Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64 - Chương 64
Chương 64 ĐƯA TANG LÚC ĐÊM KHUYA
Kỷ Thắng Lợi không muốn bỏ cuộc sớm như vậy, nên ông ta tiếp tục tận tình khuyên nhủ: “Nhưng ngài có nghĩ cho đời sau, rồi những đời tiếp sau nữa không? Kinh tế của đất nước chúng ta thay đổi từng ngày, cần đời sau có văn hóa và tri thức để xây dựng nó. Mà mấy người ở lại nơi này chưa nói đến chuyện kinh tế lạc hậu, quan trọng nhất là những đứa trẻ không được học hành!”
Trưởng thôn nghe vậy bèn cười khan một tiếng rồi nói: “Học hành? Toàn bộ thôn của chúng tôi đều không tìm được một quyển sách nào, đọc vật đó có ích gì đâu? Còn không bằng sớm học cách lên núi đào lâm sản, trong nhà nếu không có lương thực thì cũng không bị đói.”
Kỷ Thắng Lợi biết loại quan niệm này không phải hình thành một sớm một chiều nên sẽ không thể thay đổi ngay vì vài câu nói của ông ta. Nhưng Kỷ Thắng Lợi đã đến đây thì vẫn phải tiếp tục hoàn thành việc điều tra nhân khẩu, thế là ông ta thương lượng với trưởng thôn vào ngày mai sẽ đi các nhà để xác minh nhân khẩu.
Lần này trưởng thôn không có ý kiến gì mà chỉ liên tục nói: “Yên tâm, yên tâm! Người trong thôn nhất định sẽ tích cực phối hợp với cán bộ Kỷ.”
Sáng sớm hôm sau, trưởng thôn dẫn theo Kỷ Thắng Lợi đi đến từng nhà và cẩn thận đăng ký cho từng hộ gia đình. Trong quá trình này Kỷ Thắng Lợi phát hiện một vấn đề, đó là trong số các thôn dân có khá nhiều người bị bệnh ngoài da, trên người họ xuất hiện các đám màu đỏ rất to, thoạt nhìn trông rất nghiêm trọng.
Sau đó Kỷ Thắng Lợi cũng hỏi trưởng thôn về vấn đề này, tại sao trên người các thôn dân lại có những đám màu đỏ?
Trưởng thôn nghe xong bèn cười đáp: “Cán bộ Kỷ không biết đó thôi, chúng tôi sống trong núi nên trên người lúc nào cũng ẩm ướt, thỉnh thoảng bị chút bệnh tật là quá bình thường.”
“Thường xuyên bị như vậy? Có đi khám bác sĩ không?” Kỷ Thắng Lợi hơi giật mình hỏi.
Không ngờ trưởng thôn lại chẳng quan tâm: “Mấy chuyện nhỏ này mà phải đi khám bác sĩ à? Không đau không ngứa, cần gì bác sĩ chứ?”
Kỷ Thắng Lợi nghe vậy thì cảm thấy lo lắng cho vấn đề chữa bệnh của những thôn dân này, dù sao người là ăn ngũ cốc hoa màu, sao có thể không bị bệnh được? Thôn Tiến Lên đi lại không tiện, nếu thật sự bị bệnh nguy cấp mà chờ để đi đến chỗ bác sĩ, chắc người bệnh đã chết trên đường rồi.
Thế là lúc này Kỷ Thắng Lợi ra luôn một quyết định, mặc kệ đối mặt với lực cản lớn đến mức nào, ông ta cũng nhất định phải giúp người dân thôn Tiến Lên di chuyển ra khỏi núi. Khi đó Kỷ Thắng Lợi vẫn chưa biết mình phải đổi mặt với loại lực cản nào…
Hai ngày sau, Kỷ Thắng Lợi hoàn thành xong việc đăng ký của toàn thôn và chuẩn bị trở về trên huyện, không ngờ đúng vào sáng ông ta định khởi hành thì trong thôn có chuyện xảy ra!
Có một thôn dân họ Lam lên núi bắt thỏ, vậy mà không cẩn thận lăn từ trên sườn núi xuống rồi hôn mê. Sau khi Kỷ Thắng Lợi biết chuyện thì lập tức bảo trưởng thôn chuẩn bị xe bò để đưa người đó xuống núi, nhưng trưởng thôn nghe xong lại từ chối: “Không cần đâu, trong thôn của tôi có thầy thuốc, không cần làm phiền cán bộ Kỷ.”
Kỷ Thắng Lợi nghe mà thấy không ổn? Lúc người thôn dân đó được nhấc trở về miệng mũi chảy đầy máu, nhìn là biết bị ngã khá nặng, thầy thuốc của thôn chắc chắn không thể chữa được, nếu như để chậm trễ thì người đó khó sống.
Nhưng không biết tại sao mà thái độ của trưởng thôn lại vô cùng kiên quyết, ngay cả người nhà của thôn dân đó cũng không đồng ý đưa người đến huyện. Điều này khiến Kỷ Thắng Lợi nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ còn có cái gì quan trọng hơn mạng người?
Bởi vì lo lắng tình huống của thôn dân này, Kỷ Thắng Lợi cũng không về huyện đúng như kế hoạch mà ở lại trong thôn thêm một ngày. Còn người thôn dân bị thương kia cũng đúng như những gì mà Kỷ Thắng Lợi lo lắng, người đó đã chết sau đó không lâu.
Kỷ Thắng Lợi hoàn toàn không hiểu rốt cuộc những người ở đây suy nghĩ kiểu gì? Thế này chẳng phải xem mạng người như cỏ rác sao? Mặc dù người kia có đưa đến bệnh viện cũng chưa chắc có thể cứu sống, nhưng như thế vẫn tốt hơn so với việc nằm nhà chờ chết chứ? Dù sao đưa đi thì vẫn có một chút hy vọng sống mà?
Người đồng hương trước đây dẫn Kỷ Thắng Lợi đến không phải người trong thôn, hắn là một thầy thuốc thường xuyên hái thuốc trong núi, thỉnh thoảng cũng đi vào thôn để thu mua một ít thảo dược mà thôn dân hái được, cho nên rất quen thuộc tình huống ở nơi này. Lần này, trước khi lên núi hai người đã hẹn cẩn thận, trước tiên hắn sẽ đưa Kỷ Thắng Lợi đến đây rồi sau đó sẽ tự mình lên núi hái thuốc, hái thuốc xong hắn sẽ quay về để dẫn Kỷ Thắng Lợi ra ngoài. Vietwriter.vn
Vậy mà khi vị thầy thuốc này quay lại thì đúng lúc gặp người thôn dân bị ngã chấn thương, cho nên hắn cũng ở lại trong thôn đợi Kỷ Thắng Lợi thêm một ngày. Bây giờ người thôn dân kia đã chết, hắn bèn khuyên Kỷ Thắng Lợi đừng xen vào việc của người khác mà tranh thủ đi xuống núi cùng hắn.
Nhưng Kỷ Thắng Lợi là người có tính cách thẳng thắn, ông ta không hiểu tại sao người trong thôn lại đối xử với người thân của mình lạnh lùng đến thế, thà để người đó nằm chờ chết ở chỗ này chứ nhất định không dẫn bọn họ đến bệnh viện để khám bệnh?
Vị thầy thuốc kia thấy Kỷ Thắng Lợi vẫn cứng đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bèn nói nhỏ: “Người trong thôn này không thể chết ở bên ngoài!”
Kỷ Thắng Lợi nghe vậy mà giật mình, vội vàng truy hỏi: “Cái gì gọi là không thể chết ở bên ngoài?”
Vị thầy thuốc kia thấy giọng Kỷ Thắng Lợi hơi to, vội vàng ra dấu yên lặng rồi nói: “Nói nhỏ chút, đừng để người ở đây nghe được, cụ thể thế nào thì không thể giải thích bằng một hay hai câu được, tối hôm nay tôi sẽ dẫn anh đi, anh cứ nhìn là biết! Nhưng tôi nói trước, buổi đêm mặc kệ nhìn thấy cái gì thì cũng không được nói ra, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.”
Kỷ Thắng Lợi cảm thấy rất khó hiểu trước dáng vẻ thần thần bí bí của vị thầy thuốc kia, chẳng lẽ thôn Tiến Lên có phong tục “Người không thể chết ở bên ngoài”?
Vào buổi tối sau khi ăn cơm xong, vị thầy thuốc kia thở ra một hơi rồi nói với Kỷ Thắng Lợi: “Hôm nay ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi cả ngày trên đường núi đó!”
Kỷ Thắng Lợi vừa định bảo mình không mệt thì thấy vị thầy thuốc kia đang nháy mắt, thế là ông ta cũng kịp phản ứng bằng cách vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, phải ngủ sớm một chút mới được.”
Trưởng thôn đang ngồi cùng bàn ăn cơm nghe thấy thế thì trên mặt lộ vẻ vui mừng, ông ta lập tức bảo vợ sắp xếp phòng ngủ cho Kỷ Thắng Lợi và thầy thuốc. Không ngờ hai người vừa nằm một lúc đã nghe thấy bên ngoài vang lên những tiếng bước chân.
Kỷ Thắng Lợi nhắm mắt lại rồi cẩn thận lắng nghe, mặc dù không có người nói chuyện nhưng nghe tiếng động thì thấy số người bên ngoài khá nhiều, chắc là một đám người đi ra từ nhà của họ.
Kỷ Thắng Lợi vừa định hỏi vị thầy thuốc kia là chuyện gì đang xảy ra thì hắn lại dùng một tay bịt miệng ông ta lại và nói: “Xuỵt…”
Chờ những bước chân đó dần đi xa, vị thầy thuốc kia mới từ từ thả ông ta ra: “Những người này đi làm đám ma cho Đại Ngưu.”
Kỷ Thắng Lợi lấy làm khó hiểu: “Đưa tang vào buổi đêm? Đây là phong tục gì thế?”
Vị thầy thuốc kia trả lời với vẻ bí ẩn: “Đi nào, tôi dẫn anh đi xem, sau khi xem xong anh sẽ biết vì sao mà dù để người chết cũng không chịu mang ra ngoài.”
Tiếp đó vị thầy thuốc kia dẫn Kỷ Thắng Lợi lặng lẽ đi theo phía sau đội ngũ đưa tang, sau khi đoàn người đi tới khu rừng rậm bên cạnh thôn thì dừng lại.
Kỷ Thắng Lợi không muốn bỏ cuộc sớm như vậy, nên ông ta tiếp tục tận tình khuyên nhủ: “Nhưng ngài có nghĩ cho đời sau, rồi những đời tiếp sau nữa không? Kinh tế của đất nước chúng ta thay đổi từng ngày, cần đời sau có văn hóa và tri thức để xây dựng nó. Mà mấy người ở lại nơi này chưa nói đến chuyện kinh tế lạc hậu, quan trọng nhất là những đứa trẻ không được học hành!”
Trưởng thôn nghe vậy bèn cười khan một tiếng rồi nói: “Học hành? Toàn bộ thôn của chúng tôi đều không tìm được một quyển sách nào, đọc vật đó có ích gì đâu? Còn không bằng sớm học cách lên núi đào lâm sản, trong nhà nếu không có lương thực thì cũng không bị đói.”
Kỷ Thắng Lợi biết loại quan niệm này không phải hình thành một sớm một chiều nên sẽ không thể thay đổi ngay vì vài câu nói của ông ta. Nhưng Kỷ Thắng Lợi đã đến đây thì vẫn phải tiếp tục hoàn thành việc điều tra nhân khẩu, thế là ông ta thương lượng với trưởng thôn vào ngày mai sẽ đi các nhà để xác minh nhân khẩu.
Lần này trưởng thôn không có ý kiến gì mà chỉ liên tục nói: “Yên tâm, yên tâm! Người trong thôn nhất định sẽ tích cực phối hợp với cán bộ Kỷ.”
Sáng sớm hôm sau, trưởng thôn dẫn theo Kỷ Thắng Lợi đi đến từng nhà và cẩn thận đăng ký cho từng hộ gia đình. Trong quá trình này Kỷ Thắng Lợi phát hiện một vấn đề, đó là trong số các thôn dân có khá nhiều người bị bệnh ngoài da, trên người họ xuất hiện các đám màu đỏ rất to, thoạt nhìn trông rất nghiêm trọng.
Sau đó Kỷ Thắng Lợi cũng hỏi trưởng thôn về vấn đề này, tại sao trên người các thôn dân lại có những đám màu đỏ?
Trưởng thôn nghe xong bèn cười đáp: “Cán bộ Kỷ không biết đó thôi, chúng tôi sống trong núi nên trên người lúc nào cũng ẩm ướt, thỉnh thoảng bị chút bệnh tật là quá bình thường.”
“Thường xuyên bị như vậy? Có đi khám bác sĩ không?” Kỷ Thắng Lợi hơi giật mình hỏi.
Không ngờ trưởng thôn lại chẳng quan tâm: “Mấy chuyện nhỏ này mà phải đi khám bác sĩ à? Không đau không ngứa, cần gì bác sĩ chứ?”
Kỷ Thắng Lợi nghe vậy thì cảm thấy lo lắng cho vấn đề chữa bệnh của những thôn dân này, dù sao người là ăn ngũ cốc hoa màu, sao có thể không bị bệnh được? Thôn Tiến Lên đi lại không tiện, nếu thật sự bị bệnh nguy cấp mà chờ để đi đến chỗ bác sĩ, chắc người bệnh đã chết trên đường rồi.
Thế là lúc này Kỷ Thắng Lợi ra luôn một quyết định, mặc kệ đối mặt với lực cản lớn đến mức nào, ông ta cũng nhất định phải giúp người dân thôn Tiến Lên di chuyển ra khỏi núi. Khi đó Kỷ Thắng Lợi vẫn chưa biết mình phải đổi mặt với loại lực cản nào…
Hai ngày sau, Kỷ Thắng Lợi hoàn thành xong việc đăng ký của toàn thôn và chuẩn bị trở về trên huyện, không ngờ đúng vào sáng ông ta định khởi hành thì trong thôn có chuyện xảy ra!
Có một thôn dân họ Lam lên núi bắt thỏ, vậy mà không cẩn thận lăn từ trên sườn núi xuống rồi hôn mê. Sau khi Kỷ Thắng Lợi biết chuyện thì lập tức bảo trưởng thôn chuẩn bị xe bò để đưa người đó xuống núi, nhưng trưởng thôn nghe xong lại từ chối: “Không cần đâu, trong thôn của tôi có thầy thuốc, không cần làm phiền cán bộ Kỷ.”
Kỷ Thắng Lợi nghe mà thấy không ổn? Lúc người thôn dân đó được nhấc trở về miệng mũi chảy đầy máu, nhìn là biết bị ngã khá nặng, thầy thuốc của thôn chắc chắn không thể chữa được, nếu như để chậm trễ thì người đó khó sống.
Nhưng không biết tại sao mà thái độ của trưởng thôn lại vô cùng kiên quyết, ngay cả người nhà của thôn dân đó cũng không đồng ý đưa người đến huyện. Điều này khiến Kỷ Thắng Lợi nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ còn có cái gì quan trọng hơn mạng người?
Bởi vì lo lắng tình huống của thôn dân này, Kỷ Thắng Lợi cũng không về huyện đúng như kế hoạch mà ở lại trong thôn thêm một ngày. Còn người thôn dân bị thương kia cũng đúng như những gì mà Kỷ Thắng Lợi lo lắng, người đó đã chết sau đó không lâu.
Kỷ Thắng Lợi hoàn toàn không hiểu rốt cuộc những người ở đây suy nghĩ kiểu gì? Thế này chẳng phải xem mạng người như cỏ rác sao? Mặc dù người kia có đưa đến bệnh viện cũng chưa chắc có thể cứu sống, nhưng như thế vẫn tốt hơn so với việc nằm nhà chờ chết chứ? Dù sao đưa đi thì vẫn có một chút hy vọng sống mà?
Người đồng hương trước đây dẫn Kỷ Thắng Lợi đến không phải người trong thôn, hắn là một thầy thuốc thường xuyên hái thuốc trong núi, thỉnh thoảng cũng đi vào thôn để thu mua một ít thảo dược mà thôn dân hái được, cho nên rất quen thuộc tình huống ở nơi này. Lần này, trước khi lên núi hai người đã hẹn cẩn thận, trước tiên hắn sẽ đưa Kỷ Thắng Lợi đến đây rồi sau đó sẽ tự mình lên núi hái thuốc, hái thuốc xong hắn sẽ quay về để dẫn Kỷ Thắng Lợi ra ngoài. Vietwriter.vn
Vậy mà khi vị thầy thuốc này quay lại thì đúng lúc gặp người thôn dân bị ngã chấn thương, cho nên hắn cũng ở lại trong thôn đợi Kỷ Thắng Lợi thêm một ngày. Bây giờ người thôn dân kia đã chết, hắn bèn khuyên Kỷ Thắng Lợi đừng xen vào việc của người khác mà tranh thủ đi xuống núi cùng hắn.
Nhưng Kỷ Thắng Lợi là người có tính cách thẳng thắn, ông ta không hiểu tại sao người trong thôn lại đối xử với người thân của mình lạnh lùng đến thế, thà để người đó nằm chờ chết ở chỗ này chứ nhất định không dẫn bọn họ đến bệnh viện để khám bệnh?
Vị thầy thuốc kia thấy Kỷ Thắng Lợi vẫn cứng đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bèn nói nhỏ: “Người trong thôn này không thể chết ở bên ngoài!”
Kỷ Thắng Lợi nghe vậy mà giật mình, vội vàng truy hỏi: “Cái gì gọi là không thể chết ở bên ngoài?”
Vị thầy thuốc kia thấy giọng Kỷ Thắng Lợi hơi to, vội vàng ra dấu yên lặng rồi nói: “Nói nhỏ chút, đừng để người ở đây nghe được, cụ thể thế nào thì không thể giải thích bằng một hay hai câu được, tối hôm nay tôi sẽ dẫn anh đi, anh cứ nhìn là biết! Nhưng tôi nói trước, buổi đêm mặc kệ nhìn thấy cái gì thì cũng không được nói ra, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.”
Kỷ Thắng Lợi cảm thấy rất khó hiểu trước dáng vẻ thần thần bí bí của vị thầy thuốc kia, chẳng lẽ thôn Tiến Lên có phong tục “Người không thể chết ở bên ngoài”?
Vào buổi tối sau khi ăn cơm xong, vị thầy thuốc kia thở ra một hơi rồi nói với Kỷ Thắng Lợi: “Hôm nay ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi cả ngày trên đường núi đó!”
Kỷ Thắng Lợi vừa định bảo mình không mệt thì thấy vị thầy thuốc kia đang nháy mắt, thế là ông ta cũng kịp phản ứng bằng cách vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, phải ngủ sớm một chút mới được.”
Trưởng thôn đang ngồi cùng bàn ăn cơm nghe thấy thế thì trên mặt lộ vẻ vui mừng, ông ta lập tức bảo vợ sắp xếp phòng ngủ cho Kỷ Thắng Lợi và thầy thuốc. Không ngờ hai người vừa nằm một lúc đã nghe thấy bên ngoài vang lên những tiếng bước chân.
Kỷ Thắng Lợi nhắm mắt lại rồi cẩn thận lắng nghe, mặc dù không có người nói chuyện nhưng nghe tiếng động thì thấy số người bên ngoài khá nhiều, chắc là một đám người đi ra từ nhà của họ.
Kỷ Thắng Lợi vừa định hỏi vị thầy thuốc kia là chuyện gì đang xảy ra thì hắn lại dùng một tay bịt miệng ông ta lại và nói: “Xuỵt…”
Chờ những bước chân đó dần đi xa, vị thầy thuốc kia mới từ từ thả ông ta ra: “Những người này đi làm đám ma cho Đại Ngưu.”
Kỷ Thắng Lợi lấy làm khó hiểu: “Đưa tang vào buổi đêm? Đây là phong tục gì thế?”
Vị thầy thuốc kia trả lời với vẻ bí ẩn: “Đi nào, tôi dẫn anh đi xem, sau khi xem xong anh sẽ biết vì sao mà dù để người chết cũng không chịu mang ra ngoài.”
Tiếp đó vị thầy thuốc kia dẫn Kỷ Thắng Lợi lặng lẽ đi theo phía sau đội ngũ đưa tang, sau khi đoàn người đi tới khu rừng rậm bên cạnh thôn thì dừng lại.
Bình luận facebook