Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 453 - Chương 453 MÁU THÁI TUẾ
Chương 453 MÁU THÁI TUẾ
Thật ra lúc đó Đoàn Phong đã không còn hy vọng vào việc ông của Tiểu Ngũ còn sống, vậy mà khi Tiểu Ngũ nhảy xuống hầm kiểm tra thì lại phát hiện ông cậu ta vẫn còn thở, bọn họ lập tức đưa người về nhà Tiểu Ngũ.
Sau khi trở về, Tần Uyển kiểm tra cho ông của Tiểu Ngũ, chị ấy phát hiện trên đầu ông ta bị thương, sau khi băng bó đơn giản thì ông của Tiểu Ngũ cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Tiểu Ngũ thấy ông mình đã tỉnh bèn tiến lên hỏi xem ông cảm thấy thế nào? Đầu có còn đau không? Ông của Tiểu Ngũ liên tục lắc đầu thở dài: “Xong… Hỏng rồi…”
Tiểu Ngũ không hiểu chuyện ẩn bên trong nên chỉ nghĩ là ông mình nói về việc bị Lý Nhị tấn công, cậu ta tức giận nói: “Hỏng thì hỏng, để ngày mai cháu đi tìm thôn trưởng rồi bảo ông ta làm chủ đuổi cả nhà Lý Nhị ra khỏi thôn!”
Ông của Tiểu Ngũ liên tục xua tay: “Không phải… Không đúng, là máu Thái Tuế, là máu Thái Tuế xuất hiện!”
Đoàn Phong nghe vậy bèn kéo Tiểu Ngũ ra, rồi ngồi xuống bên cạnh ông của cậu ta: “Ông của Tiểu Ngũ à, ông nói đống thịt nhão kia là máu Thái Tuế ư? Vật đó có phải là thịt Thái Tuế mà chúng ta đào từ trên núi về không?”
Ông của Tiểu Ngũ bất đắc dĩ gật đầu: “Mấy lão già chúng tôi đã dặn đi dặn lại là không được đào nhiều, nhưng vẫn có người không nghe lời, giờ thì hay rồi, máu Thái Tuế đã xuất hiện, không ai cứu được người trong thôn nữa!”
Đoàn Phong nghe vậy mà như rơi vào trong sương mù, anh ta đành nhẫn nhịn hỏi: “Ông à, ông nói rõ cho cháu biết tại sao thịt Thái Tuế lại có thể biến thành máu Thái Tuế vậy? Còn những người trong nhà có máu Thái Tuế cuối cùng sẽ thế nào?”
Ông của Tiểu Ngũ lập tức thở dài, nói: “Thứ này dùng tốt có thể cứu mạng, không dùng tốt có thể khiến cả thôn chết sạch!”
Hóa ra người trong thôn mấy đời trước đã tìm hiểu rõ tập tính của thứ này, năm đó là một năm nhiều thiên tai, toàn thôn gần như sắp chết đói, lúc đó thôn trưởng đã mang thứ này từ trong núi về, xem như cứu được tính mạng của toàn thôn.
Sau đấy hàng ngày thôn trưởng sẽ lên núi đào thịt Thái Tuế rồi mang về phân phát cho mọi người… Nếu vẫn tiếp tục như vậy thì sẽ không xảy ra chuyện phía sau. Nhưng lòng người luôn tham lam, dù có thể có được đồ ăn để no bụng hàng ngày thì vẫn muốn được nhiều hơn nữa.
Trong thôn lúc đó có một thôn dân họ Ngô, gã luôn bất mãn tại vì sao lần nào thôn trưởng cũng đều tự mình lên núi đào thịt Thái Tuế mà không chịu dẫn mọi người đi cùng, thế là gã tranh thủ lúc thôn trưởng không để ý mà lén đi theo, sau đó gã đã tìm được hang động mọc thịt Thái Tuế.
Thôn trưởng chỉ đem về khẩu phần lương thực theo định mức hàng ngày, thậm chí ông ấy thà rằng cầm ít hơn chứ tuyệt đối không lấy nhiều hơn dù chỉ nửa phần. Gã thôn dân họ Ngô kia lại không như vậy, gã sợ thứ này sẽ có ngày đào hết, thế là gã đào một miếng thịt Thái Tuế lớn từ trong hang mang về nhà, tiếp đó hàng ngày gã và người nhà vẫn lĩnh phần thịt Thái Tuế mà thôn trưởng mang về…
Lúc đầu người trong thôn cũng không phát hiện, đến tận một ngày trong thôn không hiểu sao bắt đầu có vật nuôi mất tích, lúc này thôn trưởng mới đột nhiên nhận ra có người đã giấu mình đi đào thịt Thái Tuế.
Thật ra thôn trưởng biết đây là thịt Thái Tuế cũng do ông của ông ấy kể lại, ông của thôn trưởng nói bất kể hôm nay đào một miếng to đến mức nào thì sáng hôm sau nó cũng sẽ mọc lại rất thần kỳ.
Nhưng nếu có người đào thứ này về nhà nuôi, vậy thịt Thái Tuế không được khí của đất nuôi dưỡng sẽ biến chất. Nếu muốn để nó tiếp tục phát triển mỗi ngày… thì nhất định phải có máu mới đổ vào để làm thịt Thái Tuế màu trắng biến thành máu Thái Tuế màu đỏ máu. Vietwriter.vn
Nhưng lúc này mới chỉ là bắt đầu, điều đáng sợ hơn là người bình thường một khi ăn máu Thái Tuế bị máu đổ vào thì dần dần sẽ đánh mất nhân tính, khát máu, thích ăn thịt tươi, cuối cùng biến thành động vật chỉ còn biết ăn uống.
Thôn trưởng đã nhận ra vật nuôi trong thôn liên tục biến mất chính là vì đã có người dùng máu đổ vào thịt Thái Tuế, nhưng vật nuôi trong thôn không nhiều, một khi những động vật này chết hết, đối phương chắc chắn sẽ ra tay với người trong thôn.
Thế là ông ấy tức tốc dẫn người điều tra từng nhà, cuối cùng khi lục soát đến nhà thôn dân họ Ngô, họ tìm thấy máu Thái Tuế đã thành hình và từng đống xương thú được chôn trong sân. Lúc ấy chỉ cần chậm một bước thì chắc chắn sẽ có người trong thôn chết dưới tay gia đình đó…
Đến lúc này người trong thôn mới hiểu thôn trưởng đã khổ tâm suy nghĩ cho mọi người thế nào, nếu không phải trong thôn gặp thiên tai nên không có lương thực ăn thì thôn trưởng chắc chắn sẽ không động đến thịt Thái Tuế.
Hiện giờ mọi người đều biết sự đáng sợ của máu Thái Tuế nên cũng không dám chiếm nhiều nữa, sau khi cả thôn nhịn qua năm thiên tai, rốt cuộc họ không cần đi đào thịt Thái Tuế nữa. Mà thứ này trở thành bước dự phòng cuối cùng cho những năm bị thiên tai. Nói cách khác, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chắc chắn sẽ không có người động đến thịt Thái Tuế trong núi.
Bây giờ chỉ còn vài người già trong thôn biết chuyện này, lý do mà bọn họ lựa chọn không nói sự thật cho mọi người biết là vì họ biết bản tính con người vốn tham lam. Nếu như tất cả mọi người đều biết thứ này chỉ cần để lại một chút xíu thì ngày hôm sau sẽ tự động mọc lên như cũ, vậy chắc chắn sẽ có người thích không làm mà hưởng muốn nếm thử, họ sẽ không tin vào sự thật mà những người già đã nói.
Những người già cho rằng, năm đó thôn trưởng lựa chọn một mình lên núi đào mới dẫn đến chuyện người khác ngờ vực vô căn cứ, bây giờ mọi người cùng nhau đi đào, chắc chắn sẽ không có người lo lắng ai lấy nhiều hơn, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đánh giá thấp lòng tham của con người.
Đoàn Phong nghe đến đây bèn nghiêm túc hỏi: “Vậy sau đó mọi người xử lý cả nhà thôn dân họ Ngô ăn máu Thái Tuế kia như thế nào?”
Ông của Tiểu Ngũ liên tục lắc đầu: “Không thể cứu nổi, lúc đó thôn trưởng mềm lòng nên không muốn giết bọn họ, nhưng lại không thể thả họ ra ngoài để gây tai họa cho người khác, thế là đành nhốt cả gia đình này lại. Không ngờ bọn họ đã trở thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ từ lâu rồi, cuối cùng họ còn tự giết lẫn nhau, điên cuồng cắn xé để ăn thịt trên người nhau… Cuối cùng người trong thôn không thể nhìn được nữa nên đành kết liễu tính mạng của họ.”
Đoàn Phong đã hiểu vì sao khi ông của Tiểu Ngũ vừa tỉnh lại đã hô “Xong rồi… Hỏng rồi…” Chỉ mới một gia đình ăn máu Thái Tuế mà còn như vậy, nếu toàn thôn đều ăn vào… Thật không dám tưởng tượng hậu quả.
“Thật sự không cứu nổi những người này nữa ạ?” Đoàn Phong hỏi dò.
Ông của Tiểu Ngũ lắc đầu: “Mất hết tính người… thần tiên cũng khó cứu! Thật ra năm đó người trong thôn đã định hủy diệt thịt Thái Tuế trong hang nhưng lại sợ người dân đến năm thiên tai lại phải chịu đói, chính vì sự ích kỷ ấy mới dẫn đến tai họa hiện giờ!”
Đoàn Phong im lặng một lúc nhưng cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp gì thích đáng để giải quyết chuyện này, vì đến người thật thà như A Ngưu mà còn biến thành quái vật khát máu thì đừng nói tới những người khác…
Thật ra lúc đó Đoàn Phong đã không còn hy vọng vào việc ông của Tiểu Ngũ còn sống, vậy mà khi Tiểu Ngũ nhảy xuống hầm kiểm tra thì lại phát hiện ông cậu ta vẫn còn thở, bọn họ lập tức đưa người về nhà Tiểu Ngũ.
Sau khi trở về, Tần Uyển kiểm tra cho ông của Tiểu Ngũ, chị ấy phát hiện trên đầu ông ta bị thương, sau khi băng bó đơn giản thì ông của Tiểu Ngũ cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Tiểu Ngũ thấy ông mình đã tỉnh bèn tiến lên hỏi xem ông cảm thấy thế nào? Đầu có còn đau không? Ông của Tiểu Ngũ liên tục lắc đầu thở dài: “Xong… Hỏng rồi…”
Tiểu Ngũ không hiểu chuyện ẩn bên trong nên chỉ nghĩ là ông mình nói về việc bị Lý Nhị tấn công, cậu ta tức giận nói: “Hỏng thì hỏng, để ngày mai cháu đi tìm thôn trưởng rồi bảo ông ta làm chủ đuổi cả nhà Lý Nhị ra khỏi thôn!”
Ông của Tiểu Ngũ liên tục xua tay: “Không phải… Không đúng, là máu Thái Tuế, là máu Thái Tuế xuất hiện!”
Đoàn Phong nghe vậy bèn kéo Tiểu Ngũ ra, rồi ngồi xuống bên cạnh ông của cậu ta: “Ông của Tiểu Ngũ à, ông nói đống thịt nhão kia là máu Thái Tuế ư? Vật đó có phải là thịt Thái Tuế mà chúng ta đào từ trên núi về không?”
Ông của Tiểu Ngũ bất đắc dĩ gật đầu: “Mấy lão già chúng tôi đã dặn đi dặn lại là không được đào nhiều, nhưng vẫn có người không nghe lời, giờ thì hay rồi, máu Thái Tuế đã xuất hiện, không ai cứu được người trong thôn nữa!”
Đoàn Phong nghe vậy mà như rơi vào trong sương mù, anh ta đành nhẫn nhịn hỏi: “Ông à, ông nói rõ cho cháu biết tại sao thịt Thái Tuế lại có thể biến thành máu Thái Tuế vậy? Còn những người trong nhà có máu Thái Tuế cuối cùng sẽ thế nào?”
Ông của Tiểu Ngũ lập tức thở dài, nói: “Thứ này dùng tốt có thể cứu mạng, không dùng tốt có thể khiến cả thôn chết sạch!”
Hóa ra người trong thôn mấy đời trước đã tìm hiểu rõ tập tính của thứ này, năm đó là một năm nhiều thiên tai, toàn thôn gần như sắp chết đói, lúc đó thôn trưởng đã mang thứ này từ trong núi về, xem như cứu được tính mạng của toàn thôn.
Sau đấy hàng ngày thôn trưởng sẽ lên núi đào thịt Thái Tuế rồi mang về phân phát cho mọi người… Nếu vẫn tiếp tục như vậy thì sẽ không xảy ra chuyện phía sau. Nhưng lòng người luôn tham lam, dù có thể có được đồ ăn để no bụng hàng ngày thì vẫn muốn được nhiều hơn nữa.
Trong thôn lúc đó có một thôn dân họ Ngô, gã luôn bất mãn tại vì sao lần nào thôn trưởng cũng đều tự mình lên núi đào thịt Thái Tuế mà không chịu dẫn mọi người đi cùng, thế là gã tranh thủ lúc thôn trưởng không để ý mà lén đi theo, sau đó gã đã tìm được hang động mọc thịt Thái Tuế.
Thôn trưởng chỉ đem về khẩu phần lương thực theo định mức hàng ngày, thậm chí ông ấy thà rằng cầm ít hơn chứ tuyệt đối không lấy nhiều hơn dù chỉ nửa phần. Gã thôn dân họ Ngô kia lại không như vậy, gã sợ thứ này sẽ có ngày đào hết, thế là gã đào một miếng thịt Thái Tuế lớn từ trong hang mang về nhà, tiếp đó hàng ngày gã và người nhà vẫn lĩnh phần thịt Thái Tuế mà thôn trưởng mang về…
Lúc đầu người trong thôn cũng không phát hiện, đến tận một ngày trong thôn không hiểu sao bắt đầu có vật nuôi mất tích, lúc này thôn trưởng mới đột nhiên nhận ra có người đã giấu mình đi đào thịt Thái Tuế.
Thật ra thôn trưởng biết đây là thịt Thái Tuế cũng do ông của ông ấy kể lại, ông của thôn trưởng nói bất kể hôm nay đào một miếng to đến mức nào thì sáng hôm sau nó cũng sẽ mọc lại rất thần kỳ.
Nhưng nếu có người đào thứ này về nhà nuôi, vậy thịt Thái Tuế không được khí của đất nuôi dưỡng sẽ biến chất. Nếu muốn để nó tiếp tục phát triển mỗi ngày… thì nhất định phải có máu mới đổ vào để làm thịt Thái Tuế màu trắng biến thành máu Thái Tuế màu đỏ máu. Vietwriter.vn
Nhưng lúc này mới chỉ là bắt đầu, điều đáng sợ hơn là người bình thường một khi ăn máu Thái Tuế bị máu đổ vào thì dần dần sẽ đánh mất nhân tính, khát máu, thích ăn thịt tươi, cuối cùng biến thành động vật chỉ còn biết ăn uống.
Thôn trưởng đã nhận ra vật nuôi trong thôn liên tục biến mất chính là vì đã có người dùng máu đổ vào thịt Thái Tuế, nhưng vật nuôi trong thôn không nhiều, một khi những động vật này chết hết, đối phương chắc chắn sẽ ra tay với người trong thôn.
Thế là ông ấy tức tốc dẫn người điều tra từng nhà, cuối cùng khi lục soát đến nhà thôn dân họ Ngô, họ tìm thấy máu Thái Tuế đã thành hình và từng đống xương thú được chôn trong sân. Lúc ấy chỉ cần chậm một bước thì chắc chắn sẽ có người trong thôn chết dưới tay gia đình đó…
Đến lúc này người trong thôn mới hiểu thôn trưởng đã khổ tâm suy nghĩ cho mọi người thế nào, nếu không phải trong thôn gặp thiên tai nên không có lương thực ăn thì thôn trưởng chắc chắn sẽ không động đến thịt Thái Tuế.
Hiện giờ mọi người đều biết sự đáng sợ của máu Thái Tuế nên cũng không dám chiếm nhiều nữa, sau khi cả thôn nhịn qua năm thiên tai, rốt cuộc họ không cần đi đào thịt Thái Tuế nữa. Mà thứ này trở thành bước dự phòng cuối cùng cho những năm bị thiên tai. Nói cách khác, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chắc chắn sẽ không có người động đến thịt Thái Tuế trong núi.
Bây giờ chỉ còn vài người già trong thôn biết chuyện này, lý do mà bọn họ lựa chọn không nói sự thật cho mọi người biết là vì họ biết bản tính con người vốn tham lam. Nếu như tất cả mọi người đều biết thứ này chỉ cần để lại một chút xíu thì ngày hôm sau sẽ tự động mọc lên như cũ, vậy chắc chắn sẽ có người thích không làm mà hưởng muốn nếm thử, họ sẽ không tin vào sự thật mà những người già đã nói.
Những người già cho rằng, năm đó thôn trưởng lựa chọn một mình lên núi đào mới dẫn đến chuyện người khác ngờ vực vô căn cứ, bây giờ mọi người cùng nhau đi đào, chắc chắn sẽ không có người lo lắng ai lấy nhiều hơn, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đánh giá thấp lòng tham của con người.
Đoàn Phong nghe đến đây bèn nghiêm túc hỏi: “Vậy sau đó mọi người xử lý cả nhà thôn dân họ Ngô ăn máu Thái Tuế kia như thế nào?”
Ông của Tiểu Ngũ liên tục lắc đầu: “Không thể cứu nổi, lúc đó thôn trưởng mềm lòng nên không muốn giết bọn họ, nhưng lại không thể thả họ ra ngoài để gây tai họa cho người khác, thế là đành nhốt cả gia đình này lại. Không ngờ bọn họ đã trở thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ từ lâu rồi, cuối cùng họ còn tự giết lẫn nhau, điên cuồng cắn xé để ăn thịt trên người nhau… Cuối cùng người trong thôn không thể nhìn được nữa nên đành kết liễu tính mạng của họ.”
Đoàn Phong đã hiểu vì sao khi ông của Tiểu Ngũ vừa tỉnh lại đã hô “Xong rồi… Hỏng rồi…” Chỉ mới một gia đình ăn máu Thái Tuế mà còn như vậy, nếu toàn thôn đều ăn vào… Thật không dám tưởng tượng hậu quả.
“Thật sự không cứu nổi những người này nữa ạ?” Đoàn Phong hỏi dò.
Ông của Tiểu Ngũ lắc đầu: “Mất hết tính người… thần tiên cũng khó cứu! Thật ra năm đó người trong thôn đã định hủy diệt thịt Thái Tuế trong hang nhưng lại sợ người dân đến năm thiên tai lại phải chịu đói, chính vì sự ích kỷ ấy mới dẫn đến tai họa hiện giờ!”
Đoàn Phong im lặng một lúc nhưng cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp gì thích đáng để giải quyết chuyện này, vì đến người thật thà như A Ngưu mà còn biến thành quái vật khát máu thì đừng nói tới những người khác…
Bình luận facebook