Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 446 - Chương 446
Chương 446 THUYỀN CHÌM DƯỚI NƯỚC
Viên Mục Dã đứng dậy đi sang những phòng khác, muốn xem thử có manh mối gì nữa hay không, nhưng cậu lại phát hiện tất cả những đồ dùng cá nhân trong phòng đều không bị mang đi, xem ra những người này đích thực đi vô cùng vội vàng.
Ai ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã phát hiện trong một căn phòng có thứ đồ kỳ lạ di chuyển theo sự chuyển động của cậu… Thế là cậu gọi mấy nhân viên kia lại và hỏi: “Đây là thứ gì?”
Nhân viên A nhìn theo hướng ngón tay Viên Mục Dã rồi đáp: “Đó là một máy quay, có thể quay vật thể chuyển động ở trong phòng bất cứ lúc nào!”
Viên Mục Dã lập tức vui vẻ nói: “Tốt quá, vậy các anh mau xem những máy móc đó còn hoạt động không? Những cảnh quay trước kia của họ có thể xem chứ?”
Sau đó, vài gã nhân viên thuần thục lấy thẻ nhớ bên trong máy quay ra rồi cắm vào máy móc trong phòng để bắt đầu phát...
Theo những đoạn phim này, bọn họ lên đảo từ ba ngày trước, đúng như thông tin đã nói trước đó, khi còn giữ liên lạc bình thường, tiến độ quay trong ngày đầu tiên của tổ chương trình rất thuận lợi, mãi đến buổi tối trước khi ngủ… phòng Lisa mới xuất hiện bóng người quái lạ kia.
Chẳng qua khác với miêu tả lúc trước, nhóm Viên Mục Dã quan sát và nhận thấy, bóng người kia không gầy ốm như người của tổ chương trình nói, trái lại còn khá vạm vỡ…
“Đó chẳng phải nhân viên đạo cụ Ngô Cường của đoàn phim ư?” Nhân viên C giật mình nói.
Đoàn Phong quay đầu hỏi anh ta: “Người ta trốn ở góc tủ quần áo mà anh cũng nhìn thấy rõ ràng à?”
Nhân viên C bèn chỉ vào bàn chân lộ ra ngoài của người nọ: “Đôi AJ này là do tôi mua giùm cậu ta ở kênh đặt hàng riêng, chắc chắn không thể sai được! Hiện giờ trong nước vẫn chưa có mẫu này đâu!”
“Anh có thể đặt hàng còn người khác thì không thể à?” Đoàn Phong nghi ngờ hỏi.
Kết quả nhân viên C lại nói với vẻ mặt khẳng định: “Chắc chắn là không. Chân thằng nhóc này to, mang số 12 lận. Lúc ấy cậu ta nhận được giày còn khoe khoang với tôi nữa. Đôi chân to của cậu ta thật sự mang lại ấn tượng sâu sắc.”
Viên Mục Dã lấy làm lạ: “Thật ra, xem cảnh quay thì nhìn thế nào người này cũng không giống gầy ốm, nhưng tại sao lúc trước nhân viên tổ làm phim lại nói bọn họ nhìn thấy một bóng người dáng vẻ gầy ốm xuất hiện trong phòng của Lisa chứ?”
Đoàn Phong lắc đầu: “Ai biết được? Xem kĩ đoạn sau hẵng nói…”
Trong đoạn phim tiếp theo, những người này điều chỉnh phòng cho Lisa, để cô ta ở cùng một ngôi sao nữ khác là Tô Phỉ, lúc này mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm, sau đó tất cả đều lần lượt nghỉ ngơi.
Kết quả vào buổi sáng ngày hôm sau, mọi người phát hiện Lisa vốn nên ngủ chung với Tô Phỉ lại không thấy đâu, vì thế bọn họ cho mấy nhân viên đi ra ngoài tìm kiếm, mãi đến giữa trưa, mấy người kia mới trở về. Bọn họ vừa vào phòng đã hoảng hốt nói: “Lisa chết rồi!”
Lúc ấy có một nhân viên đang liên hệ với tổng công ty bằng điện thoại vệ tinh, anh ta nói một câu không đầu không đuôi với điện thoại “Lisa đã chết?”, sau đó cúp điện thoại…
Trông vẻ mặt của những người trong đoạn phim, lý do tay nhân viên kia đột nhiên cúp điện thoại chắc là muốn xác nhận xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngành của bọn họ kiêng kỵ nhất là để lộ tin tức, cho dù là thật hay giả đều cần phải xác nhận trước rồi mới nói.
