Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51 - Chương 51 VIỆC KHÔNG DỄ LÀM
Chương 51 VIỆC KHÔNG DỄ LÀM
Chỉ một lúc sau, Trương Đại Quân mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy về, anh ta nôn nóng nói gì đó với người phụ nữ kia, nhưng cô ta, hoặc phải nói là vợ của Đại Quân lại chẳng có một chút phản ứng nào, mặt mày ngờ nghệch ngồi ở trên ghế sofa…
Còn Trương Đại Quân như thể không hề nhận ra sự khác thường của vợ mình mà liên tục nói gì đó, mãi đến khi vợ anh ta đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế sofa, anh ta mới cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì đấy không ổn rồi.
Lúc này hình như Trương Đại Quân muốn đi qua kéo vợ mình, nhưng vợ của anh ta lại đột nhiên tránh né, sau đó xoay người chạy ra phía ban công… Ban công nhà Trương Đại Quân là không gian mở, là loại ban công thường có thể phơi được chăn. Có lẽ lúc Trương Đại Quân sửa nhà cũng không ngờ được rằng lại có một ngày người vợ yêu dấu sẽ nhảy từ đó xuống.
Cho đến giờ Viên Mục Dã vẫn không thể quên được vẻ mặt tuyệt vọng và kinh ngạc của Đại Quân lúc ấy, anh ta không hiểu tại sao vợ mình đang yên đang lành lại nhảy lầu tự tử?
Hoắc Nhiễm bị ánh mắt của Viên Mục Dã nhìn về phía mình đè ép, trong nháy mắt cậu ta hiểu ngay anh chàng Viên Mục Dã thoạt nhìn cẩn thận, luôn lịch sự với tất cả mọi người này, thật ra cũng là một người không đơn giản.
Từ ánh mắt của Viên Mục Dã, Hoắc Nhiễm có thể nhìn ra được nhất định ông anh này đã thấy thứ gì đó mà cậu ta không thể nhìn thấy… Đừng trông Hoắc Nhiễm trẻ tuổi, nhưng bắt đầu từ hồi mười lăm tuổi, cậu ta đã là nhân viên ngoài biên chế của số 54 rồi. Số chuyện tà ma mà cậu ta đã gặp nhiều không đếm xuể, hơn nữa cậu ta biết Viên Mục Dã sẽ không vô cớ hù dọa mình, vả lại Viên Mục Dã vừa tới số 54, cho nên anh chàng càng không thể nào biết được chuyện của vợ Trương Đại Quân.
Qua hồi lâu, cuối cùng Viên Mục Dã không nhìn chăm chăm vào phòng khách tối tăm nữa. Sắc mặt cậu u ám, cậu quay đầu nhìn sang Hoắc Nhiễm và hỏi: “Vợ của anh Đại Quân chết như thế nào vậy?”
Hoắc Nhiễm nghe hỏi mà lòng thầm đánh thót một cái. Đúng là cậu ta đã từng gặp nhiều chuyện tà ám, nhưng gặp nhiều không có nghĩa là không sợ hãi. Từ trước đến nay, một người sợ bóng tối như cậu ta sao lại có thể không sợ ma chứ?
“Anh... anh hỏi điều này để làm gì?” Sắc mặt Hoắc Nhiễm tái nhợt.
Câu nói của cậu ta nhắc nhở Viên Mục Dã, thật ra mình không nên hỏi thẳng như vậy, cậu hoàn toàn có thể tìm cơ hội hỏi Lâm Miểu, chứ không phải hỏi luôn chàng trai trẻ trước mặt này.
Viên Mục Dã lập tức lấy lại tinh thần: “Không có việc gì, đi thôi…”
Hoắc Nhiễm đâu ngốc, cậu ta nhìn là biết Viên Mục Dã đang cố tình lảng tránh câu hỏi của mình, bèn truy hỏi: “Rốt cuộc anh đã thấy cái gì?”
“Không có gì…” Viên Mục Dã nói bằng chất giọng trầm xuống.
Hoắc Nhiễm cười khẩy: “Tôi biết anh thấy cái gì… Tất cả những người có thể vào số 54 đều không phải người bình thường. Trương Khai nói rất đúng, nếu anh đã vào số 54 chúng tôi thì không cần thiết phải giấu giếm như vậy!” Nói đến đây, cậu ta giơ tay chỉ ra phía ban công và bắt đầu kể: “Vợ của anh Đại Quân đã nhảy từ chỗ đó xuống. Hôm đấy hai vợ chồng họ cãi cọ bởi vì một việc nhỏ, trong cơn tức giận, anh Đại Quân đi ra ngoài uống rượu với chúng tôi. Tôi đã gặp chị dâu vài lần, mặc dù lòng dạ hẹp hòi nhưng cũng không đến mức bởi vì chuyện nhỏ tí ti này mà muốn nhảy lầu. Lúc ấy, đầu tiên anh Đại Quân nhận được tin nhắn từ một số lạ gửi tới, trong đó bảo anh ấy lập tức về nhà gặp mặt vợ lần cuối cùng. Tôi và Trương Khai còn nói đùa rằng chắc chắn đây là tin nhắn lừa đảo! Anh Đại Quân cũng cười nói vợ mình chưa bao giờ làm chuyện khóc lóc làm loạn, đòi thắt cổ. Nhưng một lát sau anh Đại Quân lại nói trong lòng anh ấy hơi bồn chồn, mắt phải còn máy liên tục, anh ấy phải về nhà xem thử. Khi đi, anh ấy còn bị mấy người chúng tôi cười nhạo một trận… Ai ngờ anh ấy đi chưa được một tiếng, đội trưởng đã nhận được điện thoại của anh ấy! Trong điện thoại anh ấy khóc rất to, khóc tới mức không nói năng được rõ ràng. Lúc ấy cả đám tôi và Trương Khai đều trợn tròn mắt, cảm thấy chắc chắn là có vấn đề rồi!! Hôm nay tôi nói với anh nhiều như vậy không vì điều gì khác, chỉ không muốn để anh nhắc tới chuyện này với anh Đại Quân. Đây là điều cấm kỵ mãi mãi không thể nhắc đến trong lòng anh ấy, bởi vì đến bây giờ anh ấy vẫn không biết rốt cuộc tại sao vợ của mình lại muốn tự tử!”
Nghe xong, Viên Mục Dã đặt tay lên vai Hoắc Nhiễm và bóp mạnh: “Yên tâm đi, lòng tôi hiểu rõ. Tôi sẽ không đề cập đến trước mặt anh ấy.”
Hoắc Nhiễm thở dài, sau đó chuẩn bị đi, ai ngờ chưa đi được mấy bước, cậu ta đột nhiên quay đầu lại hỏi Viên Mục Dã: “Anh Viên, mới nãy anh đã thấy điều gì?”
Viên Mục Dã hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên thằng nhóc Hoắc Nhiễm này gọi mình là anh Viên. Cậu suy nghĩ rồi đáp rất thận trọng: “Nếu tôi nói tôi thấy cảnh vợ của anh Đại Quân tự tử… cậu có tin không?”
Cậu ta hơi nhíu mày, sau đó lại giãn lông mày ra và nói: “Tôi tin…”
Viên Mục Dã gật đầu: “Được, vậy tôi có thể nói cho cậu biết rằng tôi nhìn thấy được một vài chuyện xảy ra ở đây trước khi anh Đại Quân chưa kịp trở về, nhưng đó cũng không phải toàn bộ sự thật về việc vợ anh Đại Quân tự tử! Nếu hôm nay chúng ta nói cho anh Đại Quân biết chút thông tin chẳng đáng kể gì này trong tình huống chưa biết toàn bộ chân tướng, với anh ấy mà nói thật sự hơi tàn nhẫn quá… Cho nên khi chưa điều tra rõ hoàn toàn sự việc, chúng ta vẫn chưa thể nói với anh ấy được.”
“Vậy rốt cuộc anh đã nhìn thấy cái gì?” Hoắc Nhiễm tiếp tục truy hỏi.
Viên Mục Dã thở dài: “Tôi nhìn thấy một bóng người mơ hồ xuất hiện ở đây, nhưng lại không thấy rõ lắm mặt mũi của người nọ. Có điều có thể chắc chắn gã là một người đàn ông trẻ.”
“Là gã đẩy chị dâu xuống lầu ư?” Hoắc Nhiễm nghi ngờ.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không phải, vợ của anh Đại Quân nhảy lầu ngay trước mặt anh ấy, người kia đã đi trước khi anh Đại Quân trở về. Tuy nhiên có thể khẳng định một điều, sự xuất hiện của người đó chắc chắn có liên quan đến cái chết của vợ anh Đại Quân, bởi vì tôi thấy người nọ đã nói gì đó với vợ anh Đại Quân trước khi đi.”
Hoắc Nhiễm hỏi: “Nói gì?” Vietwriter.vn
“Tôi không nghe thấy âm thanh, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh thôi…” Viên Mục Dã ăn ngay nói thật.
Hoắc Nhiễm ngạc nhiên một lúc mới nói với Viên Mục Dã: “Được, tôi biết rồi. Nếu có cơ hội, tôi nhất định phải điều tra rõ chuyện này! Tôi không muốn để anh Đại Quân tiếp tục sống mãi như vậy. Tôi muốn cho anh ấy sống cuộc sống bình thường.”
Viên Mục Dã khẽ thở dài rồi bảo: “Được, chúng ta cùng nhau điều tra…”
Ra khỏi nhà Đại Quân, Hoắc Nhiễm đột nhiên trầm giọng nói với Viên Mục Dã: “Hôm nay cảm ơn anh đã chịu nói cho tôi biết, có điều việc ở số 54 cũng không dễ làm. Anh cần phải suy nghĩ kĩ, đừng để đến lúc đó vì liên luỵ người khác mà cảm thấy hối hận!”
Viên Mục Dã sửng sốt, cậu không biết tại vì sao mà Hoắc Nhiễm lại nói ra lời này? Chẳng lẽ cậu ta ám chỉ chuyện của vợ Đại Quân? Nhưng khi Viên Mục Dã vừa định hỏi cậu ta tại sao lại nói như vậy thì Hoắc Nhiễm đã vào bước vào thang máy trước.
Về đến nhà, Kim Bảo đã ở cửa chờ từ lâu. Viên Mục Dã chơi ném bóng ở trong sân với nó một chốc theo thường lệ, rồi mới về phòng chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.
Chỉ một lúc sau, Trương Đại Quân mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy về, anh ta nôn nóng nói gì đó với người phụ nữ kia, nhưng cô ta, hoặc phải nói là vợ của Đại Quân lại chẳng có một chút phản ứng nào, mặt mày ngờ nghệch ngồi ở trên ghế sofa…
Còn Trương Đại Quân như thể không hề nhận ra sự khác thường của vợ mình mà liên tục nói gì đó, mãi đến khi vợ anh ta đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế sofa, anh ta mới cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì đấy không ổn rồi.
Lúc này hình như Trương Đại Quân muốn đi qua kéo vợ mình, nhưng vợ của anh ta lại đột nhiên tránh né, sau đó xoay người chạy ra phía ban công… Ban công nhà Trương Đại Quân là không gian mở, là loại ban công thường có thể phơi được chăn. Có lẽ lúc Trương Đại Quân sửa nhà cũng không ngờ được rằng lại có một ngày người vợ yêu dấu sẽ nhảy từ đó xuống.
Cho đến giờ Viên Mục Dã vẫn không thể quên được vẻ mặt tuyệt vọng và kinh ngạc của Đại Quân lúc ấy, anh ta không hiểu tại sao vợ mình đang yên đang lành lại nhảy lầu tự tử?
Hoắc Nhiễm bị ánh mắt của Viên Mục Dã nhìn về phía mình đè ép, trong nháy mắt cậu ta hiểu ngay anh chàng Viên Mục Dã thoạt nhìn cẩn thận, luôn lịch sự với tất cả mọi người này, thật ra cũng là một người không đơn giản.
Từ ánh mắt của Viên Mục Dã, Hoắc Nhiễm có thể nhìn ra được nhất định ông anh này đã thấy thứ gì đó mà cậu ta không thể nhìn thấy… Đừng trông Hoắc Nhiễm trẻ tuổi, nhưng bắt đầu từ hồi mười lăm tuổi, cậu ta đã là nhân viên ngoài biên chế của số 54 rồi. Số chuyện tà ma mà cậu ta đã gặp nhiều không đếm xuể, hơn nữa cậu ta biết Viên Mục Dã sẽ không vô cớ hù dọa mình, vả lại Viên Mục Dã vừa tới số 54, cho nên anh chàng càng không thể nào biết được chuyện của vợ Trương Đại Quân.
Qua hồi lâu, cuối cùng Viên Mục Dã không nhìn chăm chăm vào phòng khách tối tăm nữa. Sắc mặt cậu u ám, cậu quay đầu nhìn sang Hoắc Nhiễm và hỏi: “Vợ của anh Đại Quân chết như thế nào vậy?”
Hoắc Nhiễm nghe hỏi mà lòng thầm đánh thót một cái. Đúng là cậu ta đã từng gặp nhiều chuyện tà ám, nhưng gặp nhiều không có nghĩa là không sợ hãi. Từ trước đến nay, một người sợ bóng tối như cậu ta sao lại có thể không sợ ma chứ?
“Anh... anh hỏi điều này để làm gì?” Sắc mặt Hoắc Nhiễm tái nhợt.
Câu nói của cậu ta nhắc nhở Viên Mục Dã, thật ra mình không nên hỏi thẳng như vậy, cậu hoàn toàn có thể tìm cơ hội hỏi Lâm Miểu, chứ không phải hỏi luôn chàng trai trẻ trước mặt này.
Viên Mục Dã lập tức lấy lại tinh thần: “Không có việc gì, đi thôi…”
Hoắc Nhiễm đâu ngốc, cậu ta nhìn là biết Viên Mục Dã đang cố tình lảng tránh câu hỏi của mình, bèn truy hỏi: “Rốt cuộc anh đã thấy cái gì?”
“Không có gì…” Viên Mục Dã nói bằng chất giọng trầm xuống.
Hoắc Nhiễm cười khẩy: “Tôi biết anh thấy cái gì… Tất cả những người có thể vào số 54 đều không phải người bình thường. Trương Khai nói rất đúng, nếu anh đã vào số 54 chúng tôi thì không cần thiết phải giấu giếm như vậy!” Nói đến đây, cậu ta giơ tay chỉ ra phía ban công và bắt đầu kể: “Vợ của anh Đại Quân đã nhảy từ chỗ đó xuống. Hôm đấy hai vợ chồng họ cãi cọ bởi vì một việc nhỏ, trong cơn tức giận, anh Đại Quân đi ra ngoài uống rượu với chúng tôi. Tôi đã gặp chị dâu vài lần, mặc dù lòng dạ hẹp hòi nhưng cũng không đến mức bởi vì chuyện nhỏ tí ti này mà muốn nhảy lầu. Lúc ấy, đầu tiên anh Đại Quân nhận được tin nhắn từ một số lạ gửi tới, trong đó bảo anh ấy lập tức về nhà gặp mặt vợ lần cuối cùng. Tôi và Trương Khai còn nói đùa rằng chắc chắn đây là tin nhắn lừa đảo! Anh Đại Quân cũng cười nói vợ mình chưa bao giờ làm chuyện khóc lóc làm loạn, đòi thắt cổ. Nhưng một lát sau anh Đại Quân lại nói trong lòng anh ấy hơi bồn chồn, mắt phải còn máy liên tục, anh ấy phải về nhà xem thử. Khi đi, anh ấy còn bị mấy người chúng tôi cười nhạo một trận… Ai ngờ anh ấy đi chưa được một tiếng, đội trưởng đã nhận được điện thoại của anh ấy! Trong điện thoại anh ấy khóc rất to, khóc tới mức không nói năng được rõ ràng. Lúc ấy cả đám tôi và Trương Khai đều trợn tròn mắt, cảm thấy chắc chắn là có vấn đề rồi!! Hôm nay tôi nói với anh nhiều như vậy không vì điều gì khác, chỉ không muốn để anh nhắc tới chuyện này với anh Đại Quân. Đây là điều cấm kỵ mãi mãi không thể nhắc đến trong lòng anh ấy, bởi vì đến bây giờ anh ấy vẫn không biết rốt cuộc tại sao vợ của mình lại muốn tự tử!”
Nghe xong, Viên Mục Dã đặt tay lên vai Hoắc Nhiễm và bóp mạnh: “Yên tâm đi, lòng tôi hiểu rõ. Tôi sẽ không đề cập đến trước mặt anh ấy.”
Hoắc Nhiễm thở dài, sau đó chuẩn bị đi, ai ngờ chưa đi được mấy bước, cậu ta đột nhiên quay đầu lại hỏi Viên Mục Dã: “Anh Viên, mới nãy anh đã thấy điều gì?”
Viên Mục Dã hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên thằng nhóc Hoắc Nhiễm này gọi mình là anh Viên. Cậu suy nghĩ rồi đáp rất thận trọng: “Nếu tôi nói tôi thấy cảnh vợ của anh Đại Quân tự tử… cậu có tin không?”
Cậu ta hơi nhíu mày, sau đó lại giãn lông mày ra và nói: “Tôi tin…”
Viên Mục Dã gật đầu: “Được, vậy tôi có thể nói cho cậu biết rằng tôi nhìn thấy được một vài chuyện xảy ra ở đây trước khi anh Đại Quân chưa kịp trở về, nhưng đó cũng không phải toàn bộ sự thật về việc vợ anh Đại Quân tự tử! Nếu hôm nay chúng ta nói cho anh Đại Quân biết chút thông tin chẳng đáng kể gì này trong tình huống chưa biết toàn bộ chân tướng, với anh ấy mà nói thật sự hơi tàn nhẫn quá… Cho nên khi chưa điều tra rõ hoàn toàn sự việc, chúng ta vẫn chưa thể nói với anh ấy được.”
“Vậy rốt cuộc anh đã nhìn thấy cái gì?” Hoắc Nhiễm tiếp tục truy hỏi.
Viên Mục Dã thở dài: “Tôi nhìn thấy một bóng người mơ hồ xuất hiện ở đây, nhưng lại không thấy rõ lắm mặt mũi của người nọ. Có điều có thể chắc chắn gã là một người đàn ông trẻ.”
“Là gã đẩy chị dâu xuống lầu ư?” Hoắc Nhiễm nghi ngờ.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không phải, vợ của anh Đại Quân nhảy lầu ngay trước mặt anh ấy, người kia đã đi trước khi anh Đại Quân trở về. Tuy nhiên có thể khẳng định một điều, sự xuất hiện của người đó chắc chắn có liên quan đến cái chết của vợ anh Đại Quân, bởi vì tôi thấy người nọ đã nói gì đó với vợ anh Đại Quân trước khi đi.”
Hoắc Nhiễm hỏi: “Nói gì?” Vietwriter.vn
“Tôi không nghe thấy âm thanh, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh thôi…” Viên Mục Dã ăn ngay nói thật.
Hoắc Nhiễm ngạc nhiên một lúc mới nói với Viên Mục Dã: “Được, tôi biết rồi. Nếu có cơ hội, tôi nhất định phải điều tra rõ chuyện này! Tôi không muốn để anh Đại Quân tiếp tục sống mãi như vậy. Tôi muốn cho anh ấy sống cuộc sống bình thường.”
Viên Mục Dã khẽ thở dài rồi bảo: “Được, chúng ta cùng nhau điều tra…”
Ra khỏi nhà Đại Quân, Hoắc Nhiễm đột nhiên trầm giọng nói với Viên Mục Dã: “Hôm nay cảm ơn anh đã chịu nói cho tôi biết, có điều việc ở số 54 cũng không dễ làm. Anh cần phải suy nghĩ kĩ, đừng để đến lúc đó vì liên luỵ người khác mà cảm thấy hối hận!”
Viên Mục Dã sửng sốt, cậu không biết tại vì sao mà Hoắc Nhiễm lại nói ra lời này? Chẳng lẽ cậu ta ám chỉ chuyện của vợ Đại Quân? Nhưng khi Viên Mục Dã vừa định hỏi cậu ta tại sao lại nói như vậy thì Hoắc Nhiễm đã vào bước vào thang máy trước.
Về đến nhà, Kim Bảo đã ở cửa chờ từ lâu. Viên Mục Dã chơi ném bóng ở trong sân với nó một chốc theo thường lệ, rồi mới về phòng chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.
Bình luận facebook