• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (2 Viewers)

  • Chương 508 - Chương 508

Chương 508

CAO CHẠY XA BAY

Nhưng hai mẹ con Tùy Quang Nam lại là ngoại lệ, hai người lúc đầu cũng nghe theo từng mệnh lệnh của ong chúa và làm tốt nhiệm vụ của mình.

Không ngờ có một ngày, bà chủ quán lại phát hiện Tùy Quang Nam gửi riêng cho mình một bức thư, trong bức thư đó hắn đã biểu đạt một chút cảm xúc của con người, đồng thời cũng nói một số chuyện thú vị của thế giới bên ngoài, còn bà chủ quán lúc truyền tin cho ong chúa cũng cố tình giấu đi bức thư này.

Lúc ban đầu bà chủ quán còn gửi thư lại khuyên Tùy Quang Nam không nên suy nghĩ lung tung, đồng thời nghiêm khắc cảnh cáo ý nghĩ đó của hắn rất nguy hiểm, điều đó có thể khiến cả hai người rơi vào cảnh không thể quay đầu…

Nhưng một thời gian sau, bà chủ quán dần dần chờ mong có thể biết càng nhiều chuyện bên ngoài, trước đó bà ta không hề cảm thấy cuộc sống của mình có vấn đề gì, nhưng khi nhận được càng nhiều “Tin” mà Tùy Quang Nam gửi về, bà chủ quán cũng càng ngày càng chờ mong một ngày nào đó mình cũng có thể được nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Nhưng hiện thực rất tàn khốc, bởi vì những “Ong thợ” như bà chủ quán mãi mãi sẽ không được phép rời khỏi tổ ong, trừ khi có một ngày tổ ong này bị vứt bỏ, nhưng lúc đó cũng chính là ngày chết của những ong thợ như bọn họ.

Bởi vì trong tổ ong mới sẽ có số lượng lớn ong thợ mới xuất hiện, đến cả tính mạng của ong chúa cũng sẽ chấm dứt khi tổ cũ bị vứt bỏ… Đây là chức trách vĩnh viễn không thể thay đổi của bọn họ.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, bà chủ quán tự nhiên nhận thấy mình không muốn chết đi như vậy, bà ta càng lúc càng khao khát cuộc sống bên ngoài, bà ta muốn đi xem thế giới được miêu tả qua ngòi bút của Tùy Quang Nam tươi đẹp đến mức nào…

Nhưng ngoài những người mang sứ mệnh ra, những người khác không thể rời khỏi tổ ong, nguyên nhân quan trọng nhất là cơ thể của những ong thợ này có thiếu hụt. Mặc dù bọn họ có thể khống chế cơ thể ăn cơm, đi ngủ, làm việc, tất cả đều cố gắng giống như người sống, nhưng khi bọn họ tiếp xúc với thiết bị phát ra sóng điện từ, trên cơ thể họ sẽ xuất hiện vảy xanh trông cực kỳ đáng sợ.

Không ngờ vào thời gian trước, Tùy Quang Nam đột nhiên viết thư cho bà chủ quán và nói hắn có thể giải quyết vấn đề này, đến lúc đó hắn sẽ kiếm một khoản tiền rồi rời đi cùng với bà ta… Nếu bà chủ quán vẫn tiếp tục chờ đợi ở chỗ này, vậy bà ta chỉ có con đường chết.

Viên Mục Dã nghe đến đây thì hiểu ngay biện pháp mà Tùy Quang Nam nghĩ đến là gì, thật ra từ đầu đến cuối hắn không hề muốn hoàn thành giao dịch với mấy người Thạch Lỗi, Tùy Quang Nam chỉ muốn cầm số tiền lừa được từ chỗ Thạch Lỗi và lấy trang bị tàng hình trong sở nghiên cứu rồi quay lại thị trấn Hải Lâm, sau đó chuồn mất hút cùng với bà chủ quán…

Tiếc là Tùy Quang Nam chẳng những đánh giá thấp Thạch Lỗi, lại càng đánh giá thấp Lệ Thần, kết quả cuối cùng hắn chẳng những không lấy được trang bị tàng hình, mà còn mất mạng trong tay Lệ Thần. Nhưng cũng may mà có sự “phản bội” của Tùy Quang Nam và bà chủ quán, nếu không thế giới này sẽ không tránh khỏi một tràng tai nạn.

Thạch Lỗi nghe đến đây sắc mặt đã trở nên rất khó coi, hóa ra bọn họ vất vả một thời gian chỉ để giúp người khác được hưởng lợi, chắc từ trước đến giờ bọn họ chưa từng bị thiệt thòi như vậy, nếu không phải Tùy Quang Nam đã chết từ trước, thì chắc Thạch Lỗi đã nghiền xương hắn thành tro rồi…

Viên Mục Dã sợ mấy người Thạch Lỗi sẽ giận chó đánh mèo sang bà chủ quán, bèn nói nhỏ với hắn: “Yên tâm, tiền không thể nào vô duyên vô cớ biến mất, nếu trước đó Tùy Quang Nam đã lên kế hoạch lấy tiền rồi chuồn, vậy số tiền này chắc chắn vẫn còn đặt ở một chỗ mà hắn nghĩ là an toàn… Sau khi giải quyết nguy cơ trước mắt, tôi chắc chắn sẽ tìm số tiền này về giúp anh.”

Thạch Lỗi nghe xong lạnh lùng hừ một tiếng: “Tìm tiền về thì dễ thôi, nhưng không thể chịu thiệt đơn giản như vậy được.”

Viên Mục Dã suy nghĩ rồi nói: “Đơn giản thôi, anh diệt hết toàn tộc chúng nó là được mà!”

Thạch Lỗi nhìn Viên Mục Dã, nói: “Cậu bớt tính kế tôi một lần được không?” Vietwriter.vn

Viên Mục Dã cười: “Cái này đâu thể gọi là tính kế anh được? Đây là cách trả thù tốt nhất, anh thử nghĩ xem, làm như vậy vừa khiến anh được trút giận, đồng thời cũng trở thành anh hùng bảo vệ thế giới… Tại sao lại không làm chứ?”

Thạch Lỗi cầm một xấp thư đập vào người Viên Mục Dã: “Cái vụ anh hùng này cứ để cậu làm đi! Tôi vẫn thích làm người xấu hơn…”

Viên Mục Dã cầm mấy bức thư đó lên, rồi vừa cười vừa nói: “Thỉnh thoảng nói đùa một chút cho vui ấy mà.”

Sau đó Viên Mục Dã cẩn thận hỏi bà chủ quán những “Hy vọng” đó trở về thì sẽ xảy ra chuyện gì? Bà chủ quán nghe vậy thì trả lời: “Bọn họ sẽ cầm trứng bọ đã hoàn toàn tiến hóa đi, quay về thành phố của mình rồi dùng cách ô nhiễm nguồn nước để tạo thành tổ ong mới.”

Viên Mục Dã không hiểu lắm: “Phải giải quyết vấn đề cứ gặp sóng điện từ là biến hình như thế nào?”

Bà chủ quán cười nhăn nhó: “Loại tình huống này chỉ xuất hiện ở đời ong thợ thứ nhất, trứng bọ mới sẽ được di truyền gen của những ‘Hy vọng’, còn ‘Hy vọng’ sẽ trở thành ong chúa đời tiếp theo của những tổ ong mới…”

A Triết ở bên cạnh nghe xong giật mình hỏi: “Tất cả những ‘Hy vọng’ đó đều là giống cái à?”

Viên Mục Dã bị gã đột ngột cắt ngang, cậu quay đầu trừng mắt một cái, sau đó hiền hòa nói với bà chủ quán: “Ý của chị là, ong thợ trong những tổ ong mới này sẽ tiến hóa càng hoàn mỹ?”

Bà chủ quán gật đầu: “Bọn họ được kế thừa đặc tính gen của nhóm ‘Hy vọng’, nhìn từ bề ngoài lại càng giống con người hơn.”

Viên Mục Dã hỏi tiếp: “Tất cả những ‘Hy vọng’ đã gửi ra ngoài đều có thể trở về sao?”

Bà chủ quán lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải, một khi ‘Hy vọng’ được đưa ra ngoài, bọn họ chỉ có thể sống sót bằng bản lĩnh của mình. Tuy bọn họ không đau ốm giống như những đứa trẻ loài người, nhưng cũng có rất nhiều người chết vì ngoài ý muốn… Nhưng điều này cũng không cần vội, bởi vì một khi tổ ong mới xây xong, sẽ lại có càng nhiều ‘Hy vọng’ được gửi đi, đến lúc đó sẽ có càng nhiều thành phố của con người bị chiếm đóng, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng có một ngày thế giới này sẽ thuộc về chúng tôi…”

Viên Mục Dã nghe vậy mà cảm thấy hoảng sợ, cũng may bọn chúng phải mất hai mươi năm mới hoàn thành bước đầu tiên để xâm lược Trái đất… Đương nhiên, đây cũng là bước quan trọng nhất, một khi bước này thành công, những ‘Hy vọng’ đó sẽ mang theo trứng bọ đã hoàn toàn tiến hóa về thành phố của mình, tới lúc ấy mới chính thức đến tình trạng không thể khống chế!

Lúc này đến cả Thạch Lỗi luôn không muốn xen vào cũng đi đến hỏi: “Bao giờ những ‘Hy vọng’ đó sẽ về?”

“Ba ngày nữa…” Giọng bà chủ quán trầm xuống.

Ba người nghe xong mà sắc mặt đều trở nên nghiêm trọng, xem ra thời gian của bọn họ không còn nhiều, nếu như không nhanh chóng nghĩ cách để ngăn cản chuyện này tiếp tục phát triển, vậy hậu quả của nó không phải bọn họ có thể chịu đựng nổi.

Bây giờ bọn họ đã biết bí mật của bà chủ quán, theo lý thuyết tất cả là một tập thể tạm thời có chung lợi ích, nhưng đối phương dù sao cũng không phải con người, phương thức tư duy cũng không giống con người, ai mà biết được bà ta có lâm trận phản chiến hay không? Cho nên trước khi giải quyết triệt để chuyện này, đám người Viên Mục Dã vẫn quyết định tiếp tục nhốt bà chủ quán trong phòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom