chai nước ra rồi uống một ngụm nhỏ máu hươu…
“Chắc mấy người Đại Quân cũng đã chạy đến núi Kim Tuấn tìm chúng ta rồi!” Đoàn Phong vừa ăn vừa nói.
Viên Mục Dã gật đầu: “Ừ, chúng ta bị nhốt ở đây hai ngày, chắc họ cũng sắp tìm đến đây rồi!”
Bình luận facebook