Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 491 - Chương 491 CÔNG TY THỤY AN
Chương 491 CÔNG TY THỤY AN
Thường thì nhà máy nước sẽ được xây ở vùng ngoại thành, nhưng bởi vì nơi này trước đó là trường tiểu học, nên đương nhiên rất gần với đường cái của thị trấn... Hai người Viên Mục Dã dừng xe ở gần nhà máy nước rồi đi bộ đến tường bao quan sát.
Trước đó, khi họ đến đây đã là buổi tối, lúc ấy cũng chỉ có một mình phòng bảo vệ là sáng đèn còn toàn bộ nhà máy đều tối đen, nếu như trong nhà máy có người thì khi đó nhất định sẽ bật đèn, bởi vậy có thể thấy toàn bộ nhà máy nước này chỉ có một người gác cổng.
Lúc này Thạch Lỗi lùi về sau hai bước lấy đà, nhẹ nhàng leo lên mặt tường bao của nhà máy, Viên Mục Dã cũng theo sát bò lên, hai người đồng thời nhìn xuống đất, phát hiện có mấy thùng dầu thô ở bên dưới, vừa khéo cho bọn họ một bước đệm để đi xuống.
Sau khi vào được bên trong, đầu tiên họ quan sát trái phải một chút, phát hiện diện tích nhà máy nước này rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, hai người đành phải xác nhận lại trong khu nhà máy không có ai rồi mới tăng tốc chạy về phía khu chính.
Chạy được một đoạn, Viên Mục Dã mới nghĩ đến một vấn đề mà bọn họ đã quên không để ý, đó chính là có khi nào người gác cổng thấy một mình mình thì không thể trông coi cả nhà máy được, nên đã nuôi thêm mấy con chó không?
Viên Mục Dã quay lại nói với Thạch Lỗi: “Trong này không có chó chứ?”
Thạch Lỗi còn cười nhạo cậu nhát gan, tối qua khi người gác cổng mở cửa cho bọn họ không hề nghe thấy tiếng chó sủa, lúc này tìm đâu ra chó? Kết quả gã vừa dứt lời, hai người đã nghe thấy âm thanh sột soạt sau lưng, nghe như tiếng của động vật bốn chân đang lao về phía bọn họ...
Viên Mục Dã lập tức luống cuống, cậu trừng Thạch Lỗi một cái, ý là không phải anh nói không có chó à? Cậu nuôi chó nên hiểu tập tính của chúng, các giác quan của chúng vào ban đêm nhạy bén hơn con người rất nhiều, tuyệt đối không phải không nhìn thấy tức là không sao.
Ngay lúc Viên Mục Dã không ngừng suy nghĩ xem nên đối phó với con chó kia thế nào, thì Thạch Lỗi đã quay lại nhìn về phía có tiếng bước chân truyền đến, Viên Mục Dã vừa định gọi gã thì đã nghe thấy con chó ở nơi không xa hừ một tiếng rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Lòng Viên Mục Dã trầm xuống, lúc này Thạch Lỗi đã đi tiếp, cậu trầm giọng hỏi: “Chó đâu?”
“Giết rồi...” Thạch Lỗi bình tĩnh đáp.
“Anh giết con chó rồi?” Mặc dù Viên Mục Dã cũng đoán được kết quả này, nhưng khi cậu nghe chính miệng Thạch Lỗi nói ra trong lòng vẫn thấy khó chấp nhận.
Thạch Lỗi cười lạnh, nói: “Làm sao? Cậu thật sự coi tôi là thánh nhân đấy à? Không được giết người trước mặt cậu... đến chó cũng không được giết sao?” Gã thấy Viên Mục Dã không nói gì thì hỏi ngược lại: “Vậy trong tình huống khi nãy cậu sẽ làm gì? Đi nói chuyện tử tế với con chó kia, bảo nó không được sủa linh tinh à?”
Viên Mục Dã đương nhiên không có năng lực này, chỉ buồn buồn bảo: “Tôi cũng không có cách nào tốt hơn...”
“Không có thì thôi, đi thôi, còn lề mề nữa thì trời sáng mất, đến lúc đó xuất hiện sẽ là người chứ không phải chó đâu... Nếu thật sự như thế cũng đừng trách tôi độc ác!” Thạch Lỗi vừa nói vừa làm động tác cắt cổ.
Viên Mục Dã biết Thạch Lỗi nói được làm được, thế nên cũng bước nhanh theo gã: “Anh đừng quên đã đồng ý với tôi thế nào? Nếu không anh cứ đưa tôi về nước luôn đi!”
Thạch Lỗi thấy Viên Mục Dã xù lông lên cũng không tiếp tục đề tài này nữa, gã nhanh chóng đi về phía cửa sổ nhà máy, định nhìn qua khung kính cửa sổ quan sát tình hình bên trong. Kết quả lại phát hiện bên trong rỗng tuếch, không hề có bất cứ thiết bị sản xuất nào...
Viên Mục Dã nhìn cái xưởng trống rỗng, vô cùng nghi ngờ nói: “Nếu đã không có thứ gì thì cứ khóa cửa lại là được rồi? Vì sao còn cử người trông coi? Cái nhà máy này có gì để trộm chứ?”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thạch Lỗi hừ một tiếng: “Còn phải xem, nếu không phải sợ trộm... chỉ là sợ người khác đi vào sẽ thấy thứ gì đó! Đi, vào thì biết.”
Mặc dù cửa nhà máy được khóa bằng ổ khóa và xích sắt, nhưng cửa sổ ở tầng một lại không lắp khung chống trộm, nên Viên Mục Dã và Thạch Lỗi dễ dàng chui vào qua một cái cửa sổ lỏng lẻo.
Khi Viên Mục Dã đứng hẳn hai chân xuống sàn nhà máy, cậu cảm thấy dưới chân có một lớp bụi rất dày, chắc đã rất lâu không có người qua lại... Thật không biết năm đó ông chủ nhà máy nước kia chạy đến nơi xa thế này là có âm mưu gì?
Bởi vì không gian trong nhà máy không nhỏ, thế nên Viên Mục Dã và Thạch Lỗi chia nhau ra hành động, bọn họ chia hai hướng nam bắc đi xem thử, định lục soát một vòng rồi quay lại tập trung ở lối ra.
Trước khi tách ra Viên Mục Dã vẫn không quên dặn dò Thạch Lỗi: “Nếu như gặp phải ai đó... tuyệt đối không được tùy tiện giết người!”
Thạch Lỗi cười nói: “Được... cậu cứ yên tâm.”
Không ngờ, sau khi Viên Mục Dã tách ra không bao lâu thì cậu đột nhiên cảm nhận được cảnh vật xung quanh có sự biến đổi, cậu không khỏi giật mình, chẳng lẽ nơi này đã từng có người chết sao?
Lúc này trước mắt Viên Mục Dã đã không còn là nhà máy đầy bụi bặm kia nữa, mà biến thành một hội trường lớn của trường học... Có rất nhiều phụ huynh đưa theo con đến đây, sau đó ồn ào ngồi xuống, giống như đang lúc tựu trường.
Viên Mục Dã thấy nhiều người xuất hiện trong ảo cảnh của mình như vậy, trong lòng cũng căng thẳng, bởi vì cậu đang không phân biệt được ký ức này thuộc về một người nào đó hay là thuộc về tất cả mọi người...
Lúc này một người đàn ông trung niên, có lẽ là hiệu trưởng vỗ vỗ vào microphone trên đài, nói: “Mọi người yên lặng, tôi có vài lời muốn nói.”
Người đàn ông trung niên vừa nói xong, đám trẻ con đang nhao nhao lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh nghe lãnh đạo trường học phát biểu. Đầu tiên người đàn ông trung niên nói mấy lời chúc mừng thông thường, mấy câu chúc khách sáo như các học sinh học tập vui vẻ khỏe mạnh phát triển tốt...
Không ngờ khi ông ta nói xong mấy câu này, thì có một vài giáo viên bưng từng thùng nước khoáng ra, đồng thời người đàn ông trung niên trên khán đài cũng cười nói với mọi người: “Đây là nước do công ty Thụy An tài trợ cho chúng ta, tất cả các học sinh đến chỗ giáo viên của mình nhận hai chai, mọi người cùng uống thử xem loại nước khoáng này thế nào!”
Đám học sinh nghe thấy trường học phát nước khoáng miễn phí thì đều không chờ người lớn lên tiếng, tất cả đều đến chỗ giáo viên của mình xếp hàng nhận nước. Bấy giờ, Viên Mục Dã lại nhìn thấy gương mặt quen trong đám người này, đó không phải là bà chủ motel sao?
Thường thì nhà máy nước sẽ được xây ở vùng ngoại thành, nhưng bởi vì nơi này trước đó là trường tiểu học, nên đương nhiên rất gần với đường cái của thị trấn... Hai người Viên Mục Dã dừng xe ở gần nhà máy nước rồi đi bộ đến tường bao quan sát.
Trước đó, khi họ đến đây đã là buổi tối, lúc ấy cũng chỉ có một mình phòng bảo vệ là sáng đèn còn toàn bộ nhà máy đều tối đen, nếu như trong nhà máy có người thì khi đó nhất định sẽ bật đèn, bởi vậy có thể thấy toàn bộ nhà máy nước này chỉ có một người gác cổng.
Lúc này Thạch Lỗi lùi về sau hai bước lấy đà, nhẹ nhàng leo lên mặt tường bao của nhà máy, Viên Mục Dã cũng theo sát bò lên, hai người đồng thời nhìn xuống đất, phát hiện có mấy thùng dầu thô ở bên dưới, vừa khéo cho bọn họ một bước đệm để đi xuống.
Sau khi vào được bên trong, đầu tiên họ quan sát trái phải một chút, phát hiện diện tích nhà máy nước này rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, hai người đành phải xác nhận lại trong khu nhà máy không có ai rồi mới tăng tốc chạy về phía khu chính.
Chạy được một đoạn, Viên Mục Dã mới nghĩ đến một vấn đề mà bọn họ đã quên không để ý, đó chính là có khi nào người gác cổng thấy một mình mình thì không thể trông coi cả nhà máy được, nên đã nuôi thêm mấy con chó không?
Viên Mục Dã quay lại nói với Thạch Lỗi: “Trong này không có chó chứ?”
Thạch Lỗi còn cười nhạo cậu nhát gan, tối qua khi người gác cổng mở cửa cho bọn họ không hề nghe thấy tiếng chó sủa, lúc này tìm đâu ra chó? Kết quả gã vừa dứt lời, hai người đã nghe thấy âm thanh sột soạt sau lưng, nghe như tiếng của động vật bốn chân đang lao về phía bọn họ...
Viên Mục Dã lập tức luống cuống, cậu trừng Thạch Lỗi một cái, ý là không phải anh nói không có chó à? Cậu nuôi chó nên hiểu tập tính của chúng, các giác quan của chúng vào ban đêm nhạy bén hơn con người rất nhiều, tuyệt đối không phải không nhìn thấy tức là không sao.
Ngay lúc Viên Mục Dã không ngừng suy nghĩ xem nên đối phó với con chó kia thế nào, thì Thạch Lỗi đã quay lại nhìn về phía có tiếng bước chân truyền đến, Viên Mục Dã vừa định gọi gã thì đã nghe thấy con chó ở nơi không xa hừ một tiếng rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Lòng Viên Mục Dã trầm xuống, lúc này Thạch Lỗi đã đi tiếp, cậu trầm giọng hỏi: “Chó đâu?”
“Giết rồi...” Thạch Lỗi bình tĩnh đáp.
“Anh giết con chó rồi?” Mặc dù Viên Mục Dã cũng đoán được kết quả này, nhưng khi cậu nghe chính miệng Thạch Lỗi nói ra trong lòng vẫn thấy khó chấp nhận.
Thạch Lỗi cười lạnh, nói: “Làm sao? Cậu thật sự coi tôi là thánh nhân đấy à? Không được giết người trước mặt cậu... đến chó cũng không được giết sao?” Gã thấy Viên Mục Dã không nói gì thì hỏi ngược lại: “Vậy trong tình huống khi nãy cậu sẽ làm gì? Đi nói chuyện tử tế với con chó kia, bảo nó không được sủa linh tinh à?”
Viên Mục Dã đương nhiên không có năng lực này, chỉ buồn buồn bảo: “Tôi cũng không có cách nào tốt hơn...”
“Không có thì thôi, đi thôi, còn lề mề nữa thì trời sáng mất, đến lúc đó xuất hiện sẽ là người chứ không phải chó đâu... Nếu thật sự như thế cũng đừng trách tôi độc ác!” Thạch Lỗi vừa nói vừa làm động tác cắt cổ.
Viên Mục Dã biết Thạch Lỗi nói được làm được, thế nên cũng bước nhanh theo gã: “Anh đừng quên đã đồng ý với tôi thế nào? Nếu không anh cứ đưa tôi về nước luôn đi!”
Thạch Lỗi thấy Viên Mục Dã xù lông lên cũng không tiếp tục đề tài này nữa, gã nhanh chóng đi về phía cửa sổ nhà máy, định nhìn qua khung kính cửa sổ quan sát tình hình bên trong. Kết quả lại phát hiện bên trong rỗng tuếch, không hề có bất cứ thiết bị sản xuất nào...
Viên Mục Dã nhìn cái xưởng trống rỗng, vô cùng nghi ngờ nói: “Nếu đã không có thứ gì thì cứ khóa cửa lại là được rồi? Vì sao còn cử người trông coi? Cái nhà máy này có gì để trộm chứ?”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thạch Lỗi hừ một tiếng: “Còn phải xem, nếu không phải sợ trộm... chỉ là sợ người khác đi vào sẽ thấy thứ gì đó! Đi, vào thì biết.”
Mặc dù cửa nhà máy được khóa bằng ổ khóa và xích sắt, nhưng cửa sổ ở tầng một lại không lắp khung chống trộm, nên Viên Mục Dã và Thạch Lỗi dễ dàng chui vào qua một cái cửa sổ lỏng lẻo.
Khi Viên Mục Dã đứng hẳn hai chân xuống sàn nhà máy, cậu cảm thấy dưới chân có một lớp bụi rất dày, chắc đã rất lâu không có người qua lại... Thật không biết năm đó ông chủ nhà máy nước kia chạy đến nơi xa thế này là có âm mưu gì?
Bởi vì không gian trong nhà máy không nhỏ, thế nên Viên Mục Dã và Thạch Lỗi chia nhau ra hành động, bọn họ chia hai hướng nam bắc đi xem thử, định lục soát một vòng rồi quay lại tập trung ở lối ra.
Trước khi tách ra Viên Mục Dã vẫn không quên dặn dò Thạch Lỗi: “Nếu như gặp phải ai đó... tuyệt đối không được tùy tiện giết người!”
Thạch Lỗi cười nói: “Được... cậu cứ yên tâm.”
Không ngờ, sau khi Viên Mục Dã tách ra không bao lâu thì cậu đột nhiên cảm nhận được cảnh vật xung quanh có sự biến đổi, cậu không khỏi giật mình, chẳng lẽ nơi này đã từng có người chết sao?
Lúc này trước mắt Viên Mục Dã đã không còn là nhà máy đầy bụi bặm kia nữa, mà biến thành một hội trường lớn của trường học... Có rất nhiều phụ huynh đưa theo con đến đây, sau đó ồn ào ngồi xuống, giống như đang lúc tựu trường.
Viên Mục Dã thấy nhiều người xuất hiện trong ảo cảnh của mình như vậy, trong lòng cũng căng thẳng, bởi vì cậu đang không phân biệt được ký ức này thuộc về một người nào đó hay là thuộc về tất cả mọi người...
Lúc này một người đàn ông trung niên, có lẽ là hiệu trưởng vỗ vỗ vào microphone trên đài, nói: “Mọi người yên lặng, tôi có vài lời muốn nói.”
Người đàn ông trung niên vừa nói xong, đám trẻ con đang nhao nhao lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh nghe lãnh đạo trường học phát biểu. Đầu tiên người đàn ông trung niên nói mấy lời chúc mừng thông thường, mấy câu chúc khách sáo như các học sinh học tập vui vẻ khỏe mạnh phát triển tốt...
Không ngờ khi ông ta nói xong mấy câu này, thì có một vài giáo viên bưng từng thùng nước khoáng ra, đồng thời người đàn ông trung niên trên khán đài cũng cười nói với mọi người: “Đây là nước do công ty Thụy An tài trợ cho chúng ta, tất cả các học sinh đến chỗ giáo viên của mình nhận hai chai, mọi người cùng uống thử xem loại nước khoáng này thế nào!”
Đám học sinh nghe thấy trường học phát nước khoáng miễn phí thì đều không chờ người lớn lên tiếng, tất cả đều đến chỗ giáo viên của mình xếp hàng nhận nước. Bấy giờ, Viên Mục Dã lại nhìn thấy gương mặt quen trong đám người này, đó không phải là bà chủ motel sao?
Bình luận facebook