Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62 - Chương 62
Chương 62 KHÔNG CHỈ HAI NGƯỜI
Viên Mục Dã thấy vậy mà giật mình, với tình huống vừa rồi thì đừng nói là một cô gái trẻ, mà đến ngay cả cậu cũng chưa chắc có thể né được, bởi vì vị trí đó quá gần hàng rào.
Nhưng Tằng Nam Nam không những tránh thoát được, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng, xem ra cô gái này không hề vô hại giống như vẻ bề ngoài… Còn về Hoắc Nhiễm, cậu ta vừa nhìn thấy dáng vẻ của hai người kia thì đã giật nảy mình, sau đó bị họ đột nhiên nổi điên dọa cho kêu “Á” lên một tiếng, trong nháy mắt đã chạy ra xa vài mét.
Nếu là dưới tình huống bình thường, Trương Khai chắc chắn sẽ chế nhạo vài câu, nhưng hôm nay tất cả mọi người đều bị dáng vẻ của hai người trong phòng bệnh hù dọa, cho nên chẳng ai để ý đến phản ứng của người khác.
“Hai người này không phải bị bệnh dại chứ?” Trương Khai đờ mặt ra hỏi.
Ngũ Chí Hồng lắc đầu: “Bên bệnh viện đã kiểm tra toàn thân cho bọn họ, họ không phải nhiễm virus chó dại… Hơn nữa lúc được cứu, tinh thần hai người này vẫn tỉnh táo, họ còn biết tìm người để cầu cứu! Buổi đêm khi đưa vào nhập viện mới biến thành dáng vẻ này.”
“Các anh làm thế nào để xác định bệnh này sẽ lây lan?” Viên Mục Dã cẩn thận hỏi.
Ngũ Chí Hồng nghe xong liếc mắt nhìn hai phía, sau đó nghiêm túc nói: “Mọi người cũng đã nhìn thấy tình trạng của người bệnh, tôi dẫn mọi người ra khỏi đây trước, có vấn đề gì lát nữa tôi sẽ giải đáp kỹ càng.”
Viên Mục Dã nhìn quanh hoàn cảnh chỗ này, đúng là không thích hợp để ở lại trong thời gian dài, hơn nữa bộ đồ phòng dịch trên người cũng rất khó chịu. Mặc dù mới chỉ mặc được một lúc, Viên Mục Dã đã cảm giác mình toát hết cả mồ hôi.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Ngũ Chí Hồng dẫn bọn họ đến nhà khách trong huyện, đồng thời sắp xếp cơm trưa để chiêu đãi. Dù sao mấy người Viên Mục Dã đến đây cũng là để giúp đỡ, không cần sơn hào hải vị thì ít nhất cũng phải có bữa cơm để đãi khách.
Nhưng ngoại trừ Trương Đại Quân vẫn chén nhiệt tình ra, những người khác chẳng thấy thèm ăn chút nào… Đoàn Phong thấy vậy bèn chủ động cầm một cái đùi gà và nói: “Tranh thủ thời gian ăn đi, sắp tới còn phải dốc sức làm việc đó!”
Trương Khai nói với vẻ buồn nôn: “Hai người vừa rồi trông buồn nôn quá, anh Ngũ à, nếu biết thế này thì nên nghe lời anh mà ăn cơm trước.”
Ngũ Chí Hồng hơi ngượng: “Đều là lỗi của tôi, tôi đã không nói rõ là sẽ gặp cái gì…”
Viên Mục Dã không muốn ăn cũng không phải vì hai người đó trông rất buồn nôn, dù sao thì cậu cũng làm cảnh sát nhiều năm rồi, có loại thi thể nào mà chưa nhìn thấy chứ? Những thứ đó đều là thi thể mà không phải người đang sống sờ sờ, trong mắt Viên Mục Dã thì đó chỉ là một khối thịt nát nên chẳng có gì khó chịu cả. Nhưng hai người vừa rồi lại khác, bọn họ còn sống nhưng lại không khác gì thi thể!
Vừa rồi Ngũ Chí Hồng đã nói, hai người đó phát bệnh chưa được một tuần, nếu như vẫn không tìm được phương pháp điều trị… Vậy cuối cùng chẳng lẽ bọn họ sẽ nát thành một bộ xương?
Lúc này Đoàn Phong cầm đũa mở màn trước: “Ăn một chút đi, có biết lãng phí lương thực là rất xấu hổ không?”
Trương Đại Quân đang ăn uống hăng say cũng nói chen vào: “Tôi thấy chắc mấy cô cậu chưa bị đói bao giờ, nếu không kể cả bên cạnh có một đống cứt thì vẫn có thể ăn uống như thường!”
Hoắc Nhiễm ngồi bên cạnh anh ta chuẩn bị nổi điên thì Tằng Nam Nam vẫn luôn yên lặng bỗng lên tiếng: “Anh Đại Quân, tôi xin anh đấy, anh có thể chỉ ăn mà không nói được không?”
Trương Đại Quân lập tức cười làm lành: “Được được được, em Nam đã mở miệng, tôi không nói nữa, mọi người ăn đi không thức ăn nguội mất bây giờ.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Sau khi ăn cơm xong, Ngũ Chí Hồng mới kể toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến cuối, cũng trả lời nghi ngờ trong lòng mọi người…
Trong khu vực thuộc huyện Địa Bảo quản lý có rất nhiều núi, là nơi được rất nhiều du khách lựa chọn. Nhưng một thời gian trước nhiệt độ ở đây bất ngờ hạ xuống, có rất nhiều du khách bị nhốt trong núi. Sau khi cơ quan quản lý nhận được rất nhiều yêu cầu xin giúp đỡ, họ bèn tổ chức nhân lực lên núi cứu hộ, hai bệnh nhân này chính là du khách đã được cứu về trong lần hành động đó.
Lúc đó nhân viên cứu hộ đã chuẩn bị xuống núi để về thành phố, bỗng nhiên họ nghe được tiếng còi thấp thoáng từ khe núi gần đó… Khi nhân viên cứu hộ chạy đến thì thấy có hai người đang nằm co quắp trên mặt đất.
Lúc ấy trông hai người đó rất yếu, họ còn không đủ sức để nói chuyện, nhưng vẫn cố nói được tên của mình, đồng thời bảo nhân viên cứu hộ liên hệ với người nhà của họ.
Vì chưa biết rõ tình trạng của hai người này nên nhân viên cứu hộ ngay lập tức đưa họ vào bệnh viên có điều kiện tốt nhất ở huyện để cứu chữa.
Bác sĩ khám nhanh lúc đầu chỉ coi họ như bệnh nhân bình thường và nghĩ rằng hai người này bị sốc tạm thời do nhiệt độ thấp, sau khi điều trị vài bước cơ bản thì đưa họ vào phòng bệnh để theo dõi.
Mấy ngày qua những người leo núi giống bọn họ được đưa tới bệnh viện khá nhiều, chỉ cần nghỉ một hai ngày trong viện là có thể hồi phục, cho nên nhân viên cứu hộ cũng không thông báo với gia đình họ.
Nhưng mọi người không ngờ được là, đêm hôm đó hai người du khách này đột nhiên phát bệnh! Không những đầu óc không tỉnh táo mà họ còn tấn công người khác, họ đã cắn bị thương một nữ y tá trong bệnh viện.
Lúc đó mấy bác sĩ nam trong bệnh viện phải cố hết sức mới trói được hai người này vào giường, sau đó tiêm thuốc an thần, nhưng bọn họ vẫn liên tục giãy giụa, thỉnh thoảng còn muốn nhào đến cắn người…
Bên phía bệnh viện lúc đầu cũng nghi ngờ hai người kia bị một loại động vật nào đó ở trong núi cắn bị thương nên nhiễm bệnh dại? Nhưng sau khi kiểm tra toàn diện, bệnh viện đã loại bỏ khả năng này, đồng thời họ phát hiện ra một loại virus chưa biết tên trong máu hai người đó.
Sau đó, bệnh viên ngay lập tức kiểm tra cô y tá đã bị cắn, kết quả trong máu cô ta cũng xuất hiện loại virus chưa biết tên này, qua kết quả xét nghiệm, bệnh viện đã cho ra một kết luận: Loại virus chưa biết tên này có khả năng truyền nhiễm.
Đến lúc này, bọn họ mới nhớ đến việc phải liên hệ với người nhà hai người kia, đồng thời báo cáo lên cấp trên để đề phòng bệnh dịch lây lan. Nhưng vào lúc bệnh viện chuẩn bị dùng điện thoại của hai người đó để liên hệ với người nhà thì lại phát hiện một đoạn video mà bọn họ quay trước khi lên đường.
Người quay video tên là Lam Du Hiên, là một trong số hai người bệnh kia, hơn nữa trong video cũng xuất hiện một người bệnh khác tên là Lý Thành Khải. Nhưng điều làm mọi người cảm thấy ngạc nhiên là, bọn họ không phải chỉ có hai người tiến vào núi, mà là một đoàn du khách do Lam Du Hiên dẫn đầu.
Viên Mục Dã thấy vậy mà giật mình, với tình huống vừa rồi thì đừng nói là một cô gái trẻ, mà đến ngay cả cậu cũng chưa chắc có thể né được, bởi vì vị trí đó quá gần hàng rào.
Nhưng Tằng Nam Nam không những tránh thoát được, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng, xem ra cô gái này không hề vô hại giống như vẻ bề ngoài… Còn về Hoắc Nhiễm, cậu ta vừa nhìn thấy dáng vẻ của hai người kia thì đã giật nảy mình, sau đó bị họ đột nhiên nổi điên dọa cho kêu “Á” lên một tiếng, trong nháy mắt đã chạy ra xa vài mét.
Nếu là dưới tình huống bình thường, Trương Khai chắc chắn sẽ chế nhạo vài câu, nhưng hôm nay tất cả mọi người đều bị dáng vẻ của hai người trong phòng bệnh hù dọa, cho nên chẳng ai để ý đến phản ứng của người khác.
“Hai người này không phải bị bệnh dại chứ?” Trương Khai đờ mặt ra hỏi.
Ngũ Chí Hồng lắc đầu: “Bên bệnh viện đã kiểm tra toàn thân cho bọn họ, họ không phải nhiễm virus chó dại… Hơn nữa lúc được cứu, tinh thần hai người này vẫn tỉnh táo, họ còn biết tìm người để cầu cứu! Buổi đêm khi đưa vào nhập viện mới biến thành dáng vẻ này.”
“Các anh làm thế nào để xác định bệnh này sẽ lây lan?” Viên Mục Dã cẩn thận hỏi.
Ngũ Chí Hồng nghe xong liếc mắt nhìn hai phía, sau đó nghiêm túc nói: “Mọi người cũng đã nhìn thấy tình trạng của người bệnh, tôi dẫn mọi người ra khỏi đây trước, có vấn đề gì lát nữa tôi sẽ giải đáp kỹ càng.”
Viên Mục Dã nhìn quanh hoàn cảnh chỗ này, đúng là không thích hợp để ở lại trong thời gian dài, hơn nữa bộ đồ phòng dịch trên người cũng rất khó chịu. Mặc dù mới chỉ mặc được một lúc, Viên Mục Dã đã cảm giác mình toát hết cả mồ hôi.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Ngũ Chí Hồng dẫn bọn họ đến nhà khách trong huyện, đồng thời sắp xếp cơm trưa để chiêu đãi. Dù sao mấy người Viên Mục Dã đến đây cũng là để giúp đỡ, không cần sơn hào hải vị thì ít nhất cũng phải có bữa cơm để đãi khách.
Nhưng ngoại trừ Trương Đại Quân vẫn chén nhiệt tình ra, những người khác chẳng thấy thèm ăn chút nào… Đoàn Phong thấy vậy bèn chủ động cầm một cái đùi gà và nói: “Tranh thủ thời gian ăn đi, sắp tới còn phải dốc sức làm việc đó!”
Trương Khai nói với vẻ buồn nôn: “Hai người vừa rồi trông buồn nôn quá, anh Ngũ à, nếu biết thế này thì nên nghe lời anh mà ăn cơm trước.”
Ngũ Chí Hồng hơi ngượng: “Đều là lỗi của tôi, tôi đã không nói rõ là sẽ gặp cái gì…”
Viên Mục Dã không muốn ăn cũng không phải vì hai người đó trông rất buồn nôn, dù sao thì cậu cũng làm cảnh sát nhiều năm rồi, có loại thi thể nào mà chưa nhìn thấy chứ? Những thứ đó đều là thi thể mà không phải người đang sống sờ sờ, trong mắt Viên Mục Dã thì đó chỉ là một khối thịt nát nên chẳng có gì khó chịu cả. Nhưng hai người vừa rồi lại khác, bọn họ còn sống nhưng lại không khác gì thi thể!
Vừa rồi Ngũ Chí Hồng đã nói, hai người đó phát bệnh chưa được một tuần, nếu như vẫn không tìm được phương pháp điều trị… Vậy cuối cùng chẳng lẽ bọn họ sẽ nát thành một bộ xương?
Lúc này Đoàn Phong cầm đũa mở màn trước: “Ăn một chút đi, có biết lãng phí lương thực là rất xấu hổ không?”
Trương Đại Quân đang ăn uống hăng say cũng nói chen vào: “Tôi thấy chắc mấy cô cậu chưa bị đói bao giờ, nếu không kể cả bên cạnh có một đống cứt thì vẫn có thể ăn uống như thường!”
Hoắc Nhiễm ngồi bên cạnh anh ta chuẩn bị nổi điên thì Tằng Nam Nam vẫn luôn yên lặng bỗng lên tiếng: “Anh Đại Quân, tôi xin anh đấy, anh có thể chỉ ăn mà không nói được không?”
Trương Đại Quân lập tức cười làm lành: “Được được được, em Nam đã mở miệng, tôi không nói nữa, mọi người ăn đi không thức ăn nguội mất bây giờ.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Sau khi ăn cơm xong, Ngũ Chí Hồng mới kể toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến cuối, cũng trả lời nghi ngờ trong lòng mọi người…
Trong khu vực thuộc huyện Địa Bảo quản lý có rất nhiều núi, là nơi được rất nhiều du khách lựa chọn. Nhưng một thời gian trước nhiệt độ ở đây bất ngờ hạ xuống, có rất nhiều du khách bị nhốt trong núi. Sau khi cơ quan quản lý nhận được rất nhiều yêu cầu xin giúp đỡ, họ bèn tổ chức nhân lực lên núi cứu hộ, hai bệnh nhân này chính là du khách đã được cứu về trong lần hành động đó.
Lúc đó nhân viên cứu hộ đã chuẩn bị xuống núi để về thành phố, bỗng nhiên họ nghe được tiếng còi thấp thoáng từ khe núi gần đó… Khi nhân viên cứu hộ chạy đến thì thấy có hai người đang nằm co quắp trên mặt đất.
Lúc ấy trông hai người đó rất yếu, họ còn không đủ sức để nói chuyện, nhưng vẫn cố nói được tên của mình, đồng thời bảo nhân viên cứu hộ liên hệ với người nhà của họ.
Vì chưa biết rõ tình trạng của hai người này nên nhân viên cứu hộ ngay lập tức đưa họ vào bệnh viên có điều kiện tốt nhất ở huyện để cứu chữa.
Bác sĩ khám nhanh lúc đầu chỉ coi họ như bệnh nhân bình thường và nghĩ rằng hai người này bị sốc tạm thời do nhiệt độ thấp, sau khi điều trị vài bước cơ bản thì đưa họ vào phòng bệnh để theo dõi.
Mấy ngày qua những người leo núi giống bọn họ được đưa tới bệnh viện khá nhiều, chỉ cần nghỉ một hai ngày trong viện là có thể hồi phục, cho nên nhân viên cứu hộ cũng không thông báo với gia đình họ.
Nhưng mọi người không ngờ được là, đêm hôm đó hai người du khách này đột nhiên phát bệnh! Không những đầu óc không tỉnh táo mà họ còn tấn công người khác, họ đã cắn bị thương một nữ y tá trong bệnh viện.
Lúc đó mấy bác sĩ nam trong bệnh viện phải cố hết sức mới trói được hai người này vào giường, sau đó tiêm thuốc an thần, nhưng bọn họ vẫn liên tục giãy giụa, thỉnh thoảng còn muốn nhào đến cắn người…
Bên phía bệnh viện lúc đầu cũng nghi ngờ hai người kia bị một loại động vật nào đó ở trong núi cắn bị thương nên nhiễm bệnh dại? Nhưng sau khi kiểm tra toàn diện, bệnh viện đã loại bỏ khả năng này, đồng thời họ phát hiện ra một loại virus chưa biết tên trong máu hai người đó.
Sau đó, bệnh viên ngay lập tức kiểm tra cô y tá đã bị cắn, kết quả trong máu cô ta cũng xuất hiện loại virus chưa biết tên này, qua kết quả xét nghiệm, bệnh viện đã cho ra một kết luận: Loại virus chưa biết tên này có khả năng truyền nhiễm.
Đến lúc này, bọn họ mới nhớ đến việc phải liên hệ với người nhà hai người kia, đồng thời báo cáo lên cấp trên để đề phòng bệnh dịch lây lan. Nhưng vào lúc bệnh viện chuẩn bị dùng điện thoại của hai người đó để liên hệ với người nhà thì lại phát hiện một đoạn video mà bọn họ quay trước khi lên đường.
Người quay video tên là Lam Du Hiên, là một trong số hai người bệnh kia, hơn nữa trong video cũng xuất hiện một người bệnh khác tên là Lý Thành Khải. Nhưng điều làm mọi người cảm thấy ngạc nhiên là, bọn họ không phải chỉ có hai người tiến vào núi, mà là một đoàn du khách do Lam Du Hiên dẫn đầu.
Bình luận facebook