• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (7 Viewers)

  • Chương 499 - Chương 499 VẢY XANH

Chương 499

VẢY XANH

Viên Mục Dã ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát hai người trong bồn, phát hiện màu da của bọn họ hồng hào, sắc mặt bình thường, ngay cả da trong lòng bàn tay hai người ấy đều không có nếp nhăn vì bị ngâm nước thời gian dài.

“Thảo nào không nghe thấy tiếng hít thở, quả nhiên bọn chúng không thở bằng mũi…” A Triết ở cạnh trầm giọng nói.

Quả đúng thế, Viên Mục Dã vừa vào đã phát hiện vấn đề này, nhưng cậu tìm một vòng mà cũng không tìm ra hai kẻ ngâm mình ở trong nước này thở bằng cái gì. Dù là cá thì cũng cần mang cá để hít thở cơ mà?!

Thạch Lỗi vẫn không nói gì chợt xoay người quét mắt mấy lần trong phòng vệ sinh, cuối cùng dừng lại trên một cây lau nhà đã sắp mọc ra nấm. Gã bước đến bẻ rời thân cây lau nhà cũ mèm ra, sau đó dùng nó chọc một bàn tay của người đàn ông trong bồn, khẽ nhấc lên…

Ngay sau đó, ba người nhìn thấy cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi. Bàn tay hở ra trên mặt nước của người đàn ông nhanh chóng mọc lên một lớp vảy xanh, ngay cả Thạch Lỗi luôn bình tĩnh cũng hoảng sợ, vội vàng rút cây gậy lau nhà về… Trong khoảnh khắc bàn tay người đàn ông rơi xuống nước, vảy xanh trên da biến mất tiêu.

Viên Mục Dã lập tức cầm lấy thân cây lau nhà trong tay Thạch Lỗi, nhấc một cánh tay của người phụ nữ lên lần nữa. Quả nhiên, cánh tay của người phụ nữ vừa ra khỏi mặt nước là loại vảy xanh lạ lùng kia lại xuất hiện…

A Triết nhìn từng lớp vảy lạ trên cánh tay người phụ nữ, tấm tắc bảo lạ rồi nói với Viên Mục Dã: “Không phải đúng như cậu nói đấy chứ, người ở thị trấn này đều là tôm tít thành tinh thật à?!”

Viên Mục Dã nhẹ nhàng thả cánh tay người phụ nữ về lại trong nước: “Thế này chả hợp khẩu vị của anh là gì? Anh muốn hấp hay là rang muối hả?!”

A Triết nhận ra sự châm chọc trong giọng nói của cậu nên hừ lạnh: “Tôi vẫn chưa tới mức đói bụng ăn quàng như vậy. Hơn nữa, cái thứ này chẳng phải người, sao mà xứng được vào miệng tôi?!”

Con người Viên Mục Dã cũng không thích tranh cãi miệng lưỡi với người ta. Nghe vậy, cậu chỉ cười, sau đó quay đầu nhìn hai người trong bồn nước và nói: “Xem ra ban ngày thứ này bắt chước hành vi của con người, buổi tối lại khôi phục bản tính của chúng, chẳng lẽ đây là lý do những người này không thể rời khỏi đây ư?”

Thạch Lỗi ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng những đứa trẻ đi ra ngoài giống như Tùy Quang Nam thì sao? Liệu có phải vào buổi tối hoặc là thời gian dài không dính nước, bọn họ cũng biến thành dáng vẻ như quỷ thế này không?!”

Viên Mục Dã lắc đầu: “Chắc là không, mặc dù bây giờ vẫn chưa làm rõ tại sao bọn họ không bị… nhưng anh nghĩ đi, một tên cứ đến tối sẽ mọc ra vảy lạ mà muốn trà trộn giữa đám đông, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ còn được nhưng thời gian dài thì chắc chắn không làm được.”

Thạch Lỗi gật đầu: “Cũng đúng, trẻ con nước M lên cấp hai là sẽ trọ ở trường, ở cùng ký túc xá với bạn học, tắm rửa cùng một phòng tắm chung, có lẽ có thể tránh một hai lần, nhưng thời gian dài sớm muộn gì cũng sẽ lộ…”

“Cho nên chắc chắn những đứa trẻ có thể đi ra ngoài khác với những người phải ở lại trong thị trấn…” Viên Mục Dã nghiền ngẫm nói.

“Trên người bọn họ không mọc vảy xanh ư?” A Triết thuận miệng hỏi.

Thạch Lỗi ngẫm nghĩ: “Có lẽ thế, xem ra hiện giờ điều duy nhất cần biết rõ ràng chính là rốt cuộc thiết bị đã mất có tác dụng gì…”

“Chắc chắn là thứ có thể dùng nước bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu!” A Triết phán chắc như bắp.

Nhưng có lẽ Viên Mục Dã đã hiểu Tùy Quang Nam cần thiết bị tàng hình này để làm gì. Chắc chắn là hắn muốn chế tạo số lượng lớn cho những người trong thị trấn này dùng, để bọn họ có thể tàng hình trong tình huống không thể nào che giấu vảy lạ trên người mình… Cứ như vậy, những người này có thể sinh sống ở thế giới bên ngoài.

Mặc dù hơi hoang đường, nhưng đây ắt hẳn là mục đích cuối cùng của Tùy Quang Nam. Sau khi suy nghĩ cẩn thận điều này, Viên Mục Dã nhìn về phía một nam một nữ trong bồn: “Bọn họ cố gắng bắt chước con người như vậy rốt cuộc là muốn làm gì chứ?”

A Triết hừ lạnh đáp: “Chờ sau khi bọn họ tỉnh lại, chúng ta tra hỏi là sẽ biết.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Ai ngờ Thạch Lỗi lại lắc đầu: “Không thể tra hỏi ở đây, nếu mỗi ngày bọn họ đều lặp lại cùng một chuyện, ngộ nhỡ đồng loại của họ phát hiện hai tên này không xuất hiện rồi tìm tới thì sao?”

Lúc này Viên Mục Dã nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vậy anh tính tra hỏi ở chỗ nào? Mang về khách sạn ư? Hình như chỗ đó cũng không an toàn cho lắm?!”

Thạch Lỗi nghĩ ngợi rồi nói với A Triết: “Lái xe tới đây, đưa hai thứ này lên xe trước rồi hẵng nói!”

Tưởng tượng đến việc một nam một nữ này chỉ cần ra khỏi nước sẽ mọc vảy xanh cả người, Viên Mục Dã không muốn đụng chạm vào bọn họ cho lắm. May làm sao, đám Thạch Lỗi cũng nghĩ như vậy. Sau khi A Triết lái xe đến cửa, gã lấy từ cốp xe ra hai cái túi đựng xác hoàn toàn mới…

Viên Mục Dã giật mình hỏi Thạch Lỗi: “Anh ra ngoài mà còn mang thứ này à?”

Thạch Lỗi cười u ám: “Tiện vứt xác chứ sao? Nếu không lỡ đâu đụng phải kẻ nào chảy máu nhiều, về còn phải rửa xe nữa.”

Nghe xong, Viên Mục Dã cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành tự ám thị bản thân rằng hai người bọn họ vẫn luôn là người xấu, có thể làm ra chuyện trái tính người như vậy là điều hết sức bình thường, hòng giữ sự bình tĩnh…

Trong cả quá trình vớt hai người kia ra khỏi bồn nước và bỏ vào túi đựng xác, từ đầu tới cuối họ đều không tỉnh, giống như hai con cá chết mặc người ta xếp đặt. May là Thạch Lỗi và A Triết cũng không cần Viên Mục Dã giúp đỡ gì, nhiều nhất là giúp bọn họ mở cốp xe ra gì gì đó thôi.

Sau khi đưa hai kẻ không ra người cũng chẳng ra cá kia lên xe, Viên Mục Dã hỏi Thạch Lỗi: “Kế tiếp làm sao đây, chúng ta đi đâu?”

“Ra vùng ngoại ô… Cố gắng xa khu dân cư hết mức.” Thạch Lỗi đáp không thèm nghĩ ngợi.

A Triết chẳng nói chẳng rằng, gã giẫm lún chân ga, chẳng mấy chốc đã tới một khu rừng rậm ở vùng ngoại ô.

Đậu xe xong xuôi, A Triết quay đầu nói với hai người bọn họ: “Được rồi chứ? Ở đây cách thị trấn hơn hai mươi cây số, những tên tôm tít thành tinh khác sẽ không đuổi được đến đây…”

Thạch Lỗi đẩy cửa bước xuống xe, cùng A Triết chia nhau trói hai kẻ đã sắp hiện ra “hình dáng thật” lên hai thân cây gần đấy.

Viên Mục Dã liếc nhìn hai người vẫn không nhúc nhích, cậu nói: “Xem ra cần phải chờ đến khi trời sáng bọn họ mới có thể tỉnh lại. Giờ còn một lúc nữa trời mới sáng, chúng ta vẫn nên lên xe nghỉ ngơi trong chốc lát trước đã!”

A Triết lập tức nói với cậu và Thạch Lỗi: “Hai người đi ngủ trước một lát đi, một mình tôi trông là được, dù gì cũng khó mà nói được hai người kia là thứ gì, ngộ nhỡ lát nữa bọn họ biến thành tôm tít chạy mất thì làm sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom