Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 514 - Chương 514
Chương 514
ANH LÀ AI?
“Lệ Thần...? Là cậu sao?” Viên Mục Dã hỏi thử.
Nhưng trong phòng vẫn yên tĩnh như tờ, không ai trả lời cậu. Dù vậy, Viên Mục Dã vẫn tin chắc rằng mình không nghe nhầm, bây giờ trong phòng chắc chắn có người khác, có điều cậu không nhìn thấy mà thôi...
Một lúc sau, Viên Mục Dã khẽ thở dài, sau đó cười tự giễu: “Xem ra mình thực sự nghe nhầm rồi...”
Cậu nói xong thì đưa tay lên chiếc bàn gần đó nắm lấy một thứ, nhìn trái nhìn phải như rất tùy ý, nhưng mục đích chính là cầm hộp mực nước màu đen còn một nửa trên bàn lên.
Đúng lúc này, cửa phòng ở sau lưng đột nhiên bị đóng lại, Viên Mục Dã quay đầu nhìn vẫn không thấy ai... Nhưng lúc này trên tay cậu đã có thêm một bình mực đen, nên cậu không hề do dự mà hất thẳng về phía cánh cửa!
Quả nhiên cậu đoán không sai, mực đen không dính lên cửa mà bị một vật thể hình người trong suốt chặn lại! Đối phương thấy thủ thuật che mắt của mình đã bị Viên Mục Dã phá, cũng không ẩn thân nữa mà xuất hiện, phàn nàn: “Anh biết rõ đó là tôi còn đổ mực lên người tôi?”
Viên Mục Dã trừng mắt nhìn Lệ Thần: “Trò này không vui đâu, nếu không phải tôi đoán là cậu thì thứ tôi ném không phải mực mà là dao rồi.”
Lệ Thần cười, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa sạch mực trên mặt rồi nói: “Tôi đã được chứng kiến bản lĩnh của Thạch Lỗi rồi, quả nhiên là một nhân vật hung ác, may mà tôi vẫn chưa từng đối diện trực tiếp với hắn... Còn anh thì không có đủ sự độc ác như hắn.”
Viên Mục Dã không tiếp chuyện cậu ta mà tỉ mỉ quan sát căn phòng, cậu hỏi: “Cậu giấu người ở đâu rồi?”
Lệ Thần ngạc nhiên, không hiểu hỏi: “Người nào cơ?”
Viên Mục Dã nhìn chằm chằm vào mắt Lệ Thần: “Bà chủ motel...”
“Tôi giấu bà ta làm gì? Tôi cũng đâu biết bà ta?” Lệ Thần tiếp tục phủ nhận.
Viên Mục Dã gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng chưa hiểu được điểm này, tại sao cậu lại muốn che giấu bà ta chứ?”
Lệ Thần thấy ngữ điệu của Viên Mục Dã không phải nghi ngờ mà là khẳng định cậu ta đã làm chuyện này, nên nói với giọng bất lực: “Anh có thể nghi ngờ có căn cứ được không? Nói thật cho anh biết, tôi về đây cùng lúc với ba người các anh, tôi sợ rằng ở chung một phòng sẽ bị lộ nên mới tìm cách chạy đi, tôi luôn đi theo các anh, các anh mệt mỏi bao nhiêu thì tôi cũng mệt mỏi như thế, cho nên tôi cũng chỉ tìm bừa một căn phòng để nghỉ ngơi thôi... còn chưa được bao lâu thì anh đã đến rồi.”
Viên Mục Dã nhìn cậu ta chằm chằm, trên mặt như dán năm chữ to đùng, tin cậu mới là điên! Lệ Thần thấy Viên Mục Dã không chịu tin mình, đành chán nản ngồi trên giường và nói: “Vậy anh thử nói xem vì sao anh lại nghi ngờ tôi?”
Viên Mục Dã nhìn xung quanh rồi đáp: “Bà chủ quán này đã bị chúng tôi nhốt ở trong phòng từ trước, sau khi bà ta biến mất cửa phòng vẫn được khóa cẩn thận, cửa sổ cũng vẫn được đóng từ bên trong, điều này nói nên phải có người từ bên ngoài dùng chìa khóa mở cửa phòng cho bà ta đi ra... Mà trong thị trấn này, người có cơ hội để làm vậy chỉ có một mình cậu!”
Lệ Thần gật đầu: “Được, tiếp đi...”
