Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 474 - Chương 474 CÓ KHÁCH ĐẾN NHÀ
Chương 474 CÓ KHÁCH ĐẾN NHÀ
Thạch Lỗi cố ý xem nhẹ giọng điệu của Viên Mục Dã, nói kiểu đưa đẩy: “Đừng khách sáo. Cậu đã do tôi đưa tới, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cậu mà?”
Lúc này A Triết bước xuống từ chiếc xe trước mặt: “Hai người các anh còn lề mề cái gì thế?”
Viên Mục Dã lướt qua Thạch Lỗi và nói với A Triết: “Cộng sự của anh đang phổ cập thường thức sinh tồn ở nước M cho tôi!”
Thạch Lỗi cười không nói gì, dù sao giữa bọn họ có thể đạt được trình độ này cũng đã xem như trạng thái khá thân thiện và hài hòa rồi. Vì thế gã giơ tay mời, ra hiệu Viên Mục Dã cùng lên lầu với mình.
Mặc dù Thạch Lỗi nói một đống lời hù dọa, nhưng cũng không thể hù dọa nổi Viên Mục Dã. Hơn nữa, từ nhỏ Viên Mục Dã đã có một thói quen, đó chính là trong hoàn cảnh mà mình hoàn toàn lạ lẫm, nhất định phải nhớ mỗi một lối thoát chạy ra ngoài để tiện thoát thân khi gặp sự cố.
Trước kia Từ Lệ còn từng cười nhạo Viên Mục Dã vì điều này, nói thói quen này của cậu có tiềm năng làm trộm, nhưng chỉ có bản thân Viên Mục Dã biết, sở dĩ cậu làm như vậy là vì từ nhỏ cậu đã không có cảm giác an toàn. Bởi vậy cậu chỉ có thể cố hết sức kiểm soát tất cả sự việc thì mới có thể làm mình có cảm giác an toàn hơn một chút.
Lúc mấy người bọn họ đi vào thang máy, Viên Mục Dã phát hiện thang máy không giống bình thường. Nó chỉ có duy nhất một nút ấn, đó là thông lên tầng mười chín. Xem ra thang máy này chỉ chuyên dùng cho tổ chức của Thạch Lỗi...
Lúc này khóa thông minh trong thang máy yêu cầu Thạch Lỗi cung cấp mật mã bằng tròng mắt. Thạch Lỗi tới gần mở khóa rồi thang máy mới bắt đầu chính thức khởi động. Nhưng nó cũng không đi lên trên như Viên Mục Dã tưởng tượng, ngược lại là đi thẳng một mạch xuống phía dưới, cuối cùng ngừng ở tầng hầm thứ sáu… Viên Mục Dã cũng không thắc mắc gì về điều này, chỉ yên lặng ghi nhớ cách hoạt động của thang máy.
Khi ra khỏi thang máy, ở cửa đã có người chờ sẵn. Đối phương nhìn thấy Thạch Lỗi thì có vẻ mặt kính cẩn, đi trước dẫn đường cho mấy người tới một căn phòng thoạt nhìn như là nhà ăn.
Viên Mục Dã không kìm được tò mò: “Sao thế? Anh muốn mời tôi ăn cơm à?”
Thạch Lỗi cười đáp: “Không phải trước đó tôi đã nói rồi ư? Ăn mì gói của cậu thì về phải mời cậu một bữa tiệc lớn. Hiện giờ, trên cơ bản tôi đã thăm dò được khẩu vị của cậu, cho nên sẽ không đưa cho cậu những thứ tươi sống đó nữa.”
Nói xong, gã nhìn về phía người hầu dẫn đường phía trước: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
Đối phương vội vàng đáp: “Tất cả đều đã chuẩn bị xong theo lời ngài căn dặn.”
Thạch Lỗi gật gù: “Được, vậy lên món đi!”
Không bao lâu sau, một bàn tiệc toàn huyết bày ra trước mặt Viên Mục Dã, quả thật khiến cậu nhìn mà há hốc mồm. Thạch Lỗi cười nói: “Đây là các món ngon làm từ máu động vật mà tôi sưu tầm được từ khắp nơi. Thế nào? Lúc này đã hợp khẩu vị của cậu chưa? Mau nếm thử đi…”
Viên Mục Dã còn chưa nói lời nào đã nghe A Triết tỏ vẻ ghét bỏ: “Mấy thứ này có gì mà ngon?!”
Thạch Lỗi trừng mắt lườm gã: “Có ăn thì ăn đi, cứ nói nhiều…”
A Triết lẩm bẩm: “Khẩu vị cũng quái thật, còn quái lạ hơn cả khẩu vị ăn thịt người uống máu người của tôi.”
Tất nhiên Viên Mục Dã sẽ không so đo với gã mắt vàng, mặc dù đột nhiên Thạch Lỗi bày ra một bàn tiệc toàn huyết đích thực hơi đáng sợ, nhưng cậu buộc lòng phải thừa nhận, đúng là chúng rất phù hợp khẩu vị của mình, vì thế cậu cũng không nói nhảm nữa mà cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Sau khi ăn uống no đủ, Viên Mục Dã nói với Thạch Lỗi: “Nhanh làm chuyện chính đi, xong xuôi sớm để tôi còn về sớm. Hoàn cảnh ở đây thật sự không thích hợp cho loại mặt trắng nước ngoài như tôi ở lâu…”
Thạch Lỗi buồn cười: “Cậu gấp cái gì hả? Hôm nay nghỉ ngơi một đêm trước, buổi sáng ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến hiện trường… Chúng tôi còn có vài việc phải xử lý. Tôi sẽ bảo A Hòa đưa cậu về phòng trước.”
Bắt đầu từ giây phút bước vào đất nước M, Viên Mục Dã đã biết chắc chắn mình sẽ không được làm chủ những chuyện tiếp theo, cho nên giờ này cậu cũng không tỏ vẻ thắc mắc gì mà đứng dậy chuẩn bị ra ngoài với người tên A Hòa.
Ai ngờ Thạch Lỗi lại đột ngột gọi cậu lại: “Ở yên trong phòng nghỉ ngơi, nhớ kĩ, chỉ cần cậu không chạy lung tung… thì sẽ luôn là khách quý của nơi này.”
Viên Mục Dã mỉm cười không nói, xoay người cùng rời khỏi với A Hòa. Cậu hiểu hàm ý trong lời nói của Thạch Lỗi muốn cảnh cáo mình nếu không có việc gì thì đừng đi lại lung tung, ngộ nhỡ nhìn thấy thứ gì không nên thấy thì có lẽ thực sự có khả năng đến được mà không đi được đâu.
A Hòa đưa Viên Mục Dã tới một căn phòng bên trong đầy đủ mọi thứ, có thể coi như là phòng tổng thống tiêu chuẩn, chỉ có một điều làm Viên Mục Dã cảm thấy hơi kỳ lạ là ở dưới tầng hầm thứ 6 to như thế này mà mình không hề thấy một người nào khác xuất hiện.
Bởi vì nơi này là ở dưới lòng đất, cho nên dù căn phòng có sang trọng đến như thế nào thì xung quanh đều không có một cánh cửa sổ, làm người ta có ảo giác như bị giam cầm ở đây… Nghĩ đến đây Viên Mục Dã không khỏi lắc đầu cười, sao lại là ảo giác cơ chứ? Hiện giờ rõ ràng là mình đang bị nhốt ở đây mà?!
Lúc này Viên Mục Dã lấy điện thoại di động của mình ra xem. Cuối cùng cậu đã hiểu tại sao Thạch Lỗi không tịch thu điện thoại di động của cậu, bởi vì nơi này vốn chẳng có tín hiệu gì cả.
Mà phòng cậu ở càng chẳng có thông tin gì có ích, cho nên dù cậu chụp ảnh bằng điện thoại di động hay là máy ảnh cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì… Vì thế Viên Mục Dã không thèm nghĩ nhiều nữa, cậu đi vào phòng ngủ, ngả lưng ngủ ngay.
Do không có cửa sổ nên Viên Mục Dã ngủ đã giấc dậy cũng không biết rốt cuộc giờ này là đêm hay ban ngày. Ai ngờ đúng lúc ấy, điện thoại trong phòng bỗng đổ chuông. Viên Mục Dã bắt máy ngay: “Bao giờ anh lại đây?”
Kết quả đầu bên kia im lặng một lúc rồi mới từ tốn nói: “Chào cậu, Viên Mục Dã…”
Đây là một giọng nói hoàn toàn xa lạ. Lúc ban đầu Viên Mục Dã cho rằng đối phương là A Triết đã thay đổi dây thanh quản. Nhưng qua sự tiếp xúc hai ngày nay, Viên Mục Dã biết A Triết chắc chắn sẽ không nói chuyện với mình bằng giọng điệu này.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã cũng khách sáo chào hỏi lại: “Xin chào, tôi là Viên Mục Dã, xin hỏi anh là…”
“Tôi là bạn của Thạch Lỗi. Tôi đã nghe anh ta đề cập đến cậu đàn em là cậu nhiều lần. Hôm nay nghe nói cậu đến nên mạo muội gọi điện thoại cho cậu, hy vọng có thể gặp mặt cậu một lần.” Đối phương lễ phép nói.
Nhưng Viên Mục Dã nghe xong lại thầm vẽ một dấu chấm hỏi to đùng. Cuộc điện thoại này thật đáng ngờ. Bởi vì với tác phong làm việc của Thạch Lỗi, tuyệt đối sẽ không cho phép một người mà Viên Mục Dã chưa từng gặp lướt qua gã để gặp cậu một mình. Nguồn : Vietwriter.vn
Nhưng đồng thời Viên Mục Dã cũng rất tò mò muốn biết rốt cuộc đối phương là ai? Giấu Thạch Lỗi gặp mình là xuất phát từ mục đích gì?
Thạch Lỗi cố ý xem nhẹ giọng điệu của Viên Mục Dã, nói kiểu đưa đẩy: “Đừng khách sáo. Cậu đã do tôi đưa tới, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cậu mà?”
Lúc này A Triết bước xuống từ chiếc xe trước mặt: “Hai người các anh còn lề mề cái gì thế?”
Viên Mục Dã lướt qua Thạch Lỗi và nói với A Triết: “Cộng sự của anh đang phổ cập thường thức sinh tồn ở nước M cho tôi!”
Thạch Lỗi cười không nói gì, dù sao giữa bọn họ có thể đạt được trình độ này cũng đã xem như trạng thái khá thân thiện và hài hòa rồi. Vì thế gã giơ tay mời, ra hiệu Viên Mục Dã cùng lên lầu với mình.
Mặc dù Thạch Lỗi nói một đống lời hù dọa, nhưng cũng không thể hù dọa nổi Viên Mục Dã. Hơn nữa, từ nhỏ Viên Mục Dã đã có một thói quen, đó chính là trong hoàn cảnh mà mình hoàn toàn lạ lẫm, nhất định phải nhớ mỗi một lối thoát chạy ra ngoài để tiện thoát thân khi gặp sự cố.
Trước kia Từ Lệ còn từng cười nhạo Viên Mục Dã vì điều này, nói thói quen này của cậu có tiềm năng làm trộm, nhưng chỉ có bản thân Viên Mục Dã biết, sở dĩ cậu làm như vậy là vì từ nhỏ cậu đã không có cảm giác an toàn. Bởi vậy cậu chỉ có thể cố hết sức kiểm soát tất cả sự việc thì mới có thể làm mình có cảm giác an toàn hơn một chút.
Lúc mấy người bọn họ đi vào thang máy, Viên Mục Dã phát hiện thang máy không giống bình thường. Nó chỉ có duy nhất một nút ấn, đó là thông lên tầng mười chín. Xem ra thang máy này chỉ chuyên dùng cho tổ chức của Thạch Lỗi...
Lúc này khóa thông minh trong thang máy yêu cầu Thạch Lỗi cung cấp mật mã bằng tròng mắt. Thạch Lỗi tới gần mở khóa rồi thang máy mới bắt đầu chính thức khởi động. Nhưng nó cũng không đi lên trên như Viên Mục Dã tưởng tượng, ngược lại là đi thẳng một mạch xuống phía dưới, cuối cùng ngừng ở tầng hầm thứ sáu… Viên Mục Dã cũng không thắc mắc gì về điều này, chỉ yên lặng ghi nhớ cách hoạt động của thang máy.
Khi ra khỏi thang máy, ở cửa đã có người chờ sẵn. Đối phương nhìn thấy Thạch Lỗi thì có vẻ mặt kính cẩn, đi trước dẫn đường cho mấy người tới một căn phòng thoạt nhìn như là nhà ăn.
Viên Mục Dã không kìm được tò mò: “Sao thế? Anh muốn mời tôi ăn cơm à?”
Thạch Lỗi cười đáp: “Không phải trước đó tôi đã nói rồi ư? Ăn mì gói của cậu thì về phải mời cậu một bữa tiệc lớn. Hiện giờ, trên cơ bản tôi đã thăm dò được khẩu vị của cậu, cho nên sẽ không đưa cho cậu những thứ tươi sống đó nữa.”
Nói xong, gã nhìn về phía người hầu dẫn đường phía trước: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
Đối phương vội vàng đáp: “Tất cả đều đã chuẩn bị xong theo lời ngài căn dặn.”
Thạch Lỗi gật gù: “Được, vậy lên món đi!”
Không bao lâu sau, một bàn tiệc toàn huyết bày ra trước mặt Viên Mục Dã, quả thật khiến cậu nhìn mà há hốc mồm. Thạch Lỗi cười nói: “Đây là các món ngon làm từ máu động vật mà tôi sưu tầm được từ khắp nơi. Thế nào? Lúc này đã hợp khẩu vị của cậu chưa? Mau nếm thử đi…”
Viên Mục Dã còn chưa nói lời nào đã nghe A Triết tỏ vẻ ghét bỏ: “Mấy thứ này có gì mà ngon?!”
Thạch Lỗi trừng mắt lườm gã: “Có ăn thì ăn đi, cứ nói nhiều…”
A Triết lẩm bẩm: “Khẩu vị cũng quái thật, còn quái lạ hơn cả khẩu vị ăn thịt người uống máu người của tôi.”
Tất nhiên Viên Mục Dã sẽ không so đo với gã mắt vàng, mặc dù đột nhiên Thạch Lỗi bày ra một bàn tiệc toàn huyết đích thực hơi đáng sợ, nhưng cậu buộc lòng phải thừa nhận, đúng là chúng rất phù hợp khẩu vị của mình, vì thế cậu cũng không nói nhảm nữa mà cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Sau khi ăn uống no đủ, Viên Mục Dã nói với Thạch Lỗi: “Nhanh làm chuyện chính đi, xong xuôi sớm để tôi còn về sớm. Hoàn cảnh ở đây thật sự không thích hợp cho loại mặt trắng nước ngoài như tôi ở lâu…”
Thạch Lỗi buồn cười: “Cậu gấp cái gì hả? Hôm nay nghỉ ngơi một đêm trước, buổi sáng ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến hiện trường… Chúng tôi còn có vài việc phải xử lý. Tôi sẽ bảo A Hòa đưa cậu về phòng trước.”
Bắt đầu từ giây phút bước vào đất nước M, Viên Mục Dã đã biết chắc chắn mình sẽ không được làm chủ những chuyện tiếp theo, cho nên giờ này cậu cũng không tỏ vẻ thắc mắc gì mà đứng dậy chuẩn bị ra ngoài với người tên A Hòa.
Ai ngờ Thạch Lỗi lại đột ngột gọi cậu lại: “Ở yên trong phòng nghỉ ngơi, nhớ kĩ, chỉ cần cậu không chạy lung tung… thì sẽ luôn là khách quý của nơi này.”
Viên Mục Dã mỉm cười không nói, xoay người cùng rời khỏi với A Hòa. Cậu hiểu hàm ý trong lời nói của Thạch Lỗi muốn cảnh cáo mình nếu không có việc gì thì đừng đi lại lung tung, ngộ nhỡ nhìn thấy thứ gì không nên thấy thì có lẽ thực sự có khả năng đến được mà không đi được đâu.
A Hòa đưa Viên Mục Dã tới một căn phòng bên trong đầy đủ mọi thứ, có thể coi như là phòng tổng thống tiêu chuẩn, chỉ có một điều làm Viên Mục Dã cảm thấy hơi kỳ lạ là ở dưới tầng hầm thứ 6 to như thế này mà mình không hề thấy một người nào khác xuất hiện.
Bởi vì nơi này là ở dưới lòng đất, cho nên dù căn phòng có sang trọng đến như thế nào thì xung quanh đều không có một cánh cửa sổ, làm người ta có ảo giác như bị giam cầm ở đây… Nghĩ đến đây Viên Mục Dã không khỏi lắc đầu cười, sao lại là ảo giác cơ chứ? Hiện giờ rõ ràng là mình đang bị nhốt ở đây mà?!
Lúc này Viên Mục Dã lấy điện thoại di động của mình ra xem. Cuối cùng cậu đã hiểu tại sao Thạch Lỗi không tịch thu điện thoại di động của cậu, bởi vì nơi này vốn chẳng có tín hiệu gì cả.
Mà phòng cậu ở càng chẳng có thông tin gì có ích, cho nên dù cậu chụp ảnh bằng điện thoại di động hay là máy ảnh cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì… Vì thế Viên Mục Dã không thèm nghĩ nhiều nữa, cậu đi vào phòng ngủ, ngả lưng ngủ ngay.
Do không có cửa sổ nên Viên Mục Dã ngủ đã giấc dậy cũng không biết rốt cuộc giờ này là đêm hay ban ngày. Ai ngờ đúng lúc ấy, điện thoại trong phòng bỗng đổ chuông. Viên Mục Dã bắt máy ngay: “Bao giờ anh lại đây?”
Kết quả đầu bên kia im lặng một lúc rồi mới từ tốn nói: “Chào cậu, Viên Mục Dã…”
Đây là một giọng nói hoàn toàn xa lạ. Lúc ban đầu Viên Mục Dã cho rằng đối phương là A Triết đã thay đổi dây thanh quản. Nhưng qua sự tiếp xúc hai ngày nay, Viên Mục Dã biết A Triết chắc chắn sẽ không nói chuyện với mình bằng giọng điệu này.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã cũng khách sáo chào hỏi lại: “Xin chào, tôi là Viên Mục Dã, xin hỏi anh là…”
“Tôi là bạn của Thạch Lỗi. Tôi đã nghe anh ta đề cập đến cậu đàn em là cậu nhiều lần. Hôm nay nghe nói cậu đến nên mạo muội gọi điện thoại cho cậu, hy vọng có thể gặp mặt cậu một lần.” Đối phương lễ phép nói.
Nhưng Viên Mục Dã nghe xong lại thầm vẽ một dấu chấm hỏi to đùng. Cuộc điện thoại này thật đáng ngờ. Bởi vì với tác phong làm việc của Thạch Lỗi, tuyệt đối sẽ không cho phép một người mà Viên Mục Dã chưa từng gặp lướt qua gã để gặp cậu một mình. Nguồn : Vietwriter.vn
Nhưng đồng thời Viên Mục Dã cũng rất tò mò muốn biết rốt cuộc đối phương là ai? Giấu Thạch Lỗi gặp mình là xuất phát từ mục đích gì?
Bình luận facebook