Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 493 - Chương 493 HẾT HẠN SỬ DỤNG
Chương 493 HẾT HẠN SỬ DỤNG
ATriết thấy Viên Mục Dã và Thạch Lỗi vội vàng trở về từ bên ngoài, gã cau mày hỏi: “Hai người đến nhà máy nước à?”
Thạch Lỗi gật đầu đáp: “Vào dạo qua một vòng… Cậu nghỉ ngơi thế nào rồi?”
A Triết xua tay: “Không sao nữa rồi, có điều sau khi tỉnh lại, tôi phát hiện một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Viên Mục Dã nghi ngờ.
A Triết nhìn khắp mọi nơi rồi nói: “Nếu tôi không nghe nhầm, ắt hẳn trong cái nhà nghỉ này chỉ có ba chúng ta còn thở!”
Nghe vậy, sắc mặt Thạch Lỗi sầm xuống: “Cậu nói là cả bà chủ cũng không ở trong nhà nghỉ ư?”
Viên Mục Dã ở bên cạnh lại nghe ra một tầng ý nghĩa khác, vì thế cậu kể cho hai người họ nghe về chuyện mình đọc được từ trường tư duy ở nhà máy nước, đồng thời nói từ trường tư duy của bà chủ cũng nằm trong đó.
Hai người nghe xong đều sửng sốt, rõ ràng trước đó bà chủ còn sống sờ sờ ở ngay trước mắt, chẳng lẽ trên đời này còn có hai người trông giống nhau như đúc? Hơn nữa, học sinh và phụ huynh của cả trường bị đầu độc chết không phải là việc nhỏ. Mặc dù xã hội nước M khủng hoảng nhưng vụ án thê thảm đến mức độ này đâu thể nào giấu được…
Lúc này Viên Mục Dã lấy hồ sơ do Thạch Lỗi điều tra kỹ càng tỉ mỉ về Tùy Quang Nam từ trong ba lô ra, trong đó quả thật không đề cập đến việc hắn từng đến Hải Lâm, cho nên tới bây giờ việc tại sao hắn thư từ qua lại một thời gian dài với người nào đó trong trường tiểu học ở nơi đây vẫn là một bí ẩn.
Trước kia ba người bọn họ còn tưởng rằng chỉ cần tới Hải Lâm là có thể tháo gỡ bí ẩn này, kết quả hiện giờ xem ra, dường như bí ẩn trong thị trấn nhỏ này còn phức tạp hơn gấp mấy lần so với cái bí ẩn mà họ muốn tháo gỡ.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nói với hai người Thạch Lỗi: “Mặc kệ những việc đó đi, chúng ta lên bưu cục trên thị trấn kiểm tra thử lá thư kia tới Hải Lâm rồi rốt cuộc là gửi cho ai trước đã…”
Hai người bọn họ nghe xong thì thu dọn sơ sơ rồi chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi A Triết đột nhiên oán trách: “Đi ra ngoài mua nước uống đi, nước khoáng trong phòng đều đã quá hạn rồi.”
Vừa nghe A Triết nhắc tới nước khoáng, trái tim Viên Mục Dã chìm xuống. Cậu lập tức bước qua cầm chai nước khoáng để ở trong phòng lên xem, quả nhiên là sản phẩm của công ty Thụy An gì gì đó kia, cậu nhìn ngày sản xuất… đã quá hạn 19 năm!
Viên Mục Dã liếc nhìn A Triết: “Anh đã xem ngày sản xuất chưa?”
“Xem đại khái thôi, dù sao chắc chắn là đã hết hạn.” A Triết không kiên nhẫn nói.
Lúc này Thạch Lỗi đón chai nước khoáng trong tay Viên Mục Dã nhìn sơ, sau đó thở dài nói: “Cậu cũng thật là sơ ý. Chai nước này đã quá hạn gần hai mươi năm rồi! Cậu chưa uống chứ?!”
A Triết lắc đầu: “Đương nhiên tôi chưa uống rồi, cho nên mới nói lát nữa phải đi ra ngoài mua ít nước về đó!”
Nhưng Viên Mục Dã lại nói: “Trên xe chúng ta có nước chứ?”
Thạch Lỗi gật đầu: “Có, làm sao? Cậu không yên tâm uống nước ở đây à?”
Viên Mục Dã thở dài đáp: “Tôi cũng không biết, tóm lại nên cẩn thận một chút, không thừa đâu…”
Mấy người vừa tới sảnh lớn ở tầng trệt thì nhìn thấy bà chủ đang lau nhà. Vừa thấy ba người xuống lầu, bà ta ra vẻ nhiệt tình hỏi: “Nghỉ ngơi thế nào rồi? Tôi nói với các cậu nhé, chỗ này của chúng tôi không có ưu điểm gì khác, nhưng đến buổi tối sẽ rất yên tĩnh, chắc chắn sẽ không có tiếng ồn quấy rầy các cậu ngủ đâu!”
Thạch Lỗi thuận miệng khách sáo vài câu với bà ta rồi chuẩn bị đi, ai ngờ bà chủ lại giơ tay giữ chặt gã: “Đừng có vội ra ngoài. Để tôi lấy cho các cậu mấy chai nước mang theo uống trên đường!”
Thạch Lỗi cũng không khách sáo, thoải mái nhận nước khoáng, nói tiếng cảm ơn rồi ra ngoài với Viên Mục Dã… Sau khi lên xe, gã đưa nước cho Viên Mục Dã: “Xem có phải quá hạn rồi không?”
Viên Mục Dã nhận lấy liếc nhìn, phát hiện lần này ngày sản xuất rất mới, nhưng lại vẫn do công ty Thụy An sản xuất, cậu tạm thời bỏ mấy chai nước vào ba lô, sau đó nói với A Triết: “Nhớ kỹ, từ giờ trở đi chúng ta không thể ăn cũng không thể uống bất cứ thức ăn và đồ uống gì ở thị trấn này…”
A Triết nhếch miệng: “Nước còn dễ, nhưng đồ ăn trên xe cũng chỉ có những thực phẩm đặc biệt mà Lỗi chuẩn bị cho cậu, đó vốn là phần của một mình cậu, hiện giờ chia cho ba người…”
Viên Mục Dã bảo gã không cần lo lắng điều này, bởi vì trong túi của cậu còn có bánh quy dinh dưỡng mang từ trong nước đến, chắc hẳn có thể tạm thời cầm cự được mấy ngày. Sau đó ba người ăn một ít đồ ăn tự mình mang tới trên xe, coi như là ăn bữa cơm đầu tiên của bọn họ khi đến Hải Lâm.
Trong lúc đó, Viên Mục Dã cẩn thận quan sát sự vật ngoài xe, nhìn thấy mọi người đều bước vội trên đường cái, dường như cũng không có chỗ nào khác thường. Tuy nhiên các cửa hàng hai bên đường phố hơi khác với đêm qua, có vẻ như biển hiệu của nhà nào cũng đều rất rách nát, chắc đã vài năm không đổi mới rồi.
Ngay lúc Viên Mục Dã không biết nên hình dung cảm giác nơi này để lại cho cậu như thế nào thì nghe A Triết vừa oán trách đồ ăn chuẩn bị cho Viên Mục Dã quá khó ăn, vừa mắng mỏ thị trấn nhỏ này quá tồi tàn, giống như là một tấm ảnh bạc màu vậy...
Viên Mục Dã lập tức cảm thấy cách hình dung của A Triết thật sự quá chính xác. Quả thật, nơi này không có sức sống giống như một tấm ảnh cũ bạc màu, người cũng vậy mà cảnh cũng thế, thậm chí ngay cả kiến trúc nơi này cũng đem lại cho người ta cảm giác chết chóc nặng nề.