Sau đó tất cả nhân viên đều nối đuôi nhau đi ra khỏi phạm vi camera có thể quay được. Cũng từ đó về sau, những người này không còn trở lại nữa, mà những máy quay phim trong phòng vẫn quay không khí suốt hai ngày… mãi đến khi nhóm người Viên Mục Dã lên đảo.
“Sự việc không thích hợp, nếu bọn họ thật sự đi thuyền về, tại sao không quay lại thu dọn đơn giản đồ đạc mang theo người? Còn nữa… là ai đã mang xác Lisa trở về?” Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Nhân viên A giải thích: “Căn phòng để xác là phòng thiết bị, thật ra nơi thật sự đặt máy quay đều là khu vực diễn viên sẽ xuất hiện, cho nên cơ bản không ai biết rốt cuộc có những gì xảy ra ở những nơi còn lại.”
Nghe vậy, Viên Mục Dã thầm nghĩ bụng, mặc dù có rất nhiều góc chết cũng đâu thể nào không quay được gì? Dường như những người này đi ra ngoài xác nhận sự sống chết của Lisa rồi không trở về nữa… Thêm vào đó, trạng thái lúc chết của Lisa thực sự quá thê thảm, thoạt nhìn không thể là ngộ sát hoặc là lỡ tay giết người, đây là hành hạ đến chết một cách lồ lộ!
Đoàn Phong cũng cảm thấy trong quá trình tổ làm phim đều ra ngoài tìm người, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, cuối cùng khiến cho những người này không trở lại khu vực ghi hình chương trình, nhưng bọn họ thật sự đã lái thuyền rời đảo ư? Nguồn : Vietwriter.vn
Lúc này nhân viên D đã liên hệ được với tổng công ty, thông báo tình hình nữ nghệ sĩ Lisa bị hại. Phía công ty cũng tỏ thái độ sẽ báo cảnh sát ngay lập tức, bảo bọn họ chờ cảnh sát đến điều tra…
Kế tiếp cũng chỉ có thể chờ, suy cho cùng nhóm người bọn họ cũng chẳng phải nhân viên chấp pháp, mà dưới tiền đề là không có mối nguy đến tính mạnh, người của số 54 cũng sẽ không làm ra chuyện gì “khác người”.
Nhưng chờ đợi luôn rất lâu, mọi người cũng không thể cứ banh mắt ra canh bên cạnh cái xác. Vì thế, Đoàn Phong bảo nhóm Đại Quân ở lại khu vực ghi hình chương trình canh chừng, mình và Viên Mục Dã đi dạo những chỗ khác trên đảo...
Thực ra Viên Mục Dã đã không ngồi yên được từ lâu, trạng thái chết của nữ ngôi sao kia quá thê thảm, sau khi chết còn bị người ta rửa xác sạch sẽ hoàn toàn. Nhìn bằng kinh nghiệm nhiều năm của Viên Mục Dã, nhất định hiện trường thứ nhất của vụ án vô cùng máu me, cho nên chắc chắn không phải ở trong khu vực ghi hình chương trình.
Sau khi ra khỏi khu vực ghi hình chương trình, Viên Mục Dã và Đoàn Phong dạo một vòng quanh bờ biển trước. Hình dạng của hòn đảo này hẹp dài, phía Nam là bãi biển chỗ bến tàu có thể cập bờ thả neo, mà phía Bắc lại là vách đá sóng biển dữ dội, bởi vậy bất cứ ai lên đảo hoặc là rời đảo đều phải đi phía Nam! Mà bến tàu chỗ nhóm người Viên Mục Dã lên bờ lúc trước kia cũng được dựng tạm, để tiện cho tổ chương trình vận chuyển vật dụng trong lúc quay phim thôi.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bước nhanh về phía bến tàu. Đoàn Phong thấy thế bèn đuổi theo: “Có điều gì không thích hợp ư?”
Viên Mục Dã vừa đi vừa nói: “Anh còn nhớ trước khi chúng ta lên bờ, thuyền đánh cá hơi lắc lư không?”
Đoàn Phong gật đầu đáp: “Lúc ấy không phải bác lái thuyền còn nói là vấn đề của bến tàu đấy à?”
Lúc này Viên Mục Dã đã chạy tới bên cạnh bến tàu, cậu ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát một lát, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nói: “Lúc ấy thuyền đánh cá lắc lư cũng không phải do vấn đề của bến tàu, mà là bởi vì nó đụng vào thứ ở dưới nước…”
Đoàn Phong cũng vội vã chạy tới xem xét, sau đó chửi thề: “Đệch mợ, sao lại có một con thuyền chìm ở dưới thế này?!”
Viên Mục Dã trầm giọng nói: “Đây chắc chắn là chiếc thuyền chở khách lúc trước đã đậu ở đây… Nếu thuyền đã chìm xuống biển, vậy những người trên đảo vốn không thể nào rời khỏi đây.”
Viên Mục Dã đứng dậy đi sang những phòng khác, muốn xem thử có manh mối gì nữa hay không, nhưng cậu lại phát hiện tất cả những đồ dùng cá nhân trong phòng đều không bị mang đi, xem ra những người này đích thực đi vô cùng vội vàng.
Ai ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã phát hiện trong một căn phòng có thứ đồ kỳ lạ di chuyển theo sự chuyển động của cậu… Thế là cậu gọi mấy nhân viên kia lại và hỏi: “Đây là thứ gì?”
Nhân viên A nhìn theo hướng ngón tay Viên Mục Dã rồi đáp: “Đó là một máy quay, có thể quay vật thể chuyển động ở trong phòng bất cứ lúc nào!”
Viên Mục Dã lập tức vui vẻ nói: “Tốt quá, vậy các anh mau xem những máy móc đó còn hoạt động không? Những cảnh quay trước kia của họ có thể xem chứ?”
Sau đó, vài gã nhân viên thuần thục lấy thẻ nhớ bên trong máy quay ra rồi cắm vào máy móc trong phòng để bắt đầu phát...
Theo những đoạn phim này, bọn họ lên đảo từ ba ngày trước, đúng như thông tin đã nói trước đó, khi còn giữ liên lạc bình thường, tiến độ quay trong ngày đầu tiên của tổ chương trình rất thuận lợi, mãi đến buổi tối trước khi ngủ… phòng Lisa mới xuất hiện bóng người quái lạ kia.
Chẳng qua khác với miêu tả lúc trước, nhóm Viên Mục Dã quan sát và nhận thấy, bóng người kia không gầy ốm như người của tổ chương trình nói, trái lại còn khá vạm vỡ…
“Đó chẳng phải nhân viên đạo cụ Ngô Cường của đoàn phim ư?” Nhân viên C giật mình nói.
Đoàn Phong quay đầu hỏi anh ta: “Người ta trốn ở góc tủ quần áo mà anh cũng nhìn thấy rõ ràng à?”
Nhân viên C bèn chỉ vào bàn chân lộ ra ngoài của người nọ: “Đôi AJ này là do tôi mua giùm cậu ta ở kênh đặt hàng riêng, chắc chắn không thể sai được! Hiện giờ trong nước vẫn chưa có mẫu này đâu!”
“Anh có thể đặt hàng còn người khác thì không thể à?” Đoàn Phong nghi ngờ hỏi.
Kết quả nhân viên C lại nói với vẻ mặt khẳng định: “Chắc chắn là không. Chân thằng nhóc này to, mang số 12 lận. Lúc ấy cậu ta nhận được giày còn khoe khoang với tôi nữa. Đôi chân to của cậu ta thật sự mang lại ấn tượng sâu sắc.”
Viên Mục Dã lấy làm lạ: “Thật ra, xem cảnh quay thì nhìn thế nào người này cũng không giống gầy ốm, nhưng tại sao lúc trước nhân viên tổ làm phim lại nói bọn họ nhìn thấy một bóng người dáng vẻ gầy ốm xuất hiện trong phòng của Lisa chứ?”
Đoàn Phong lắc đầu: “Ai biết được? Xem kĩ đoạn sau hẵng nói…”
Trong đoạn phim tiếp theo, những người này điều chỉnh phòng cho Lisa, để cô ta ở cùng một ngôi sao nữ khác là Tô Phỉ, lúc này mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm, sau đó tất cả đều lần lượt nghỉ ngơi.
Kết quả vào buổi sáng ngày hôm sau, mọi người phát hiện Lisa vốn nên ngủ chung với Tô Phỉ lại không thấy đâu, vì thế bọn họ cho mấy nhân viên đi ra ngoài tìm kiếm, mãi đến giữa trưa, mấy người kia mới trở về. Bọn họ vừa vào phòng đã hoảng hốt nói: “Lisa chết rồi!”
Lúc ấy có một nhân viên đang liên hệ với tổng công ty bằng điện thoại vệ tinh, anh ta nói một câu không đầu không đuôi với điện thoại “Lisa đã chết?”, sau đó cúp điện thoại…
Trông vẻ mặt của những người trong đoạn phim, lý do tay nhân viên kia đột nhiên cúp điện thoại chắc là muốn xác nhận xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngành của bọn họ kiêng kỵ nhất là để lộ tin tức, cho dù là thật hay giả đều cần phải xác nhận trước rồi mới nói.
Sau đó tất cả nhân viên đều nối đuôi nhau đi ra khỏi phạm vi camera có thể quay được. Cũng từ đó về sau, những người này không còn trở lại nữa, mà những máy quay phim trong phòng vẫn quay không khí suốt hai ngày… mãi đến khi nhóm người Viên Mục Dã lên đảo.
“Sự việc không thích hợp, nếu bọn họ thật sự đi thuyền về, tại sao không quay lại thu dọn đơn giản đồ đạc mang theo người? Còn nữa… là ai đã mang xác Lisa trở về?” Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Nhân viên A giải thích: “Căn phòng để xác là phòng thiết bị, thật ra nơi thật sự đặt máy quay đều là khu vực diễn viên sẽ xuất hiện, cho nên cơ bản không ai biết rốt cuộc có những gì xảy ra ở những nơi còn lại.”
Nghe vậy, Viên Mục Dã thầm nghĩ bụng, mặc dù có rất nhiều góc chết cũng đâu thể nào không quay được gì? Dường như những người này đi ra ngoài xác nhận sự sống chết của Lisa rồi không trở về nữa… Thêm vào đó, trạng thái lúc chết của Lisa thực sự quá thê thảm, thoạt nhìn không thể là ngộ sát hoặc là lỡ tay giết người, đây là hành hạ đến chết một cách lồ lộ!
Đoàn Phong cũng cảm thấy trong quá trình tổ làm phim đều ra ngoài tìm người, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, cuối cùng khiến cho những người này không trở lại khu vực ghi hình chương trình, nhưng bọn họ thật sự đã lái thuyền rời đảo ư? Nguồn : Vietwriter.vn
Lúc này nhân viên D đã liên hệ được với tổng công ty, thông báo tình hình nữ nghệ sĩ Lisa bị hại. Phía công ty cũng tỏ thái độ sẽ báo cảnh sát ngay lập tức, bảo bọn họ chờ cảnh sát đến điều tra…
Kế tiếp cũng chỉ có thể chờ, suy cho cùng nhóm người bọn họ cũng chẳng phải nhân viên chấp pháp, mà dưới tiền đề là không có mối nguy đến tính mạnh, người của số 54 cũng sẽ không làm ra chuyện gì “khác người”.
Nhưng chờ đợi luôn rất lâu, mọi người cũng không thể cứ banh mắt ra canh bên cạnh cái xác. Vì thế, Đoàn Phong bảo nhóm Đại Quân ở lại khu vực ghi hình chương trình canh chừng, mình và Viên Mục Dã đi dạo những chỗ khác trên đảo...
Thực ra Viên Mục Dã đã không ngồi yên được từ lâu, trạng thái chết của nữ ngôi sao kia quá thê thảm, sau khi chết còn bị người ta rửa xác sạch sẽ hoàn toàn. Nhìn bằng kinh nghiệm nhiều năm của Viên Mục Dã, nhất định hiện trường thứ nhất của vụ án vô cùng máu me, cho nên chắc chắn không phải ở trong khu vực ghi hình chương trình.
Sau khi ra khỏi khu vực ghi hình chương trình, Viên Mục Dã và Đoàn Phong dạo một vòng quanh bờ biển trước. Hình dạng của hòn đảo này hẹp dài, phía Nam là bãi biển chỗ bến tàu có thể cập bờ thả neo, mà phía Bắc lại là vách đá sóng biển dữ dội, bởi vậy bất cứ ai lên đảo hoặc là rời đảo đều phải đi phía Nam! Mà bến tàu chỗ nhóm người Viên Mục Dã lên bờ lúc trước kia cũng được dựng tạm, để tiện cho tổ chương trình vận chuyển vật dụng trong lúc quay phim thôi.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bước nhanh về phía bến tàu. Đoàn Phong thấy thế bèn đuổi theo: “Có điều gì không thích hợp ư?”
Viên Mục Dã vừa đi vừa nói: “Anh còn nhớ trước khi chúng ta lên bờ, thuyền đánh cá hơi lắc lư không?”
Đoàn Phong gật đầu đáp: “Lúc ấy không phải bác lái thuyền còn nói là vấn đề của bến tàu đấy à?”
Lúc này Viên Mục Dã đã chạy tới bên cạnh bến tàu, cậu ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát một lát, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nói: “Lúc ấy thuyền đánh cá lắc lư cũng không phải do vấn đề của bến tàu, mà là bởi vì nó đụng vào thứ ở dưới nước…”
Đoàn Phong cũng vội vã chạy tới xem xét, sau đó chửi thề: “Đệch mợ, sao lại có một con thuyền chìm ở dưới thế này?!”
Viên Mục Dã trầm giọng nói: “Đây chắc chắn là chiếc thuyền chở khách lúc trước đã đậu ở đây… Nếu thuyền đã chìm xuống biển, vậy những người trên đảo vốn không thể nào rời khỏi đây.”
Bình luận facebook