Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 513 - Chương 513
Chương 513
MỘT NAM MỘT NỮ
Cùng lúc đó, Viên Mục Dã còn đang suy nghĩ đến một vấn đề khác, đó chính là ai đã cứu bà chủ quán? Nếu như không hiểu rõ được vấn đề này... nó sẽ là một tai họa ngầm đối với họ.
Đương nhiên, không phải trong lòng Viên Mục Dã không có đối tượng tình nghi, người này đương nhiên không phải ai khác, chính là kẻ xuất quỷ nhập thần Lệ Thần! Nhưng vì sao cậu ta lại giải thoát cho bà chủ quán? Không có chuyện gì là vô duyên vô cớ cả, Viên Mục Dã không tin Lệ Thần làm thế là bởi vì giữa đường bất bình ra tay tương trợ.
Khó xử nhất là ba người bọn họ bị vây ở đây không ăn cũng không uống, bữa cơm duy nhất của bọn họ là từ sáng sớm hôm qua! Viên Mục Dã và Thạch Lỗi còn đỡ, nhưng A Triết có vẻ như không chịu được, gào thét muốn đi tìm đồ ăn.
Viên Mục Dã thật lòng khuyên gã rằng nơi này nhất định không có đồ ăn, cho dù có cũng đã rất lâu rồi không đảm bảo chất lượng nữa. Nhưng A Triết không đi tìm thì không tin, kết quả gã đi ra ngoài không lâu sau thì mang về được mấy thùng mì tôm.
Gã cầm mì tôm, mặt hếch lên nói với Viên Mục Dã: “Thế nào, không phải tôi tìm được rồi à?”
Viên Mục Dã cười không nói gì, Thạch Lỗi cầm một gói lên xem, sau đó lắc đầu: “Đã quá hạn hai mươi năm rồi!”
A Triết tỏ vẻ không quan tâm: “Vậy thì sao? Anh đừng coi thường bốn phát minh lớn của nhân loại nhé!”
Viên Mục Dã ngạc nhiên: “Từ khi nào mì tôm trở thành một trong bốn phát minh lớn của nhân loại vậy!”
A Triết vừa xé túi bóng bọc mì tôm, vừa nói với Viên Mục Dã: “Ai nói mì tôm, tôi đang nói đến chất bảo quản! Trước đây tôi có xem một tin tức, nói rằng có người đã làm thí nghiệm, kết quả rất nhiều thứ có chất bảo quản vẫn có hiệu quả đến mấy chục năm sau...”
Viên Mục Dã cạn lời: “Chất bảo quản từ khi nào thành bốn phát minh lớn của nhân loại thế?”
A Triết nhìn về phía Thạch Lỗi: “Chất bảo quản không phải bốn phát minh lớn của nhân loại à?”
Thạch Lỗi ngượng ngùng nói với Viên Mục Dã: “Thằng bé này khi còn nhỏ nhà nghèo không được đi học, cậu thông cảm cho nó đi...”
Lúc này A Triết cầm gói mì ngửi thử: “Không sao, vẫn có thể ăn được!”
Cuối cùng Thạch Lỗi cũng không chịu được sự dụ dỗ của A Triết, cũng ăn một gói mì tôm quá hạn, có điều chủ yếu vẫn là do A Triết nói đúng, chất bảo quản bên trong thực sự lợi hại.
Nhưng Viên Mục Dã không ăn nổi những thứ này, cậu chán nản dựa vào ghế sofa, nhắm mắt suy nghĩ xem tiếp theo họ nên làm gì... Thạch Lỗi thấy sắc mặt Viên Mục Dã khó coi thì liếc mắt ra hiệu đúng lúc A Triết nhìn sang, gã lập tức hiểu ý đi ra ngoài.
Viên Mục Dã ngồi trên ghế sofa mải xâu chuỗi lại các sự kiện cậu gặp phải sau khi đến nước M, muốn từ đó tìm ra đầu mối... nhưng càng nghĩ càng không ra, mơ mơ màng màng đã ngủ thiếp đi.
Đến tận khi cậu bị mùi hương quen thuộc làm cho bừng tỉnh, cậu thấy Thạch Lỗi đang cầm một chén chất lỏng màu đỏ sậm lắc lư trước mặt cậu, mùi máu tươi không ngừng tản ra từ trong cái chén kia.
“Tôi vừa bảo A Triết đi lấy về, tuyệt đối tươi mới, còn nóng hổi đấy... Tôi cũng mới nhớ ra, chỗ nào ở đây cũng có thể làm đồ uống cho cậu!” Thạch Lỗi nói với giọng gian tà.
Viên Mục Dã đẩy thứ trước mắt ra: “Cầm xa ra, tôi không uống thứ này.”
Thạch Lỗi cười khẽ: “Đến lúc này rồi mà cậu còn kén ăn à? Tôi và A Triết đến mì tôm hết hạn cũng ăn rồi, cậu còn đòi phải uống máu sạch nữa cơ?”
Viên Mục Dã khó chịu nói: “Đừng chọc tôi, không tôi uống luôn máu của anh đấy...”
Thạch Lỗi cười, sau đó đặt cái chén trên bàn và nói: “Yên tâm đi, trong cơ thể đám ong thợ này không có trứng ấu trùng đâu.”
Viên Mục Dã đương nhiên hiểu rõ điều đó, nhưng cậu không muốn uống thứ này nên đứng dậy ra khỏi phòng, định đi xung quanh nhà nghỉ một chút để vứt bỏ tạp niệm vừa bị mùi máu tươi dấy lên... Vietwriter.vn
Kết quả Viên Mục Dã đi tới đi lui lại nhất thời đi đến trước cửa phòng con trai bà chủ, trong lúc cậu đang do dự không biết có nên đi vào xem xét hay không, thì đột nhiên nghe thấy tiếng “lạch cạch” vang lên!
Viên Mục Dã giật mình, phản ứng đầu tiên của cậu là cho rằng đám ong thợ chui từ cửa sổ vào. Nhưng cậu lập tức phủ định suy nghĩ đó, bởi vì cậu nhớ rõ cửa sổ phòng này được khóa chặt từ bên trong, sao có thể mở được từ bên ngoài?
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã nghiêng người đứng cạnh cửa, nghiêm túc lắng nghe động tĩnh bên trong, bởi vì cậu nghi ngờ bà chủ quán vốn không hề trốn đi xa mà vẫn luôn trốn trong căn nhà này...
Hơn nữa, Viên Mục Dã tự thấy bước chân của mình khi nãy vô cùng nhẹ, hẳn sẽ không bị người bên trong phát hiện ra, cho nên chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, người bên trong nhất định sẽ còn gây ra tiếng động.
Quả nhiên không bao lâu sau trong phòng tiếp tục có tiếng động, Viên Mục Dã cẩn thận lắng nghe, lại nghe thấy tiếng một nam một nữ nói chuyện bên trong... Nhưng bởi vì hai người đó nói chuyện quá nhỏ, nên Viên Mục Dã không nghe rõ bọn họ nói gì.
Viên Mục Dã nhất thời ngẩn người, người nữ chắc hẳn là bà chủ quán, nhưng người nam là ai? Chẳng lẽ thực sự là Lệ Thần sao? Đoán vậy nên cậu cũng hơi do dự không biết có nên nói chuyện này với bọn Thạch Lỗi hay không...
Bởi vì từ đầu đến cuối Thạch Lỗi và A Triết không hề biết rằng Lệ Thần vẫn luôn đi theo bọn họ, nếu lúc này tự dưng nói cho bọn họ biết vị trí của bà chủ quán thì có khả năng sẽ làm bại lộ sự tồn tại của Lệ Thần.
Viên Mục Dã nhẹ nhàng gõ cửa và nói: “Bà chủ? Là chị sao?”
Cậu vừa dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh, người bên trong dường như ngừng cả thở... Sau một hồi im lặng, Viên Mục Dã lại nói tiếp: “Mở cửa đi, tôi biết chị ở trong đó, chị có chuyện gì khó xử chúng ta có thể thương lượng, tôi cũng có thể tạm thời không nói cho họ biết chuyện hai người ở trong phòng này.”
Kết quả Viên Mục Dã nói một tràng người bên trong vẫn không có tí phản ứng nào, trong lúc cậu nghi ngờ mình đã phán đoán sai, người bên trong đến tám chín phần không phải bà chủ quán và Lệ Thần, thì cửa phòng đột nhiên không tiếng động mở ra...
Nhất thời tim Viên Mục Dã vọt lên đến cổ, tay theo bản năng sờ về phía dao quân dụng bên hông. Nhưng sau khi cửa phòng mở ra hoàn toàn thì Viên Mục Dã lại không nhìn thấy người mở cửa!
Cậu thận trọng đi vào, phát hiện trong phòng trống không! Nhưng rõ ràng vừa rồi cậu nghe thấy tiếng một nam một nữ nói chuyện với nhau mà, sao đi vào lại không thấy ai nữa?
MỘT NAM MỘT NỮ
Cùng lúc đó, Viên Mục Dã còn đang suy nghĩ đến một vấn đề khác, đó chính là ai đã cứu bà chủ quán? Nếu như không hiểu rõ được vấn đề này... nó sẽ là một tai họa ngầm đối với họ.
Đương nhiên, không phải trong lòng Viên Mục Dã không có đối tượng tình nghi, người này đương nhiên không phải ai khác, chính là kẻ xuất quỷ nhập thần Lệ Thần! Nhưng vì sao cậu ta lại giải thoát cho bà chủ quán? Không có chuyện gì là vô duyên vô cớ cả, Viên Mục Dã không tin Lệ Thần làm thế là bởi vì giữa đường bất bình ra tay tương trợ.
Khó xử nhất là ba người bọn họ bị vây ở đây không ăn cũng không uống, bữa cơm duy nhất của bọn họ là từ sáng sớm hôm qua! Viên Mục Dã và Thạch Lỗi còn đỡ, nhưng A Triết có vẻ như không chịu được, gào thét muốn đi tìm đồ ăn.
Viên Mục Dã thật lòng khuyên gã rằng nơi này nhất định không có đồ ăn, cho dù có cũng đã rất lâu rồi không đảm bảo chất lượng nữa. Nhưng A Triết không đi tìm thì không tin, kết quả gã đi ra ngoài không lâu sau thì mang về được mấy thùng mì tôm.
Gã cầm mì tôm, mặt hếch lên nói với Viên Mục Dã: “Thế nào, không phải tôi tìm được rồi à?”
Viên Mục Dã cười không nói gì, Thạch Lỗi cầm một gói lên xem, sau đó lắc đầu: “Đã quá hạn hai mươi năm rồi!”
A Triết tỏ vẻ không quan tâm: “Vậy thì sao? Anh đừng coi thường bốn phát minh lớn của nhân loại nhé!”
Viên Mục Dã ngạc nhiên: “Từ khi nào mì tôm trở thành một trong bốn phát minh lớn của nhân loại vậy!”
A Triết vừa xé túi bóng bọc mì tôm, vừa nói với Viên Mục Dã: “Ai nói mì tôm, tôi đang nói đến chất bảo quản! Trước đây tôi có xem một tin tức, nói rằng có người đã làm thí nghiệm, kết quả rất nhiều thứ có chất bảo quản vẫn có hiệu quả đến mấy chục năm sau...”
Viên Mục Dã cạn lời: “Chất bảo quản từ khi nào thành bốn phát minh lớn của nhân loại thế?”
A Triết nhìn về phía Thạch Lỗi: “Chất bảo quản không phải bốn phát minh lớn của nhân loại à?”
Thạch Lỗi ngượng ngùng nói với Viên Mục Dã: “Thằng bé này khi còn nhỏ nhà nghèo không được đi học, cậu thông cảm cho nó đi...”
Lúc này A Triết cầm gói mì ngửi thử: “Không sao, vẫn có thể ăn được!”
Cuối cùng Thạch Lỗi cũng không chịu được sự dụ dỗ của A Triết, cũng ăn một gói mì tôm quá hạn, có điều chủ yếu vẫn là do A Triết nói đúng, chất bảo quản bên trong thực sự lợi hại.
Nhưng Viên Mục Dã không ăn nổi những thứ này, cậu chán nản dựa vào ghế sofa, nhắm mắt suy nghĩ xem tiếp theo họ nên làm gì... Thạch Lỗi thấy sắc mặt Viên Mục Dã khó coi thì liếc mắt ra hiệu đúng lúc A Triết nhìn sang, gã lập tức hiểu ý đi ra ngoài.
Viên Mục Dã ngồi trên ghế sofa mải xâu chuỗi lại các sự kiện cậu gặp phải sau khi đến nước M, muốn từ đó tìm ra đầu mối... nhưng càng nghĩ càng không ra, mơ mơ màng màng đã ngủ thiếp đi.
Đến tận khi cậu bị mùi hương quen thuộc làm cho bừng tỉnh, cậu thấy Thạch Lỗi đang cầm một chén chất lỏng màu đỏ sậm lắc lư trước mặt cậu, mùi máu tươi không ngừng tản ra từ trong cái chén kia.
“Tôi vừa bảo A Triết đi lấy về, tuyệt đối tươi mới, còn nóng hổi đấy... Tôi cũng mới nhớ ra, chỗ nào ở đây cũng có thể làm đồ uống cho cậu!” Thạch Lỗi nói với giọng gian tà.
Viên Mục Dã đẩy thứ trước mắt ra: “Cầm xa ra, tôi không uống thứ này.”
Thạch Lỗi cười khẽ: “Đến lúc này rồi mà cậu còn kén ăn à? Tôi và A Triết đến mì tôm hết hạn cũng ăn rồi, cậu còn đòi phải uống máu sạch nữa cơ?”
Viên Mục Dã khó chịu nói: “Đừng chọc tôi, không tôi uống luôn máu của anh đấy...”
Thạch Lỗi cười, sau đó đặt cái chén trên bàn và nói: “Yên tâm đi, trong cơ thể đám ong thợ này không có trứng ấu trùng đâu.”
Viên Mục Dã đương nhiên hiểu rõ điều đó, nhưng cậu không muốn uống thứ này nên đứng dậy ra khỏi phòng, định đi xung quanh nhà nghỉ một chút để vứt bỏ tạp niệm vừa bị mùi máu tươi dấy lên... Vietwriter.vn
Kết quả Viên Mục Dã đi tới đi lui lại nhất thời đi đến trước cửa phòng con trai bà chủ, trong lúc cậu đang do dự không biết có nên đi vào xem xét hay không, thì đột nhiên nghe thấy tiếng “lạch cạch” vang lên!
Viên Mục Dã giật mình, phản ứng đầu tiên của cậu là cho rằng đám ong thợ chui từ cửa sổ vào. Nhưng cậu lập tức phủ định suy nghĩ đó, bởi vì cậu nhớ rõ cửa sổ phòng này được khóa chặt từ bên trong, sao có thể mở được từ bên ngoài?
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã nghiêng người đứng cạnh cửa, nghiêm túc lắng nghe động tĩnh bên trong, bởi vì cậu nghi ngờ bà chủ quán vốn không hề trốn đi xa mà vẫn luôn trốn trong căn nhà này...
Hơn nữa, Viên Mục Dã tự thấy bước chân của mình khi nãy vô cùng nhẹ, hẳn sẽ không bị người bên trong phát hiện ra, cho nên chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, người bên trong nhất định sẽ còn gây ra tiếng động.
Quả nhiên không bao lâu sau trong phòng tiếp tục có tiếng động, Viên Mục Dã cẩn thận lắng nghe, lại nghe thấy tiếng một nam một nữ nói chuyện bên trong... Nhưng bởi vì hai người đó nói chuyện quá nhỏ, nên Viên Mục Dã không nghe rõ bọn họ nói gì.
Viên Mục Dã nhất thời ngẩn người, người nữ chắc hẳn là bà chủ quán, nhưng người nam là ai? Chẳng lẽ thực sự là Lệ Thần sao? Đoán vậy nên cậu cũng hơi do dự không biết có nên nói chuyện này với bọn Thạch Lỗi hay không...
Bởi vì từ đầu đến cuối Thạch Lỗi và A Triết không hề biết rằng Lệ Thần vẫn luôn đi theo bọn họ, nếu lúc này tự dưng nói cho bọn họ biết vị trí của bà chủ quán thì có khả năng sẽ làm bại lộ sự tồn tại của Lệ Thần.
Viên Mục Dã nhẹ nhàng gõ cửa và nói: “Bà chủ? Là chị sao?”
Cậu vừa dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh, người bên trong dường như ngừng cả thở... Sau một hồi im lặng, Viên Mục Dã lại nói tiếp: “Mở cửa đi, tôi biết chị ở trong đó, chị có chuyện gì khó xử chúng ta có thể thương lượng, tôi cũng có thể tạm thời không nói cho họ biết chuyện hai người ở trong phòng này.”
Kết quả Viên Mục Dã nói một tràng người bên trong vẫn không có tí phản ứng nào, trong lúc cậu nghi ngờ mình đã phán đoán sai, người bên trong đến tám chín phần không phải bà chủ quán và Lệ Thần, thì cửa phòng đột nhiên không tiếng động mở ra...
Nhất thời tim Viên Mục Dã vọt lên đến cổ, tay theo bản năng sờ về phía dao quân dụng bên hông. Nhưng sau khi cửa phòng mở ra hoàn toàn thì Viên Mục Dã lại không nhìn thấy người mở cửa!
Cậu thận trọng đi vào, phát hiện trong phòng trống không! Nhưng rõ ràng vừa rồi cậu nghe thấy tiếng một nam một nữ nói chuyện với nhau mà, sao đi vào lại không thấy ai nữa?
Bình luận facebook