• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (9 Viewers)

  • Chương 530 - Chương 530 NHỮNG ĐỨA TRẺ TO XÁC

Chương 530

NHỮNG ĐỨA TRẺ TO XÁC

Vì đề phòng có kẻ đục nước béo cò, Viên Mục Dã bắt bọn chúng xếp thành hàng rồi từng tên rời khỏi cơ thể con người, còn Trương Khai thì đứng bên bờ ao để kéo những người đã khôi phục tâm trí con người lên.

Trong ao ít nhất cũng có ba, bốn trăm người, đợi đến khi xong việc thì trời đã sáng choang… Mà lúc này, xung quanh ao nước hình tròn cũng đứng đầy những “Đứa trẻ to xác” vừa hồi phục tâm trí.

Bởi vì càng ngày càng nhiều những đứa trẻ to xác nên đương nhiên chúng không ngoan ngoãn như Tần Mặc lúc trước, đứa nào đứa nấy đều la hét muốn về nhà tìm cha mẹ. Viên Mục Dã biết lúc này mà ra khỏi nhà máy nước thì chúng sẽ nhìn thấy những thi thể nằm đầy trên đất, chưa biết chừng còn có cả cha mẹ của đứa trẻ nào đó, vì vậy tạm thời không thể để bọn chúng ra khỏi nhà máy nước được.

Viên Mục Dã và Đoàn Phong vừa dỗ vừa dọa, cuối cùng cũng tạm thời ổn định được bọn trẻ, hai người bắt đám trẻ to xác này xếp thành hàng rồi lần lượt báo tên, tuổi và thông tin người nhà… May mà trong đám trẻ to xác này có khá nhiều đứa là bạn học quen biết nhau, nên rất nhanh đã bỏ đi sự khủng hoảng, bọn chúng tập hợp một chỗ rồi vừa nói vừa ôn chuyện.

Lúc này Viên Mục Dã mới quay đầu quan sát tình huống trong ao, cậu thấy dưới đáy ao chưa ngập sâu lắm có một lớp vật chất màu đen lít nha lít nhít, bọn chúng dường như vẫn lưu luyến cuộc sống con người nên vẫn bồi hồi trên mặt nước.

Cuối cùng Thạch Lỗi lạnh lùng nói: “Đủ rồi đấy, nếu vòi nước đóng lại, các người có muốn về cũng chẳng được đâu!”

Gã vừa dứt lời, đám vật chất màu đen bỗng tạo thành một vòng xoáy nhỏ, trong nháy mắt cuốn quanh đường thoát dưới đáy ao, ngay sau đó mặt nước dần trở nên trong hơn, đến tận lúc không nhìn thấy một chút vật chất mầu đen nào nữa, Viên Mục Dã mới xoay người nói với Trương Khai: “Có thể đóng vòi nước được rồi…”

Sau khi giọt nước cuối cùng trong ao rút đi, mấy người Viên Mục Dã cuối cùng cũng thở phào, đợi đến lúc lấp kín cái giếng, chuyện này coi như đã được giải quyết triệt để.

Viên Mục Dã nhìn Thạch Lỗi rồi hỏi: “Cái giếng đó giao cho anh nhé?”

“Tại sao là tôi?” Thạch Lỗi hỏi ngược lại.

Viên Mục Dã cười đáp: “Thì các anh là chủ nhà mà!”

Sau đó mọi người lại chia nhau ra gom toàn bộ thi thể bọ trên thị trấn vào một chỗ rồi dùng lửa đốt hết, coi như đặt dấu chấm hết cho toàn bộ chuyện này.

Hiện giờ xác chết đang rải đầy mặt đất của thị trấn Hải Lâm, Viên Mục Dã thương lượng với mọi người xong bèn quyết định tạm thời không báo cảnh sát, chỉ có điều vài trăm “Đứa trẻ to xác” trong nhà máy nước hơi khó giải quyết. Cuối cùng bọn họ dùng điện thoại vệ tinh của một người để phát ra tín hiệu cầu cứu, đến lúc đó chắc chắn sẽ có nhân viên cứu hộ ở gần đây đến cứu.

Đội cứu hộ mà đến chắc chắn sẽ phát hiện một đống thi thể trong thị trấn, đến lúc đó chỗ này sẽ được coi là sự kiện thảm sát, còn về sự thật của cuộc thảm sát… Hãy để nó biến mất cùng với cái giếng đã bị lấp kín đi.

Mặc dù chuyện của thị trấn Hải Lâm đã kết thúc, nhưng chỉ mình Viên Mục Dã biết chuyện này chưa xong, bởi vì trên thế giới này vẫn còn một Hy vọng tồn tại, đó chính là Lệ Thần giả biết tàng hình…

Trước đó Viên Mục Dã đã từng cẩn thận tìm kiếm trong đám trẻ to xác kia, nhưng cậu không phát hiện bóng dáng Lệ Thần giả, điều này chứng minh hắn vẫn giữ nguyên lựa chọn của mình khi muốn ở lại mặt đất làm người bình thường.

Nhưng còn một vấn đề khó đang bày ra trước mặt Viên Mục Dã, đó chính là làm sao để kết thúc công việc bên phía Thạch Lỗi? Hiện giờ Lệ Thần mất tích, tiền và trang bị mô phỏng sinh vật đương nhiên cũng không tìm được… Loại người không bao giờ chịu thiệt giống Thạch Lỗi sẽ còn gây ra chuyện gì nữa?

Khi rời khỏi thị trấn Hải Lâm, Thạch Lỗi vẫn luôn không nhắc đến chuyện này, nhưng Viên Mục Dã biết gã không nhắc đến không phải là vì không thèm để ý. Không ngờ ngay khi Viên Mục Dã đang đau đầu không biết phải giải quyết thế nào, thì Thạch Lỗi lại bất ngờ nhận được một cuộc gọi bí ẩn.

Điện thoại do một công ty chuyển phát nhanh gọi đến, họ nói có một gói hàng thuộc về Thạch Lỗi nhưng không ai ký nhận, Thạch Lỗi là loại người từ trước đến giờ không dùng chuyển phát nhanh, cho nên trong lúc nhất thời gã không rõ trong gói hàng đó có cái gì.

Đối phương giúp Thạch Lỗi kiểm tra đơn hàng chuyển phát nhanh, đơn hàng này được đăng ký với một lô phiếu giảm giá ở trung tâm mua sắm. Thạch Lỗi lại thẩm tra đối chiếu tên người gửi cùng cách thức liên lạc với đối phương thì thấy đúng là gã…

Khi cả nhóm tất tả chạy về thành phố nơi có trụ sở chính, Thạch Lỗi tự mình thu hồi gói hàng bí ẩn kia, vậy mà khi mở ra lại thấy năm mươi triệu tiền mặt và một bức thư!

Người viết thư tự nhận là bạn của Tùy Quang Nam, số tiền này là Tùy Quang Nam gửi ở chỗ anh ta, bây giờ Tùy Quang Nam đã chết, chuyện đồng ý với Thạch Lỗi cũng không hoàn thành được nên trả lại toàn bộ tiền đặt cọc.

Viên Mục Dã thấy vậy cũng hơi giật mình, cậu không biết Lệ Thần giả làm như vậy là vì cái gì? Theo lý thuyết hắn có mang theo nhiều tiền như vậy đi thì cũng chẳng ai tìm được, nhưng Lệ Thần giả lại dễ dàng trả lại tiền? Vậy trước đó hắn cần gì lừa gạt số tiền kia?

Vấn đề này khiến Viên Mục Dã nghĩ mãi mà không hiểu, Thạch Lỗi cũng không nghĩ ra, có thế lấy lại tiền tức là khắc phục được tổn thất kinh tế, nhưng so sánh với tiền, Thạch Lỗi càng muốn có được loại trang bị mô phỏng sinh vật kia hơn, mà điều bực mình nhất là đến tận bây giờ Thạch Lỗi vẫn không biết cái trang bị đó có tác dụng gì?

Viên Mục Dã thấy Thạch Lỗi đã lấy lại được tiền thì không khách sáo nữa: “Tìm lại được tiền là kết cục tốt nhất rồi, đối phương trả lại tiền chứng tỏ không muốn tiếp tục dây dưa với tập đoàn các anh… Bây giờ anh đã thu hồi được tổn thất, tôi cũng cần phải quay về.”

Thạch Lỗi nhìn cả đoàn người số 54 chạy theo từ thị trấn Hải Lâm đến đây, gã cười nói: “Được thôi, thời gian qua cậu vất vả rồi, nhưng cậu không thể đi cùng bọn họ được, bởi vì cậu đến thế nào thì phải đi về theo cách đó.”

Viên Mục Dã biết Thạch Lỗi làm như vậy là vì muốn dấu vết của mình biến mất tại nước M, làm thế cũng không có gì đáng trách. Hơn nữa Viên Mục Dã không có hồ sơ nhập cảnh, nếu muốn quay về cũng chỉ có thể lén lút. Mấy người Đoàn Phong mặc dù cũng muốn đi lén giống Viên Mục Dã, nhưng bọn họ đã có hồ sơ nhập cảnh, vậy tức là phải có hồ sơ xuất cảnh, thế là họ đành bay về nước.

Thạch Lỗi và A Triết lần này rất biết giữ lời, bọn họ còn tự mình dẫn Viên Mục Dã lên thuyền để lén lút quay về, tâm trạng của Viên Mục Dã lúc này đã hoàn toàn khác so với lúc đến đây.

Trên đường, Viên Mục Dã hỏi Thạch Lỗi: “Cái giếng đó đã bịt kín rồi hả?”

Thạch Lỗi khẽ hừ một tiếng: “Đám ngốc kia vừa được cứu đi là đã có người đến bịt kín cái giếng rồi, tôi còn bảo bọn họ xử lý sạch sẽ ao nước, cam đoan không ai có thể nhận ra tác dụng trước đó của nó.”

Viên Mục Dã gật đầu: “Vậy là tốt rồi…” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom