Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 479 - Chương 479 CON LỪA VẪN CÒN TÁC DỤNG
Chương 479 CON LỪA VẪN CÒN TÁC DỤNG
Đầu tiên, Viên Mục Dã không nghĩ rằng ông già bị trói trên ghế là gã đại gia kia, bởi vì từ cách ăn mặc và khí chất, trông ông ta càng giống một vị học giả, hơn nữa khi ông ta chịu đựng sự tra khảo tàn nhẫn nhưng vẫn không nói ra đáp án mà đối phương muốn.
Còn Tùy Quang Nam, cậu ta muốn hỏi thứ gì từ miệng ông già này chứ? Và cả Tùy Quang Bắc trước đó tự xưng là anh trai. Rõ ràng anh ta đã nói em trai anh ta phụ trách tiếp nhận một căn biệt thự do một gã đại gia để lại, rồi kiểm kê toàn bộ vật dụng trong đó còn gì?
Bây giờ xem ra, hiển nhiên những gì Tùy Quang Bắc nói cũng không phải sự thật, nhưng rốt cuộc anh ta lừa Viên Mục Dã, hay Tùy Quang Nam lừa anh trai mình?
Sau khi Viên Mục Dã chắp vá lung tung ký ức của những người này lại, cậu phát hiện một trăm phần trăm ở đây là một trung tâm nghiên cứu khoa học, chẳng lẽ tổ chức của Thạch Lỗi muốn đạt được thứ gì đó từ trung tâm này… Cho nên mới diệt khẩu toàn bộ thành viên bên trong?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã cảm thấy rùng mình, tổ chức phía sau Thạch Lỗi là thế nào mà lại làm ra chuyện hại người đến thế? Vật mà bọn chúng muốn sẽ đem lại lợi ích to lớn đến mức nào cho tổ chức đây?
Vào giờ phút này, Viên Mục Dã mới có cảm giác một mình rơi vào ổ sói, bởi vì đến tận bây giờ những kẻ đến bên cậu đều mang ý xấu, còn phía sau cái gọi là “Sự kiện tự sát” cũng ẩn chứa nhiều mối nguy hiểm chết người vô hình…
Ngay lúc Viên Mục Dã đang suy nghĩ lung tung, một cánh cửa bên trái đột nhiên tự mở ra… Đây đúng là gặp ma giữa ban ngày! Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này chắc đã bị dọa vãi đái ngay tại chỗ, rồi hét toáng lên và chạy mất.
Nhưng Viên Mục Dã lại vững vàng đứng yên tại chỗ, vì lúc đó cậu rõ ràng cảm giác được có người khác ở chỗ này, thế là Viên Mục Dã hướng về phía cửa, hỏi: “Ai ở đó?”
Cánh cửa đó đóng lại “rầm” một tiếng như trả lời Viên Mục Dã. Trong nhất thời bầu không khí xung quanh bỗng trở nên quái dị, Viên Mục Dã cảm nhận rất rõ có một thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường đang tiến đến gần mình.
Phản ứng đầu tiên lúc đó của Viên Mục Dã là muốn chạy, nhưng cậu phát hiện vị trí của mình hơi xấu hổ, hiện giờ đang ở tầng hai, nếu như đối phương có ác ý vậy Viên Mục Dã sẽ không có cơ hội thoát ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã ổn định lại tâm thần rồi quan sát kỹ “Gió thổi cỏ lay” trong biệt thự, cậu muốn từ những chi tiết này để xác định vị trí của thứ kia… Tiếc là chỗ này quá trống trải, toàn bộ sảnh lớn tầng hai không có bất kỳ một vật trang trí nào.
Viên Mục Dã chờ một lúc thì phát hiện thứ đó dường như cũng không muốn đến quá gần, thế là cậu mạo hiểm đi xuống nhà, vậy mà vừa đến đầu cầu thang bỗng va phải một thứ khiến cậu bật trở về.
Mặc dù tất cả phát sinh trong chớp mắt, nhưng Viên Mục Dã vẫn cảm nhận được rõ ràng độ ấm thân thể của đối phương và cảm giác chạm vào khi ấy, bây giờ cậu có thể khẳng định thứ mình vừa va vào là một người…
Đồng thời Viên Mục Dã cũng hiểu người không thể nhìn bằng mắt thường này không muốn cậu rời đi. Trong nháy mắt Viên Mục Dã đã nghĩ đến cái chết của Tùy Quang Nam, chẳng lẽ hung thủ không nhìn thấy được này cũng muốn giết cậu sao?
Nhưng ít nhất có một điều đáng được ăn mừng là, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới biệt thự lúc này không tìm thấy bất cứ thứ gì có thể dùng để giết người, nếu muốn tự sát ở đây khá là khó, trừ khi cậu tự đập đầu chết…
Không ngờ Viên Mục Dã vừa nảy sinh ý nghĩ này, cậu bỗng cảm thấy có thứ gì đó ghé sát sau lưng mình, khi Viên Mục Dã muốn phản ứng thì đã chậm, cổ của cậu bị ghìm chặt, đồng thời một giọng nói khẽ vang lên bên tai: “Thạch Lỗi đang định đi lên, nếu muốn sống thì đừng nói cho gã biết những gì anh nhìn thấy ở chỗ này…”
Viên Mục Dã thầm cười khổ, nếu thật sự thấy thứ gì đó mà bị người ta âm thầm diệt khẩu cũng không oan, nhưng rõ ràng cậu chẳng phát hiện được tin tức quan trọng nào, lại còn phải lúc nào cũng đề phòng biết quá nhiều sẽ khó giữ được tính mạng!
Cảm giác bị người bóp chặt cổ cũng không tốt đẹp gì, đối phương lại có sức mạnh rất lớn, cực chẳng đã Viên Mục Dã đành miễn cưỡng đáp: “Được, tôi biết rồi…”
Có lẽ đối phương thấy Viên Mục Dã cũng không chống cự nên dần thả lỏng cổ cậu ra, Viên Mục Dã không phải không muốn chống cự, mà tình thế bây giờ địch mạnh ta yếu, chống cự vô nghĩa sẽ chỉ làm mình bị thương vô ích.
Đối phương tiếp tục nói nhỏ bên tai Viên Mục Dã: “Nhớ kỹ những lời anh nói, nếu không tôi chỉ cần vài phút là có thể giết chết anh mà không ai biết, Tùy Quang Nam chính là ví dụ…”
Viên Mục Dã gật đầu bất đắc dĩ, bây giờ cậu có thể khẳng định trăm phần trăm đối phương là người chứ không phải ma, bởi vì Viên Mục Dã có thể cảm nhận được hơi nóng khi người này nói vào tai mình.
Không ngờ đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên ở cầu thang, Viên Mục Dã hiểu là Thạch Lỗi đang đi lên, cùng lúc đó, người sau lưng cũng không biết đã âm thầm rời đi từ lúc nào, chỉ để lại Viên Mục Dã sững sờ tại chỗ.
Thạch Lỗi đi lên nhìn thấy Viên Mục Dã đứng ngẩn người ở đó, gã còn cho là mình đi lên không đúng lúc, đến tận khi Viên Mục Dã nhìn Thạch Lỗi, gã mới bảo: “Thời gian hơi dài, tôi không yên tâm lắm nên vào xem thử.”
Viên Mục Dã không nói gì mà chỉ gật nhẹ đầu, sau đó xoay người đi xuống nhà. Khi hai người ra khỏi biệt thự, Thạch Lỗi không vội vàng hỏi cậu có thu hoạch được gì như lần trước, vì lần này mọi người đều biết Viên Mục Dã sẽ nhìn thấy cái gì.
Hai người đều nhìn đối phương, trong nhất thời không ai muốn lên tiếng trước, đến tận khi A Triết không nhịn được mà bực tức hỏi: “Hai người đang xem tướng cho nhau hả?”
Thạch Lỗi cười hỏi Viên Mục Dã: “Cậu có vấn đề gì muốn hỏi tôi không?”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi thở dài: “Hỏi sai có chết người không?”
Thạch Lỗi cười lắc đầu: “Chắc là không… Nhưng có khả năng không về nước S được.”
Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói: “Nhìn đi, tôi đã nói anh rất có thể sẽ ‘xong việc giết lừa’ mà…”
“Yên tâm, hiện giờ con lừa vẫn còn tác dụng.” Thạch Lỗi nói thật. Vietwriter.vn
Chuyện đã đến nước này, Viên Mục Dã biết có giả vờ bí hiểm với Thạch Lỗi cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, nếu có thể hỏi, vậy cậu sẽ hỏi một vấn đề ít nguy hiểm nhất.
“Người chết tên là Tùy Quang Nam hả?” Viên Mục Dã hỏi.
Đầu tiên, Viên Mục Dã không nghĩ rằng ông già bị trói trên ghế là gã đại gia kia, bởi vì từ cách ăn mặc và khí chất, trông ông ta càng giống một vị học giả, hơn nữa khi ông ta chịu đựng sự tra khảo tàn nhẫn nhưng vẫn không nói ra đáp án mà đối phương muốn.
Còn Tùy Quang Nam, cậu ta muốn hỏi thứ gì từ miệng ông già này chứ? Và cả Tùy Quang Bắc trước đó tự xưng là anh trai. Rõ ràng anh ta đã nói em trai anh ta phụ trách tiếp nhận một căn biệt thự do một gã đại gia để lại, rồi kiểm kê toàn bộ vật dụng trong đó còn gì?
Bây giờ xem ra, hiển nhiên những gì Tùy Quang Bắc nói cũng không phải sự thật, nhưng rốt cuộc anh ta lừa Viên Mục Dã, hay Tùy Quang Nam lừa anh trai mình?
Sau khi Viên Mục Dã chắp vá lung tung ký ức của những người này lại, cậu phát hiện một trăm phần trăm ở đây là một trung tâm nghiên cứu khoa học, chẳng lẽ tổ chức của Thạch Lỗi muốn đạt được thứ gì đó từ trung tâm này… Cho nên mới diệt khẩu toàn bộ thành viên bên trong?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã cảm thấy rùng mình, tổ chức phía sau Thạch Lỗi là thế nào mà lại làm ra chuyện hại người đến thế? Vật mà bọn chúng muốn sẽ đem lại lợi ích to lớn đến mức nào cho tổ chức đây?
Vào giờ phút này, Viên Mục Dã mới có cảm giác một mình rơi vào ổ sói, bởi vì đến tận bây giờ những kẻ đến bên cậu đều mang ý xấu, còn phía sau cái gọi là “Sự kiện tự sát” cũng ẩn chứa nhiều mối nguy hiểm chết người vô hình…
Ngay lúc Viên Mục Dã đang suy nghĩ lung tung, một cánh cửa bên trái đột nhiên tự mở ra… Đây đúng là gặp ma giữa ban ngày! Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này chắc đã bị dọa vãi đái ngay tại chỗ, rồi hét toáng lên và chạy mất.
Nhưng Viên Mục Dã lại vững vàng đứng yên tại chỗ, vì lúc đó cậu rõ ràng cảm giác được có người khác ở chỗ này, thế là Viên Mục Dã hướng về phía cửa, hỏi: “Ai ở đó?”
Cánh cửa đó đóng lại “rầm” một tiếng như trả lời Viên Mục Dã. Trong nhất thời bầu không khí xung quanh bỗng trở nên quái dị, Viên Mục Dã cảm nhận rất rõ có một thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường đang tiến đến gần mình.
Phản ứng đầu tiên lúc đó của Viên Mục Dã là muốn chạy, nhưng cậu phát hiện vị trí của mình hơi xấu hổ, hiện giờ đang ở tầng hai, nếu như đối phương có ác ý vậy Viên Mục Dã sẽ không có cơ hội thoát ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã ổn định lại tâm thần rồi quan sát kỹ “Gió thổi cỏ lay” trong biệt thự, cậu muốn từ những chi tiết này để xác định vị trí của thứ kia… Tiếc là chỗ này quá trống trải, toàn bộ sảnh lớn tầng hai không có bất kỳ một vật trang trí nào.
Viên Mục Dã chờ một lúc thì phát hiện thứ đó dường như cũng không muốn đến quá gần, thế là cậu mạo hiểm đi xuống nhà, vậy mà vừa đến đầu cầu thang bỗng va phải một thứ khiến cậu bật trở về.
Mặc dù tất cả phát sinh trong chớp mắt, nhưng Viên Mục Dã vẫn cảm nhận được rõ ràng độ ấm thân thể của đối phương và cảm giác chạm vào khi ấy, bây giờ cậu có thể khẳng định thứ mình vừa va vào là một người…
Đồng thời Viên Mục Dã cũng hiểu người không thể nhìn bằng mắt thường này không muốn cậu rời đi. Trong nháy mắt Viên Mục Dã đã nghĩ đến cái chết của Tùy Quang Nam, chẳng lẽ hung thủ không nhìn thấy được này cũng muốn giết cậu sao?
Nhưng ít nhất có một điều đáng được ăn mừng là, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới biệt thự lúc này không tìm thấy bất cứ thứ gì có thể dùng để giết người, nếu muốn tự sát ở đây khá là khó, trừ khi cậu tự đập đầu chết…
Không ngờ Viên Mục Dã vừa nảy sinh ý nghĩ này, cậu bỗng cảm thấy có thứ gì đó ghé sát sau lưng mình, khi Viên Mục Dã muốn phản ứng thì đã chậm, cổ của cậu bị ghìm chặt, đồng thời một giọng nói khẽ vang lên bên tai: “Thạch Lỗi đang định đi lên, nếu muốn sống thì đừng nói cho gã biết những gì anh nhìn thấy ở chỗ này…”
Viên Mục Dã thầm cười khổ, nếu thật sự thấy thứ gì đó mà bị người ta âm thầm diệt khẩu cũng không oan, nhưng rõ ràng cậu chẳng phát hiện được tin tức quan trọng nào, lại còn phải lúc nào cũng đề phòng biết quá nhiều sẽ khó giữ được tính mạng!
Cảm giác bị người bóp chặt cổ cũng không tốt đẹp gì, đối phương lại có sức mạnh rất lớn, cực chẳng đã Viên Mục Dã đành miễn cưỡng đáp: “Được, tôi biết rồi…”
Có lẽ đối phương thấy Viên Mục Dã cũng không chống cự nên dần thả lỏng cổ cậu ra, Viên Mục Dã không phải không muốn chống cự, mà tình thế bây giờ địch mạnh ta yếu, chống cự vô nghĩa sẽ chỉ làm mình bị thương vô ích.
Đối phương tiếp tục nói nhỏ bên tai Viên Mục Dã: “Nhớ kỹ những lời anh nói, nếu không tôi chỉ cần vài phút là có thể giết chết anh mà không ai biết, Tùy Quang Nam chính là ví dụ…”
Viên Mục Dã gật đầu bất đắc dĩ, bây giờ cậu có thể khẳng định trăm phần trăm đối phương là người chứ không phải ma, bởi vì Viên Mục Dã có thể cảm nhận được hơi nóng khi người này nói vào tai mình.
Không ngờ đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên ở cầu thang, Viên Mục Dã hiểu là Thạch Lỗi đang đi lên, cùng lúc đó, người sau lưng cũng không biết đã âm thầm rời đi từ lúc nào, chỉ để lại Viên Mục Dã sững sờ tại chỗ.
Thạch Lỗi đi lên nhìn thấy Viên Mục Dã đứng ngẩn người ở đó, gã còn cho là mình đi lên không đúng lúc, đến tận khi Viên Mục Dã nhìn Thạch Lỗi, gã mới bảo: “Thời gian hơi dài, tôi không yên tâm lắm nên vào xem thử.”
Viên Mục Dã không nói gì mà chỉ gật nhẹ đầu, sau đó xoay người đi xuống nhà. Khi hai người ra khỏi biệt thự, Thạch Lỗi không vội vàng hỏi cậu có thu hoạch được gì như lần trước, vì lần này mọi người đều biết Viên Mục Dã sẽ nhìn thấy cái gì.
Hai người đều nhìn đối phương, trong nhất thời không ai muốn lên tiếng trước, đến tận khi A Triết không nhịn được mà bực tức hỏi: “Hai người đang xem tướng cho nhau hả?”
Thạch Lỗi cười hỏi Viên Mục Dã: “Cậu có vấn đề gì muốn hỏi tôi không?”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi thở dài: “Hỏi sai có chết người không?”
Thạch Lỗi cười lắc đầu: “Chắc là không… Nhưng có khả năng không về nước S được.”
Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói: “Nhìn đi, tôi đã nói anh rất có thể sẽ ‘xong việc giết lừa’ mà…”
“Yên tâm, hiện giờ con lừa vẫn còn tác dụng.” Thạch Lỗi nói thật. Vietwriter.vn
Chuyện đã đến nước này, Viên Mục Dã biết có giả vờ bí hiểm với Thạch Lỗi cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, nếu có thể hỏi, vậy cậu sẽ hỏi một vấn đề ít nguy hiểm nhất.
“Người chết tên là Tùy Quang Nam hả?” Viên Mục Dã hỏi.
Bình luận facebook