Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 478 - Chương 478 TRA KHẢO
Chương 478 TRA KHẢO
Sau đó mọi người lại lái xe chạy về phía Bắc, đến tận khi trên đường đã dần dần không nhìn thấy những chiếc xe khác, một tòa nhà ba tầng với kiến trúc hiện đại xuất hiện trước mặt bọn họ…
Viên Mục Dã đoán chỗ này là biệt thự mà Tùy Quang Bắc đã nhắc đến, nhưng nó hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu… Đây là một tòa nhà có phong cách kiến trúc rất hiện đại, nó không giống với ngôi biệt thự xa hoa mà những kẻ cực giàu hay ở. Màu bạc và màu xám khiến người ta rất dễ liên tưởng đến văn phòng của một công ty hoặc nhà máy nào đó.
Mặc dù trước đó Viên Mục Dã đã nghe Tùy Quang Bắc kể một chút chuyện ở chỗ này, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà hỏi Thạch Lỗi: “Chỗ này cũng là hiện trường tự sát à?”
Thạch Lỗi lắc đầu: “Không, chỗ này là hiện trường giết người…”
Viên Mục Dã không ngờ Thạch Lỗi sẽ dẫn mình từ một hiện trường tự sát đến thẳng một hiện trường giết người, cậu nhìn căn biệt thự to lớn này mà không biết phải bắt đầu từ đâu: “Cụ thể là ở phòng nào?”
Không ngờ Thạch Lỗi lại nhún vai nói: “Cậu vào nhìn là biết, gần như phòng nào cũng có…”
Viên Mục Dã nghe vậy mà giật mình, Thạch Lỗi sẽ không nói chuyện giật gân, xem ra trong căn biệt thự không hề bắt mắt này đã xảy ra một vụ đồ sát quy mô nhỏ… Chẳng nhẽ vì nguyên nhân này nên gã đại gia kín tiếng họ Lệ kia mới bán gấp sao?
Viên Mục Dã nghĩ đến đây bèn đẩy cửa bước vào, trang trí bên trong vẫn theo thiết kế bên ngoài, xét một cách toàn diện nó có một cảm giác nghiêm ngặt và trung tính.
Đi vào sảnh tầng một, bốn phía vẫn rỗng tuếch, tất cả đồ đạc đã bị dọn sạch. Nhưng Viên Mục Dã càng nhìn lại càng cảm thấy kỳ quái, chỗ này không giống như một ngôi nhà bình thường… Vì chẳng có ai lại đi thiết kế nhà mình giống ký túc xá cả.
Viên Mục Dã thử hỏi Thạch Lỗi: “Chỗ này trước đây là công ty à?”
Thạch Lỗi suy nghĩ rồi đáp: “Xem như thế đi…”
Viên Mục Dã không biết phải nói gì nữa, xem ra gã này vẫn không muốn nói nhiều dù chỉ một chữ, cậu đành thở dài bảo với Thạch Lỗi: “Vậy anh chờ bên ngoài biệt thự đi, lần này căn nhà khá rộng, chắc tôi cần một chút thời gian…”
Thạch Lỗi dùng tay ra hiệu mời rồi nói: “Yên tâm, có muộn nữa thì chúng tôi vẫn chờ ở cửa.”
Viên Mục Dã không nói gì mà chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó không để ý đến Thạch Lỗi nữa mà đi một mình lên tầng trên…
Thiết kế của tầng hai càng giống như văn phòng, mà trên mỗi cánh cửa phòng đều còn dấu keo của những tấm bảng nhựa được đánh số, hiển nhiên mỗi căn phòng đều có chức năng đặc biệt.
Ngay lúc Viên Mục Dã đang cảm thấy không hiểu tại sao gã đại gia kia lại muốn xây nhà của mình thành thế này, cậu bỗng nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng. Viên Mục Dã quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên mặc áo dài trắng đang đi về phía mình…
Khi Viên Mục Dã đang thắc mắc không biết người này là ai, một bóng đen bỗng từ phía sau nhảy lên rồi bắn một phát nổ tung đầu người đàn ông đó.
Mặc dù tất cả đều là cảnh ảo, nhưng khi Viên Mục Dã nhìn người đàn ông ngã trên mặt đất, óc cùng với máu chảy tràn ra, trong nháy mắt cậu có một cảm giác kích thích cực kỳ mạnh mẽ, trong lòng Viên Mục Dã rất rõ ràng, khát vọng đối với máu của cậu đang càng lúc càng tăng lên.
Viên Mục Dã lắc đầu rồi nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình, bởi vì cậu muốn nhìn rõ kẻ nổ súng giết người kia là ai? Nhưng tiếc là nạn nhân quay lưng về phía hung thủ nên không biết dáng vẻ hung thủ thế nào.
Cực chẳng đã, Viên Mục Dã đành tiếp tục tiến về phía trước, cậu hy vọng có thể phát hiện càng nhiều từ trường tư duy, mà sự thật cũng đúng như Viên Mục Dã đã kỳ vọng, càng ngày càng nhiều người mặc áo trắng xuất hiện trước mặt…
Những người này có nam có nữ, có thanh niên, có trung niên, nhưng họ đều có một điểm chung là bị một đám người bí ẩn bắn chết bất ngờ, bởi vì trên súng của đám hung thủ đều có ống giảm thanh, cho nên những người này gần như đều chết mà không phát ra tiếng động.
Những người này là ai? Những kẻ bí ẩn giết họ lại là ai? Nghĩ đến những người này đều mặc áo khoác trắng nên đầu tiên Viên Mục Dã nghĩ ngay đến bác sĩ, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện ở đây chắc chắn không phải bệnh viện, bởi vì ngoại trừ mặc áo khoác trắng ra thì những người này chẳng có đặc điểm nào của bác sĩ cả.
Ngay lúc Viên Mục Dã nghĩ mãi không rõ thân phận của những nạn nhân này, thì lại có một người đàn ông mặc áo khoác trắng đi ra từ căn phòng bên cạnh, nhưng trên mặt anh ta đeo một chiếc kính bảo vệ, dường như đang làm thí nghiệm nào đó…
Viên Mục Dã nhìn thấy vậy bèn nghĩ ngay đến chỗ này có thể là một cơ quan nghiên cứu khoa học nào đó, mà những nạn nhân mặc áo khoác trắng kia đều là nhân viên nghiên cứu trong này, bọn họ đang làm một công trình nghiên cứu nào đó trước khi chết.
Suy luận này khiến Viên Mục Dã nhất thời hơi ngạc nhiên, tại sao tình huống chỗ này không giống với những gì Tùy Quang Bắc đã nói? Cái gì mà gã nhà giàu rồi kho báu đều không có, ngoại trừ nhân viên nghiên cứu bị giết ra thì chẳng còn gì khác…
Đến lúc này, Viên Mục Dã bỗng ý thức được tất cả những gì Tùy Quang Bắc nói có thể là giả, có lẽ chuyện này ngay từ đầu đã không có gã nhà giàu và kho báu nào!
Ngay lúc Viên Mục Dã nghĩ là cuộc đồ sát trong biệt thự đã kết thúc, cậu bỗng nghe thấy tiếng hai người nói chuyện truyền ra từ một căn phòng. Viên Mục Dã vội vàng bước vào, cậu bỗng thấy một ông già mặt đầy máu bị trói trên một chiếc ghế, một người ngồi đối diện tiến hành tra khảo, có vẻ như đang muốn nạy tin tức nào đó từ miệng ông ta…
Cuối cùng Viên Mục Dã cũng nhìn rõ dáng vẻ của người kia, nhưng điều khiến cậu khiếp sợ là, người đang tra khảo ông già đó lại là Tùy Quang Nam, hóa ra lúc này cậu ta vẫn chưa chết!
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Mà điều khiến Viên Mục Dã cảm thấy kỳ quái là, Tùy Quang Nam cũng mặc một chiếc áo khoác trắng, chẳng lẽ cậu ta sợ lúc mình tra khảo bị bắn máu lên người nên mới mặc bộ đồ thí nghiệm của đối phương sao?
Tùy Quang Nam lúc này liên tục ép hỏi ông già: “Vật đó ở đâu?”
Ông già đã thoi thóp, mà đúng lúc đó sắc mặt ông ta lại tái nhợt rất đáng sợ, chắc có bệnh kín nào đó muốn phát tác… Quả nhiên, Tùy Quang Nam còn định dùng vài cách khác với ông già này, nhưng ông ta đã ngoẹo đầu sang một bên, trông như sắp hôn mê.
Tùy Quang Nam thấy tình huống không ổn bèn quay lại lấy một ống tiêm, muốn tiêm cho ông già đó thuốc trợ tim, tiếc là cậu ta còn chưa kịp tiêm thì ông già đã tắt thở…
Khi ông già chết đi, tất cả ảo cảnh xung quanh lại biến mất một lần nữa, chỉ còn một mình Viên Mục Dã đứng sững sờ tại chỗ, cậu cẩn thận nhớ lại tất cả từ trường tư duy mà mình vừa đọc được.
Sau đó mọi người lại lái xe chạy về phía Bắc, đến tận khi trên đường đã dần dần không nhìn thấy những chiếc xe khác, một tòa nhà ba tầng với kiến trúc hiện đại xuất hiện trước mặt bọn họ…
Viên Mục Dã đoán chỗ này là biệt thự mà Tùy Quang Bắc đã nhắc đến, nhưng nó hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu… Đây là một tòa nhà có phong cách kiến trúc rất hiện đại, nó không giống với ngôi biệt thự xa hoa mà những kẻ cực giàu hay ở. Màu bạc và màu xám khiến người ta rất dễ liên tưởng đến văn phòng của một công ty hoặc nhà máy nào đó.
Mặc dù trước đó Viên Mục Dã đã nghe Tùy Quang Bắc kể một chút chuyện ở chỗ này, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà hỏi Thạch Lỗi: “Chỗ này cũng là hiện trường tự sát à?”
Thạch Lỗi lắc đầu: “Không, chỗ này là hiện trường giết người…”
Viên Mục Dã không ngờ Thạch Lỗi sẽ dẫn mình từ một hiện trường tự sát đến thẳng một hiện trường giết người, cậu nhìn căn biệt thự to lớn này mà không biết phải bắt đầu từ đâu: “Cụ thể là ở phòng nào?”
Không ngờ Thạch Lỗi lại nhún vai nói: “Cậu vào nhìn là biết, gần như phòng nào cũng có…”
Viên Mục Dã nghe vậy mà giật mình, Thạch Lỗi sẽ không nói chuyện giật gân, xem ra trong căn biệt thự không hề bắt mắt này đã xảy ra một vụ đồ sát quy mô nhỏ… Chẳng nhẽ vì nguyên nhân này nên gã đại gia kín tiếng họ Lệ kia mới bán gấp sao?
Viên Mục Dã nghĩ đến đây bèn đẩy cửa bước vào, trang trí bên trong vẫn theo thiết kế bên ngoài, xét một cách toàn diện nó có một cảm giác nghiêm ngặt và trung tính.
Đi vào sảnh tầng một, bốn phía vẫn rỗng tuếch, tất cả đồ đạc đã bị dọn sạch. Nhưng Viên Mục Dã càng nhìn lại càng cảm thấy kỳ quái, chỗ này không giống như một ngôi nhà bình thường… Vì chẳng có ai lại đi thiết kế nhà mình giống ký túc xá cả.
Viên Mục Dã thử hỏi Thạch Lỗi: “Chỗ này trước đây là công ty à?”
Thạch Lỗi suy nghĩ rồi đáp: “Xem như thế đi…”
Viên Mục Dã không biết phải nói gì nữa, xem ra gã này vẫn không muốn nói nhiều dù chỉ một chữ, cậu đành thở dài bảo với Thạch Lỗi: “Vậy anh chờ bên ngoài biệt thự đi, lần này căn nhà khá rộng, chắc tôi cần một chút thời gian…”
Thạch Lỗi dùng tay ra hiệu mời rồi nói: “Yên tâm, có muộn nữa thì chúng tôi vẫn chờ ở cửa.”
Viên Mục Dã không nói gì mà chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó không để ý đến Thạch Lỗi nữa mà đi một mình lên tầng trên…
Thiết kế của tầng hai càng giống như văn phòng, mà trên mỗi cánh cửa phòng đều còn dấu keo của những tấm bảng nhựa được đánh số, hiển nhiên mỗi căn phòng đều có chức năng đặc biệt.
Ngay lúc Viên Mục Dã đang cảm thấy không hiểu tại sao gã đại gia kia lại muốn xây nhà của mình thành thế này, cậu bỗng nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng. Viên Mục Dã quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên mặc áo dài trắng đang đi về phía mình…
Khi Viên Mục Dã đang thắc mắc không biết người này là ai, một bóng đen bỗng từ phía sau nhảy lên rồi bắn một phát nổ tung đầu người đàn ông đó.
Mặc dù tất cả đều là cảnh ảo, nhưng khi Viên Mục Dã nhìn người đàn ông ngã trên mặt đất, óc cùng với máu chảy tràn ra, trong nháy mắt cậu có một cảm giác kích thích cực kỳ mạnh mẽ, trong lòng Viên Mục Dã rất rõ ràng, khát vọng đối với máu của cậu đang càng lúc càng tăng lên.
Viên Mục Dã lắc đầu rồi nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình, bởi vì cậu muốn nhìn rõ kẻ nổ súng giết người kia là ai? Nhưng tiếc là nạn nhân quay lưng về phía hung thủ nên không biết dáng vẻ hung thủ thế nào.
Cực chẳng đã, Viên Mục Dã đành tiếp tục tiến về phía trước, cậu hy vọng có thể phát hiện càng nhiều từ trường tư duy, mà sự thật cũng đúng như Viên Mục Dã đã kỳ vọng, càng ngày càng nhiều người mặc áo trắng xuất hiện trước mặt…
Những người này có nam có nữ, có thanh niên, có trung niên, nhưng họ đều có một điểm chung là bị một đám người bí ẩn bắn chết bất ngờ, bởi vì trên súng của đám hung thủ đều có ống giảm thanh, cho nên những người này gần như đều chết mà không phát ra tiếng động.
Những người này là ai? Những kẻ bí ẩn giết họ lại là ai? Nghĩ đến những người này đều mặc áo khoác trắng nên đầu tiên Viên Mục Dã nghĩ ngay đến bác sĩ, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện ở đây chắc chắn không phải bệnh viện, bởi vì ngoại trừ mặc áo khoác trắng ra thì những người này chẳng có đặc điểm nào của bác sĩ cả.
Ngay lúc Viên Mục Dã nghĩ mãi không rõ thân phận của những nạn nhân này, thì lại có một người đàn ông mặc áo khoác trắng đi ra từ căn phòng bên cạnh, nhưng trên mặt anh ta đeo một chiếc kính bảo vệ, dường như đang làm thí nghiệm nào đó…
Viên Mục Dã nhìn thấy vậy bèn nghĩ ngay đến chỗ này có thể là một cơ quan nghiên cứu khoa học nào đó, mà những nạn nhân mặc áo khoác trắng kia đều là nhân viên nghiên cứu trong này, bọn họ đang làm một công trình nghiên cứu nào đó trước khi chết.
Suy luận này khiến Viên Mục Dã nhất thời hơi ngạc nhiên, tại sao tình huống chỗ này không giống với những gì Tùy Quang Bắc đã nói? Cái gì mà gã nhà giàu rồi kho báu đều không có, ngoại trừ nhân viên nghiên cứu bị giết ra thì chẳng còn gì khác…
Đến lúc này, Viên Mục Dã bỗng ý thức được tất cả những gì Tùy Quang Bắc nói có thể là giả, có lẽ chuyện này ngay từ đầu đã không có gã nhà giàu và kho báu nào!
Ngay lúc Viên Mục Dã nghĩ là cuộc đồ sát trong biệt thự đã kết thúc, cậu bỗng nghe thấy tiếng hai người nói chuyện truyền ra từ một căn phòng. Viên Mục Dã vội vàng bước vào, cậu bỗng thấy một ông già mặt đầy máu bị trói trên một chiếc ghế, một người ngồi đối diện tiến hành tra khảo, có vẻ như đang muốn nạy tin tức nào đó từ miệng ông ta…
Cuối cùng Viên Mục Dã cũng nhìn rõ dáng vẻ của người kia, nhưng điều khiến cậu khiếp sợ là, người đang tra khảo ông già đó lại là Tùy Quang Nam, hóa ra lúc này cậu ta vẫn chưa chết!
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Mà điều khiến Viên Mục Dã cảm thấy kỳ quái là, Tùy Quang Nam cũng mặc một chiếc áo khoác trắng, chẳng lẽ cậu ta sợ lúc mình tra khảo bị bắn máu lên người nên mới mặc bộ đồ thí nghiệm của đối phương sao?
Tùy Quang Nam lúc này liên tục ép hỏi ông già: “Vật đó ở đâu?”
Ông già đã thoi thóp, mà đúng lúc đó sắc mặt ông ta lại tái nhợt rất đáng sợ, chắc có bệnh kín nào đó muốn phát tác… Quả nhiên, Tùy Quang Nam còn định dùng vài cách khác với ông già này, nhưng ông ta đã ngoẹo đầu sang một bên, trông như sắp hôn mê.
Tùy Quang Nam thấy tình huống không ổn bèn quay lại lấy một ống tiêm, muốn tiêm cho ông già đó thuốc trợ tim, tiếc là cậu ta còn chưa kịp tiêm thì ông già đã tắt thở…
Khi ông già chết đi, tất cả ảo cảnh xung quanh lại biến mất một lần nữa, chỉ còn một mình Viên Mục Dã đứng sững sờ tại chỗ, cậu cẩn thận nhớ lại tất cả từ trường tư duy mà mình vừa đọc được.
Bình luận facebook