• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (7 Viewers)

  • Chương 529 - Chương 529 DÙNG TAY DIỆT TRỪ

Chương 529

DÙNG TAY DIỆT TRỪ

Đám người phía dưới mặc dù bị lép vế, nhưng trên mặt vẫn bình thản không có biểu hiện gì, Viên Mục Dã hiểu rõ đây chỉ là vẻ bề ngoài, nếu bọn chúng thật sự bình tĩnh như vậy thì đã không lùi ngay về ao nước khi nhìn thấy ngọn lửa rồi.

Trong lúc nhất thời, trong không khí tràn ngập một mùi gay mũi do dầu thải cháy tỏa ra, chưa cần nói đến đám “Hy vọng” trong ao, mà ngay đến cả mấy người Viên Mục Dã cũng bị hun đến khó mà chịu được… Viên Mục Dã không làm mất thời giờ nữa, cậu nói thẳng với mấy tên bên dưới: “Tôi biết lửa chính là nhược điểm của các người, bây giờ tôi cho các người hai lựa chọn, một là bị lửa đốt chết, hai là chủ động rời khỏi cơ thể bây giờ để quay về mạch nước ngầm dưới lòng đất…”

Đám “Hy vọng” nghe Viên Mục Dã nói xong đều lặng ngắt như tờ, cứ như bọn chúng nghe mà không hiểu cậu đang nói gì. Viên Mục Dã thấy thế lạnh lùng cười và bảo: “Tôi biết các người hiểu, lát nữa tôi sẽ mở nguồn nước ra… Các người đi hay ở, sống hay chết thì phải xem tự các người lựa chọn thế nào.”

Viên Mục Dã nói xong bèn liếc mắt ra hiệu với Trương Khai để cậu ta mở vòi nước, cho trong ao tiếp xúc với mạch nước ngầm. Trương Khai nhận được ám hiệu xong là quay người xông ra khỏi vòng lửa, sau đó chạy về phía căn phòng để máy bơm…

Một lát sau, trong vòi đã có nước chảy ra, dòng nước rất nhanh đã dâng đến mu bàn chân đám “Hy vọng”. Đối với đám người đó thì nước ngầm này là một cảm giác đã lâu rồi mới gặp lại, cả đám đều không nhịn được mà cúi đầu xuống nhìn, ánh mắt trở nên rất phức tạp.

Tuy Viên Mục Dã không thể lý giải được thứ nước ngầm này có ý nghĩa thế nào với đám “Hy vọng”, nhưng cậu thấy được sự hoài niệm trong mắt bọn chúng… Có lẽ trước kia đám “Hy vọng” này chỉ là những tế bào đơn lẻ, thậm chí thường xuyên di chuyển trong mạch nước ngầm không thấy ánh mặt trời, nhưng dù sao đó cũng là nơi bọn chúng sinh ra, không thể nào không có tình cảm được.

Viên Mục Dã nghĩ đến đây nên tranh thủ được đà lấn tới: “Tôi không biết thế giới phía dưới trông như thế nào, nhưng tôi biết các người ở đó không cần phải thay đổi bản thân để biến thành một sinh vật xa lạ, bắt chước cách nói chuyện, cách suy nghĩ và khuôn mặt của bọn họ… Có lẽ lúc trước đến mặt đất không phải lựa chọn của các người, nhưng bây giờ các người có thể lựa chọn.”

Viên Mục Dã nói xong thì tiếp tục nhìn chằm chằm đám “Hy vọng” bên dưới, lúc này nước đã ngập quá đầu gối của chúng, nhưng không ai nhúc nhích, từ đầu đến cuối bọn chúng chỉ nhìn chăm chú vào mặt nước giống như đám ma nơ canh bị đính chặt vậy.

Lúc này A Triết tiến lại gần và nói với Viên Mục Dã: “Đừng phí công nữa, những thứ này đã mất hai mươi năm để bày ra cục diện như vậy, sao có thể quay về khi được cậu khuyên có vài ba câu? Là tôi thì cứ đổ trực tiếp dầu thải xuống đó, ai muốn chết cứ mặc kệ, ai không muốn chết thì ngoan ngoãn cút về mạch nước ngầm đi!”

Có lẽ Viên Mục Dã và A Triết một người đóng vai thiện một người đóng vai ác có tác dụng, cuối cùng đám “Hy vọng” đứng trong ao cũng có phản ứng, bọn chúng ngơ ngác nhìn nhau như đang trao đổi bằng ánh mắt.

Viên Mục Dã đương nhiên không thể hy vọng đám này tự hiểu rồi rời đi giống như Tần Mặc, nhưng để chứng minh mình nói được thì làm được, Viên Mục Dã bảo Đoàn Phong mang ấm nước có chứa thứ đen sì như dầu thô kia ra, mở nắp rồi ném vào trong nước, thả “Hy vọng” trước đó về dưới lòng đất…

Đoàn Phong làm ngay theo lời Viên Mục Dã, khi ấm nước kia lọt vào trong nước, một thứ vật chất màu đen trôi từ bên trong ra, sau khi bơi hai vòng trên mặt nước thì lặn xuống dưới rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Đám “Hy vọng” bên dưới không ngờ Viên Mục Dã đã bắt sống được một đồng loại của mình, mà cuối cùng còn thả nó xuống dưới lòng đất, trong nhất thời cả đám không dám tin vào mắt mình, trên mặt đều có biểu cảm khó tin.

Viên Mục Dã thấy thế thì nói: “Đây là lựa chọn của nó, các người cũng có thể… Sự kiên nhẫn của tôi có hạn nên không chờ mãi đâu, nếu đến lúc nước ngập quá eo mà các người còn chưa chịu chủ động rời đi, vậy tôi chỉ đành châm lửa.”

Viên Mục Dã nói xong bèn khẽ gật đầu với ba người phía sau lưng, sau đó Đoàn Phong, Thạch Lỗi và A Triết đứng ở ba phía của ao nước, trông dáng vẻ như đang muốn đổ dầu thải vào trong ao…

Lúc này Viên Mục Dã nói với đám “Hy vọng” phía dưới: “Một khi thứ này bị đổ vào trong nước, thì dù các người có quay về dưới đó cũng sẽ bị ô nhiễm hoàn toàn, đến lúc ấy đừng nói là thay thế loài người, mà các người có thể sống sót được hay không vẫn còn là ẩn số… Các người hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu không một khi chọn sai sẽ khiến toàn bộ chủng tộc của các người bị tuyệt diệt đó!”

Chiêu này đúng là rất độc ác, trước đó khi không tìm được chỗ dầu thải, Viên Mục Dã đành phải tính dùng lửa để ép bọn chúng rời đi. Nhưng bây giờ có đống dầu thải này lại khác, một khi đổ nó xuống dưới nước, nó sẽ gây ra ảnh hưởng khó mà đoán được với hệ sinh thái của mạch nước ngầm.

Mặc dù làm như vậy chắc chắn có ảnh hưởng nhất định, nhưng lại rất thích hợp để giải quyết nguy cơ trước mắt. Nước ngầm bị ô nhiễm thì thế nào? Dù sao cũng không thể khai thác nó, nếu không lại có mấy thứ tai vạ này nhảy ra! Vietwriter.vn

Đám “Hy vọng” trong ao cũng không phải kẻ ngu, bọn chúng tiếp xúc với nền giáo dục của con người đã nhiều năm như vậy, đương nhiên biết mối nguy hại của thứ dầu thải này. Một khi nguồn nước dưới nghìn mét bị ô nhiễm, bọn chúng sẽ không có cách nào thanh lọc được hoàn toàn chỗ dầu thải, đến lúc đó những sinh vật trong mạch nước ngầm chỉ có một con đường chết.

Lúc này cuối cùng cũng có một “Hy vọng” lên tiếng: “Chúng tôi có thể tin anh sao? Nhỡ sau khi tất cả chúng tôi chạy về dưới đó anh lại đổ số dầu thải này xuống thì sao? Con người các anh thường xuyên làm như vậy!”

Viên Mục Dã cười nói: “Tôi bây giờ cũng không có cách nào khiến các người tin rằng tôi nói được thì làm được, nhưng tôi có thể nói cho mấy người biết, đợi khi tất cả các người đều về dưới lòng đất, chúng tôi sẽ đóng chặt hoàn toàn đường ống để ngăn sự liên hệ với mặt đất, đó là điều duy nhất tôi có thể làm vì các người. Đương nhiên các người cũng có thể không tin tôi, nhưng nếu tôi muốn lật lọng thì có thể ra tay luôn rồi, đâu cần phải phí thời giờ đứng nói chuyện ở chỗ này, mấy người thấy đúng không?”

Một “Hy vọng” khác lo lắng nói: “Nhỡ phần lớn chúng tôi đều về dưới đó, nhưng lại có vài thành phần cá biệt muốn ở lại thì sao? Các người sẽ giữ lời hứa là không đổ chất ô nhiễm xuống chứ?”

Viên Mục Dã gật đầu: “Đương nhiên tôi sẽ giữ lời, còn về mấy thành phần cực kỳ cá biệt đó, chúng tôi cũng không ngại xử lý bằng tay không…”

Cứ như vậy, những “Hy vọng” cuối cùng cũng đồng ý từ bỏ thân thể dưới sự dụ dỗ kèm uy hiếp của Viên Mục Dã, cả đám bọn chúng đều từ bỏ thân thể rồi chui xuống nước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom