Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 510 - Chương 510
Chương 510
BỊ NHỐT TRONG NHÀ MÁY NƯỚC
Không bao lâu sau, một con quái vật dài hơn hai mét thình lình xuất hiện trước mắt hai người...
Người nó được bao phủ bởi một lớp vảy màu xanh, bề ngoài khá giống bọ cạp, nhưng không có hai cái càng phía trước, thân thể cũng chỉ có khoảng tám đôi chân, phía trên lưng từ sau đầu mọc đầy gai đến tận đuôi... Kinh dị nhất là phần cuối cái đuôi kia, bên trên đó có rất nhiều xúc tu, chúng duỗi ra trên mặt nước rồi lại co về cơ thể.
Đến cả Thạch Lỗi đã từng trải qua nhiều chuyện cũng phải mở to mắt mà nhìn, không thể tưởng tượng nổi mà nói với Viên Mục Dã: “Đây là bọ cạp thành tinh à?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Quê anh đuôi bọ cạp có xúc tu à?”
Nghe cậu nói vậy Thạch Lỗi mới hoàn hồn lại: “Đây chẳng phải là những xúc tu đã chui vào mồm đám ong thợ sao?”
Viên Mục Dã đi dạo một vòng quanh ao, sau đó gật đầu nói với Thạch Lỗi: “Đúng, chính là thứ đó... Con quái vật này giao tiếp với ong thợ chắc chắn không dùng đến ngôn ngữ của con người, có lẽ nó dùng đám xúc tu dài ngắn này để giao tiếp.”
Đang nói dở thì ngày càng nhiều xúc tu từ trong người con quái vật kia chui ra ngoài, sau đó không ngừng bay múa trong không khí, giống như đang thăm dò vì sao mực nước lại hạ xuống.
Trong lúc Viên Mục Dã đang suy nghĩ xem làm thế nào để giết chết thứ này thì Thạch Lỗi đã rút súng ngắn trên người ra, chĩa thằng vào đầu con quái bắn “pằng pằng pằng” liên tục mấy phát, khiến con quái vật bị thương lập tức phát ra tiếng kêu rên ở tần số cao, chấn động màng nhĩ làm Viên Mục Dã phải bịt tai lại.
Nhưng Thạch Lỗi lại như không nghe thấy gì, bắn đến khi băng đạn hết sạch mới dừng tay, mà lúc này Viên Mục Dã cũng đã khó chịu đến mức không đứng thẳng lên được...
Con quái vật trong ao tròn đang hấp hối giãy giụa không ngừng, Viên Mục Dã nghe hiểu trong tiếng kêu của nó có sự không cam tâm, rõ ràng sắp thành công nhưng lại bị ba kẻ bất ngờ xuất hiện phá hủy hết.
Cho dù Viên Mục Dã bịt tai chặt thế nào thì cảm xúc phẫn nộ đó vẫn không ngừng luẩn quẩn trong đầu cậu, giống như chỉ một giây sau là đầu cậu sẽ nổ tung vậy.
Thạch Lỗi phát hiện ra Viên Mục Dã bất thường, vội vàng đến xem xét: “Cậu sao thế? Không thoải mái ở đâu à?”
Tiếc là Viên Mục Dã không thể trả lời gã được, chỉ liên tục ôm đầu, đau khổ ngồi xổm xuống, đến tận khi âm thanh kia ngừng lại cậu mới hết sức mà quỵ xuống đất, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh...
“Chuyện gì thế? Cậu làm sao vậy?” Thạch Lỗi lo lắng hỏi.
Viên Mục Dã yếu ớt nói: “Nhanh... mau đi xem xem nó đã chết chưa?”
Thạch Lỗi nhanh chóng chạy đến bờ ao, phát hiện con quái vật kia đã nằm yên không nhúc nhích trong nước, xúc tu trên người cũng không còn sức lập lờ trôi dạt trên mặt nước, gã quay lại nói với Viên Mục Dã: “Yên tâm, chết hẳn rồi!”
Viên Mục Dã thở phào: “Nhanh, gọi A Triết, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây!”
Không ngờ cậu vừa dứt lời, đã thấy A Triết toàn thân đầy máu chạy đến, trong tay còn cầm một cái đầu người: “Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy? Ông già này như nổi điên đột nhiên lao vào bên trong, cản thế nào cũng không được, không còn cách nào khác tôi đành phải giết ông ta!”
Viên Mục Dã nhìn cái đầu người trong tay A Triết mà thấy cạn lời, thầm nghĩ giết thì giết thôi, sao còn phải mang theo đầu người về khoe chứ?
Thạch Lỗi tỏ vẻ chán ghét: “Cậu xách cái đầu về đây làm gì? Quái dị, buồn nôn...” Nguồn : Vietwriter.vn
A Triết bày ra vẻ mặt vô tội: “Là vì tôi muốn cho mọi người xem bên trong này trống không!”
Viên Mục Dã và Thạch Lỗi cố nhịn cơn buồn nôn mà nhìn kỹ cái đầu người trong tay A Triết, phát hiện đúng là như vậy... Nhưng lúc này bọn họ không có thời gian nghiên cứu loại côn trùng này làm thế nào để điều khiển con người, bởi vì bọn họ đã nghe thấy tiếng ồn ào ngày càng gần.
Viên Mục Dã biến sắc: “Đi nhanh lên! Những ong thợ kia cũng biết rồi!”
A Triết giật mình: “Bọn chúng làm sao biết được?”
Viên Mục Dã cũng không còn thời gian giải thích cho bọn họ rằng việc đó liên quan đến tiếng kêu trước khi chết của con quái vật, bởi vì nhìn phản ứng của hai người họ thì có lẽ bọn họ không nghe thấy!
Nghe âm thanh bên ngoài, cửa chính nhà máy nước không thể đi được nữa, Viên Mục Dã chỉ có thể gọi hai người kia đi về phía cửa sau nhà máy nước, kết quả khi bọn họ đến tường bao phía sau thì cũng nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài, không biết có bao nhiêu người vây quanh...
Cho dù A Triết luôn tự nhận dũng mãnh thế nào cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài, gã trèo lên tường nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó nhảy xuống và nói bằng giọng nghiêm trọng: “Lần này xong đời rồi, bên ngoài đen kịt một mảng!”
Viên Mục Dã nghe xong thì bất đắc dĩ nhìn về phía Thạch Lỗi: “Trước khi anh nổ súng không thể nói với tôi à? Toàn bộ thị trấn Hải Lâm đều là sào huyệt của con quái vật kia, anh giết nó ở chỗ này, lại không có kế hoạch rút lui an toàn, bây giờ chỉ có thể bị vây ở đây thôi!”
Thạch Lỗi rụt cổ lại: “Không phải cậu đã nói nếu ong chúa chết thì những con ong thợ khác sẽ tự diệt sao?”
“Tự diệt cũng phải có thời gian chứ, anh cho rằng anh vừa giết ong chúa thì những con ong thợ khác sẽ nổ tung tại chỗ à? Bây giờ thì hay rồi, đám ong thợ bên ngoài nhất định sẽ giết chúng ta trước khi chúng tự diệt!” Viên Mục Dã tức giận gắt.
Bây giờ có nói gì cũng vô ích, chỉ có thể tranh thủ thời gian nghĩ cách trốn thoát mới được, ong thợ bên ngoài không lập tức lao vào là vì chúng đang như rắn mất đầu, không biết nên hành động thế nào, nếu không những người này mà cùng đồng loạt lao vào thì... chỉ cần lao lên thôi cũng đủ giẫm chết bọn họ rồi.
Không ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã đột nhiên cảm giác có người đang giật giật ống tay áo bên trái của mình. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Thạch Lỗi và A Triết đều ở phía bên phải, cậu nhận ra ngay là Lệ Thần kéo mình.
Đối phương thấy Viên Mục Dã không có phản ứng gì thì lại kéo thêm lần nữa, Viên Mục Dã quay đầu thì thầm với Thạch Lỗi và A Triết: “Đừng lên tiếng, đi theo tôi...”
Mặc dù Thạch Lỗi không biết Viên Mục Dã muốn làm cái gì, nhưng tình huống trước mắt cũng chỉ có thể dò dẫm dọc theo tường nhà máy nước đi về phía trước... Thật ra, trong lòng Viên Mục Dã cũng không biết chắc Lệ Thần muốn đưa ba người bọn họ đến nơi nào, nhưng đi một lúc thì họ phát hiện họ đang dần đi xa khỏi tiếng ồn ào.
Đến tận khi tay áo mình không còn lực kéo, Viên Mục Dã mới biết hẳn đây là vị trí an toàn để rời đi, nên cậu bảo A Triết trèo lên tường xem thử...
BỊ NHỐT TRONG NHÀ MÁY NƯỚC
Không bao lâu sau, một con quái vật dài hơn hai mét thình lình xuất hiện trước mắt hai người...
Người nó được bao phủ bởi một lớp vảy màu xanh, bề ngoài khá giống bọ cạp, nhưng không có hai cái càng phía trước, thân thể cũng chỉ có khoảng tám đôi chân, phía trên lưng từ sau đầu mọc đầy gai đến tận đuôi... Kinh dị nhất là phần cuối cái đuôi kia, bên trên đó có rất nhiều xúc tu, chúng duỗi ra trên mặt nước rồi lại co về cơ thể.
Đến cả Thạch Lỗi đã từng trải qua nhiều chuyện cũng phải mở to mắt mà nhìn, không thể tưởng tượng nổi mà nói với Viên Mục Dã: “Đây là bọ cạp thành tinh à?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Quê anh đuôi bọ cạp có xúc tu à?”
Nghe cậu nói vậy Thạch Lỗi mới hoàn hồn lại: “Đây chẳng phải là những xúc tu đã chui vào mồm đám ong thợ sao?”
Viên Mục Dã đi dạo một vòng quanh ao, sau đó gật đầu nói với Thạch Lỗi: “Đúng, chính là thứ đó... Con quái vật này giao tiếp với ong thợ chắc chắn không dùng đến ngôn ngữ của con người, có lẽ nó dùng đám xúc tu dài ngắn này để giao tiếp.”
Đang nói dở thì ngày càng nhiều xúc tu từ trong người con quái vật kia chui ra ngoài, sau đó không ngừng bay múa trong không khí, giống như đang thăm dò vì sao mực nước lại hạ xuống.
Trong lúc Viên Mục Dã đang suy nghĩ xem làm thế nào để giết chết thứ này thì Thạch Lỗi đã rút súng ngắn trên người ra, chĩa thằng vào đầu con quái bắn “pằng pằng pằng” liên tục mấy phát, khiến con quái vật bị thương lập tức phát ra tiếng kêu rên ở tần số cao, chấn động màng nhĩ làm Viên Mục Dã phải bịt tai lại.
Nhưng Thạch Lỗi lại như không nghe thấy gì, bắn đến khi băng đạn hết sạch mới dừng tay, mà lúc này Viên Mục Dã cũng đã khó chịu đến mức không đứng thẳng lên được...
Con quái vật trong ao tròn đang hấp hối giãy giụa không ngừng, Viên Mục Dã nghe hiểu trong tiếng kêu của nó có sự không cam tâm, rõ ràng sắp thành công nhưng lại bị ba kẻ bất ngờ xuất hiện phá hủy hết.
Cho dù Viên Mục Dã bịt tai chặt thế nào thì cảm xúc phẫn nộ đó vẫn không ngừng luẩn quẩn trong đầu cậu, giống như chỉ một giây sau là đầu cậu sẽ nổ tung vậy.
Thạch Lỗi phát hiện ra Viên Mục Dã bất thường, vội vàng đến xem xét: “Cậu sao thế? Không thoải mái ở đâu à?”
Tiếc là Viên Mục Dã không thể trả lời gã được, chỉ liên tục ôm đầu, đau khổ ngồi xổm xuống, đến tận khi âm thanh kia ngừng lại cậu mới hết sức mà quỵ xuống đất, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh...
“Chuyện gì thế? Cậu làm sao vậy?” Thạch Lỗi lo lắng hỏi.
Viên Mục Dã yếu ớt nói: “Nhanh... mau đi xem xem nó đã chết chưa?”
Thạch Lỗi nhanh chóng chạy đến bờ ao, phát hiện con quái vật kia đã nằm yên không nhúc nhích trong nước, xúc tu trên người cũng không còn sức lập lờ trôi dạt trên mặt nước, gã quay lại nói với Viên Mục Dã: “Yên tâm, chết hẳn rồi!”
Viên Mục Dã thở phào: “Nhanh, gọi A Triết, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây!”
Không ngờ cậu vừa dứt lời, đã thấy A Triết toàn thân đầy máu chạy đến, trong tay còn cầm một cái đầu người: “Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy? Ông già này như nổi điên đột nhiên lao vào bên trong, cản thế nào cũng không được, không còn cách nào khác tôi đành phải giết ông ta!”
Viên Mục Dã nhìn cái đầu người trong tay A Triết mà thấy cạn lời, thầm nghĩ giết thì giết thôi, sao còn phải mang theo đầu người về khoe chứ?
Thạch Lỗi tỏ vẻ chán ghét: “Cậu xách cái đầu về đây làm gì? Quái dị, buồn nôn...” Nguồn : Vietwriter.vn
A Triết bày ra vẻ mặt vô tội: “Là vì tôi muốn cho mọi người xem bên trong này trống không!”
Viên Mục Dã và Thạch Lỗi cố nhịn cơn buồn nôn mà nhìn kỹ cái đầu người trong tay A Triết, phát hiện đúng là như vậy... Nhưng lúc này bọn họ không có thời gian nghiên cứu loại côn trùng này làm thế nào để điều khiển con người, bởi vì bọn họ đã nghe thấy tiếng ồn ào ngày càng gần.
Viên Mục Dã biến sắc: “Đi nhanh lên! Những ong thợ kia cũng biết rồi!”
A Triết giật mình: “Bọn chúng làm sao biết được?”
Viên Mục Dã cũng không còn thời gian giải thích cho bọn họ rằng việc đó liên quan đến tiếng kêu trước khi chết của con quái vật, bởi vì nhìn phản ứng của hai người họ thì có lẽ bọn họ không nghe thấy!
Nghe âm thanh bên ngoài, cửa chính nhà máy nước không thể đi được nữa, Viên Mục Dã chỉ có thể gọi hai người kia đi về phía cửa sau nhà máy nước, kết quả khi bọn họ đến tường bao phía sau thì cũng nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài, không biết có bao nhiêu người vây quanh...
Cho dù A Triết luôn tự nhận dũng mãnh thế nào cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài, gã trèo lên tường nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó nhảy xuống và nói bằng giọng nghiêm trọng: “Lần này xong đời rồi, bên ngoài đen kịt một mảng!”
Viên Mục Dã nghe xong thì bất đắc dĩ nhìn về phía Thạch Lỗi: “Trước khi anh nổ súng không thể nói với tôi à? Toàn bộ thị trấn Hải Lâm đều là sào huyệt của con quái vật kia, anh giết nó ở chỗ này, lại không có kế hoạch rút lui an toàn, bây giờ chỉ có thể bị vây ở đây thôi!”
Thạch Lỗi rụt cổ lại: “Không phải cậu đã nói nếu ong chúa chết thì những con ong thợ khác sẽ tự diệt sao?”
“Tự diệt cũng phải có thời gian chứ, anh cho rằng anh vừa giết ong chúa thì những con ong thợ khác sẽ nổ tung tại chỗ à? Bây giờ thì hay rồi, đám ong thợ bên ngoài nhất định sẽ giết chúng ta trước khi chúng tự diệt!” Viên Mục Dã tức giận gắt.
Bây giờ có nói gì cũng vô ích, chỉ có thể tranh thủ thời gian nghĩ cách trốn thoát mới được, ong thợ bên ngoài không lập tức lao vào là vì chúng đang như rắn mất đầu, không biết nên hành động thế nào, nếu không những người này mà cùng đồng loạt lao vào thì... chỉ cần lao lên thôi cũng đủ giẫm chết bọn họ rồi.
Không ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã đột nhiên cảm giác có người đang giật giật ống tay áo bên trái của mình. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Thạch Lỗi và A Triết đều ở phía bên phải, cậu nhận ra ngay là Lệ Thần kéo mình.
Đối phương thấy Viên Mục Dã không có phản ứng gì thì lại kéo thêm lần nữa, Viên Mục Dã quay đầu thì thầm với Thạch Lỗi và A Triết: “Đừng lên tiếng, đi theo tôi...”
Mặc dù Thạch Lỗi không biết Viên Mục Dã muốn làm cái gì, nhưng tình huống trước mắt cũng chỉ có thể dò dẫm dọc theo tường nhà máy nước đi về phía trước... Thật ra, trong lòng Viên Mục Dã cũng không biết chắc Lệ Thần muốn đưa ba người bọn họ đến nơi nào, nhưng đi một lúc thì họ phát hiện họ đang dần đi xa khỏi tiếng ồn ào.
Đến tận khi tay áo mình không còn lực kéo, Viên Mục Dã mới biết hẳn đây là vị trí an toàn để rời đi, nên cậu bảo A Triết trèo lên tường xem thử...
Bình luận facebook