Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 482 - Chương 482 ÔNG LỆ
Chương 482 ÔNG LỆ
“Vậy cũng không cần giết sạch người trong sở nghiên cứu khoa học chứ?” Viên Mục Dã khó mà tin nổi.
Thạch Lỗi bất đắc dĩ nói: “Thật ra đây cũng không phải ý định của chúng tôi, Tùy Quang Nam nói cậu ta có thể cầm toàn bộ số liệu nghiên cứu đến giúp chúng tôi chế tạo loại vũ khí bí mật này, nhưng cậu ta lo những nhân viên nghiên cứu khác sẽ để lộ chuyện này, cho nên…”
“Cho nên diệt khẩu toàn bộ?” Viên Mục Dã phẫn nộ hỏi.
Thạch Lỗi nhún vai: “Thế giới này chính là như vậy, mặc dù cậu sống dưới ánh mặt trời nhưng lại không thể ngăn cản những gì xảy ra trong bóng tối.”
Viên Mục Dã nghe xong yên lặng thật lâu, mãi sau đó mới hạ giọng hỏi Thạch Lỗi: “Anh có tin làm chuyện xấu sẽ có báo ứng không?”
Thạch Lỗi ngẩn người, sau đó cười thật to: “Nếu như trên đời này thật sự có báo ứng, vậy tại sao lại có loại người như cậu và tôi?”
Lúc đó Viên Mục Dã không hiểu tại sao Thạch Lỗi lại muốn nhắc đến mình, đến tận nhiều năm về sau cậu mới hiểu ý nghĩa thật sự của câu nói này, hóa ra người như bọn họ tồn tại đã là một loại tội ác…
Mất công mất sức cả một ngày nhưng cũng không thu hoạch được gì, ngược lại lại nhiều thêm một đống vấn đề cần phải tìm hiểu. Nhìn dáng vẻ vội vàng rời đi của Thạch Lỗi và A Triết, chắc không kịp chờ đợi muốn bắt cái gã đã lẻn vào đây ngay lập tức.
Sau khi hai người rời đi, Viên Mục Dã mệt mỏi nằm bệt ra ghế sofa, cậu còn chẳng muốn động đậy nữa, nhưng trong lòng lại liên tục nhớ lại một loạt các chuyện xảy ra hôm nay…
Nếu như toàn bộ những gì Thạch Lỗi nói đều là sự thật, vậy loại vũ khí mô phỏng sinh vật này rất có thể là một trang bị cấp cao khiến người mặc tạm thời tàng hình, mà gã tự xưng là Tùy Quang Bắc cùng với kẻ bí ẩn suýt nữa ghìm chết Viên Mục Dã, hai người đều dùng loại trang bị mô phỏng sinh vật bí ẩn này, cho nên mới có thể ra vào rất tự nhiên.
Nhìn phản ứng vừa rồi của Thạch Lỗi, chắc bọn họ thật sự không biết thứ này là gì, như vậy cũng tốt… Những chuyện xấu mà bọn họ làm trước đó rất bí ẩn, nếu như bọn họ lại lấy được trang bị mô phỏng sinh vật có thể tàng hình, vậy khác gì càng thêm muốn làm gì thì làm sao?
Nhưng Viên Mục Dã bây giờ vẫn còn vài vấn đề cần hiểu rõ, đầu tiên chính là hai người “Thần long thấy đầu không thấy đuôi” này có phải cùng một bọn hay không, nếu như là đồng bọn, vậy tại sao tên anh trai giả còn muốn biết chuyện xảy ra với Tùy Quang Nam trước khi chết? Chẳng phải Tùy Quang Nam đã bị người anh em không nhìn thấy bằng mắt thường tự tay giải quyết sao?
Hơn nữa, nếu bọn họ có trang bị tàng hình, vậy vì cái gì còn muốn đi điều tra Tùy Quang Nam? Theo lý thuyết mấy người Thạch Lỗi bây giờ đang phát điên để tìm kiếm tung tích của trang bị tàng hình đó, chẳng phải lúc này tên anh trai giả cùng người đã giết chết Tùy Quang Nam nên lặng yên mà chuồn à? Tại sao còn dám rêu rao khắp nơi rồi tìm đến Viên Mục Dã? Điều này không hề hợp lý.
Đột nhiên, Viên Mục Dã nghĩ đến một khả năng, có lẽ ngay từ đầu cậu đã phạm phải một sai lầm, Viên Mục Dã không tin hai người Thạch Lỗi, mà đối phương cũng đâu có tin cậu một trăm phần trăm? Nếu trên đời này có kẻ có thể giả mạo người khác y như thật… Ngoại trừ gã mắt vàng ra thì còn có ai nữa?
Sau khi nghĩ rõ điều này, những vấn đề trước đó đã hoàn toàn được giải thích, nếu anh trai giả là do A Triết hóa thành, vậy gã đương nhiên không biết Tùy Quang Nam đã gặp chuyện gì trước khi chết, gã làm như vậy vì sợ Viên Mục Dã còn giấu giếm gì đó đối với bọn họ, vì thế mới hóa thành anh trai giả rồi hướng về Viên Mục Dã tìm hiểu.
Sau đó bọn họ lại diễn kịch trước mặt Viên Mục Dã, để cậu nhận định anh trai giả và Thạch Lỗi là đối lập, làm như vậy thứ nhất có thể thăm dò xem Viên Mục Dã có thật lòng giúp đỡ hay không, thứ hai cũng hy vọng moi được một chút tin tức mà bọn họ không biết từ miệng Viên Mục Dã.
Mà cái được gọi là video theo dõi càng dễ giải thích, chỉ cần người của Thạch Lỗi động tay động chân một chút vào đó, người bình thường làm sao có thể nhìn bằng mắt thường phát hiện video đã bị chỉnh sửa.
Sau khi nghĩ rõ ràng mọi chuyện, Viên Mục Dã thầm cảm thấy hoảng sợ, xem ra về mặt mưu kế, cậu hoàn toàn không phải đối thủ của phe Thạch Lỗi, có lẽ ngay từ đầu Viên Mục Dã đã nghĩ quá đơn giản về vụ “Ra nước ngoài giúp đỡ” này.
Trong lúc đầu óc Viên Mục Dã đang vô cùng rối bời, cậu không biết phải đối phó với những bước tiếp theo thế nào, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ quen thuộc… Viên Mục Dã nghe mà giật mình, cậu lập tức ý thức được người đến không phải là hai người Thạch Lỗi.
Viên Mục Dã do dự vài giây rồi từ từ đi đến cửa và hỏi: “Ai…”
“Là tôi, cậu Viên.” Giọng nói của gã anh trai giả vang lên ngoài cửa.
Lần này Viên Mục Dã không mở cửa ngay mà lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc thì anh là ai?”
Gã anh trai giả nghe xong yên lặng một lúc rồi bảo: “Chỗ này không tiện nói chuyện, tôi có thể vào trong rồi nói không?”
Viên Mục Dã nghe vậy thì mở cửa phòng, cậu thấy người đàn ông lúc trước tự xưng là Tùy Quang Bắc đang đứng ở đó… w●ebtruy●enonlin●e●com
Nếu muốn diễn kịch, vậy Viên Mục Dã sẽ diễn tiếp với bọn họ. Đầu tiên cậu để gã anh trai giả vào trong phòng, sau đó thò đầu ra ngoài nhìn một chút, sau khi xác nhận không có người nhìn thấy gã anh trai giả thì mới đóng cửa phòng lại.
“Cậu Viên, cậu nghe tôi giải thích…” Gã anh trai giả vừa vào đã vội vàng nói.
Viên Mục Dã ra hiệu đối phương im lặng, sau đó lại tiếp tục ra hiệu cho đối phương biết trong phòng có thể có máy nghe lén. Gã anh trai giả thấy vậy sắc mặt trở nên khẩn trương, rồi anh ta lấy một chiếc hộp đen nhỏ từ trong túi ra, sau khi đi một vòng trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm: “Yên tâm đi, cậu Viên… Tôi vừa kiểm tra rồi, trong phòng không hề có bất kỳ thiết bị nghe lén nào.”
Viên Mục Dã lạnh lùng nhìn gã này biểu diễn, cậu thầm nghĩ mày nói không có thì cứ coi như không có đi, thế là Viên Mục Dã khẽ gật đầu: “Vậy là tốt rồi, có chuyện gì ngồi xuống rồi nói…”
Sau khi hai người ngồi xuống, Viên Mục Dã hỏi thẳng: “Rốt cuộc thì anh là ai?”
Gã anh trai giả xoa xoa hai tay rồi nói với vẻ xin lỗi: “Cậu Viên, thật xin lỗi, lần trước lừa cậu không phải ý của tôi, nhưng trước khi biết được tâm ý của cậu, tôi thật sự không dám mạo hiểm… Thật ra chuyện lần trước tôi cũng không phải hoàn toàn nói dối, tập đoàn của Thạch Lỗi thật sự mua một căn biệt thự, mà trong chuyện này cũng có một người là ông Lệ.”
Viên Mục Dã nửa tin nửa ngờ: “Được, tôi tạm tin anh, nhưng từ giờ trở đi anh phải nói rõ hết mọi chuyện cho tôi biết…”
Gã anh trai giả này không hề do dự, anh ta kể ra một đống chuyện xưa mà theo Viên Mục Dã thì nửa thật nửa giả.
Đầu tiên thân phận anh ta đã thay đổi, không còn là Tùy Quang Bắc trước đó nữa mà giờ tự nhận mình họ Lệ, anh ta là Lệ Thần, con trai duy nhất của Lệ Hải, người phụ trách cơ sở nghiên cứu đó.
“Vậy cũng không cần giết sạch người trong sở nghiên cứu khoa học chứ?” Viên Mục Dã khó mà tin nổi.
Thạch Lỗi bất đắc dĩ nói: “Thật ra đây cũng không phải ý định của chúng tôi, Tùy Quang Nam nói cậu ta có thể cầm toàn bộ số liệu nghiên cứu đến giúp chúng tôi chế tạo loại vũ khí bí mật này, nhưng cậu ta lo những nhân viên nghiên cứu khác sẽ để lộ chuyện này, cho nên…”
“Cho nên diệt khẩu toàn bộ?” Viên Mục Dã phẫn nộ hỏi.
Thạch Lỗi nhún vai: “Thế giới này chính là như vậy, mặc dù cậu sống dưới ánh mặt trời nhưng lại không thể ngăn cản những gì xảy ra trong bóng tối.”
Viên Mục Dã nghe xong yên lặng thật lâu, mãi sau đó mới hạ giọng hỏi Thạch Lỗi: “Anh có tin làm chuyện xấu sẽ có báo ứng không?”
Thạch Lỗi ngẩn người, sau đó cười thật to: “Nếu như trên đời này thật sự có báo ứng, vậy tại sao lại có loại người như cậu và tôi?”
Lúc đó Viên Mục Dã không hiểu tại sao Thạch Lỗi lại muốn nhắc đến mình, đến tận nhiều năm về sau cậu mới hiểu ý nghĩa thật sự của câu nói này, hóa ra người như bọn họ tồn tại đã là một loại tội ác…
Mất công mất sức cả một ngày nhưng cũng không thu hoạch được gì, ngược lại lại nhiều thêm một đống vấn đề cần phải tìm hiểu. Nhìn dáng vẻ vội vàng rời đi của Thạch Lỗi và A Triết, chắc không kịp chờ đợi muốn bắt cái gã đã lẻn vào đây ngay lập tức.
Sau khi hai người rời đi, Viên Mục Dã mệt mỏi nằm bệt ra ghế sofa, cậu còn chẳng muốn động đậy nữa, nhưng trong lòng lại liên tục nhớ lại một loạt các chuyện xảy ra hôm nay…
Nếu như toàn bộ những gì Thạch Lỗi nói đều là sự thật, vậy loại vũ khí mô phỏng sinh vật này rất có thể là một trang bị cấp cao khiến người mặc tạm thời tàng hình, mà gã tự xưng là Tùy Quang Bắc cùng với kẻ bí ẩn suýt nữa ghìm chết Viên Mục Dã, hai người đều dùng loại trang bị mô phỏng sinh vật bí ẩn này, cho nên mới có thể ra vào rất tự nhiên.
Nhìn phản ứng vừa rồi của Thạch Lỗi, chắc bọn họ thật sự không biết thứ này là gì, như vậy cũng tốt… Những chuyện xấu mà bọn họ làm trước đó rất bí ẩn, nếu như bọn họ lại lấy được trang bị mô phỏng sinh vật có thể tàng hình, vậy khác gì càng thêm muốn làm gì thì làm sao?
Nhưng Viên Mục Dã bây giờ vẫn còn vài vấn đề cần hiểu rõ, đầu tiên chính là hai người “Thần long thấy đầu không thấy đuôi” này có phải cùng một bọn hay không, nếu như là đồng bọn, vậy tại sao tên anh trai giả còn muốn biết chuyện xảy ra với Tùy Quang Nam trước khi chết? Chẳng phải Tùy Quang Nam đã bị người anh em không nhìn thấy bằng mắt thường tự tay giải quyết sao?
Hơn nữa, nếu bọn họ có trang bị tàng hình, vậy vì cái gì còn muốn đi điều tra Tùy Quang Nam? Theo lý thuyết mấy người Thạch Lỗi bây giờ đang phát điên để tìm kiếm tung tích của trang bị tàng hình đó, chẳng phải lúc này tên anh trai giả cùng người đã giết chết Tùy Quang Nam nên lặng yên mà chuồn à? Tại sao còn dám rêu rao khắp nơi rồi tìm đến Viên Mục Dã? Điều này không hề hợp lý.
Đột nhiên, Viên Mục Dã nghĩ đến một khả năng, có lẽ ngay từ đầu cậu đã phạm phải một sai lầm, Viên Mục Dã không tin hai người Thạch Lỗi, mà đối phương cũng đâu có tin cậu một trăm phần trăm? Nếu trên đời này có kẻ có thể giả mạo người khác y như thật… Ngoại trừ gã mắt vàng ra thì còn có ai nữa?
Sau khi nghĩ rõ điều này, những vấn đề trước đó đã hoàn toàn được giải thích, nếu anh trai giả là do A Triết hóa thành, vậy gã đương nhiên không biết Tùy Quang Nam đã gặp chuyện gì trước khi chết, gã làm như vậy vì sợ Viên Mục Dã còn giấu giếm gì đó đối với bọn họ, vì thế mới hóa thành anh trai giả rồi hướng về Viên Mục Dã tìm hiểu.
Sau đó bọn họ lại diễn kịch trước mặt Viên Mục Dã, để cậu nhận định anh trai giả và Thạch Lỗi là đối lập, làm như vậy thứ nhất có thể thăm dò xem Viên Mục Dã có thật lòng giúp đỡ hay không, thứ hai cũng hy vọng moi được một chút tin tức mà bọn họ không biết từ miệng Viên Mục Dã.
Mà cái được gọi là video theo dõi càng dễ giải thích, chỉ cần người của Thạch Lỗi động tay động chân một chút vào đó, người bình thường làm sao có thể nhìn bằng mắt thường phát hiện video đã bị chỉnh sửa.
Sau khi nghĩ rõ ràng mọi chuyện, Viên Mục Dã thầm cảm thấy hoảng sợ, xem ra về mặt mưu kế, cậu hoàn toàn không phải đối thủ của phe Thạch Lỗi, có lẽ ngay từ đầu Viên Mục Dã đã nghĩ quá đơn giản về vụ “Ra nước ngoài giúp đỡ” này.
Trong lúc đầu óc Viên Mục Dã đang vô cùng rối bời, cậu không biết phải đối phó với những bước tiếp theo thế nào, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ quen thuộc… Viên Mục Dã nghe mà giật mình, cậu lập tức ý thức được người đến không phải là hai người Thạch Lỗi.
Viên Mục Dã do dự vài giây rồi từ từ đi đến cửa và hỏi: “Ai…”
“Là tôi, cậu Viên.” Giọng nói của gã anh trai giả vang lên ngoài cửa.
Lần này Viên Mục Dã không mở cửa ngay mà lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc thì anh là ai?”
Gã anh trai giả nghe xong yên lặng một lúc rồi bảo: “Chỗ này không tiện nói chuyện, tôi có thể vào trong rồi nói không?”
Viên Mục Dã nghe vậy thì mở cửa phòng, cậu thấy người đàn ông lúc trước tự xưng là Tùy Quang Bắc đang đứng ở đó… w●ebtruy●enonlin●e●com
Nếu muốn diễn kịch, vậy Viên Mục Dã sẽ diễn tiếp với bọn họ. Đầu tiên cậu để gã anh trai giả vào trong phòng, sau đó thò đầu ra ngoài nhìn một chút, sau khi xác nhận không có người nhìn thấy gã anh trai giả thì mới đóng cửa phòng lại.
“Cậu Viên, cậu nghe tôi giải thích…” Gã anh trai giả vừa vào đã vội vàng nói.
Viên Mục Dã ra hiệu đối phương im lặng, sau đó lại tiếp tục ra hiệu cho đối phương biết trong phòng có thể có máy nghe lén. Gã anh trai giả thấy vậy sắc mặt trở nên khẩn trương, rồi anh ta lấy một chiếc hộp đen nhỏ từ trong túi ra, sau khi đi một vòng trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm: “Yên tâm đi, cậu Viên… Tôi vừa kiểm tra rồi, trong phòng không hề có bất kỳ thiết bị nghe lén nào.”
Viên Mục Dã lạnh lùng nhìn gã này biểu diễn, cậu thầm nghĩ mày nói không có thì cứ coi như không có đi, thế là Viên Mục Dã khẽ gật đầu: “Vậy là tốt rồi, có chuyện gì ngồi xuống rồi nói…”
Sau khi hai người ngồi xuống, Viên Mục Dã hỏi thẳng: “Rốt cuộc thì anh là ai?”
Gã anh trai giả xoa xoa hai tay rồi nói với vẻ xin lỗi: “Cậu Viên, thật xin lỗi, lần trước lừa cậu không phải ý của tôi, nhưng trước khi biết được tâm ý của cậu, tôi thật sự không dám mạo hiểm… Thật ra chuyện lần trước tôi cũng không phải hoàn toàn nói dối, tập đoàn của Thạch Lỗi thật sự mua một căn biệt thự, mà trong chuyện này cũng có một người là ông Lệ.”
Viên Mục Dã nửa tin nửa ngờ: “Được, tôi tạm tin anh, nhưng từ giờ trở đi anh phải nói rõ hết mọi chuyện cho tôi biết…”
Gã anh trai giả này không hề do dự, anh ta kể ra một đống chuyện xưa mà theo Viên Mục Dã thì nửa thật nửa giả.
Đầu tiên thân phận anh ta đã thay đổi, không còn là Tùy Quang Bắc trước đó nữa mà giờ tự nhận mình họ Lệ, anh ta là Lệ Thần, con trai duy nhất của Lệ Hải, người phụ trách cơ sở nghiên cứu đó.
Bình luận facebook