Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53 - Chương 53 NHÀ CŨ
Chương 53 NHÀ CŨ
Viên Mục Dã là người làm việc chăm chỉ. Đoàn Phong bảo cậu xem báo cáo điều tra trước đây nên cậu thật sự ngồi trong phòng làm việc xem nghiêm túc cả ngày, ngay cả cơm trưa cũng do Trương Khai mang về văn phòng cho cậu ăn.
Ở trong mắt Viên Mục Dã, mặc dù cuối cùng những vụ việc quái lạ đó đều có một lời giải thích tạm coi như “hợp tình hợp lý”. Nhưng Viên Mục Dã có thể cảm nhận được rõ ràng cái gọi là lời giải thích “hợp tình hợp lý” ít nhiều đều hơi gò ép, dường như là đang che giấu sự thật của vụ việc.
Có lẽ Lâm Miểu nói rất đúng, quả thật là vì nghề nghiệp trước kia nên mình thích nghi ngờ mọi việc… Nhưng kinh nghiệm trước kia nói cho Viên Mục Dã biết, mối nghi ngờ của cậu chính xác đến tám mươi, chín mươi phần trăm.
Lúc sắp tan làm, cậu nhận được điện thoại của Từ Lệ, lúc này Viên Mục Dã mới nhớ tới chuyện hôm qua đã đồng ý với người ta. Vì thế cậu bèn gửi vị trí của mình cho Từ Lệ, bảo anh ta đến đón mình sau năm giờ rưỡi.
Một lát sau, cậu chào hỏi với mọi người rồi đi một mình ra khỏi số 54… Cậu vừa mới đi ra khỏi ngõ nhỏ đã nhìn thấy xe Từ Lệ đậu ở ngã tư. Lúc Viên Mục Dã gửi vị trí cho Từ Lệ cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ cậu mới vừa ngồi lên xe, Từ Lệ đã dùng vẻ mặt giật mình, hỏi: “Cậu vào số 54 làm ư?”
Viên Mục Dã hơi sửng sốt, đáp: “Hả, làm sao thế? Số 54 này rất nổi tiếng à?”
Từ Lệ hơi kinh ngạc: “Trước kia cậu chưa từng nghe nói đến chuyện của số 54 ư?”
Viên Mục Dã lắc đầu, đáp với khuôn mặt thẳng thắn thành khẩn: “Mấy ngày hôm trước tôi mới biết còn có một đơn vị như vậy…”
Từ Lệ nghe vậy thì bật cười: “Thôi được, cậu vào đó cũng tốt. Lỡ đâu về sau nếu chúng tôi có chuyện gì muốn nhờ số 54 hỗ trợ, tìm thẳng cậu là được, không cần chạy vạy nhờ vả mối quan hệ khắp nơi cũng không tìm thấy cách.”
Viên Mục Dã ngờ vực: “Anh nói là trước kia anh đã từng đi tìm đơn vị số 54 nhờ giúp đỡ ư? Sao tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này nhỉ?”
Từ Lệ nghe cậu hỏi như vậy thì hơi xấu hổ: “Đương nhiên là lén lút tìm, chuyện như thế này cũng không thể gióng trống khua chiêng nói ra ngoài được!”
“Vụ nào thế? Kể tôi nghe thử…” Viên Mục Dã hơi tò mò.
Từ Lệ nhớ lại rồi bắt đầu kể: “Chắc là chuyện ba năm trước đây. Lúc ấy cậu còn ở quê cho nên không biết cũng rất bình thường. Lúc ấy vụ án kia ầm ĩ đến mức làm cả thành phố đều biết. Cấp trên ra mệnh lệnh bảo chúng tôi cần phải phá án trong thời hạn quy định, nếu không người của cả đội chúng tôi đều phải gánh chịu hậu quả!”
Sau đó, trên đường đi đến hiện trường vụ án, Từ Lệ kể cho Viên Mục Dã nghe vụ án ly kỳ xảy ra năm xưa, đó là một vụ án xảy ra ở thủ đô vào mấy năm trước. Lúc ban đầu nó chỉ là vụ người dân mất tích bình thường mà thôi…
Vào một ngày cuối tháng tám, Từ Lệ nhận được điện thoại của bạn học cấp ba Ngô Mẫn, nói là mấy ngày trước hai vợ chồng em gái Ngô Mai của cô ấy bỗng mất tích. Lúc ấy Từ Lệ chỉ coi vụ án đó như những vụ người dân mất tích bình thường, anh ta không thể ngờ được rằng sau đó lại trở nên lớn chuyện đến như vậy!
Nhưng dù sao cũng là bạn học cũ của mình, còn là hoa khôi của trường năm đó, cho nên Từ Lệ vẫn lấy việc công làm việc tư, anh ta gọi điện thoại cho đồn công an trực thuộc khu vực của họ… Sau khi tìm hiểu mới biết, trước đây cha của Ngô Mẫn đã từng đi báo án, nói là con gái và con rể của ông ta đột nhiên mất liên lạc.
Lúc ấy, đồng chí ở đồn công an cũng rất để tâm đến vụ này, nên đi theo cha Ngô Mẫn đến nhà Ngô Mai một chuyến. Đương nhiên lúc ấy trong nhà Ngô Mai chắc chắn không có người, vì thế cảnh sát đã nghe theo gợi ý của cha Ngô Mẫn mà cạy cửa nhà Ngô Mai ra.
Kết quả khi đi vào thì thấy mọi thứ trong nhà đều bình thường, không có tình trạng bị lục tung. Nhưng một đống rau mốc meo trong phòng bếp nhanh chóng khiến cảnh sát chú ý. Phải nói là đống rau mốc meo đó cũng không có gì đặc biệt, chỗ duy nhất không thích hợp chính là nó đã được rửa sạch cắt sẵn, chuẩn bị bỏ vào nồi. Nhưng cuối cùng lại bởi vì lý do nào đó không biết mà bữa cơm này chưa được nấu xong, những nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị sẵn cũng để hư cả.
Lúc ấy đồng nghiệp ở đồn công an cũng cảm thấy sự việc không ổn, bởi vì người sống cuộc sống bình thường có ai lại ra ngoài lúc đang chuẩn bị nấu cơm đâu? Kể cả thật sự có việc phải ra ngoài, thì có phải cũng nên đóng gói những nguyên liệu nấu ăn cất lại vào tủ lạnh, để đến lúc trở về rồi nấu không? Cứ để mặc trên thớt mà bỏ đi, chứng tỏ chắc chắn là bọn họ đi rất đột ngột, thậm chí có thể nói chính bản thân bọn họ đều không biết mình không thể về trong khoảng thời gian ngắn.
Sau đó, đầu tiên là cảnh sát tìm hết một lượt trong nhà, rồi lại đến phòng quản lý trích lục ra camera giám sát. Nhưng bởi vì khoảng thời gian đó, camera trong khu chung cư bị trục trặc, cho nên cuối cùng họ chẳng tìm được manh mối nào có giá trị.
Dù gì thì bọn họ cũng đều là người đã trưởng thành, ai mà biết liệu có phải hai vợ chồng này chợt hứng lên rồi chạy đi đâu chơi không? Thế thì khó mà nói lắm, cho nên lúc ấy hai cảnh sát nhận vụ án chỉ đành về trước.
Nhưng cha Ngô Mẫn lại không cho là như vậy. Ông ta vẫn luôn tin chắc con gái và con rể mình nhất định đã xảy ra chuyện, bởi vì ông ta nhìn thấy ví tiền của con rể trên bàn trà ở phòng khách, bên trong còn có mấy thứ chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng linh tinh. Thử hỏi một người chuẩn bị ra ngoài mấy ngày, sao có thể không mang theo mấy thứ này được?
Thật ra cảnh sát cũng cảm thấy ông cụ nói có lý, nhưng hiện giờ bọn họ thật sự không có phương hướng nào để điều tra. Điện thoại của hai người cũng đều không thể liên lạc được… Cuối cùng hai cảnh sát bị ông cụ làm phiền đến nỗi hết cách nên lại điều tra lịch sử di chuyển của hai người kia, phát hiện bọn họ không lên bất cứ phương tiện giao thông công cộng nào yêu cầu mua vé bằng tên thật.
Nhưng điều này cũng không thể nói lên điều gì, lỡ đâu bọn họ đi xe của bạn để đi du lịch tự túc thì sao? Việc này cũng không phải là không thể. Hơn nữa theo lời kể của cha Ngô Mẫn, quan hệ giữa ông ta với con gái và con rể khá bình thường, có đôi khi một hai tháng không liên hệ cũng là chuyện thường, cho nên cảnh sát phân tích, có lẽ cặp vợ chồng trẻ chỉ là đi ra ngoài chơi, ở nơi dã ngoại thỉnh thoảng không có tín hiệu thôi. Bởi vậy bọn họ khuyên Ngô Mẫn cùng ông cụ Ngô đừng gấp gáp, về nhà kiên nhẫn chờ mấy ngày hẵng nói.
Lúc ấy Ngô Mẫn cũng có lòng khuyên cha mình đừng gấp gáp như vậy, nhưng cha cô không nghe, cứ nhất quyết đòi tự mình đi tìm… Ngô Mẫn không lay chuyển được, mấy ngày nay đúng lúc công ty cô lại bận quá, nên đành phải dặn dò cha có thể tự mình đi tìm, nhưng có chuyện gì nhất định phải báo cho cô trước tiên, tuyệt đối đừng tự mình cậy mạnh.
Ai ngờ ngoài miệng ông cụ đồng ý nói được được, nhưng ngày hôm sau Ngô Mẫn lại phát hiện không thể nào liên hệ được với cha mình! Điều này khiến Ngô Mẫn sợ hãi, vì thế cô lập tức đến đồn công an báo án lần nữa, chỉ có điều lần này người cần tìm đã từ em gái và em rể biến thành cha của cô.
Thật ra các đồng chí ở đồn công an vẫn rất có trách nhiệm. Bọn họ trích lục camera giám sát ở khu chung cư nhà ông cụ, thấy rằng vào cùng ngày mất tích, ông ấy đã đón mấy chuyến xe buýt, mục đích cuối cùng chắc là căn nhà cũ của gia đình con rể ở vùng ngoại thành. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhưng trong khoảng thời gian này, căn nhà cũ kia luôn để trống, chưa từng có ai vào ở…
Viên Mục Dã là người làm việc chăm chỉ. Đoàn Phong bảo cậu xem báo cáo điều tra trước đây nên cậu thật sự ngồi trong phòng làm việc xem nghiêm túc cả ngày, ngay cả cơm trưa cũng do Trương Khai mang về văn phòng cho cậu ăn.
Ở trong mắt Viên Mục Dã, mặc dù cuối cùng những vụ việc quái lạ đó đều có một lời giải thích tạm coi như “hợp tình hợp lý”. Nhưng Viên Mục Dã có thể cảm nhận được rõ ràng cái gọi là lời giải thích “hợp tình hợp lý” ít nhiều đều hơi gò ép, dường như là đang che giấu sự thật của vụ việc.
Có lẽ Lâm Miểu nói rất đúng, quả thật là vì nghề nghiệp trước kia nên mình thích nghi ngờ mọi việc… Nhưng kinh nghiệm trước kia nói cho Viên Mục Dã biết, mối nghi ngờ của cậu chính xác đến tám mươi, chín mươi phần trăm.
Lúc sắp tan làm, cậu nhận được điện thoại của Từ Lệ, lúc này Viên Mục Dã mới nhớ tới chuyện hôm qua đã đồng ý với người ta. Vì thế cậu bèn gửi vị trí của mình cho Từ Lệ, bảo anh ta đến đón mình sau năm giờ rưỡi.
Một lát sau, cậu chào hỏi với mọi người rồi đi một mình ra khỏi số 54… Cậu vừa mới đi ra khỏi ngõ nhỏ đã nhìn thấy xe Từ Lệ đậu ở ngã tư. Lúc Viên Mục Dã gửi vị trí cho Từ Lệ cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ cậu mới vừa ngồi lên xe, Từ Lệ đã dùng vẻ mặt giật mình, hỏi: “Cậu vào số 54 làm ư?”
Viên Mục Dã hơi sửng sốt, đáp: “Hả, làm sao thế? Số 54 này rất nổi tiếng à?”
Từ Lệ hơi kinh ngạc: “Trước kia cậu chưa từng nghe nói đến chuyện của số 54 ư?”
Viên Mục Dã lắc đầu, đáp với khuôn mặt thẳng thắn thành khẩn: “Mấy ngày hôm trước tôi mới biết còn có một đơn vị như vậy…”
Từ Lệ nghe vậy thì bật cười: “Thôi được, cậu vào đó cũng tốt. Lỡ đâu về sau nếu chúng tôi có chuyện gì muốn nhờ số 54 hỗ trợ, tìm thẳng cậu là được, không cần chạy vạy nhờ vả mối quan hệ khắp nơi cũng không tìm thấy cách.”
Viên Mục Dã ngờ vực: “Anh nói là trước kia anh đã từng đi tìm đơn vị số 54 nhờ giúp đỡ ư? Sao tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này nhỉ?”
Từ Lệ nghe cậu hỏi như vậy thì hơi xấu hổ: “Đương nhiên là lén lút tìm, chuyện như thế này cũng không thể gióng trống khua chiêng nói ra ngoài được!”
“Vụ nào thế? Kể tôi nghe thử…” Viên Mục Dã hơi tò mò.
Từ Lệ nhớ lại rồi bắt đầu kể: “Chắc là chuyện ba năm trước đây. Lúc ấy cậu còn ở quê cho nên không biết cũng rất bình thường. Lúc ấy vụ án kia ầm ĩ đến mức làm cả thành phố đều biết. Cấp trên ra mệnh lệnh bảo chúng tôi cần phải phá án trong thời hạn quy định, nếu không người của cả đội chúng tôi đều phải gánh chịu hậu quả!”
Sau đó, trên đường đi đến hiện trường vụ án, Từ Lệ kể cho Viên Mục Dã nghe vụ án ly kỳ xảy ra năm xưa, đó là một vụ án xảy ra ở thủ đô vào mấy năm trước. Lúc ban đầu nó chỉ là vụ người dân mất tích bình thường mà thôi…
Vào một ngày cuối tháng tám, Từ Lệ nhận được điện thoại của bạn học cấp ba Ngô Mẫn, nói là mấy ngày trước hai vợ chồng em gái Ngô Mai của cô ấy bỗng mất tích. Lúc ấy Từ Lệ chỉ coi vụ án đó như những vụ người dân mất tích bình thường, anh ta không thể ngờ được rằng sau đó lại trở nên lớn chuyện đến như vậy!
Nhưng dù sao cũng là bạn học cũ của mình, còn là hoa khôi của trường năm đó, cho nên Từ Lệ vẫn lấy việc công làm việc tư, anh ta gọi điện thoại cho đồn công an trực thuộc khu vực của họ… Sau khi tìm hiểu mới biết, trước đây cha của Ngô Mẫn đã từng đi báo án, nói là con gái và con rể của ông ta đột nhiên mất liên lạc.
Lúc ấy, đồng chí ở đồn công an cũng rất để tâm đến vụ này, nên đi theo cha Ngô Mẫn đến nhà Ngô Mai một chuyến. Đương nhiên lúc ấy trong nhà Ngô Mai chắc chắn không có người, vì thế cảnh sát đã nghe theo gợi ý của cha Ngô Mẫn mà cạy cửa nhà Ngô Mai ra.
Kết quả khi đi vào thì thấy mọi thứ trong nhà đều bình thường, không có tình trạng bị lục tung. Nhưng một đống rau mốc meo trong phòng bếp nhanh chóng khiến cảnh sát chú ý. Phải nói là đống rau mốc meo đó cũng không có gì đặc biệt, chỗ duy nhất không thích hợp chính là nó đã được rửa sạch cắt sẵn, chuẩn bị bỏ vào nồi. Nhưng cuối cùng lại bởi vì lý do nào đó không biết mà bữa cơm này chưa được nấu xong, những nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị sẵn cũng để hư cả.
Lúc ấy đồng nghiệp ở đồn công an cũng cảm thấy sự việc không ổn, bởi vì người sống cuộc sống bình thường có ai lại ra ngoài lúc đang chuẩn bị nấu cơm đâu? Kể cả thật sự có việc phải ra ngoài, thì có phải cũng nên đóng gói những nguyên liệu nấu ăn cất lại vào tủ lạnh, để đến lúc trở về rồi nấu không? Cứ để mặc trên thớt mà bỏ đi, chứng tỏ chắc chắn là bọn họ đi rất đột ngột, thậm chí có thể nói chính bản thân bọn họ đều không biết mình không thể về trong khoảng thời gian ngắn.
Sau đó, đầu tiên là cảnh sát tìm hết một lượt trong nhà, rồi lại đến phòng quản lý trích lục ra camera giám sát. Nhưng bởi vì khoảng thời gian đó, camera trong khu chung cư bị trục trặc, cho nên cuối cùng họ chẳng tìm được manh mối nào có giá trị.
Dù gì thì bọn họ cũng đều là người đã trưởng thành, ai mà biết liệu có phải hai vợ chồng này chợt hứng lên rồi chạy đi đâu chơi không? Thế thì khó mà nói lắm, cho nên lúc ấy hai cảnh sát nhận vụ án chỉ đành về trước.
Nhưng cha Ngô Mẫn lại không cho là như vậy. Ông ta vẫn luôn tin chắc con gái và con rể mình nhất định đã xảy ra chuyện, bởi vì ông ta nhìn thấy ví tiền của con rể trên bàn trà ở phòng khách, bên trong còn có mấy thứ chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng linh tinh. Thử hỏi một người chuẩn bị ra ngoài mấy ngày, sao có thể không mang theo mấy thứ này được?
Thật ra cảnh sát cũng cảm thấy ông cụ nói có lý, nhưng hiện giờ bọn họ thật sự không có phương hướng nào để điều tra. Điện thoại của hai người cũng đều không thể liên lạc được… Cuối cùng hai cảnh sát bị ông cụ làm phiền đến nỗi hết cách nên lại điều tra lịch sử di chuyển của hai người kia, phát hiện bọn họ không lên bất cứ phương tiện giao thông công cộng nào yêu cầu mua vé bằng tên thật.
Nhưng điều này cũng không thể nói lên điều gì, lỡ đâu bọn họ đi xe của bạn để đi du lịch tự túc thì sao? Việc này cũng không phải là không thể. Hơn nữa theo lời kể của cha Ngô Mẫn, quan hệ giữa ông ta với con gái và con rể khá bình thường, có đôi khi một hai tháng không liên hệ cũng là chuyện thường, cho nên cảnh sát phân tích, có lẽ cặp vợ chồng trẻ chỉ là đi ra ngoài chơi, ở nơi dã ngoại thỉnh thoảng không có tín hiệu thôi. Bởi vậy bọn họ khuyên Ngô Mẫn cùng ông cụ Ngô đừng gấp gáp, về nhà kiên nhẫn chờ mấy ngày hẵng nói.
Lúc ấy Ngô Mẫn cũng có lòng khuyên cha mình đừng gấp gáp như vậy, nhưng cha cô không nghe, cứ nhất quyết đòi tự mình đi tìm… Ngô Mẫn không lay chuyển được, mấy ngày nay đúng lúc công ty cô lại bận quá, nên đành phải dặn dò cha có thể tự mình đi tìm, nhưng có chuyện gì nhất định phải báo cho cô trước tiên, tuyệt đối đừng tự mình cậy mạnh.
Ai ngờ ngoài miệng ông cụ đồng ý nói được được, nhưng ngày hôm sau Ngô Mẫn lại phát hiện không thể nào liên hệ được với cha mình! Điều này khiến Ngô Mẫn sợ hãi, vì thế cô lập tức đến đồn công an báo án lần nữa, chỉ có điều lần này người cần tìm đã từ em gái và em rể biến thành cha của cô.
Thật ra các đồng chí ở đồn công an vẫn rất có trách nhiệm. Bọn họ trích lục camera giám sát ở khu chung cư nhà ông cụ, thấy rằng vào cùng ngày mất tích, ông ấy đã đón mấy chuyến xe buýt, mục đích cuối cùng chắc là căn nhà cũ của gia đình con rể ở vùng ngoại thành. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhưng trong khoảng thời gian này, căn nhà cũ kia luôn để trống, chưa từng có ai vào ở…
Bình luận facebook