• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (1 Viewer)

  • Chương 475 - Chương 475 NGƯỜI ANH EM HỌ TÙY

Chương 475 NGƯỜI ANH EM HỌ TÙY

Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn mượn thang xuống nước: “Anh đã là bạn của đàn anh, tất nhiên cũng là bạn của tôi. Nhưng tôi vừa tới đây, trời xa đất lạ, không biết nên gặp mặt anh như thế nào đây?”



Không ngờ đối phương vừa nghe thế đã nhiệt tình nói: “Không sao, cậu là khách từ xa đến, tất nhiên là tôi phải đến gặp cậu mới đúng! Một lát nữa tôi sẽ sang phòng tìm cậu.”



Từ vài câu đối thoại đơn giản của đối phương, Viên Mục Dã có thể đoán ra đối phương cũng có thể tự do ra vào tòa nhà cao tầng này giống như Thạch Lỗi, chứng tỏ bọn họ đều là thành viên của một tổ chức bí ẩn, hơn nữa cấp bậc đều không thấp.



Cộng thêm chuyện anh ta chuyên chọn lúc không có Thạch Lỗi để một mình hẹn Viên Mục Dã, điều này chứng minh mặc dù hai người bọn họ cùng thuộc một tổ chức, nhưng lại không phải một lòng. Có lẽ hai người có quan hệ cạnh tranh nào đó.



Khi Viên Mục Dã đang suy xét có cần nghĩ cách liên hệ với vị đàn anh từ trên trời rơi xuống của mình hay không, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa…



Chẳng còn các nào khác, Viên Mục Dã đành phải đặt chiếc điện thoại đã cầm lên xuống, sau đó đi ra cửa và khẽ hỏi: “Ai thế?”



“Xin chào cậu Viên, chúng ta vừa mới nói chuyện điện thoại…” Giọng nói khi nãy trong điện thoại lại truyền từ ngoài cửa vào.



Mặc dù phòng ốc ở đây vô cùng sang trọng, nhưng thực tế có vài chỗ lại khác một trời một vực với thiết kế của khách sạn bình thường. Ví dụ như cửa của căn phòng này, bên trên không có mắt thần gì cả, nếu không mở cửa thì cơ bản chẳng biết rốt cuộc ai đang đứng ngoài cửa.



Viên Mục Dã do dự đứng sau cánh cửa rồi giơ tay mở cửa phòng ra, cậu thấy một người đàn ông đeo mắt kính, hào hoa phong nhã xuất hiện ở trước mặt mình. Anh ta nở nụ cười và nói: “Xin chào cậu Viên, tôi tên Tùy Quang Bắc, rất vui được gặp cậu…”



Viên Mục Dã lễ phép bắt tay với đối phương, nói “Xin chào!”, sau đó hai người vào phòng ngồi. Cậu hỏi thẳng vào vấn đề: “Không biết lần này anh Tùy tìm tôi có chuyện gì không? Dù sao giữa chúng ta hình như không có giao thoa gì đáng nói…”



Tùy Quang Bắc cười: “Lần này tôi đột ngột tới cửa đúng là có hơi mạo muội, nhưng việc này liên quan đến cái chết của em trai tôi, cho nên tôi buộc phải tự mình tới gặp…”



“Em trai anh là…?” Viên Mục Dã ngờ vực hỏi.



Nghe Viên Mục Dã hỏi như vậy, Tùy Quang Bắc lấy từ trong người ra một tấm ảnh đặt lên bàn trà: “Đây là em trai tôi, Tùy Quang Nam, nó chính là người đồng nghiệp đã tự sát chết mà Thạch Lỗi nói.”



Viên Mục Dã cầm ảnh lên xem thử, quả nhiên có vài phần giống Tùy Quang Bắc, có điều ảnh chụp Tùy Quang Nam thoạt nhìn trẻ hơn…



Sau khi xem ảnh, Viên Mục Dã nói: “Tôi rất lấy làm tiếc về cái chết của em trai anh, nhưng tại sao anh lại tìm đến tôi? Nếu như anh muốn biết nguyên nhân thực sự về cái chết của cậu ấy… thật xin lỗi, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa chính thức tiếp xúc với chuyện này, cho nên tôi không thể cung cấp bất cứ tin tức gì có giá trị cho anh.”



Tùy Quang Bắc đẩy mắt kính lên rồi nói: “Tôi hiểu tình hình mà cậu nói. Hôm nay tôi đến đây gặp cậu là muốn kể vài chuyện đã xảy ra trước khi em trai tôi chết, bởi vì tôi tin là Thạch Lỗi sẽ không nói những việc này cho cậu, mà tôi lại cho rằng những việc này vô cùng quan trọng đối với việc làm rõ nguyên nhân cái chết của em trai mình…”



Tất nhiên Viên Mục Dã cũng biết điều này. Lúc trước cậu vừa hỏi đến chuyện này là Thạch Lỗi đã che che giấu giấu ngay, không nói thật một câu nào. Nhưng Tùy Quang Bắc ở trước mặt đột nhiên muốn nói cho mình một ít chuyện liên quan, làm cậu cảm thấy không nắm được mục đích của đối phương là gì.



Thấy Viên Mục Dã không nói chuyện, Tùy Quang Bắc thở dài: “Tôi biết những việc này đều là bí mật nội bộ của chúng tôi, căn cứ vào điều khoản bảo mật, tuyệt đối không thể cho cậu biết. Nhưng nếu không cho cậu biết ít chuyện, cậu sẽ không thể biết rõ ràng nguyên nhân chân chính dẫn đến cái chết của Quang Nam. Tôi tuyệt đối không tin nó sẽ tự sát!”

Mặc dù lời cảnh cáo của Thạch Lỗi vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng lần này Viên Mục Dã đồng ý đến đây hỗ trợ là muốn tìm hiểu thế lực sau lưng Thạch Lỗi rốt cuộc là gì, cho nên mặc dù sẽ gặp nguy hiểm, cậu cũng phải nắm bắt cho bằng được tất cả cơ hội để tìm hiểu sự thật.



Tùy Quang Bắc thấy Viên Mục Dã mãi không nói chuyện, anh ta vội vàng tỏ thái độ: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nhắc tới chuyện chúng ta gặp mặt với người khác, càng sẽ không nói cho người khác biết nội dung cuộc nói chuyện lần này của cậu và tôi. Là người làm anh, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là xin cậu hãy tìm được nguyên nhân thật sự trong cái chết của Quang Nam.”

Vietwriter.vn

Viên Mục Dã gật đầu đáp: “Được, nhất định tôi sẽ làm hết sức…”



Sau đó Tùy Quang Bắc kể cho Viên Mục Dã nghe một loạt chuyện đã xảy ra trước khi Tùy Quang Nam xảy ra chuyện…



Ba năm trước đây, vị vua du thuyền hồi đó của nước M bị bệnh qua đời. Trước đây ông ta từng ký tên vào một bản di chúc, nói là sau khi ông ta qua đời sẽ quyên góp tòa biệt thự ba tầng do ông ta đứng tên cho tổ chức từ thiện của địa phương.



Nhưng vì bên ngoài vẫn đồn đại rằng lúc vua du thuyền còn sống đã giấu một bức tranh nổi tiếng giá trị trên trăm triệu Euro trong biệt thự. Cho nên khi bán đấu giá tòa biệt thự này, rất nhiều người đã tranh nhau ra giá… Cuối cùng tòa biệt thự được một đại gia kín tiếng họ Lệ mua với giá cao hơn gấp ba lần giá thị trường.



Câu chuyện phải bắt đầu nói từ sau khi ông Lệ này mua được biệt thự. Lúc ấy ông Lệ mua nó cũng chỉ để đầu tư và tìm tranh, cho nên ông ta vốn dĩ không định vào đó ở. Bởi vậy vừa nhận biệt thự là ông ta đã tìm đội ngũ chuyên nghiệp tới chiếu X-quang cả biệt thự một lượt, quả nhiên phát hiện giữa tầng hai và tầng ba của biệt thự có thêm một tầng lửng.



Điều khiến tất cả mọi người cảm thấy hoang mang là, lối vào tầng lửng bị bịt kín hoàn toàn bằng bê tông, dường như mãi mãi không hy vọng nó bị người khác mở ra… Sau khi tầng lửng đó được mở ra, một số đồ cổ và tranh chữ được giấu bên trong cũng lần lượt được tìm thấy.



Bằng những bảo tàng tìm được, ông Lệ chứng minh tất cả số vốn đầu tư ban đầu của mình đều là tiền nào của nấy. Ngay khi người đời đều cho rằng ông Lệ sẽ bán đấu giá toàn bộ báu vật tìm được trong biệt thự, ông ta lại đột ngột bán nguyên lô cả tòa biệt thự và toàn bộ đồ vật bên trong.



Nghe đến đó, Viên Mục Dã tò mò hỏi: “Bán cho ai?”



Tùy Quang Bắc đáp: “Là tập đoàn của chúng tôi mua lại bằng cái giá chưa bằng ba mươi phần trăm giá thị trường, mà em trai tôi được điều đi tiếp nhận tòa biệt thự cộng thêm kiểm kê đồ đạc bên trong. Ban đầu tất cả đều bình thường, cũng chỉ là những công việc kiểm kê thường quy thôi. Nhưng dần dần tôi phát hiện thời gian Quang Nam đến tòa biệt thự kia càng ngày càng dài, thậm chí đã chấm dứt việc kiểm kê tiếp nhận mà nó vẫn còn thường xuyên tự lén lút đến đó… Mà bi kịch xảy ra khi tập đoàn định điều nó đi nhận một việc khác, nó lại tự sát chết ở nhà bằng cách mà không một ai đoán trước được.”



“Cách gì?” Viên Mục Dã hỏi.



“Cắt cổ họng. Nó tự cắt cổ họng của mình bằng một con dao rọc giấy sắc bén… Trước khi chết, nó chẳng trăng trối lại điều gì, cho nên không ai biết nguyên nhân thật sự khiến nó tự sát.” Vẻ mặt Tùy Quang Bắc nặng nề.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom