• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (2 Viewers)

  • Chương 447 - Chương 447

Chương 447 CĂN NHÀ GỖ TRONG RỪNG

Hóa ra lúc bọn họ lên thuyền, trên biển có sương mù, cho nên chẳng ai chú ý dưới mặt biển có thứ gì, mà do mực nước ở vị trí bọn họ neo thuyền không sâu, cho nên đỉnh con thuyền chìm vừa vặn va chạm với đáy thuyền đánh cá.



Chỉ có điều lúc ấy tốc độ thuyền không nhanh, hơn nữa mọi người đều sốt ruột lên đảo, cộng thêm việc không ai muốn đắc tội bác lái thuyền vì chuyện ấy, bởi vậy mới chẳng có ai xem xét phía dưới mặt biển...



Viên Mục Dã và Đoàn Phong nhìn con thuyền chở khách dưới mặt biển mà trầm tư một lúc lâu, họ đều cảm thấy chuyện này càng ngày càng trở nên khó bề phân biệt. Đầu tiên là tổ chương trình lên đảo và nhặt được xương người, ngay sau đó buổi tối trước khi ngủ, phòng ngủ của một nữ ngôi sao có người lạ đột nhập, tiếp tới sáng sớm hôm sau nữ ngôi sao mất tích, mãi đến sau khi đoàn người Viên Mục Dã lên đảo phát hiện xác chết thê thảm của cô ta, còn toàn bộ những thành viên khác của tổ chương trình đều mất tích. Thế mà hiện giờ bọn họ còn tìm thấy chiếc thuyền chở khách vốn nên chở mọi người rời khỏi đảo lại đang ở dưới đáy biển.



Viên Mục Dã đứng lên trước, cậu nói: “Đi về trước đã…”



Hai người vừa về tới khu vực ghi hình chương trình, Viên Mục Dã đã hỏi bốn nhân viên kia: “Các anh có tài liệu chi tiết về hòn hảo này không? Làm sao công ty các anh tìm được hòn đảo này?”



Nhân viên A nhớ lại: “Trước kia nơi này là một hòn đảo hoang, sau đó được một người bạn của ông chủ chúng tôi mua lại bằng giá rất rẻ, định xây khách sạn nghỉ dưỡng, đúng lúc công ty chúng tôi cần gấp một hòn đảo như vậy cho gameshow… Vì thế ông ta cho chúng tôi mượn đảo miễn phí, dự định chờ chương trình phát sóng sẽ nâng cao độ nổi tiếng của hòn đảo. Đây là chuyện đôi bên đều có lợi đối với ông ta và công ty của chúng tôi.”



Viên Mục Dã nghe là hiểu ngay, xem ra bọn họ cũng không biết tình hình trước kia của hòn đảo này. Cậu đành phải quay đầu nói với Đoàn Phong: “Đi thôi, chúng ta lại đi dạo những chỗ khác!”



Lần này Đại Quân và Trương Khai nhất quyết đòi đi theo, họ nói là đợi như vậy thật sự rất nhàm chán. Hoắc Nhiễm cũng vội vã bảo: “Nếu các anh đều đi… vậy em và chị Nam Nam cũng đi!”



Đoàn Phong nghĩ ngợi rồi đáp: “Vậy đi cả đi, mọi người chia thành mấy tổ tìm hết một lượt khắp đảo. Tôi không tin mấy chục người có thể bốc hơi trong không khí như vậy!”



Đại Quân hơi giật mình hỏi: “Không phải đã nói là bọn họ lên thuyền rời khỏi đảo rồi ư?”



Viên Mục Dã lắc đầu: “Thuyền chở khách bị chìm rồi, ở ngay bến tàu lúc ban đầu chúng ta lên bờ đấy…”



Mấy nhân viên vừa nghe vậy cũng luống cuống, một người trong đó còn gọi điện thoại cho bác lái thuyền đánh cá hồi sáng bằng điện thoại vệ tinh, muốn ông ta tới đón mọi người ngay bây giờ. Ai ngờ anh ta gọi cả buổi mà chẳng gọi được!



“Đừng gọi nữa, hiện giờ chắc chắn thuyền của bác ấy còn đang trên biển, bác ấy lại không dùng điện thoại vệ tinh. Thông thường, trên loại thuyền đánh cá này đều dùng thông tin vô tuyến điện…” Viên Mục Dã trầm giọng nói.



“Vậy làm sao đây? Sao cảnh sát vẫn chưa đến? Chúng ta không thể chờ mãi như vậy được!” Nhân viên B nói với vẻ mặt hoảng hốt.

Đoàn Phong thấy đám bọn họ sợ thật nên lắc đầu bảo: “Ai nói chờ, không phải vừa rồi tôi đã nói đó sao? Chia làm mấy tổ đi ra ngoài tìm người!”



Nhưng bốn người bọn họ đều có vẻ mặt do dự, dường như không muốn đi theo nhóm Viên Mục Dã ra ngoài tìm người cho lắm… Thật ra cũng có thể hiểu nỗi sợ trong lòng bọn họ, dù sao trước đó những người kia đi ra ngoài tìm người rồi không còn xuất hiện nữa.



Viên Mục Dã không muốn khiến họ khó xử nên thở dài nói: “Các anh cũng có thể ở lại đây, nhưng mà nhất định phải ở cạnh nhau, hơn nữa còn phải ở trong gian phòng lớn có mấy chiếc máy quay kia!”



Nghe thế, mấy người lập tức như được đại xá, vội vàng gật đầu tỏ vẻ chắc chắn mình sẽ không đi lung tung, chỉ ở trong phòng chờ cảnh sát và người của công ty lên đảo.



Sau đó Đoàn Phong chia nhóm người số 54 thành ba tổ theo quy tắc cũ, từng tổ đi về ba hướng khác nhau, ngoại trừ bến tàu để tìm kiếm. Đoàn Phong và Viên Mục Dã đi về phía Bắc có địa hình khá nguy hiểm. Phía đó diện tích rộng, địa hình hiểm trở, cho nên khó khăn khi tìm kiếm cũng khá lớn…



Lúc này hướng gió trên đảo đột ngột thay đổi, hình như Viên Mục Dã ngửi thấy một mùi hương không giống bình thường theo gió biển thổi từ phía Bắc tới… Phía Bắc hòn đảo là một vùng núi không cao lắm so với mực nước biển, khu vực nối tiếp với biển là một loạt các vách đá, và đây cũng là nơi cao nhất trên đảo.



Viên Mục Dã và Đoàn Phong đi thẳng tới ven bờ vực gần nhất, nhưng chẳng phát hiện được gì cả... Tuy nhiên Viên Mục Dã cũng không từ bỏ, bởi vì cậu tin vào mũi của mình. Mùi máu tươi thoang thoảng kia nhất định là từ bên này truyền tới.



Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã đứng ở tại chỗ nhìn quanh khắp nơi thì bật cười: “Sao thế? Lại ngửi thấy mùi máu tươi à? Xem ra mũi của cậu còn thính hơn Đại Quân đấy!”



Viên Mục Dã hừ khẽ: “Không so sánh như thế được, mũi của tôi chỉ nhạy cảm với một loại mùi, không giống như anh Đại Quân, mùi gì cũng đều nhạy cảm…”



Đang nói, Viên Mục Dã đột nhiên phát hiện trong rừng cách đó không xa hình như có chỗ không bình thường, cậu lập tức chạy tới xem xét, kết quả lại nhìn thấy một căn nhà nhỏ được dựng bằng cọc gỗ.



“Không phải nói là trên đảo không có ai ở ư?” Viên Mục Dã quay đầu lại nhìn về phía Đoàn Phong.



Đoàn Phong khẽ nhún vai: “Hiện giờ không có ai ở không có nghĩa là trước kia không có ai! Trông gian nhà này rất cũ nát, chắc là đã có tuổi rồi! Đi, vào trong xem sẽ biết…”



Mà khi hai người bọn họ đi đến gần quan sát thì biết chắc chắn căn nhà gỗ này có chủ nhân, bởi vì bên cạnh căn nhà gỗ có trồng một ruộng ngô, nhìn là biết có người ở!



Bắt nguồn từ sự lễ phép, trước khi vào hai người còn thử gõ cửa, đáng tiếc bên trong chẳng có ai trả lời. Vì thế Đoàn Phong cũng không lằng nhằng mà tung chân đá văng cánh cửa gỗ.



Cửa gỗ mở ra, một mùi mốc meo ập vào mặt khiến hai người nhíu mày. Đoàn Phong lắc đầu liên tục: “Nặng mùi quá, chẳng biết người anh em này làm sao mà ở nổi nữa?”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Viên Mục Dã bịt mũi đi vào trước. Đầu tiên cậu nhìn một vòng xung quanh căn nhà gỗ tối tăm: “Khi một người rơi vào cảnh khốn cùng, trên cơ bản những việc này có thể xem nhẹ.”



Đoàn Phong cũng bước vào, kết quả sự xếp đặt trong phòng cũng làm anh ta giật nảy mình… Mặc dù nhìn từ bên ngoài căn nhà gỗ này chẳng có gì, nhưng tất cả đồ dùng sinh hoạt bên trong lại đều vô cùng nguyên thủy.



Một chiếc giường gỗ giản dị dựng bằng nhánh cây và cỏ khô, mấy đồ đựng bằng đá miễn cưỡng có thể gọi là đồ dùng nhà bếp, thật sự không hiểu là vị đại ca nào xuyên không từ xã hội nguyên thuỷ đến sống cuộc sống như thầy tu khổ hạnh ở đây.



“Xem ra nghi ngờ của cậu không sai, trước kia đúng thật là hòn đảo này có chút chuyện xưa… Đáng tiếc chủ đảo và ông chủ công ty giải trí không một ai biết.” Đoàn Phong nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom