Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60 - Chương 60
Chương 60 NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRONG ẢO CẢNH
Ai ngờ Viên Mục Dã chưa đi được vài bước đã nghe thấy một tiếng kêu đau và một tiếng người hùng hổ gào thét từ căn phòng gần nhất, tiếp đó có hai bóng người mờ nhạt đi đến… Mặc dù Viên Mục Dã không nhìn thấy rõ hình dáng hai người này, nhưng khi nhìn thấy quần áo của bọn họ, trong nhất thời cậu cũng hơi choáng váng.
Từ trước đến giờ Viên Mục Dã chỉ nhìn thấy loại quần áo này trong phim mà thôi, mặc dù chưa từng nhìn thấy ngoài đời thật, nhưng chỉ liếc mắt là cậu có thể nhận ra hai bóng người đi đến là lính quốc quân.
Viên Mục Dã nhìn hai khuôn mặt mơ hồ kia là biết từ trường tư duy này không thuộc về bọn họ, thế nên cậu tiếp tục đi về phía trước hai bước, muốn nhìn xem rốt cuộc trong căn phòng kia có thứ gì?
Trên cửa gian phòng đó được đánh số 4015, chắc là mã số của phòng, chỉ có điều cánh cửa phòng đang đóng, Viên Mục Dã không biết mình có thể mở nó ra trong ảo cảnh không?
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, hai tên lính kia lại đẩy cánh cửa phòng ra, Viên Mục Dã thấy vậy bèn lập tức bước nhanh tới, cậu đến gần rồi nghiêng đầu nhìn vào, bên trong đúng là một gian phòng thẩm vấn… Một người đàn ông bị đánh trầy da tróc vẩy, máu me khắp người đang bị trói trong đó.
Viên Mục Dã không ngờ mình lại thấy cảnh tượng này, chẳng lẽ gian nhà cũ này trước giải phóng là chỗ cũng giống với “trại Trắng*”? Trong lúc cậu đang suy nghĩ lung tung, người bị trói toàn thân đầy máu đó đột nhiên cười rất quái dị, sau đó bất ngờ dùng sức kéo đứt sợi dây đang trói hắn.
* Trại Trắng là các trại tập trung của Trung Quốc mở cửa vào năm 1943 và được Tổ chức Hợp tác xã Trung Mỹ và Trung Quốc sử dụng để thu thập thông tin tình báo về Đế quốc Nhật Bản trong Chiến tranh Trung - Nhật lần thứ hai.
Sức lực của người này lớn kinh người, từ lúc sinh ra đến giờ Viên Mục Dã chưa từng thấy người nào mạnh như vậy… Cậu muốn nhìn thêm vài lần nhưng cửa phòng trong nháy mắt đã đóng lại, tiếp đó bên trong lần lượt vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.
Viên Mục Dã không rõ bên trong phòng ngoại trừ người đàn ông đầy máu đó thì còn những ai nữa? Nhưng nếu cậu có thể nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đó, vậy có thể chứng minh đoạn ký ức này thuộc về người này hoặc một kẻ xui xẻo nào đó đã bị giết trong phòng.
Nhưng suy xét một cách nghiêm túc, thật ra Viên Mục Dã không nhìn rõ dáng vẻ của người đó, bởi vì trên mặt hắn toàn là vết máu, ngoại trừ một đôi mắt sáng khiến cậu phải ghi nhớ ra, Viên Mục Dã thật sự không dám nói mình đã nhìn rõ mặt của người đó.
“Tại sao lại đứng ở đây vậy?” Giọng của Đoàn Phong vang lên từ phía sau, Viên Mục Dã giật mình quay đầu lại nhìn, ngay sau đó cảnh tượng quái dị trước mặt lập tức biến mất không thấy đâu, Viên Mục Dã lại trở về số 54 quen thuộc.
“Sao vậy…” Đoàn Phong hơi giật mình hỏi.
Viên Mục Dã vội vàng lắc đầu: “Không sao, tôi… Tôi có thể, có thể hơi buồn ngủ.”
Đoàn Phong nghe vậy bèn đi tới trước mặt Viên Mục Dã, sau khi cẩn thận nhìn cậu một cái thì hạ giọng xuống thấp: “Lão Lâm đã cho tôi xem hồ sơ của cậu, anh ta nói cậu có thể nhìn thấy ma, là thật sao?”
Viên Mục Dã không ngờ Đoàn Phong sẽ hỏi như vậy, cậu hơi lúng túng đáp: “Anh ta nói với anh như vậy à?”
Đoàn Phong hơi căng thẳng một chút, sau đó bật cười một tiếng: “Đùa với cậu thôi, tôi biết cái gọi là từ trường tư duy…” Sau khi nói xong Đoàn Phong lại nói đầy ẩn ý: “Có biết tại sao trước đây tôi nói cậu chưa thích hợp vào ở trong số 54 không?”
Nghe anh ta nói như vậy, Viên Mục Dã dường như đã hiểu tại sao…
Đoàn Phong thấy cậu không nói thì tự mình tiếp tục: “Tòa nhà này trước giải phóng là điện Diêm Vương rất nổi tiếng, những người tiến vào đây, có rất ít người có thể còn sống để đi ra.”
“Nghĩa là sao?” Viên Mục Dã hơi tò mò.
Đoàn Phong thở dài, anh kể: “Năm đó ở đây được đặt biệt danh là trại 54, nó chuyên bắt giữ một số thanh niên có chí hướng và các chiến sĩ cách mạng. Năm đó bọn phản động đã từng giết rất nhiều người ở chỗ này, nguyện vọng của những người kia trước khi chết đều là hy vọng quốc gia trở nên mạnh mẽ, cuộc sống của mỗi người càng tốt đẹp hơn. Lúc lão Lâm mua chỗ này cũng định đặt cho nó một cái tên mới, nhưng sau khi biết đoạn lịch sử kia, anh ấy cảm thấy vẫn nên gọi nó là số 54.”
Nghe Đoàn Phong nói như vậy, Viên Mục Dã lại nghĩ đến người đàn ông toàn thân đầy máu vừa rồi, chắc chắn hắn cũng là một người trong số đám nghĩa sĩ kia, chỉ không biết cuối cùng hắn có thể còn sống rời khỏi trại 54 không?
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã đang ngẩn người, bèn cười hỏi: “Tôi rất tò mò muốn biết cậu vừa nhìn thấy cái gì?”
Sắc mặt Viên Mục Dã hơi nghiêm trọng, cậu nói: “Trí nhớ của người chết không phải đều tốt đẹp, nếu như có thể lựa chọn, tôi thà rằng làm người bình thường….”
Đoàn Phong gật đầu: “Cũng đúng… Đối với đa số người thì chết có lẽ rất đáng sợ, nhưng đối với một số ít người, có thể lại là giải thoát chăng?”
Trong nhất thời Viên Mục Dã không quá hiểu Đoàn Phong muốn nói gì, cậu đang định hỏi anh ta vì sao lại bi quan như vậy thì Hoắc Nhiễm và Trương Đại Quân đã cùng nhau đi đến…
Đoàn Phong vừa nhìn thấy họ đã nở nụ cười, anh nói: “Lạ nhỉ, sao tốc độ của hai người hôm nay chậm thế?”
Hoắc Nhiễm há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại rồi đi tới phòng họp với vẻ cam chịu. Trương Đại Quân cười hì hì với Đoàn Phong: “Phải đi xa nhà mà, nên tôi đến siêu thị mua cho vợ ít đồ ăn vặt trước đã.” Nguồn : Vietwriter.vn
Đoàn Phong nghe vậy mà nhăn mày, cuối cùng đành bất đắc dĩ vỗ vai Trương Đại Quân: “Được rồi, mấy người vào trong ngồi một lát đi, tôi đi gọi Trương Khai và Nam Nam.”
Bốn giờ rưỡi sáng, mấy người bọn họ vẫn đang ngái ngủ chui vào một chiếc SUA sáu chỗ, ngoại trừ người lái có thể trợn to mắt như chuông đồng, những người khác đều buồn ngủ đến mức gần như không mở nổi mắt.
Thật ra Viên Mục Dã vẫn còn đỡ, vì trước đây lúc còn đang thực thi nhiệm vụ, cậu đã từng thử ba ngày hai đêm không chợp mắt, cho nên việc thức một đêm đối với Viên Mục Dã chỉ là chuyện nhỏ. Trương Khai mặc dù không buồn ngủ, nhưng cậu ta lại không chịu được sự cô đơn, thế là nằng nặc lôi kéo Viên Mục Dã ngồi bên cạnh ghế lái để nói chuyện phiếm với cậu ta.
Tuy bọn họ vẫn chưa biết phải đi điều tra việc gì, nhưng mục đích lại rất rõ ràng, họ phải đi đến một huyện nhỏ gần núi ở tỉnh bên cạnh. Khoảng cách cũng không phải quá xa, chỉ hơn năm trăm cây số. Nhưng bởi vì giao thông không tiện nên nếu muốn đến đó trong thời gian ngắn thì chỉ còn cách tự mình lái xe.
Trên cả đoạn đường, Viên Mục Dã trở thành người lắng nghe của Trương Khai, mặc dù phần lớn đều là Trương Khai nói còn Viên Mục Dã nghe, nhưng điều đó không gây trở ngại cho quá trình giao lưu của bọn họ… Trương Khai cảm thấy Viên Mục Dã đang chăm chú nghe mình nói, còn Viên Mục Dã cảm thấy nếu có mình lắng nghe thì Trương Khai sẽ không buồn ngủ khi đang lái.
Ai ngờ Viên Mục Dã chưa đi được vài bước đã nghe thấy một tiếng kêu đau và một tiếng người hùng hổ gào thét từ căn phòng gần nhất, tiếp đó có hai bóng người mờ nhạt đi đến… Mặc dù Viên Mục Dã không nhìn thấy rõ hình dáng hai người này, nhưng khi nhìn thấy quần áo của bọn họ, trong nhất thời cậu cũng hơi choáng váng.
Từ trước đến giờ Viên Mục Dã chỉ nhìn thấy loại quần áo này trong phim mà thôi, mặc dù chưa từng nhìn thấy ngoài đời thật, nhưng chỉ liếc mắt là cậu có thể nhận ra hai bóng người đi đến là lính quốc quân.
Viên Mục Dã nhìn hai khuôn mặt mơ hồ kia là biết từ trường tư duy này không thuộc về bọn họ, thế nên cậu tiếp tục đi về phía trước hai bước, muốn nhìn xem rốt cuộc trong căn phòng kia có thứ gì?
Trên cửa gian phòng đó được đánh số 4015, chắc là mã số của phòng, chỉ có điều cánh cửa phòng đang đóng, Viên Mục Dã không biết mình có thể mở nó ra trong ảo cảnh không?
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, hai tên lính kia lại đẩy cánh cửa phòng ra, Viên Mục Dã thấy vậy bèn lập tức bước nhanh tới, cậu đến gần rồi nghiêng đầu nhìn vào, bên trong đúng là một gian phòng thẩm vấn… Một người đàn ông bị đánh trầy da tróc vẩy, máu me khắp người đang bị trói trong đó.
Viên Mục Dã không ngờ mình lại thấy cảnh tượng này, chẳng lẽ gian nhà cũ này trước giải phóng là chỗ cũng giống với “trại Trắng*”? Trong lúc cậu đang suy nghĩ lung tung, người bị trói toàn thân đầy máu đó đột nhiên cười rất quái dị, sau đó bất ngờ dùng sức kéo đứt sợi dây đang trói hắn.
* Trại Trắng là các trại tập trung của Trung Quốc mở cửa vào năm 1943 và được Tổ chức Hợp tác xã Trung Mỹ và Trung Quốc sử dụng để thu thập thông tin tình báo về Đế quốc Nhật Bản trong Chiến tranh Trung - Nhật lần thứ hai.
Sức lực của người này lớn kinh người, từ lúc sinh ra đến giờ Viên Mục Dã chưa từng thấy người nào mạnh như vậy… Cậu muốn nhìn thêm vài lần nhưng cửa phòng trong nháy mắt đã đóng lại, tiếp đó bên trong lần lượt vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.
Viên Mục Dã không rõ bên trong phòng ngoại trừ người đàn ông đầy máu đó thì còn những ai nữa? Nhưng nếu cậu có thể nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đó, vậy có thể chứng minh đoạn ký ức này thuộc về người này hoặc một kẻ xui xẻo nào đó đã bị giết trong phòng.
Nhưng suy xét một cách nghiêm túc, thật ra Viên Mục Dã không nhìn rõ dáng vẻ của người đó, bởi vì trên mặt hắn toàn là vết máu, ngoại trừ một đôi mắt sáng khiến cậu phải ghi nhớ ra, Viên Mục Dã thật sự không dám nói mình đã nhìn rõ mặt của người đó.
“Tại sao lại đứng ở đây vậy?” Giọng của Đoàn Phong vang lên từ phía sau, Viên Mục Dã giật mình quay đầu lại nhìn, ngay sau đó cảnh tượng quái dị trước mặt lập tức biến mất không thấy đâu, Viên Mục Dã lại trở về số 54 quen thuộc.
“Sao vậy…” Đoàn Phong hơi giật mình hỏi.
Viên Mục Dã vội vàng lắc đầu: “Không sao, tôi… Tôi có thể, có thể hơi buồn ngủ.”
Đoàn Phong nghe vậy bèn đi tới trước mặt Viên Mục Dã, sau khi cẩn thận nhìn cậu một cái thì hạ giọng xuống thấp: “Lão Lâm đã cho tôi xem hồ sơ của cậu, anh ta nói cậu có thể nhìn thấy ma, là thật sao?”
Viên Mục Dã không ngờ Đoàn Phong sẽ hỏi như vậy, cậu hơi lúng túng đáp: “Anh ta nói với anh như vậy à?”
Đoàn Phong hơi căng thẳng một chút, sau đó bật cười một tiếng: “Đùa với cậu thôi, tôi biết cái gọi là từ trường tư duy…” Sau khi nói xong Đoàn Phong lại nói đầy ẩn ý: “Có biết tại sao trước đây tôi nói cậu chưa thích hợp vào ở trong số 54 không?”
Nghe anh ta nói như vậy, Viên Mục Dã dường như đã hiểu tại sao…
Đoàn Phong thấy cậu không nói thì tự mình tiếp tục: “Tòa nhà này trước giải phóng là điện Diêm Vương rất nổi tiếng, những người tiến vào đây, có rất ít người có thể còn sống để đi ra.”
“Nghĩa là sao?” Viên Mục Dã hơi tò mò.
Đoàn Phong thở dài, anh kể: “Năm đó ở đây được đặt biệt danh là trại 54, nó chuyên bắt giữ một số thanh niên có chí hướng và các chiến sĩ cách mạng. Năm đó bọn phản động đã từng giết rất nhiều người ở chỗ này, nguyện vọng của những người kia trước khi chết đều là hy vọng quốc gia trở nên mạnh mẽ, cuộc sống của mỗi người càng tốt đẹp hơn. Lúc lão Lâm mua chỗ này cũng định đặt cho nó một cái tên mới, nhưng sau khi biết đoạn lịch sử kia, anh ấy cảm thấy vẫn nên gọi nó là số 54.”
Nghe Đoàn Phong nói như vậy, Viên Mục Dã lại nghĩ đến người đàn ông toàn thân đầy máu vừa rồi, chắc chắn hắn cũng là một người trong số đám nghĩa sĩ kia, chỉ không biết cuối cùng hắn có thể còn sống rời khỏi trại 54 không?
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã đang ngẩn người, bèn cười hỏi: “Tôi rất tò mò muốn biết cậu vừa nhìn thấy cái gì?”
Sắc mặt Viên Mục Dã hơi nghiêm trọng, cậu nói: “Trí nhớ của người chết không phải đều tốt đẹp, nếu như có thể lựa chọn, tôi thà rằng làm người bình thường….”
Đoàn Phong gật đầu: “Cũng đúng… Đối với đa số người thì chết có lẽ rất đáng sợ, nhưng đối với một số ít người, có thể lại là giải thoát chăng?”
Trong nhất thời Viên Mục Dã không quá hiểu Đoàn Phong muốn nói gì, cậu đang định hỏi anh ta vì sao lại bi quan như vậy thì Hoắc Nhiễm và Trương Đại Quân đã cùng nhau đi đến…
Đoàn Phong vừa nhìn thấy họ đã nở nụ cười, anh nói: “Lạ nhỉ, sao tốc độ của hai người hôm nay chậm thế?”
Hoắc Nhiễm há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại rồi đi tới phòng họp với vẻ cam chịu. Trương Đại Quân cười hì hì với Đoàn Phong: “Phải đi xa nhà mà, nên tôi đến siêu thị mua cho vợ ít đồ ăn vặt trước đã.” Nguồn : Vietwriter.vn
Đoàn Phong nghe vậy mà nhăn mày, cuối cùng đành bất đắc dĩ vỗ vai Trương Đại Quân: “Được rồi, mấy người vào trong ngồi một lát đi, tôi đi gọi Trương Khai và Nam Nam.”
Bốn giờ rưỡi sáng, mấy người bọn họ vẫn đang ngái ngủ chui vào một chiếc SUA sáu chỗ, ngoại trừ người lái có thể trợn to mắt như chuông đồng, những người khác đều buồn ngủ đến mức gần như không mở nổi mắt.
Thật ra Viên Mục Dã vẫn còn đỡ, vì trước đây lúc còn đang thực thi nhiệm vụ, cậu đã từng thử ba ngày hai đêm không chợp mắt, cho nên việc thức một đêm đối với Viên Mục Dã chỉ là chuyện nhỏ. Trương Khai mặc dù không buồn ngủ, nhưng cậu ta lại không chịu được sự cô đơn, thế là nằng nặc lôi kéo Viên Mục Dã ngồi bên cạnh ghế lái để nói chuyện phiếm với cậu ta.
Tuy bọn họ vẫn chưa biết phải đi điều tra việc gì, nhưng mục đích lại rất rõ ràng, họ phải đi đến một huyện nhỏ gần núi ở tỉnh bên cạnh. Khoảng cách cũng không phải quá xa, chỉ hơn năm trăm cây số. Nhưng bởi vì giao thông không tiện nên nếu muốn đến đó trong thời gian ngắn thì chỉ còn cách tự mình lái xe.
Trên cả đoạn đường, Viên Mục Dã trở thành người lắng nghe của Trương Khai, mặc dù phần lớn đều là Trương Khai nói còn Viên Mục Dã nghe, nhưng điều đó không gây trở ngại cho quá trình giao lưu của bọn họ… Trương Khai cảm thấy Viên Mục Dã đang chăm chú nghe mình nói, còn Viên Mục Dã cảm thấy nếu có mình lắng nghe thì Trương Khai sẽ không buồn ngủ khi đang lái.
Bình luận facebook