Sau khi ăn sáng xong, ba người lái xe đến bưu cục của thị trấn, kết quả tới nơi mới phát hiện cửa chính đã khóa chặt! Viên Mục Dã bèn hỏi thăm sạp báo bên cạnh tại sao hôm nay bưu cục không mở cửa?
Ông chủ sạp báo nói cho bọn họ biết, cả bưu cục chỉ có hai nhân viên, hơn nữa tất cả đều là bưu tá. Giờ này chắc họ đang đưa thư khắp nơi trong thị trấn.
Viên Mục Dã ngờ ngợ hỏi: “Người ở đây vẫn thích liên hệ bằng cách viết thư ư?”
Vietwriter.vn
Ông chủ sạp báo gật đầu đáp: “Chỗ chúng tôi có tiết tấu sinh hoạt khá chậm, cho nên mọi người đều không thích dùng di động và điện thoại, trái lại cảm thấy cách viết thư có thể diễn đạt tình cảm giữa người với người…”
Trở lại trên xe, A Triết buồn cười nói: “Đây là cái logic chó má gì vậy? Tiết tấu sinh hoạt chậm nên không dùng di động và điện thoại? Hai điều này có liên quan gì nhau à?”
Viên Mục Dã hạ thấp giọng hỏi hai người Thạch Lỗi: “Các anh có chú ý báo và tạp chí trên sạp báo có vấn đề gì không?”
Thạch Lỗi gật đầu đáp: “Những tờ báo và tạp chí đó giống như nước khoáng trong phòng chúng ta, đều đã quá thời gian rất lâu rồi…”
A Triết giật mình: “Đầu óc cái người này không bình thường ư? Ai lại đi mua báo quá thời hạn chứ?”
Kết quả gã vừa dứt lời đã thấy một phụ nữ trung niên đi đến trước sạp báo cầm một tờ báo, sau đó ném cho ông chủ một đồng tiền xu.
Thấy thế, A Triết cười gượng: “Rồi, tôi rút lại lời nói vừa nãy. Đúng là có kẻ đầu óc không bình thường giống ông ta sẽ mua…”
ATriết thấy Viên Mục Dã và Thạch Lỗi vội vàng trở về từ bên ngoài, gã cau mày hỏi: “Hai người đến nhà máy nước à?”
Thạch Lỗi gật đầu đáp: “Vào dạo qua một vòng… Cậu nghỉ ngơi thế nào rồi?”
A Triết xua tay: “Không sao nữa rồi, có điều sau khi tỉnh lại, tôi phát hiện một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Viên Mục Dã nghi ngờ.
A Triết nhìn khắp mọi nơi rồi nói: “Nếu tôi không nghe nhầm, ắt hẳn trong cái nhà nghỉ này chỉ có ba chúng ta còn thở!”
Nghe vậy, sắc mặt Thạch Lỗi sầm xuống: “Cậu nói là cả bà chủ cũng không ở trong nhà nghỉ ư?”
Viên Mục Dã ở bên cạnh lại nghe ra một tầng ý nghĩa khác, vì thế cậu kể cho hai người họ nghe về chuyện mình đọc được từ trường tư duy ở nhà máy nước, đồng thời nói từ trường tư duy của bà chủ cũng nằm trong đó.
Hai người nghe xong đều sửng sốt, rõ ràng trước đó bà chủ còn sống sờ sờ ở ngay trước mắt, chẳng lẽ trên đời này còn có hai người trông giống nhau như đúc? Hơn nữa, học sinh và phụ huynh của cả trường bị đầu độc chết không phải là việc nhỏ. Mặc dù xã hội nước M khủng hoảng nhưng vụ án thê thảm đến mức độ này đâu thể nào giấu được…
Lúc này Viên Mục Dã lấy hồ sơ do Thạch Lỗi điều tra kỹ càng tỉ mỉ về Tùy Quang Nam từ trong ba lô ra, trong đó quả thật không đề cập đến việc hắn từng đến Hải Lâm, cho nên tới bây giờ việc tại sao hắn thư từ qua lại một thời gian dài với người nào đó trong trường tiểu học ở nơi đây vẫn là một bí ẩn.
