• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (1 Viewer)

  • Chương 497 - Chương 497 BÀ CHỦ

Chương 497

BÀ CHỦ

Điều này chứng tỏ tính đặc biệt của lá thư kia, ắt hẳn nó đã bị bà chủ cất riêng, hoặc là xem xong rồi hủy luôn. Khi Viên Mục Dã đang tập trung suy nghĩ đến lá thư cuối cùng Tùy Quang Nam gửi về Hải Lâm, cửa phòng đột ngột bị gõ vang từ bên ngoài…

Bởi vì quá chăm chú nên khi tiếng gõ cửa vang lên, Viên Mục Dã thật sự giật nảy mình, nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại và nhẹ nhàng đến gần cửa dỏng tai lắng nghe… Ai ngờ lúc này lại nghe thấy ngoài cửa truyền tới giọng Thạch Lỗi: “Mở cửa, tôi quên mang chìa khóa!”

Viên Mục Dã lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi vừa định mở cửa ra, cậu đột nhiên bị kéo mạnh sang một bên, làm cậu sợ quá suýt nữa đã hét thành tiếng! May thay đối phương nhanh chóng lộ mặt, sau đó ra hiệu bảo cậu im lặng.

Thật ra không cần nghĩ thì Viên Mục Dã cũng biết người ấy là ai, có điều cậu không ngờ thằng nhãi này vẫn ở mãi trong phòng mà từ đầu tới cuối chẳng hề hé răng, cứ lẳng lặng nhìn cậu sắp xếp lại đống thư từ kia.

Viên Mục Dã tức giận trừng mắt với Lệ Thần, nhưng bởi vì bận tâm đến Thạch Lỗi ở ngoài cửa cho nên cậu không tạo ra âm thanh gì. Trái lại Lệ Thần mặt dày xáp lại, nói khẽ với cậu: “Đừng mở cửa, người bên ngoài không phải Thạch Lỗi…”

Lòng Viên Mục Dã chùng xuống, rõ ràng giọng nói ấy là của Thạch Lỗi mà? Vừa rồi bởi vì sợ tới gần cửa quá sẽ bị người bên ngoài phát hiện ở trong phòng có người, nên Viên Mục Dã không dám nhìn qua mắt thần. Bây giờ nghe Lệ Thần nói như vậy, cậu không kìm được nhìn vào đó…

Kết quả cậu lại nhìn thấy một tròng mắt đảo tứ tung đang nhìn chằm chằm vào trong qua mắt thần ở cửa, sợ tới mức Viên Mục Dã lập tức vọt sang một bên. May là vừa rồi không lên tiếng đáp lại, nếu không giờ đây thật sự chẳng thể nào giả vờ là trong phòng không có ai.

Rõ ràng tròng mắt đáng sợ đó không phải của Thạch Lỗi. Đôi mắt phượng một mí hẹp dài quyến rũ của gã chưa bao giờ trợn to như vậy. Tuy nhiên, Viên Mục Dã không ngờ là đối phương có thể bắt chước giọng Thạch Lỗi đến mức đó, có lẽ ngay cả bản thân gã cũng chưa chắc có thể nhận ra sự khác nhau trong đó…

Sự việc đã trở nên càng ngày càng quái lạ, cái thứ giả mạo bà chủ không biết là cái gì kia loanh quanh ở cửa một chốc rồi lại đập mạnh cửa phòng, bắt chước giọng điệu của Thạch Lỗi: “Mở cửa, tôi biết cậu ở bên trong.”

Có thể là đối phương chỉ nghe giọng điệu của Thạch Lỗi lúc bình tĩnh, bởi vậy mặc dù bà ta đập cửa vội vã, nhưng giọng điệu nói chuyện lại quá mức nhẹ nhàng, đặt vào tình huống trước mắt nghe cực kỳ âm u nặng nề…

Viên Mục Dã quay đầu lại nhìn về phía Lệ Thần, đối phương lắc đầu với cậu, ra hiệu chỉ cần cậu không lên tiếng là sẽ không sao. Quả nhiên, bà chủ giả thấy bên trong cánh cửa mãi không có ai đáp lại thì đành xoay người bỏ đi, cũng không có ý định phá cửa ra.

Nghe tiếng đối phương dần dần đi xa, Viên Mục Dã thầm thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ khi cậu vừa định hỏi Lệ Thần là có chuyện gì, cậu lại bị đối phương bịt kín miệng, sau đó ra hiệu bảo cậu nhìn vào mắt thần lần nữa…

Viên Mục Dã từ từ đưa mắt đến gần mắt thần. Lúc đầu chẳng nhìn thấy gì cả, cứ như bị bóng đen nào đó che mất, nhưng khi cậu đang ngờ ngợ thì thấy bóng đen kia dần dần lùi ra sau, thình lình lại là tròng mắt tròn xoe to đùng vừa rồi!

Hơn nữa không biết tại sao, Viên Mục Dã cứ cảm thấy hình như con mắt này có chỗ là lạ so với ban nãy. Đến khi đối phương từ từ kéo khoảng cách ra xa hơn, cậu mới phát hiện, hóa ra bà chủ giả bên ngoài đang treo ngược đầu ở cửa phòng… Viên Mục Dã nhanh chóng lùi ra sau vài bước, sau đó ngồi trở lại ghế sofa, không định nhòm ngó tình hình ngoài cửa nữa.

Cũng không biết qua bao lâu, Lệ Thần đến cửa liếc nhìn lần nữa rồi mới khẽ nói với Viên Mục Dã: “Lần này chắc là đi thật rồi…”

Viên Mục Dã ngồi thừ ra đó nghĩ đến cảnh mình vừa nhìn thấy, cậu nghiền ngẫm rồi nói: “Bà ta có thể bắt chước giọng của người khác, còn có thể đi đường mà chân không chạm đất… Đây rốt cuộc là quái vật gì vậy?”

Lệ Thần lắc đầu: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện thế này. Chắc anh không biết vừa đến tối là những người này đáng sợ như thế nào đâu nhỉ?”

Viên Mục Dã ngờ vực: “Cậu đã nhìn thấy những gì?”

Sau đó Lệ Thần kể cho cậu biết, mỗi ngày, đồng hồ sinh học của những người này đúng giờ như đi làm chấm công vậy, chẳng lệch đến một giây. Giờ nào ăn cơm, giờ nào làm việc, giờ nào đi ngủ… Khủng khiếp nhất là những người này cứ như bị tật ám ảnh, mỗi ngày đều lặp lại chuyện y chang.

Đây chỉ là những chỗ có thể bị người ta nhìn thấy, mà những chỗ không nhìn thấy được, ví dụ như lúc trời tối về nhà ngủ lại là một cảnh tượng quái dị khác.

Viên Mục Dã vừa định hỏi Lệ Thần sau khi trời tối những người đó có dáng vẻ gì thì lại chợt nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra. Cậu quay đầu thấy hóa ra là Thạch Lỗi và A Triết đã trở về… Khi Viên Mục Dã quay đầu lại lần nữa, Lệ Thần đã biến mất không thấy đâu. Vietwriter.vn

Có lẽ nhận ra sắc mặt Viên Mục Dã là lạ, Thạch Lỗi nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Viên Mục Dã ổn định lại tâm thần, sau đó kể lại cảnh quỷ quái và khủng khiếp vừa rồi cho hai người nghe. Nghe xong, sắc mặt Thạch Lỗi rất khó coi: “Rốt cuộc đây là thứ gì mà còn có thể bắt chước giọng nói của tôi?”

Viên Mục Dã suy nghĩ rồi đáp: “Ai biết được? Chẳng qua, chắc chỉ là bắt chước chất giọng và giọng điệu bà ta từng nghe thấy một cách đơn giản thôi, cho nên lúc ấy mặc dù bộ dạng bà ta hơi đáng sợ, nhưng giọng lại vô cùng hiền hòa, tóm lại rất khiếp…”

A Triết vò đầu: “Mà chẳng biết người phụ nữ này trốn ở chỗ nào? Vừa rồi lúc chúng tôi đi lên vẫn không nhìn thấy bóng dáng của bà ta!”

Viên Mục Dã bèn hỏi bọn họ đã điều tra được manh mối gì rồi? Kết quả Thạch Lỗi lại nói với cậu rằng: “Tất cả cư dân thường trú ở thị trấn nhỏ này đều không phải người bình thường!”

Hóa ra sau khi ra ngoài, bọn họ đi đến một khu dân cư nhỏ gần đấy, muốn xem thử bình thường những người này ở nhà có dáng vẻ gì. Kết quả bọn họ nhìn vào trong cửa sổ của một căn nhà và lập tức bị dọa đổ mồ hôi lạnh.

Đầu tiên là tình hình trong ngôi nhà kia gần như giống y đúc căn phòng của con trai bà chủ motel, không những đầy ắp bụi bặm, thậm chí còn đã giăng đầy mạng nhện, nhưng người ở bên trong lại chẳng ngại một chút nào, cứ đi ra đi vào như không nhìn thấy chúng.

Hơn nữa, đây vẫn chưa phải chỗ quái lạ nhất. Đến giờ ngủ, những người này lại không nằm ở trên giường ngủ, mà là cởi trần như nhộng rồi ngâm mình vào bồn tắm, sau đó không nhúc nhích mãi đến hừng đông…

“Ngâm mình mãi ở trong nước ư?” Viên Mục Dã hơi giật mình.

A Triết gật đầu: “Chính thế, mặc dù chúng tôi không quan sát ở trước cửa sổ nhà đó cả đêm, nhưng sau đó chúng tôi đến thêm vài nhà nữa, trên cơ bản tình trạng giống nhau như đúc…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom