Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 454 - Chương 454 VÁN ĐÃ ĐÓNG THUYỀN
Chương 454 VÁN ĐÃ ĐÓNG THUYỀN
Còn những căn nhà đã vườn không nhà trống trong thôn, chắc bọn họ đã bị những thôn dân khác coi là đồ ăn mà ăn thịt mất rồi. Sau đó Đoàn Phong và Tần Uyển bàn bạc với nhau, cả hai đều nhất trí cho rằng điều quan trọng nhất bây giờ chính là tập hợp những gia đình chưa ăn máu Thái Tuế vào một chỗ để bảo vệ, đề phòng họ bị những thôn dân mất hết tính người đó ăn thịt. Còn những thôn dân đã ăn máu Thái Tuế đến mức nghiện… Đoàn Phong cũng không ngại giúp bọn họ hoàn toàn giải thoát.
Sau đó mấy người Đoàn Phong đi tìm kiếm những thôn dân trong thời gian qua vẫn lên núi đào thịt Thái Tuế cùng mọi người và người nhà của họ. Cả Đoàn Phong lẫn Tần Uyển đều cảm thấy vui mừng vì ngoài hai cha con nhà họ Lâm không may gặp nạn ra, những người còn lại vẫn sống rất tốt…
Mà những người già trong mấy gia đình này đều biết nguồn gốc máu Thái Tuế, chính vì thế không cần Đoàn Phong phải nói nhiều, tất cả đều tạm thời trốn vào một căn nhà bỏ trống trong thôn.
Nhưng những người này chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ trong thôn, một khi những kẻ vì ăn máu Thái Tuế đã mất hết tính người kia biết con mồi của mình đã đề phòng, vậy thì hậu quả thật quá dễ đoán.
Cũng may những kẻ này đều tương đối ích kỷ, họ sợ người khác giành mất “khẩu phần lương thực” của mình nên họ vẫn luôn tự mình ra tay, trước mắt mà nói chỉ có gia đình Lý Nhị là tai họa ngầm… Vì thế, sau khi Đoàn Phong thu xếp ổn thỏa cho mọi người xong, anh ta tranh thủ lúc trời còn chưa sáng để lẻn vào nhà Lý Nhị một lần nữa.
Không biết tại sao mà mặc dù lúc này đã là quá nửa đêm nhưng nhà Lý Nhị vẫn đèn đuốc sáng trưng. Lần này Đoàn Phong không ngang nhiên tiến vào như lần trước mà lặng yên không một tiếng động leo tường vào.
Đầu tiên, Đoàn Phong lặng lẽ đến gần cửa sổ phòng bếp, anh ta chọc thủng giấy dán cửa để thăm dò bên trong, Đoàn Phong phát hiện Lý Nhị đang bê một cái bát sứ đi nhanh đến bên cạnh vò gốm trong bếp, gã mở nắp ra rồi đổ thứ trong bát vào…
Bởi vì Lý Nhị quay lưng về phía Đoàn Phong nên anh ta không nhìn rõ Lý Nhị đã đổ gì vào trong vò, nhưng sau khi gã hoàn thành công việc thì Đoàn Phong thấy có một chút chất lỏng màu đỏ dính ở bên cạnh bát… Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đó là máu.
Đoàn Phong nhìn thấy thế mà trong lòng cảm thấy bực bội, rõ ràng ông của Tiểu Ngũ đã được bọn họ cứu đi, vậy thì Lý Nhị đâu còn máu để nuôi máu Thái Tuế nữa? Nhưng máu mà gã vừa rót vào ở đâu ra? Đoàn Phong nghĩ đến đây bèn rón rén đi đến bên ngoài phòng ngủ, khi anh ta nhìn qua cửa sổ vào bên trong, trong lòng tức khắc cảm thấy lạnh ngắt…
Anh ta nhìn thấy vợ của Lý Nhị và hai đứa con đang ngồi quây quanh giường sưởi ăn thứ gì đó, đứa con gái lớn còn nhai rôm rốp, giống như đang gặm xương.
Lý do mà Đoàn Phong cảm thấy lạnh cả người là vì anh ta biết rõ nhà Lý Nhị có năm người, vậy bây giờ xem ra bé gái chưa đến năm tuổi đã thành bữa tối của mấy người này.
Nhưng điều làm Đoàn Phong thấy khó hiểu là, lúc buổi chiều nhóm Đoàn Phong đến rõ ràng thấy mấy người này cũng đang “ăn cơm”, thật không hiểu sao sức ăn của mấy kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này lại lớn đến như vậy?!
Nói thật lòng, khi Đoàn Phong nhìn thấy hai đứa bé trong phòng thì anh ta không nỡ ra tay, bảo Đoàn Phong giải quyết người lớn hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng những đứa bé này chẳng hiểu gì cả, chúng lại bị sự tham lam của cha mẹ hại rất thảm…
Nhưng nói gì thì nói, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, dù sao cũng phải giải quyết.
Đúng lúc này Lý Nhị đi từ trong nhà ra, hình như tay gã đang cầm thứ gì đó. Đoàn Phong tập trung nhìn kĩ, hóa ra đó là một cái xương đầu người vừa bị gặm xong… Đoàn Phong nhanh chóng tiến lên một bước giơ tay phải lên che miệng Lý Nhị, ngay sau đó anh ta dùng tay đè đầu của gã và vặn mạnh một cái, một tiếng “crắc” vang lên, cổ Lý Nhị đã bị bẻ gãy. Vietwriter.vn
Còn những căn nhà đã vườn không nhà trống trong thôn, chắc bọn họ đã bị những thôn dân khác coi là đồ ăn mà ăn thịt mất rồi. Sau đó Đoàn Phong và Tần Uyển bàn bạc với nhau, cả hai đều nhất trí cho rằng điều quan trọng nhất bây giờ chính là tập hợp những gia đình chưa ăn máu Thái Tuế vào một chỗ để bảo vệ, đề phòng họ bị những thôn dân mất hết tính người đó ăn thịt. Còn những thôn dân đã ăn máu Thái Tuế đến mức nghiện… Đoàn Phong cũng không ngại giúp bọn họ hoàn toàn giải thoát.
Sau đó mấy người Đoàn Phong đi tìm kiếm những thôn dân trong thời gian qua vẫn lên núi đào thịt Thái Tuế cùng mọi người và người nhà của họ. Cả Đoàn Phong lẫn Tần Uyển đều cảm thấy vui mừng vì ngoài hai cha con nhà họ Lâm không may gặp nạn ra, những người còn lại vẫn sống rất tốt…
Mà những người già trong mấy gia đình này đều biết nguồn gốc máu Thái Tuế, chính vì thế không cần Đoàn Phong phải nói nhiều, tất cả đều tạm thời trốn vào một căn nhà bỏ trống trong thôn.
Nhưng những người này chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ trong thôn, một khi những kẻ vì ăn máu Thái Tuế đã mất hết tính người kia biết con mồi của mình đã đề phòng, vậy thì hậu quả thật quá dễ đoán.
Cũng may những kẻ này đều tương đối ích kỷ, họ sợ người khác giành mất “khẩu phần lương thực” của mình nên họ vẫn luôn tự mình ra tay, trước mắt mà nói chỉ có gia đình Lý Nhị là tai họa ngầm… Vì thế, sau khi Đoàn Phong thu xếp ổn thỏa cho mọi người xong, anh ta tranh thủ lúc trời còn chưa sáng để lẻn vào nhà Lý Nhị một lần nữa.
Không biết tại sao mà mặc dù lúc này đã là quá nửa đêm nhưng nhà Lý Nhị vẫn đèn đuốc sáng trưng. Lần này Đoàn Phong không ngang nhiên tiến vào như lần trước mà lặng yên không một tiếng động leo tường vào.
Đầu tiên, Đoàn Phong lặng lẽ đến gần cửa sổ phòng bếp, anh ta chọc thủng giấy dán cửa để thăm dò bên trong, Đoàn Phong phát hiện Lý Nhị đang bê một cái bát sứ đi nhanh đến bên cạnh vò gốm trong bếp, gã mở nắp ra rồi đổ thứ trong bát vào…
Bởi vì Lý Nhị quay lưng về phía Đoàn Phong nên anh ta không nhìn rõ Lý Nhị đã đổ gì vào trong vò, nhưng sau khi gã hoàn thành công việc thì Đoàn Phong thấy có một chút chất lỏng màu đỏ dính ở bên cạnh bát… Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đó là máu.
Đoàn Phong nhìn thấy thế mà trong lòng cảm thấy bực bội, rõ ràng ông của Tiểu Ngũ đã được bọn họ cứu đi, vậy thì Lý Nhị đâu còn máu để nuôi máu Thái Tuế nữa? Nhưng máu mà gã vừa rót vào ở đâu ra? Đoàn Phong nghĩ đến đây bèn rón rén đi đến bên ngoài phòng ngủ, khi anh ta nhìn qua cửa sổ vào bên trong, trong lòng tức khắc cảm thấy lạnh ngắt…
Anh ta nhìn thấy vợ của Lý Nhị và hai đứa con đang ngồi quây quanh giường sưởi ăn thứ gì đó, đứa con gái lớn còn nhai rôm rốp, giống như đang gặm xương.
Lý do mà Đoàn Phong cảm thấy lạnh cả người là vì anh ta biết rõ nhà Lý Nhị có năm người, vậy bây giờ xem ra bé gái chưa đến năm tuổi đã thành bữa tối của mấy người này.
Nhưng điều làm Đoàn Phong thấy khó hiểu là, lúc buổi chiều nhóm Đoàn Phong đến rõ ràng thấy mấy người này cũng đang “ăn cơm”, thật không hiểu sao sức ăn của mấy kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này lại lớn đến như vậy?!
Nói thật lòng, khi Đoàn Phong nhìn thấy hai đứa bé trong phòng thì anh ta không nỡ ra tay, bảo Đoàn Phong giải quyết người lớn hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng những đứa bé này chẳng hiểu gì cả, chúng lại bị sự tham lam của cha mẹ hại rất thảm…
Nhưng nói gì thì nói, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, dù sao cũng phải giải quyết.
Đúng lúc này Lý Nhị đi từ trong nhà ra, hình như tay gã đang cầm thứ gì đó. Đoàn Phong tập trung nhìn kĩ, hóa ra đó là một cái xương đầu người vừa bị gặm xong… Đoàn Phong nhanh chóng tiến lên một bước giơ tay phải lên che miệng Lý Nhị, ngay sau đó anh ta dùng tay đè đầu của gã và vặn mạnh một cái, một tiếng “crắc” vang lên, cổ Lý Nhị đã bị bẻ gãy. Vietwriter.vn
Bình luận facebook