Trước kia ba người bọn họ còn tưởng rằng chỉ cần tới Hải Lâm là có thể tháo gỡ bí ẩn này, kết quả hiện giờ xem ra, dường như bí ẩn trong thị trấn nhỏ này còn phức tạp hơn gấp mấy lần so với cái bí ẩn mà họ muốn tháo gỡ.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nói với hai người Thạch Lỗi: “Mặc kệ những việc đó đi, chúng ta lên bưu cục trên thị trấn kiểm tra thử lá thư kia tới Hải Lâm rồi rốt cuộc là gửi cho ai trước đã…”
Hai người bọn họ nghe xong thì thu dọn sơ sơ rồi chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi A Triết đột nhiên oán trách: “Đi ra ngoài mua nước uống đi, nước khoáng trong phòng đều đã quá hạn rồi.”
Vừa nghe A Triết nhắc tới nước khoáng, trái tim Viên Mục Dã chìm xuống. Cậu lập tức bước qua cầm chai nước khoáng để ở trong phòng lên xem, quả nhiên là sản phẩm của công ty Thụy An gì gì đó kia, cậu nhìn ngày sản xuất… đã quá hạn 19 năm!
Viên Mục Dã liếc nhìn A Triết: “Anh đã xem ngày sản xuất chưa?”
“Xem đại khái thôi, dù sao chắc chắn là đã hết hạn.” A Triết không kiên nhẫn nói.
Lúc này Thạch Lỗi đón chai nước khoáng trong tay Viên Mục Dã nhìn sơ, sau đó thở dài nói: “Cậu cũng thật là sơ ý. Chai nước này đã quá hạn gần hai mươi năm rồi! Cậu chưa uống chứ?!”
A Triết lắc đầu: “Đương nhiên tôi chưa uống rồi, cho nên mới nói lát nữa phải đi ra ngoài mua ít nước về đó!”
Nhưng Viên Mục Dã lại nói: “Trên xe chúng ta có nước chứ?”
Thạch Lỗi gật đầu: “Có, làm sao? Cậu không yên tâm uống nước ở đây à?”
Viên Mục Dã thở dài đáp: “Tôi cũng không biết, tóm lại nên cẩn thận một chút, không thừa đâu…”
Mấy người vừa tới sảnh lớn ở tầng trệt thì nhìn thấy bà chủ đang lau nhà. Vừa thấy ba người xuống lầu, bà ta ra vẻ nhiệt tình hỏi: “Nghỉ ngơi thế nào rồi? Tôi nói với các cậu nhé, chỗ này của chúng tôi không có ưu điểm gì khác, nhưng đến buổi tối sẽ rất yên tĩnh, chắc chắn sẽ không có tiếng ồn quấy rầy các cậu ngủ đâu!”
Thạch Lỗi thuận miệng khách sáo vài câu với bà ta rồi chuẩn bị đi, ai ngờ bà chủ lại giơ tay giữ chặt gã: “Đừng có vội ra ngoài. Để tôi lấy cho các cậu mấy chai nước mang theo uống trên đường!”
Thạch Lỗi cũng không khách sáo, thoải mái nhận nước khoáng, nói tiếng cảm ơn rồi ra ngoài với Viên Mục Dã… Sau khi lên xe, gã đưa nước cho Viên Mục Dã: “Xem có phải quá hạn rồi không?”
Viên Mục Dã nhận lấy liếc nhìn, phát hiện lần này ngày sản xuất rất mới, nhưng lại vẫn do công ty Thụy An sản xuất, cậu tạm thời bỏ mấy chai nước vào ba lô, sau đó nói với A Triết: “Nhớ kỹ, từ giờ trở đi chúng ta không thể ăn cũng không thể uống bất cứ thức ăn và đồ uống gì ở thị trấn này…”
A Triết nhếch miệng: “Nước còn dễ, nhưng đồ ăn trên xe cũng chỉ có những thực phẩm đặc biệt mà Lỗi chuẩn bị cho cậu, đó vốn là phần của một mình cậu, hiện giờ chia cho ba người…”
Viên Mục Dã bảo gã không cần lo lắng điều này, bởi vì trong túi của cậu còn có bánh quy dinh dưỡng mang từ trong nước đến, chắc hẳn có thể tạm thời cầm cự được mấy ngày. Sau đó ba người ăn một ít đồ ăn tự mình mang tới trên xe, coi như là ăn bữa cơm đầu tiên của bọn họ khi đến Hải Lâm.
Trong lúc đó, Viên Mục Dã cẩn thận quan sát sự vật ngoài xe, nhìn thấy mọi người đều bước vội trên đường cái, dường như cũng không có chỗ nào khác thường. Tuy nhiên các cửa hàng hai bên đường phố hơi khác với đêm qua, có vẻ như biển hiệu của nhà nào cũng đều rất rách nát, chắc đã vài năm không đổi mới rồi.
Ngay lúc Viên Mục Dã không biết nên hình dung cảm giác nơi này để lại cho cậu như thế nào thì nghe A Triết vừa oán trách đồ ăn chuẩn bị cho Viên Mục Dã quá khó ăn, vừa mắng mỏ thị trấn nhỏ này quá tồi tàn, giống như là một tấm ảnh bạc màu vậy...
Viên Mục Dã lập tức cảm thấy cách hình dung của A Triết thật sự quá chính xác. Quả thật, nơi này không có sức sống giống như một tấm ảnh cũ bạc màu, người cũng vậy mà cảnh cũng thế, thậm chí ngay cả kiến trúc nơi này cũng đem lại cho người ta cảm giác chết chóc nặng nề.
Sau khi ăn sáng xong, ba người lái xe đến bưu cục của thị trấn, kết quả tới nơi mới phát hiện cửa chính đã khóa chặt! Viên Mục Dã bèn hỏi thăm sạp báo bên cạnh tại sao hôm nay bưu cục không mở cửa?
Ông chủ sạp báo nói cho bọn họ biết, cả bưu cục chỉ có hai nhân viên, hơn nữa tất cả đều là bưu tá. Giờ này chắc họ đang đưa thư khắp nơi trong thị trấn.
Viên Mục Dã ngờ ngợ hỏi: “Người ở đây vẫn thích liên hệ bằng cách viết thư ư?”
Vietwriter.vn
Ông chủ sạp báo gật đầu đáp: “Chỗ chúng tôi có tiết tấu sinh hoạt khá chậm, cho nên mọi người đều không thích dùng di động và điện thoại, trái lại cảm thấy cách viết thư có thể diễn đạt tình cảm giữa người với người…”
Trở lại trên xe, A Triết buồn cười nói: “Đây là cái logic chó má gì vậy? Tiết tấu sinh hoạt chậm nên không dùng di động và điện thoại? Hai điều này có liên quan gì nhau à?”
Viên Mục Dã hạ thấp giọng hỏi hai người Thạch Lỗi: “Các anh có chú ý báo và tạp chí trên sạp báo có vấn đề gì không?”
Thạch Lỗi gật đầu đáp: “Những tờ báo và tạp chí đó giống như nước khoáng trong phòng chúng ta, đều đã quá thời gian rất lâu rồi…”
A Triết giật mình: “Đầu óc cái người này không bình thường ư? Ai lại đi mua báo quá thời hạn chứ?”
Kết quả gã vừa dứt lời đã thấy một phụ nữ trung niên đi đến trước sạp báo cầm một tờ báo, sau đó ném cho ông chủ một đồng tiền xu.
Thấy thế, A Triết cười gượng: “Rồi, tôi rút lại lời nói vừa nãy. Đúng là có kẻ đầu óc không bình thường giống ông ta sẽ mua…”
Bình luận facebook