Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 516 - Chương 516
Chương 516
HÀNH TRÌNH Ở VÙNG BIÊN GIỚI
Viên Mục Dã nhìn dây thừng trên người mình: “Nếu cậu đã không định giết tôi để diệt khẩu thì mau thả tôi ra, tôi còn phải về bàn với Thạch Lỗi xem nên làm gì tiếp chứ?”
Lệ Thần giả do dự: “Nếu tôi thả anh đi, anh có giết tôi không? Dù sao anh và tôi cũng không là đồng loại...”
Viên Mục Dã tức giận nói: “Những sinh vật không cùng loài với tôi còn ít lắm chắc? Tôi có thể giết sạch được không?”
Ngay lúc Lệ Thần giả đang do dự thì họ nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân nặng nề, sau đó tiếng A Triết vang lên: “Viên Mục Dã? Cậu chạy đi đâu rồi? Viên Mục Dã!”
Hai người lập tức ngừng thở, ngay cả tiếng nước trong nhà vệ sinh cũng lập tức biến mất, đến tận khi A Triết đi xa rồi Viên Mục Dã mới thì thầm nói với Lệ Thần giả: “Còn không mau cởi trói cho tôi, nếu bọn họ không tìm được tôi nhất định sẽ lục soát từng phòng một!”
Lần này Lệ Thần giả không còn do dự nữa, lập tức tháo dây thừng trên người Viên Mục Dã, đúng lúc này bà chủ nhà nghỉ toàn thân ướt sũng đi từ trong nhà vệ sinh ra, chỉ có điều, dù luôn ngâm mình ở trong nước nhưng những vảy xanh trên mặt bà ta vẫn hiện lên rõ ràng...
Ánh mắt bà chủ quán nhìn Viên Mục Dã khá phức tạp, Viên Mục Dã hiểu nhất định có chuyện gì đó, nên cười nói với bà ta: “Chúc mừng chị, cuối cùng hai mẹ con cũng được đoàn tụ rồi.”
Bọn họ cũng coi như hiểu nhau, cho nên lúc này không cần phải giả vờ trước mặt Viên Mục Dã nữa, bà chủ quán không thay đổi nét mặt nói với cậu: “Vì sao các cậu còn chưa rời khỏi đây?”
Viên Mục Dã không ngờ đối phương vừa mở lời đã đuổi khách, cậu lấy làm kỳ quái, hỏi: “Không phải chúng tôi đã nói rồi à? Chúng tôi sẽ nghĩ cách đưa chị cùng rời khỏi nơi này, sao bây giờ chị lại đổi ý?”
Bà chủ quán nhìn qua cửa sổ về phía nhà máy nước: “Là chúng ta đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, hiện giờ ong chúa chết rồi, những ong thợ đời đầu như chúng tôi chắc cũng không sống được bao lâu nữa.”
Viên Mục Dã khá bất ngờ về chuyện này, cậu ngạc nhiên hỏi Lệ Thần giả: “Vì sao lại biến thành như thế này?”
Lệ Thần giả chán nản nói: “Bởi vì bọn họ là ong thợ đời đầu, cho nên trên người có rất nhiều thiếu sót trí mạng, trong đó bao gồm cả chuyện một khi ong chúa chết đi, những ong thợ đời đầu sẽ theo đó mà diệt vong...”
“Tất cả ong thợ đều sẽ có kết cục như vậy sao?” Viên Mục Dã hỏi
Lệ Thần thở dài: “Cùng lắm thì thời gian dài ngắn khác nhau thôi...”
Viên Mục Dã không ngờ Lệ Thần luôn tâm niệm muốn cùng mẹ mình cao chạy xa bay, nhưng hôm nay thấy bà ta không đi được, hắn cũng không quá đau lòng khổ sở, có lẽ đây chính là điểm khác biệt giữa bọn chúng và con người.
Viên Mục Dã định đứng dậy, bọn họ đã không thể rời đi thì mình phải nhanh quay về bàn bạc với hai người Thạch Lỗi xem kế hoạch chạy trốn tiếp theo như thế nào, trước khi đi cậu hỏi Lệ Thần: “Những đồng loại kia của cậu đang ở đâu?”
Lệ Thần giả nói: “Cách thị trấn ba mươi kilomet, nếu các anh còn không đi thì không kịp nữa đâu.”
Lòng Viên Mục Dã nặng nề, không ngờ bọn chúng có thể quay về nhanh như vậy, nhưng nếu như bọn chúng chỉ còn cách thị trấn ba mươi kilomet thì bây giờ bọn họ đi khỏi đây chắc chắn sẽ giáp mặt chúng, đến lúc đó thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, Viên Mục Dã không chắc ba người bọn họ có thể toàn thân trở ra hay không.
Lệ Thần giả thấy sắc mặt Viên Mục Dã sầm sì thì chỉ cho cậu một con đường thoát, đó là tiếp tục đi về hướng Bắc, xuyên qua dãy núi, đi qua biên giới nước M sang nước E bên cạnh.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không được, vùng biên giới giữa nước M và nước E đã có xung đột từ lâu, nếu chúng tôi cố vượt biên qua đó, không những tăng thêm mâu thuẫn giữa hai nước mà có khi chúng tôi còn chưa đặt chân đến nước E đã bị lính tuần tra biên giới bắn chết rồi.”
Lệ Thần giả nhún vai: “Dù sao tôi cũng đã chỉ cho các người một con đường để chạy trốn, có thể thoát được hay không còn tùy thuộc vào bản lĩnh của các người. Có điều tôi có thể nói cho anh biết một tin tức xấu, trước khi chết ong chúa đã hạ lệnh truy sát cho tất cả các ong thợ, nhiệm vụ cuối cùng trước khi bọn họ chết là xử lý ba cái mạng nhỏ của các anh, nếu như các anh không mau rời khỏi nơi này... chờ đến khi ‘Hy vọng’ quay về thì chắc chắn xong đời.”
Sau khi Viên Mục Dã quay lại phòng thì thấy Thạch Lỗi và A Triết đang định đi từng phòng tìm cậu, thấy cậu dùng vẻ mặt nặng nề quay lại, Thạch Lỗi vội hỏi cậu vừa đi đâu?
Viên Mục Dã nói: “Vừa nãy khi tôi đi dạo trên hành lang gặp được bà chủ quán, bà ta bảo chúng ta mau rời khỏi nơi này, một số lượng lớn ‘Hy vọng’ đã tập kết ở bên ngoài thị trấn, nếu bây giờ chúng ta không đi sẽ không đi được nữa.”
Thạch Lỗi nhướng mày: “Nếu bọn chúng đã ở bên ngoài thị trấn thì bây giờ chúng ta chạy ra không phải là lao thẳng vào họng súng của chúng à?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Bà ta đã chỉ một đường thoát cho chúng ta, đó chính là đi về hướng bắc, xuyên qua rừng rậm vượt qua biên giới giữa nước M và nước E, tạm thời tránh nạn ở đó.”
A Triết cao giọng: “Cậu điên rồi à, có muốn tôi phổ cập kiến thức mấy chục năm tranh giành biên giới giữa hai quốc gia này không? Cậu muốn đi về hướng bắc trốn? Cuối cùng chẳng phải cũng là đâm đầu vào đường chết sao?”
Không ngờ Thạch Lỗi lại đột nhiên ủng hộ suy nghĩ của Viên Mục Dã: “Nếu như đám ‘Hy vọng’ thật sự lợi hại giống như bà chủ quán kia nói, thì việc trốn ra biên giới cũng là một cách!”
“Anh nói cái gì thế? Chẳng lẽ anh cũng muốn đi ra biên giới chịu chết à?” A Triết không thể hiểu được.
Nhưng Thạch Lỗi lại lắc đầu nói: “Dĩ nhiên không phải đi chịu chết, hai người nghĩ xem, chúng ta chỉ có ba người mà đám ‘Hy vọng’ vội vàng quay về kia ít nhất cũng phải khoảng ba trăm người, một nhóm người như vậy đột nhiên tập kết tại biên giới giữa hai nước... Cậu nói xem binh sĩ ở biên giới sẽ đuổi theo chúng ta hay mấy trăm tên ‘Hy vọng’ kia?”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi nói: “Ý anh là muốn để cảnh sát biên phòng giải quyết đám kia cho chúng ta?”
Thạch Lỗi gật đầu: “Đúng thế, nếu không với tình cảnh trước mắt của chúng ta... không có cách nào có thể thoát khỏi nhiều sự truy sát như vậy!”
Việc này không thể chậm trễ, nếu như còn trễ nải nữa thì sẽ không đi được, thế là ba người họ cũng không quan tâm đến bây giờ là trời tối hay ban ngày, cứ thế mang theo tất cả trang bị trên người đi về hướng bắc vào chỗ rừng rậm.
Trước khi đi Viên Mục Dã còn thoáng nhìn qua căn phòng mà Lệ Thần giả và bà chủ nhà nghỉ đang ẩn náu, cậu muốn đến đó từ biệt họ, dù sao họ cũng đã đi cùng nhau một đoạn đường, mặc dù đến cuối cùng Viên Mục Dã vẫn không biết rõ người mà mình luôn liên hệ là ai...
HÀNH TRÌNH Ở VÙNG BIÊN GIỚI
Viên Mục Dã nhìn dây thừng trên người mình: “Nếu cậu đã không định giết tôi để diệt khẩu thì mau thả tôi ra, tôi còn phải về bàn với Thạch Lỗi xem nên làm gì tiếp chứ?”
Lệ Thần giả do dự: “Nếu tôi thả anh đi, anh có giết tôi không? Dù sao anh và tôi cũng không là đồng loại...”
Viên Mục Dã tức giận nói: “Những sinh vật không cùng loài với tôi còn ít lắm chắc? Tôi có thể giết sạch được không?”
Ngay lúc Lệ Thần giả đang do dự thì họ nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân nặng nề, sau đó tiếng A Triết vang lên: “Viên Mục Dã? Cậu chạy đi đâu rồi? Viên Mục Dã!”
Hai người lập tức ngừng thở, ngay cả tiếng nước trong nhà vệ sinh cũng lập tức biến mất, đến tận khi A Triết đi xa rồi Viên Mục Dã mới thì thầm nói với Lệ Thần giả: “Còn không mau cởi trói cho tôi, nếu bọn họ không tìm được tôi nhất định sẽ lục soát từng phòng một!”
Lần này Lệ Thần giả không còn do dự nữa, lập tức tháo dây thừng trên người Viên Mục Dã, đúng lúc này bà chủ nhà nghỉ toàn thân ướt sũng đi từ trong nhà vệ sinh ra, chỉ có điều, dù luôn ngâm mình ở trong nước nhưng những vảy xanh trên mặt bà ta vẫn hiện lên rõ ràng...
Ánh mắt bà chủ quán nhìn Viên Mục Dã khá phức tạp, Viên Mục Dã hiểu nhất định có chuyện gì đó, nên cười nói với bà ta: “Chúc mừng chị, cuối cùng hai mẹ con cũng được đoàn tụ rồi.”
Bọn họ cũng coi như hiểu nhau, cho nên lúc này không cần phải giả vờ trước mặt Viên Mục Dã nữa, bà chủ quán không thay đổi nét mặt nói với cậu: “Vì sao các cậu còn chưa rời khỏi đây?”
Viên Mục Dã không ngờ đối phương vừa mở lời đã đuổi khách, cậu lấy làm kỳ quái, hỏi: “Không phải chúng tôi đã nói rồi à? Chúng tôi sẽ nghĩ cách đưa chị cùng rời khỏi nơi này, sao bây giờ chị lại đổi ý?”
Bà chủ quán nhìn qua cửa sổ về phía nhà máy nước: “Là chúng ta đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, hiện giờ ong chúa chết rồi, những ong thợ đời đầu như chúng tôi chắc cũng không sống được bao lâu nữa.”
Viên Mục Dã khá bất ngờ về chuyện này, cậu ngạc nhiên hỏi Lệ Thần giả: “Vì sao lại biến thành như thế này?”
Lệ Thần giả chán nản nói: “Bởi vì bọn họ là ong thợ đời đầu, cho nên trên người có rất nhiều thiếu sót trí mạng, trong đó bao gồm cả chuyện một khi ong chúa chết đi, những ong thợ đời đầu sẽ theo đó mà diệt vong...”
“Tất cả ong thợ đều sẽ có kết cục như vậy sao?” Viên Mục Dã hỏi
Lệ Thần thở dài: “Cùng lắm thì thời gian dài ngắn khác nhau thôi...”
Viên Mục Dã không ngờ Lệ Thần luôn tâm niệm muốn cùng mẹ mình cao chạy xa bay, nhưng hôm nay thấy bà ta không đi được, hắn cũng không quá đau lòng khổ sở, có lẽ đây chính là điểm khác biệt giữa bọn chúng và con người.
Viên Mục Dã định đứng dậy, bọn họ đã không thể rời đi thì mình phải nhanh quay về bàn bạc với hai người Thạch Lỗi xem kế hoạch chạy trốn tiếp theo như thế nào, trước khi đi cậu hỏi Lệ Thần: “Những đồng loại kia của cậu đang ở đâu?”
Lệ Thần giả nói: “Cách thị trấn ba mươi kilomet, nếu các anh còn không đi thì không kịp nữa đâu.”
Lòng Viên Mục Dã nặng nề, không ngờ bọn chúng có thể quay về nhanh như vậy, nhưng nếu như bọn chúng chỉ còn cách thị trấn ba mươi kilomet thì bây giờ bọn họ đi khỏi đây chắc chắn sẽ giáp mặt chúng, đến lúc đó thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, Viên Mục Dã không chắc ba người bọn họ có thể toàn thân trở ra hay không.
Lệ Thần giả thấy sắc mặt Viên Mục Dã sầm sì thì chỉ cho cậu một con đường thoát, đó là tiếp tục đi về hướng Bắc, xuyên qua dãy núi, đi qua biên giới nước M sang nước E bên cạnh.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không được, vùng biên giới giữa nước M và nước E đã có xung đột từ lâu, nếu chúng tôi cố vượt biên qua đó, không những tăng thêm mâu thuẫn giữa hai nước mà có khi chúng tôi còn chưa đặt chân đến nước E đã bị lính tuần tra biên giới bắn chết rồi.”
Lệ Thần giả nhún vai: “Dù sao tôi cũng đã chỉ cho các người một con đường để chạy trốn, có thể thoát được hay không còn tùy thuộc vào bản lĩnh của các người. Có điều tôi có thể nói cho anh biết một tin tức xấu, trước khi chết ong chúa đã hạ lệnh truy sát cho tất cả các ong thợ, nhiệm vụ cuối cùng trước khi bọn họ chết là xử lý ba cái mạng nhỏ của các anh, nếu như các anh không mau rời khỏi nơi này... chờ đến khi ‘Hy vọng’ quay về thì chắc chắn xong đời.”
Sau khi Viên Mục Dã quay lại phòng thì thấy Thạch Lỗi và A Triết đang định đi từng phòng tìm cậu, thấy cậu dùng vẻ mặt nặng nề quay lại, Thạch Lỗi vội hỏi cậu vừa đi đâu?
Viên Mục Dã nói: “Vừa nãy khi tôi đi dạo trên hành lang gặp được bà chủ quán, bà ta bảo chúng ta mau rời khỏi nơi này, một số lượng lớn ‘Hy vọng’ đã tập kết ở bên ngoài thị trấn, nếu bây giờ chúng ta không đi sẽ không đi được nữa.”
Thạch Lỗi nhướng mày: “Nếu bọn chúng đã ở bên ngoài thị trấn thì bây giờ chúng ta chạy ra không phải là lao thẳng vào họng súng của chúng à?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Bà ta đã chỉ một đường thoát cho chúng ta, đó chính là đi về hướng bắc, xuyên qua rừng rậm vượt qua biên giới giữa nước M và nước E, tạm thời tránh nạn ở đó.”
A Triết cao giọng: “Cậu điên rồi à, có muốn tôi phổ cập kiến thức mấy chục năm tranh giành biên giới giữa hai quốc gia này không? Cậu muốn đi về hướng bắc trốn? Cuối cùng chẳng phải cũng là đâm đầu vào đường chết sao?”
Không ngờ Thạch Lỗi lại đột nhiên ủng hộ suy nghĩ của Viên Mục Dã: “Nếu như đám ‘Hy vọng’ thật sự lợi hại giống như bà chủ quán kia nói, thì việc trốn ra biên giới cũng là một cách!”
“Anh nói cái gì thế? Chẳng lẽ anh cũng muốn đi ra biên giới chịu chết à?” A Triết không thể hiểu được.
Nhưng Thạch Lỗi lại lắc đầu nói: “Dĩ nhiên không phải đi chịu chết, hai người nghĩ xem, chúng ta chỉ có ba người mà đám ‘Hy vọng’ vội vàng quay về kia ít nhất cũng phải khoảng ba trăm người, một nhóm người như vậy đột nhiên tập kết tại biên giới giữa hai nước... Cậu nói xem binh sĩ ở biên giới sẽ đuổi theo chúng ta hay mấy trăm tên ‘Hy vọng’ kia?”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi nói: “Ý anh là muốn để cảnh sát biên phòng giải quyết đám kia cho chúng ta?”
Thạch Lỗi gật đầu: “Đúng thế, nếu không với tình cảnh trước mắt của chúng ta... không có cách nào có thể thoát khỏi nhiều sự truy sát như vậy!”
Việc này không thể chậm trễ, nếu như còn trễ nải nữa thì sẽ không đi được, thế là ba người họ cũng không quan tâm đến bây giờ là trời tối hay ban ngày, cứ thế mang theo tất cả trang bị trên người đi về hướng bắc vào chỗ rừng rậm.
Trước khi đi Viên Mục Dã còn thoáng nhìn qua căn phòng mà Lệ Thần giả và bà chủ nhà nghỉ đang ẩn náu, cậu muốn đến đó từ biệt họ, dù sao họ cũng đã đi cùng nhau một đoạn đường, mặc dù đến cuối cùng Viên Mục Dã vẫn không biết rõ người mà mình luôn liên hệ là ai...
Bình luận facebook