“Hơn nữa, khi nãy tôi đi dạo xung quanh bỗng nghe thấy tiếng động từ phòng này vang lên, thông qua điểm ấy tôi có thể chắc chắn trong phòng có người, nhưng sau đó tôi lại nghe thấy tiếng nói chuyện của một nam một nữ, lúc đó tôi không thể xác định người đàn ông trong phòng có phải cậu hay không, nhưng phụ nữ có thể xuất hiện ở đây thì ngoài bà chủ nhà nghỉ ra không còn ai khác.” Viên Mục Dã tiếp tục phân tích.
Lệ Thần thấy Viên Mục Dã không nói tiếp mà nhìn mình thì cười nói: “Còn không? Chỉ với hai nguyên nhân này mà anh đã nghi ngờ tôi giấu bà chủ quán đi?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Chỉ với hai điểm này là đủ rồi.”
Lệ Thần nghe xong cười khổ: “Được, coi như hai điều này anh đều đoán đúng, nhưng căn phòng chỉ lớn từng này, tôi có thể giấu người ở đâu? Tôi có thể ẩn thân, nhưng tôi không có cách nào khiến người khác ẩn thân cùng tôi phải không?”
Nghe cậu ta nói vậy, sắc mặt Viên Mục Dã trầm xuống, đầu tiên cậu cảnh giác liếc nhìn phía sau lưng mình, sau đó lạnh giọng nói: “Cậu không phải Lệ Thần, cậu là ai?”
Lệ Thần nghe xong thì cười khan hai tiếng, sau đó cười lớn tiếng, đến cuối cùng thành không dừng lại được. Nhìn thế này Viên Mục Dã càng hiểu mình không đoán sai, người này không phải là Lệ Thần!
Đối phương cười đến mức nghiêng ngả, bả vai rung rung một lúc mới dừng lại, rồi thở dài nói: “Vì sao anh lại hỏi thế? Trước đây anh cũng chưa từng gặp tôi, dựa vào đâu mà nói tôi là giả?”
Viên Mục Dã liếc qua chỗ bồn rửa tay trong nhà vệ sinh rồi giải thích: “Từ khi chúng tôi phát hiện ra nước ở nơi này có vấn đề, đừng nói là uống nước, ngay cả chạm vào chúng tôi cũng không dám thử, trước đó tôi cũng đã nói chuyện này với cậu, nước ở đây có vấn đề, nhưng khi nãy cậu lại xả nước trực tiếp từ vòi sen ra để rửa mặt? Điều này nói lên cậu biết mình có động vào nước ở đây cũng sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa vừa rồi nhìn động tác cậu rửa mặt giống như một hành vi có điều kiện, điều này đồng nghĩa với việc cậu không những yên tâm với nước này, thậm chí còn rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây... Cho nên, có phải bây giờ cậu nên trả lời vấn đề khi nãy của tôi không? Cậu là ai?” Vietwriter.vn
Lệ Thần phủi tay: “Quả nhiên tâm tư kín đáo, quan sát tỉ mỉ... Nhưng chắc hẳn anh đã xem tài liệu về Lệ Thần ở chỗ Thạch Lỗi, anh ta có phải giống như tôi hay không, trong lòng anh hiểu rõ mà?”
Đúng là Viên Mục Dã đã từng đọc qua tài liệu về Lệ Thần ở chỗ Thạch Lỗi, dù sao cậu cũng tham gia vào chuyện Tùy Quang Nam, cho nên tất nhiên cậu hiểu rõ người luôn mạo xưng là Lệ Thần này có phải thật hay không, hơn nữa sau khi đọc tài liệu xong Viên Mục Dã mới tin tưởng thân phận của Lệ Thần.
Trên thế giới này, ngoại trừ A Triết, không ai có thể bắt chước người khác giống đến từng li từng tí được... Trước đó nếu đúng là A Triết đóng giả làm Tùy Quang Bắc đến dò xét mình, thì chứng tỏ gã ta đã từng “tiếp xúc” với thi thể của Tùy Quang Nam, nhưng vì “tiếp xúc” không triệt để nên chỉ có thể giả dạng gần giống Tùy Quan Nam mà thôi.
Nhưng Lệ Thần trước mặt cậu lúc này lại không hề có một điểm bất thường nào, nếu không phải hắn cứu bà chủ nhà nghỉ thì Viên Mục Dã cũng không thể khẳng định Lệ Thần này có vấn đề. Nhưng hắn rốt cuộc là ai? Suy đoán của cậu có đúng hay không?
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã hỏi dò: “Vậy tôi nên gọi cậu thế nào? Là Quý Sùng Quang hay là Lệ Thần, hoặc có phải tôi nên gọi cậu là Tùy Quang Nam không?”
