Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 517 - Chương 517
Chương 517
PHƯỢT THỦ
Nhưng ngại có Thạch Lỗi và A Triết ở ngay bên cạnh nên cuối cùng Viên Mục Dã cũng chẳng làm gì, chỉ yên lặng liếc nhìn rồi xoay người đi… Bởi vì cậu thấy, có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội gặp lại cặp mẹ con đặc biệt này nữa.
Lúc ba người đi ra khỏi motel, họ phát hiện gần đấy có mấy con ong thợ đang ngóng nhìn họ từ đằng xa xa. A Triết đắc ý nói: “Xem đi, bọn người kia cũng không ngốc, biết mình mà đi lên là chết, cho nên chỉ có thể đứng xa xa nhìn chúng ta…”
Viên Mục Dã nghi ngờ nhìn về phía mấy con ong thợ: “Hình như sự việc không thích hợp lắm. Sao tôi có cảm giác bọn họ đang giám sát chúng ta thế nhỉ?”
Thạch Lỗi cũng không cho rằng bọn người kia vì sợ hãi nên mới không dám tiến lên, gã trầm giọng, nói: “Mặc kệ mấy cái đó đi, nhanh chóng ra khỏi thị trấn rồi hẵng nói…”
Thị trấn Hải Lâm vốn không lớn. Để tiết kiệm thời gian, ba người bọn họ còn chuyên chọn lối tắt mà đi, thậm chí đôi khi còn đi xuyên qua một vài vườn nhà, cho nên chẳng mất bao nhiêu thời gian bọn họ đã tới ranh giới phía bắc của thị trấn, sắp sửa ra khỏi nơi đó.
Ai ngờ đúng lúc này Viên Mục Dã lại phát hiện ong thợ đi theo sau ba người bắt đầu trở nên càng ngày càng nhiều, mặc dù bọn họ không xông lên tấn công ba người, nhưng cùng lúc bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy cũng không phải chuyện gì tốt.
“Mẹ nó, có phải bọn người kia bị bệnh không hả? Hoặc là xông hẳn lên đánh một trận với ông cho sướng chứ cứ đi theo chúng ta mãi như âm hồn không tan thì ra cái thể thống gì?!” A Triết nói với vẻ mặt bực bội.
Thạch Lỗi liếc nhìn sắc trời: “Mặc kệ bọn chúng, thích đi theo thì đi. Tôi muốn xem bọn chúng có thể đi theo chúng ta vào rừng hay không…”
Kết quả khi ba người họ chạy vào rừng cây, đám ong thợ lại không đuổi theo mà đứng đen kịt ở rìa thị trấn… Dường như có một kết giới vô hình phong ấn tất cả quái vật vảy xanh đó ở bên trong thị trấn.
Đằng sau không có những cái đuôi bám theo nữa, trong lòng ba người lập tức cảm thấy nhẹ nhàng. Mặc dù bọn họ chưa biết con đường tiếp theo sẽ như thế nào, nhưng cũng tốt hơn gấp trăm lần so với ở lại trong cái thị trấn nặng nề chết chóc kia.
Chỉ tiếc phần lớn trang bị của bọn họ đều để ở trên xe, không ăn không uống thì thôi, thậm chí cả túi ngủ để chống lạnh khi qua đêm trên núi cũng không có một cái nào. May mà Viên Mục Dã có kinh nghiệm, cậu cuộn chăn của nhà nghỉ lại rồi cột thành ba lô bằng dây thừng, trên lưng mỗi người đeo một cái, ít nhất không đến mức khiến ba người bọn họ bị chết cóng trên ngọn núi mênh mông này…
Lúc trước Viên Mục Dã đã từng xem trên bản tin, khí hậu ở biên giới nước M và nước E khắc nghiệt, chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm rất lớn, thậm chí có nơi tuyết phủ quanh năm… Tuy nhiên may mắn là họ dễ dàng giải quyết được vấn đề ăn uống sau khi lên núi.
Nhất là khi ba người đi đường gặp được một khe suối, suýt nữa A Triết đã cắm thẳng đầu xuống nước để uống! Chủ yếu là do mấy ngày nay trong người bọn họ thiếu nước nghiêm trọng, hiện giờ cuối cùng đã tìm được nước có thể uống, hơn nữa nước dưới khe suối này trong vắt, còn tự có hơi lạnh trên núi cao, uống vào một hớp là lập tức làm người ta cảm thấy tinh thần tỉnh táo…
Uống no nước rồi, A Triết chẳng nói chẳng rằng xoay người đi vào cánh rừng bên cạnh. Chỉ một lát sau đã thấy gã xách một con gà rừng trở về. Gã thành thạo cắt tiết gà vào nắp bình nước, sau đó đưa cho Viên Mục Dã: “Đừng có làm cao nữa, ở đây tôi không có bản lĩnh chế biến thành đồ ăn cho cậu đâu!”
Viên Mục Dã không nói gì, chỉ bất đắc dĩ nhận máu gà, sau đó đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch…
Thấy thế, A Triết cười nói: “Vậy mới đúng chứ…” Sau đó gã lại nướng chín thịt gà, chia nhau ăn với Thạch Lỗi. Ăn uống no đủ xong, ba người cảm thấy có tinh thần hơn trước rất nhiều, vì thế họ cũng không dừng lại mà tiếp tục xuất phát về hướng biên giới phía bắc.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Trên đường đi, Thạch Lỗi nói với Viên Mục Dã là gã sẽ liên hệ với trụ sở chính, cho người của gã ở biên giới nước E tiếp ứng bọn họ, nhằm bảo đảm cho bọn họ thuận lợi vào lãnh thổ nước E. Về phần những “Hy vọng” kia, nếu bọn chúng thật sự đuổi theo, cứ để lính tuần tra biên giới nước E đối phó với chúng đi!
Viên Mục Dã biết rằng trước mắt đây là lựa chọn tốt nhất của họ, nhưng ít nhiều gì cậu cũng hơi lo lắng đám “Hy vọng” kia sẽ còn gây ra chuyện xấu gì nữa… Ngộ nhỡ đối phương không đuổi theo bọn họ mà ở lại thị trấn tiếp tục làm “kế hoạch hoá gia đình” thì làm sao đây?
Sự tồn tại của loài sinh vật này luôn là tai hoạ ngầm của con người, mặc dù lần này bị thương nặng khiến bọn chúng phải chờ thêm hai mươi năm nữa, nhưng đến lúc đó chưa chắc bọn chúng đã dễ đối phó giống hiện giờ.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nói với Thạch Lỗi: “Tôi đề nghị anh nên thông báo tình hình ở đây cho chính phủ nước M biết để bọn họ cử lính tới giải quyết vấn đề của Hải Lâm.”
Thạch Lỗi gật đầu: “Dễ mà, nhưng cần phải đợi chúng ta thoát khỏi vòng vây rồi hẵng nói, nếu không với cái thói dở hơi của nước M, đừng ai trong chúng ta mong sống sót rời khỏi đây…”
Bọn họ càng vào sâu dần, rừng cây xung quanh càng ngày càng tươi tốt. Ba người đi giữa những tán cây lớn che khuất cả bầu trời, mãi đến khi không còn thấy dấu chân người nữa mới tìm một sườn núi khuất gió để dựng trại.
Trên thực tế nói ra cũng rất buồn cười, tuy nói là dựng trại, nhưng trên người bọn họ chẳng có gì cả trừ một cái chăn của nhà nghỉ… Bởi vì ban đêm thật sự không nên đi đường núi, cho nên bọn họ đành tạm thời dừng lại nhóm lửa qua đêm.
A Triết vẫn đi tìm thức ăn trong rừng, Viên Mục Dã và Thạch Lỗi ở lại cùng nhau nhóm lửa. Trong lúc đó, Thạch Lỗi liên hệ với trụ sở chính bằng điện thoại vệ tinh. Hắn cũng không nói rõ ràng hoàn cảnh của ba người mà chỉ dặn dò đối phương cử người đến biên giới nước E tiếp ứng bọn họ.
Một đêm trôi qua thật sự bình lặng, ba người ăn uống no đủ rồi ngả đầu ngủ ngay. Bởi vì sau lưng bọn họ là một sườn núi, đằng trước lại là một đống lửa trại, cho nên ba người không cần phải lo lắng sẽ có thú dữ đánh lén bọn họ vào buổi tối.
Kết quả đến khi Viên Mục Dã ngủ đã giấc tỉnh lại thì trời đã sáng, lửa trại dùng để sưởi ấm cũng đã tắt từ bao giờ. Cậu vội bò dậy cho thêm ít cành khô vào đống than nóng, muốn nhóm bùng lửa lên lần nữa.
Ai ngờ đúng lúc này Viên Mục Dã đột nhiên nghe thấy tiếng động ở gần đó, hình như có người nào đang đi về phía họ. Cậu lập tức xoay người lay tỉnh Thạch Lỗi và A Triết, bảo bọn họ đừng lên tiếng, cẩn thận lắng nghe…
Ngay sau đó hai người cũng nhận ra điều khác thường. Họ nhanh chóng bò dậy, cảnh giác nhìn xung quanh, mãi đến khi có mấy người vừa cười vừa nói đi tới từ phía xa xa… Đối phương nhìn thấy ba người Viên Mục Dã cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Đoàn người này có bốn nam ba nữ, bọn họ nói mình là phượt thủ cùng lên núi đi bộ thám hiểm. Nhóm người này xuất phát từ thị trấn Nhược Cống cách thị trấn Hải Lâm 70 cây số, vừa đi vừa nghỉ chân trên núi cũng đã hai ba ngày rồi.
PHƯỢT THỦ
Nhưng ngại có Thạch Lỗi và A Triết ở ngay bên cạnh nên cuối cùng Viên Mục Dã cũng chẳng làm gì, chỉ yên lặng liếc nhìn rồi xoay người đi… Bởi vì cậu thấy, có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội gặp lại cặp mẹ con đặc biệt này nữa.
Lúc ba người đi ra khỏi motel, họ phát hiện gần đấy có mấy con ong thợ đang ngóng nhìn họ từ đằng xa xa. A Triết đắc ý nói: “Xem đi, bọn người kia cũng không ngốc, biết mình mà đi lên là chết, cho nên chỉ có thể đứng xa xa nhìn chúng ta…”
Viên Mục Dã nghi ngờ nhìn về phía mấy con ong thợ: “Hình như sự việc không thích hợp lắm. Sao tôi có cảm giác bọn họ đang giám sát chúng ta thế nhỉ?”
Thạch Lỗi cũng không cho rằng bọn người kia vì sợ hãi nên mới không dám tiến lên, gã trầm giọng, nói: “Mặc kệ mấy cái đó đi, nhanh chóng ra khỏi thị trấn rồi hẵng nói…”
Thị trấn Hải Lâm vốn không lớn. Để tiết kiệm thời gian, ba người bọn họ còn chuyên chọn lối tắt mà đi, thậm chí đôi khi còn đi xuyên qua một vài vườn nhà, cho nên chẳng mất bao nhiêu thời gian bọn họ đã tới ranh giới phía bắc của thị trấn, sắp sửa ra khỏi nơi đó.
Ai ngờ đúng lúc này Viên Mục Dã lại phát hiện ong thợ đi theo sau ba người bắt đầu trở nên càng ngày càng nhiều, mặc dù bọn họ không xông lên tấn công ba người, nhưng cùng lúc bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy cũng không phải chuyện gì tốt.
“Mẹ nó, có phải bọn người kia bị bệnh không hả? Hoặc là xông hẳn lên đánh một trận với ông cho sướng chứ cứ đi theo chúng ta mãi như âm hồn không tan thì ra cái thể thống gì?!” A Triết nói với vẻ mặt bực bội.
Thạch Lỗi liếc nhìn sắc trời: “Mặc kệ bọn chúng, thích đi theo thì đi. Tôi muốn xem bọn chúng có thể đi theo chúng ta vào rừng hay không…”
Kết quả khi ba người họ chạy vào rừng cây, đám ong thợ lại không đuổi theo mà đứng đen kịt ở rìa thị trấn… Dường như có một kết giới vô hình phong ấn tất cả quái vật vảy xanh đó ở bên trong thị trấn.
Đằng sau không có những cái đuôi bám theo nữa, trong lòng ba người lập tức cảm thấy nhẹ nhàng. Mặc dù bọn họ chưa biết con đường tiếp theo sẽ như thế nào, nhưng cũng tốt hơn gấp trăm lần so với ở lại trong cái thị trấn nặng nề chết chóc kia.
Chỉ tiếc phần lớn trang bị của bọn họ đều để ở trên xe, không ăn không uống thì thôi, thậm chí cả túi ngủ để chống lạnh khi qua đêm trên núi cũng không có một cái nào. May mà Viên Mục Dã có kinh nghiệm, cậu cuộn chăn của nhà nghỉ lại rồi cột thành ba lô bằng dây thừng, trên lưng mỗi người đeo một cái, ít nhất không đến mức khiến ba người bọn họ bị chết cóng trên ngọn núi mênh mông này…
Lúc trước Viên Mục Dã đã từng xem trên bản tin, khí hậu ở biên giới nước M và nước E khắc nghiệt, chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm rất lớn, thậm chí có nơi tuyết phủ quanh năm… Tuy nhiên may mắn là họ dễ dàng giải quyết được vấn đề ăn uống sau khi lên núi.
Nhất là khi ba người đi đường gặp được một khe suối, suýt nữa A Triết đã cắm thẳng đầu xuống nước để uống! Chủ yếu là do mấy ngày nay trong người bọn họ thiếu nước nghiêm trọng, hiện giờ cuối cùng đã tìm được nước có thể uống, hơn nữa nước dưới khe suối này trong vắt, còn tự có hơi lạnh trên núi cao, uống vào một hớp là lập tức làm người ta cảm thấy tinh thần tỉnh táo…
Uống no nước rồi, A Triết chẳng nói chẳng rằng xoay người đi vào cánh rừng bên cạnh. Chỉ một lát sau đã thấy gã xách một con gà rừng trở về. Gã thành thạo cắt tiết gà vào nắp bình nước, sau đó đưa cho Viên Mục Dã: “Đừng có làm cao nữa, ở đây tôi không có bản lĩnh chế biến thành đồ ăn cho cậu đâu!”
Viên Mục Dã không nói gì, chỉ bất đắc dĩ nhận máu gà, sau đó đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch…
Thấy thế, A Triết cười nói: “Vậy mới đúng chứ…” Sau đó gã lại nướng chín thịt gà, chia nhau ăn với Thạch Lỗi. Ăn uống no đủ xong, ba người cảm thấy có tinh thần hơn trước rất nhiều, vì thế họ cũng không dừng lại mà tiếp tục xuất phát về hướng biên giới phía bắc.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Trên đường đi, Thạch Lỗi nói với Viên Mục Dã là gã sẽ liên hệ với trụ sở chính, cho người của gã ở biên giới nước E tiếp ứng bọn họ, nhằm bảo đảm cho bọn họ thuận lợi vào lãnh thổ nước E. Về phần những “Hy vọng” kia, nếu bọn chúng thật sự đuổi theo, cứ để lính tuần tra biên giới nước E đối phó với chúng đi!
Viên Mục Dã biết rằng trước mắt đây là lựa chọn tốt nhất của họ, nhưng ít nhiều gì cậu cũng hơi lo lắng đám “Hy vọng” kia sẽ còn gây ra chuyện xấu gì nữa… Ngộ nhỡ đối phương không đuổi theo bọn họ mà ở lại thị trấn tiếp tục làm “kế hoạch hoá gia đình” thì làm sao đây?
Sự tồn tại của loài sinh vật này luôn là tai hoạ ngầm của con người, mặc dù lần này bị thương nặng khiến bọn chúng phải chờ thêm hai mươi năm nữa, nhưng đến lúc đó chưa chắc bọn chúng đã dễ đối phó giống hiện giờ.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nói với Thạch Lỗi: “Tôi đề nghị anh nên thông báo tình hình ở đây cho chính phủ nước M biết để bọn họ cử lính tới giải quyết vấn đề của Hải Lâm.”
Thạch Lỗi gật đầu: “Dễ mà, nhưng cần phải đợi chúng ta thoát khỏi vòng vây rồi hẵng nói, nếu không với cái thói dở hơi của nước M, đừng ai trong chúng ta mong sống sót rời khỏi đây…”
Bọn họ càng vào sâu dần, rừng cây xung quanh càng ngày càng tươi tốt. Ba người đi giữa những tán cây lớn che khuất cả bầu trời, mãi đến khi không còn thấy dấu chân người nữa mới tìm một sườn núi khuất gió để dựng trại.
Trên thực tế nói ra cũng rất buồn cười, tuy nói là dựng trại, nhưng trên người bọn họ chẳng có gì cả trừ một cái chăn của nhà nghỉ… Bởi vì ban đêm thật sự không nên đi đường núi, cho nên bọn họ đành tạm thời dừng lại nhóm lửa qua đêm.
A Triết vẫn đi tìm thức ăn trong rừng, Viên Mục Dã và Thạch Lỗi ở lại cùng nhau nhóm lửa. Trong lúc đó, Thạch Lỗi liên hệ với trụ sở chính bằng điện thoại vệ tinh. Hắn cũng không nói rõ ràng hoàn cảnh của ba người mà chỉ dặn dò đối phương cử người đến biên giới nước E tiếp ứng bọn họ.
Một đêm trôi qua thật sự bình lặng, ba người ăn uống no đủ rồi ngả đầu ngủ ngay. Bởi vì sau lưng bọn họ là một sườn núi, đằng trước lại là một đống lửa trại, cho nên ba người không cần phải lo lắng sẽ có thú dữ đánh lén bọn họ vào buổi tối.
Kết quả đến khi Viên Mục Dã ngủ đã giấc tỉnh lại thì trời đã sáng, lửa trại dùng để sưởi ấm cũng đã tắt từ bao giờ. Cậu vội bò dậy cho thêm ít cành khô vào đống than nóng, muốn nhóm bùng lửa lên lần nữa.
Ai ngờ đúng lúc này Viên Mục Dã đột nhiên nghe thấy tiếng động ở gần đó, hình như có người nào đang đi về phía họ. Cậu lập tức xoay người lay tỉnh Thạch Lỗi và A Triết, bảo bọn họ đừng lên tiếng, cẩn thận lắng nghe…
Ngay sau đó hai người cũng nhận ra điều khác thường. Họ nhanh chóng bò dậy, cảnh giác nhìn xung quanh, mãi đến khi có mấy người vừa cười vừa nói đi tới từ phía xa xa… Đối phương nhìn thấy ba người Viên Mục Dã cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Đoàn người này có bốn nam ba nữ, bọn họ nói mình là phượt thủ cùng lên núi đi bộ thám hiểm. Nhóm người này xuất phát từ thị trấn Nhược Cống cách thị trấn Hải Lâm 70 cây số, vừa đi vừa nghỉ chân trên núi cũng đã hai ba ngày rồi.
Bình luận facebook