ANH LÀ AI?
“Lệ Thần...? Là cậu sao?” Viên Mục Dã hỏi thử.
Nhưng trong phòng vẫn yên tĩnh như tờ, không ai trả lời cậu. Dù vậy, Viên Mục Dã vẫn tin chắc rằng mình không nghe nhầm, bây giờ trong phòng chắc chắn có người khác, có điều cậu không nhìn thấy mà thôi...
Một lúc sau, Viên Mục Dã khẽ thở dài, sau đó cười tự giễu: “Xem ra mình thực sự nghe nhầm rồi...”
Cậu nói xong thì đưa tay lên chiếc bàn gần đó nắm lấy một thứ, nhìn trái nhìn phải như rất tùy ý, nhưng mục đích chính là cầm hộp mực nước màu đen còn một nửa trên bàn lên.
Đúng lúc này, cửa phòng ở sau lưng đột nhiên bị đóng lại, Viên Mục Dã quay đầu nhìn vẫn không thấy ai... Nhưng lúc này trên tay cậu đã có thêm một bình mực đen, nên cậu không hề do dự mà hất thẳng về phía cánh cửa!
Quả nhiên cậu đoán không sai, mực đen không dính lên cửa mà bị một vật thể hình người trong suốt chặn lại! Đối phương thấy thủ thuật che mắt của mình đã bị Viên Mục Dã phá, cũng không ẩn thân nữa mà xuất hiện, phàn nàn: “Anh biết rõ đó là tôi còn đổ mực lên người tôi?”
Viên Mục Dã trừng mắt nhìn Lệ Thần: “Trò này không vui đâu, nếu không phải tôi đoán là cậu thì thứ tôi ném không phải mực mà là dao rồi.”
Lệ Thần cười, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa sạch mực trên mặt rồi nói: “Tôi đã được chứng kiến bản lĩnh của Thạch Lỗi rồi, quả nhiên là một nhân vật hung ác, may mà tôi vẫn chưa từng đối diện trực tiếp với hắn... Còn anh thì không có đủ sự độc ác như hắn.”
Viên Mục Dã không tiếp chuyện cậu ta mà tỉ mỉ quan sát căn phòng, cậu hỏi: “Cậu giấu người ở đâu rồi?”
Lệ Thần ngạc nhiên, không hiểu hỏi: “Người nào cơ?”
Viên Mục Dã nhìn chằm chằm vào mắt Lệ Thần: “Bà chủ motel...”
“Tôi giấu bà ta làm gì? Tôi cũng đâu biết bà ta?” Lệ Thần tiếp tục phủ nhận.
Viên Mục Dã gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng chưa hiểu được điểm này, tại sao cậu lại muốn che giấu bà ta chứ?”
Lệ Thần thấy ngữ điệu của Viên Mục Dã không phải nghi ngờ mà là khẳng định cậu ta đã làm chuyện này, nên nói với giọng bất lực: “Anh có thể nghi ngờ có căn cứ được không? Nói thật cho anh biết, tôi về đây cùng lúc với ba người các anh, tôi sợ rằng ở chung một phòng sẽ bị lộ nên mới tìm cách chạy đi, tôi luôn đi theo các anh, các anh mệt mỏi bao nhiêu thì tôi cũng mệt mỏi như thế, cho nên tôi cũng chỉ tìm bừa một căn phòng để nghỉ ngơi thôi... còn chưa được bao lâu thì anh đã đến rồi.”
Viên Mục Dã nhìn cậu ta chằm chằm, trên mặt như dán năm chữ to đùng, tin cậu mới là điên! Lệ Thần thấy Viên Mục Dã không chịu tin mình, đành chán nản ngồi trên giường và nói: “Vậy anh thử nói xem vì sao anh lại nghi ngờ tôi?”
Viên Mục Dã nhìn xung quanh rồi đáp: “Bà chủ quán này đã bị chúng tôi nhốt ở trong phòng từ trước, sau khi bà ta biến mất cửa phòng vẫn được khóa cẩn thận, cửa sổ cũng vẫn được đóng từ bên trong, điều này nói nên phải có người từ bên ngoài dùng chìa khóa mở cửa phòng cho bà ta đi ra... Mà trong thị trấn này, người có cơ hội để làm vậy chỉ có một mình cậu!”
Lệ Thần gật đầu: “Được, tiếp đi...”
“Hơn nữa, khi nãy tôi đi dạo xung quanh bỗng nghe thấy tiếng động từ phòng này vang lên, thông qua điểm ấy tôi có thể chắc chắn trong phòng có người, nhưng sau đó tôi lại nghe thấy tiếng nói chuyện của một nam một nữ, lúc đó tôi không thể xác định người đàn ông trong phòng có phải cậu hay không, nhưng phụ nữ có thể xuất hiện ở đây thì ngoài bà chủ nhà nghỉ ra không còn ai khác.” Viên Mục Dã tiếp tục phân tích.
Lệ Thần thấy Viên Mục Dã không nói tiếp mà nhìn mình thì cười nói: “Còn không? Chỉ với hai nguyên nhân này mà anh đã nghi ngờ tôi giấu bà chủ quán đi?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Chỉ với hai điểm này là đủ rồi.”
Lệ Thần nghe xong cười khổ: “Được, coi như hai điều này anh đều đoán đúng, nhưng căn phòng chỉ lớn từng này, tôi có thể giấu người ở đâu? Tôi có thể ẩn thân, nhưng tôi không có cách nào khiến người khác ẩn thân cùng tôi phải không?”
Nghe cậu ta nói vậy, sắc mặt Viên Mục Dã trầm xuống, đầu tiên cậu cảnh giác liếc nhìn phía sau lưng mình, sau đó lạnh giọng nói: “Cậu không phải Lệ Thần, cậu là ai?”
Lệ Thần nghe xong thì cười khan hai tiếng, sau đó cười lớn tiếng, đến cuối cùng thành không dừng lại được. Nhìn thế này Viên Mục Dã càng hiểu mình không đoán sai, người này không phải là Lệ Thần!
Đối phương cười đến mức nghiêng ngả, bả vai rung rung một lúc mới dừng lại, rồi thở dài nói: “Vì sao anh lại hỏi thế? Trước đây anh cũng chưa từng gặp tôi, dựa vào đâu mà nói tôi là giả?”
Viên Mục Dã liếc qua chỗ bồn rửa tay trong nhà vệ sinh rồi giải thích: “Từ khi chúng tôi phát hiện ra nước ở nơi này có vấn đề, đừng nói là uống nước, ngay cả chạm vào chúng tôi cũng không dám thử, trước đó tôi cũng đã nói chuyện này với cậu, nước ở đây có vấn đề, nhưng khi nãy cậu lại xả nước trực tiếp từ vòi sen ra để rửa mặt? Điều này nói lên cậu biết mình có động vào nước ở đây cũng sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa vừa rồi nhìn động tác cậu rửa mặt giống như một hành vi có điều kiện, điều này đồng nghĩa với việc cậu không những yên tâm với nước này, thậm chí còn rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây... Cho nên, có phải bây giờ cậu nên trả lời vấn đề khi nãy của tôi không? Cậu là ai?” Vietwriter.vn
Lệ Thần phủi tay: “Quả nhiên tâm tư kín đáo, quan sát tỉ mỉ... Nhưng chắc hẳn anh đã xem tài liệu về Lệ Thần ở chỗ Thạch Lỗi, anh ta có phải giống như tôi hay không, trong lòng anh hiểu rõ mà?”
Đúng là Viên Mục Dã đã từng đọc qua tài liệu về Lệ Thần ở chỗ Thạch Lỗi, dù sao cậu cũng tham gia vào chuyện Tùy Quang Nam, cho nên tất nhiên cậu hiểu rõ người luôn mạo xưng là Lệ Thần này có phải thật hay không, hơn nữa sau khi đọc tài liệu xong Viên Mục Dã mới tin tưởng thân phận của Lệ Thần.
Trên thế giới này, ngoại trừ A Triết, không ai có thể bắt chước người khác giống đến từng li từng tí được... Trước đó nếu đúng là A Triết đóng giả làm Tùy Quang Bắc đến dò xét mình, thì chứng tỏ gã ta đã từng “tiếp xúc” với thi thể của Tùy Quang Nam, nhưng vì “tiếp xúc” không triệt để nên chỉ có thể giả dạng gần giống Tùy Quan Nam mà thôi.
Nhưng Lệ Thần trước mặt cậu lúc này lại không hề có một điểm bất thường nào, nếu không phải hắn cứu bà chủ nhà nghỉ thì Viên Mục Dã cũng không thể khẳng định Lệ Thần này có vấn đề. Nhưng hắn rốt cuộc là ai? Suy đoán của cậu có đúng hay không?
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã hỏi dò: “Vậy tôi nên gọi cậu thế nào? Là Quý Sùng Quang hay là Lệ Thần, hoặc có phải tôi nên gọi cậu là Tùy Quang Nam không?”
Bình luận facebook