Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68 - Chương 68 XUỐNG NÚI XIN CỨU VIỆN
Chương 68 XUỐNG NÚI XIN CỨU VIỆN
Loại dịch bệnh này vốn không lây từ động vật sang người, nhưng bởi vì người dân trong thôn đã ăn xác của những động vật chết vì bệnh dịch nên đã dẫn bệnh dịch vào người. Về sau người thầy thuốc kia dẫn người lên núi tìm một xác động vật đã phân hủy về nghiên cứu, sao đó nghiên cứu ra được thuốc, mới chữa được cho những người chưa phát bệnh.
Lúc đó người trong thôn cho rằng thứ bệnh kỳ quái này đã được chữa khỏi triệt để, nhưng thật ra họ không hề biết, bệnh dịch đó không những không được chữa khỏi mà còn truyền sang đời con cháu bọn họ...
Người dân trong thôn khi còn sống không có gì khác người bình thường, chỉ khi nào sắp chết mới đột ngột nổi điên. Cũng bắt đầu từ khi đó, nếu trong thôn có người chết thì nhất định phải hủy thi thể ngay, điều này đã trở thành một thiết luật lưu truyền đời đời kiếp kiếp trong thôn, không ai được làm trái.
Kỷ Thắng Lợi nghe người phụ nữ kia kể xong thì hiểu ngay. Nói cách khác, những người trong thôn này khi chết nhất định phải hỏa táng, nếu không sẽ biến thành quái vật cắn người, còn đem virus truyền cho người bị cắn.
Một người cảnh sát trong đoàn hỏi nhỏ bà Triệu: “Những người khác trong thôn đâu?”
Bà Triệu nói: “Tôi nghe chồng tôi bảo, vào ban đêm mắt của những người phát bệnh sẽ không nhìn rõ, cho nên ông ấy bảo phụ nữ chúng tôi dẫn theo trẻ con đến trốn ở đây, còn bọn họ thì chờ trời tối sẽ ra ngoài chém đứt đầu những người kia, nếu không trẻ con trong thôn này không đứa nào còn sống nổi.”
Kỷ Thắng Lợi vội hỏi: “Chặt đầu bọn họ là chết hẳn sao?”
Bà Triệu gật đầu: “Chỉ cần chặt đứt đầu thì bọn họ sẽ không sống lại được nữa, đến lúc đó dùng lửa để thiêu thi thể sẽ không sao.”
Kỷ Thắng Lợi hỏi: “Trong thôn có nhiều người bị phát bệnh rồi sao?”
Bà Triệu không biết lắc đầu: “Tôi cũng không biết, chúng tôi đã trốn ở đây một ngày một đêm rồi. Đêm hôm qua, lúc chồng tôi đưa cơm đến có nói chúng tôi cứ ở yên đây đợi, chờ đến khi bọn họ xử lý hết những người phát điên, sẽ gọi chúng tôi ra ngoài.”
Kỷ Thắng Lợi thấy biện pháp này không ổn, không phải ông ta chưa từng gặp những người phát bệnh kia, bọn họ mặc dù đi đứng lắc lư nhưng động tác khá nhanh, có khả năng ông trưởng thôn chỉ cần không chú ý sẽ bị cắn bị thương ngay!
Nghĩ đến đây ông ta quay lại nhìn hai cảnh sát đi cùng: “Hai đồng chí có mang theo súng chứ?”
Hai người cảnh sát thoáng ngạc nhiên, sau đó nói với vẻ khó xử: “Anh muốn chúng tôi dùng súng bắn sao? Chuyện này không đúng quy định đâu? Dù sao cũng là dân thường, không phải tội phạm, nếu tùy tiện nổ súng bắn chết bọn họ, sau khi trở về chúng tôi không thể giải trình rõ ràng được!”
Kỷ Thắng Lợi thở dài: “Đồng chí cảnh sát, vừa rồi anh cũng nhìn thấy rồi đó, những người dân trong thôn đều bị nhiễm một loại virus kỳ lạ, nếu như không giết bọn họ, thì chúng ta cũng không ai sống sót được... Coi như tạm thời không nghĩ đến chuyện sống chết của anh và tôi, còn những người dân dưới núi thì sao? Những người này hiện tại
đang bị vậy trong núi, nhưng nếu như bọn họ chạy xuống núi, đến lúc đó hậu quả không thể tưởng tượng nổi!”
Tuy nói như vậy, nhưng nếu để ông ta tự tay đi chặt đầu từng người, ông ta cũng chưa chắc có thể làm được. Trong lúc mọi người vẫn còn do dự thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa... Tất cả mọi người lập tức giật thót, tim vọt lên đến cổ, nhưng đến khi kịp phản ứng mới nhận ra người có thể gõ cửa đương nhiên không phải những người đã bị cắn.
Lúc này bà Triệu đẩy cánh cửa ra một khe hở nhỏ, một người đàn ông gầy còm chui vào, trong tay cầm theo một rổ khoai lang sống. Người đàn ông nhìn thấy Kỷ Thắng Lợi cũng giật mình nói: “Cán bộ Kỷ? Anh... sao anh lại quay lại?”
Kỷ Thắng Lợi biết người đàn ông này, anh ta là kế toán của thôn, Triệu Hữu Tài, cũng là em vợ của trưởng thôn, em trai bà Triệu.
Kỷ Thắng Lợi nói nhỏ với anh ta: “Tôi định đưa đội y tế trên huyện đến thôn để chữa bệnh cho người trong thôn, nhưng không ngờ sự việc lại biến thành thế này, những chuyện này khoan hãy nói, bên ngoài thế nào rồi?”
Sắc mặt Triệu Hữu Tài nhăn nhó: “Cán bộ Kỷ, anh phải cứu chúng tôi, người trong thôn chết rất nhiều, Đại Cá, Hải Tử, Hầu Tử đều phát điên rồi! Đêm hôm qua anh rể sắp xếp mấy người nhân dịp trời tối ra ngoài chặt đầu bọn họ, kết quả... lại có thêm mấy người bị cắn!”
Kỷ Thắng Lợi thấy Triệu Hữu Tài càng nói càng kích động, lập tức trấn an anh ta: “Anh đừng hoảng hốt, cùng đi với tôi còn có hai đồng chí cảnh sát, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cứu mọi người ra ngoài! Bây giờ anh phải nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi, bên ngoài còn có bao nhiêu người chưa bị cắn?”
Triệu Hữu Tài ngẫm nghĩ: “Còn khoảng mười mấy người.”
“Thế những người phát bệnh đang ở đâu? Anh có biết có bao nhiêu người không?” Kỷ Thắng Lợi hỏi.
Lần này Triệu Hữu Tài lắc đầu: “Chuyện này thì sao biết được! Đêm qua chúng tôi chặt đầu được mấy người, còn có mấy người bị thương chạy loạn về nhà mình, còn chuyện những người bị cắn có phát điên hay không thì không ai nói chắc được!”
Kỷ Thắng Lợi nói với Triệu Hữu Tài: “Trước tiên chưa cần để ý những người bị cắn, bị thương có phát điên hay không, hiện giờ có thể bọn họ chỉ bị lây nhiễm một loại virus nào đó, không thể coi như người đã chết, tôi có đưa theo đội y tế, có lẽ bọn họ còn có thể cứu được, cho nên không thể tùy tiện giết họ!”
Triệu Hữu Tài vội vàng gật đầu: “Chuyện này tôi biết, thật ra bệnh này như thế nào người dân trong thôn đều hiểu rõ, bệnh này chỉ phát điên khi người ta chết mà thôi. Tổ tiên chúng tôi đã từng lưu lại một phương thuốc dân gian, đó chính là dùng óc của người bị bệnh bôi lên vết thương, nhưng có hữu dụng hay không thì không ai biết.”
Kỷ Thắng Lợi nghe đến phương thuốc này thì không khỏi lạnh người, dùng não người để bôi lên vết thương sao? Nghĩ thôi đã sởn da gà rồi... Nhưng bây giờ thứ không thiếu nhất trong thôn chính là đầu người.
Đắn đo một lúc, Kỷ Thắng Lợi quay lại bàn bạc với hai người cảnh sát xem tiếp theo nên làm gì? Một trong hai người cảnh sát đề nghị để một người rời khỏi nơi này, về huyện xin tiếp viện, những thứ kia thực sự rất hung dữ, chỉ với hai khẩu súng trong tay bọn họ thì không thể xử lý hết được.
Kỷ Thắng Lợi cũng đồng ý với cách này, nhưng vấn đề là ai đi lại thành nan giải... Đoàn người bọn họ nam ít nữ nhiều, những nữ bác sĩ trong đội không thể chạy xuống núi xin cứu viện được, vì một là bọn họ đi đường núi dễ nguy hiểm, hai là bọn họ mới đi con đường này có một lần, nếu lạc đường coi như xong.
Kỷ Thắng Lợi đề nghị một trong hai người cảnh sát xuống núi xin cứu viện, nhưng hai người bọn họ đều cho rằng như thế không ổn. Thứ nhất vì trong tay bọn họ có súng, đồng thời cũng biết dùng súng, thời điểm quan trọng có thể bảo vệ sự an toàn của mọi người, thứ hai chính bọn họ cũng sợ mình đi lạc đường. w●ebtruy●enonlin●e●com
Cuối cùng bàn đi bàn lại, tất cả mọi người đều đồng ý để Kỷ Thắng Lợi xuống núi cầu cứu, bởi vì trong những người ở đây chỉ có ông ta là người quen đường núi nhất.
Loại dịch bệnh này vốn không lây từ động vật sang người, nhưng bởi vì người dân trong thôn đã ăn xác của những động vật chết vì bệnh dịch nên đã dẫn bệnh dịch vào người. Về sau người thầy thuốc kia dẫn người lên núi tìm một xác động vật đã phân hủy về nghiên cứu, sao đó nghiên cứu ra được thuốc, mới chữa được cho những người chưa phát bệnh.
Lúc đó người trong thôn cho rằng thứ bệnh kỳ quái này đã được chữa khỏi triệt để, nhưng thật ra họ không hề biết, bệnh dịch đó không những không được chữa khỏi mà còn truyền sang đời con cháu bọn họ...
Người dân trong thôn khi còn sống không có gì khác người bình thường, chỉ khi nào sắp chết mới đột ngột nổi điên. Cũng bắt đầu từ khi đó, nếu trong thôn có người chết thì nhất định phải hủy thi thể ngay, điều này đã trở thành một thiết luật lưu truyền đời đời kiếp kiếp trong thôn, không ai được làm trái.
Kỷ Thắng Lợi nghe người phụ nữ kia kể xong thì hiểu ngay. Nói cách khác, những người trong thôn này khi chết nhất định phải hỏa táng, nếu không sẽ biến thành quái vật cắn người, còn đem virus truyền cho người bị cắn.
Một người cảnh sát trong đoàn hỏi nhỏ bà Triệu: “Những người khác trong thôn đâu?”
Bà Triệu nói: “Tôi nghe chồng tôi bảo, vào ban đêm mắt của những người phát bệnh sẽ không nhìn rõ, cho nên ông ấy bảo phụ nữ chúng tôi dẫn theo trẻ con đến trốn ở đây, còn bọn họ thì chờ trời tối sẽ ra ngoài chém đứt đầu những người kia, nếu không trẻ con trong thôn này không đứa nào còn sống nổi.”
Kỷ Thắng Lợi vội hỏi: “Chặt đầu bọn họ là chết hẳn sao?”
Bà Triệu gật đầu: “Chỉ cần chặt đứt đầu thì bọn họ sẽ không sống lại được nữa, đến lúc đó dùng lửa để thiêu thi thể sẽ không sao.”
Kỷ Thắng Lợi hỏi: “Trong thôn có nhiều người bị phát bệnh rồi sao?”
Bà Triệu không biết lắc đầu: “Tôi cũng không biết, chúng tôi đã trốn ở đây một ngày một đêm rồi. Đêm hôm qua, lúc chồng tôi đưa cơm đến có nói chúng tôi cứ ở yên đây đợi, chờ đến khi bọn họ xử lý hết những người phát điên, sẽ gọi chúng tôi ra ngoài.”
Kỷ Thắng Lợi thấy biện pháp này không ổn, không phải ông ta chưa từng gặp những người phát bệnh kia, bọn họ mặc dù đi đứng lắc lư nhưng động tác khá nhanh, có khả năng ông trưởng thôn chỉ cần không chú ý sẽ bị cắn bị thương ngay!
Nghĩ đến đây ông ta quay lại nhìn hai cảnh sát đi cùng: “Hai đồng chí có mang theo súng chứ?”
Hai người cảnh sát thoáng ngạc nhiên, sau đó nói với vẻ khó xử: “Anh muốn chúng tôi dùng súng bắn sao? Chuyện này không đúng quy định đâu? Dù sao cũng là dân thường, không phải tội phạm, nếu tùy tiện nổ súng bắn chết bọn họ, sau khi trở về chúng tôi không thể giải trình rõ ràng được!”
Kỷ Thắng Lợi thở dài: “Đồng chí cảnh sát, vừa rồi anh cũng nhìn thấy rồi đó, những người dân trong thôn đều bị nhiễm một loại virus kỳ lạ, nếu như không giết bọn họ, thì chúng ta cũng không ai sống sót được... Coi như tạm thời không nghĩ đến chuyện sống chết của anh và tôi, còn những người dân dưới núi thì sao? Những người này hiện tại
đang bị vậy trong núi, nhưng nếu như bọn họ chạy xuống núi, đến lúc đó hậu quả không thể tưởng tượng nổi!”
Tuy nói như vậy, nhưng nếu để ông ta tự tay đi chặt đầu từng người, ông ta cũng chưa chắc có thể làm được. Trong lúc mọi người vẫn còn do dự thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa... Tất cả mọi người lập tức giật thót, tim vọt lên đến cổ, nhưng đến khi kịp phản ứng mới nhận ra người có thể gõ cửa đương nhiên không phải những người đã bị cắn.
Lúc này bà Triệu đẩy cánh cửa ra một khe hở nhỏ, một người đàn ông gầy còm chui vào, trong tay cầm theo một rổ khoai lang sống. Người đàn ông nhìn thấy Kỷ Thắng Lợi cũng giật mình nói: “Cán bộ Kỷ? Anh... sao anh lại quay lại?”
Kỷ Thắng Lợi biết người đàn ông này, anh ta là kế toán của thôn, Triệu Hữu Tài, cũng là em vợ của trưởng thôn, em trai bà Triệu.
Kỷ Thắng Lợi nói nhỏ với anh ta: “Tôi định đưa đội y tế trên huyện đến thôn để chữa bệnh cho người trong thôn, nhưng không ngờ sự việc lại biến thành thế này, những chuyện này khoan hãy nói, bên ngoài thế nào rồi?”
Sắc mặt Triệu Hữu Tài nhăn nhó: “Cán bộ Kỷ, anh phải cứu chúng tôi, người trong thôn chết rất nhiều, Đại Cá, Hải Tử, Hầu Tử đều phát điên rồi! Đêm hôm qua anh rể sắp xếp mấy người nhân dịp trời tối ra ngoài chặt đầu bọn họ, kết quả... lại có thêm mấy người bị cắn!”
Kỷ Thắng Lợi thấy Triệu Hữu Tài càng nói càng kích động, lập tức trấn an anh ta: “Anh đừng hoảng hốt, cùng đi với tôi còn có hai đồng chí cảnh sát, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cứu mọi người ra ngoài! Bây giờ anh phải nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi, bên ngoài còn có bao nhiêu người chưa bị cắn?”
Triệu Hữu Tài ngẫm nghĩ: “Còn khoảng mười mấy người.”
“Thế những người phát bệnh đang ở đâu? Anh có biết có bao nhiêu người không?” Kỷ Thắng Lợi hỏi.
Lần này Triệu Hữu Tài lắc đầu: “Chuyện này thì sao biết được! Đêm qua chúng tôi chặt đầu được mấy người, còn có mấy người bị thương chạy loạn về nhà mình, còn chuyện những người bị cắn có phát điên hay không thì không ai nói chắc được!”
Kỷ Thắng Lợi nói với Triệu Hữu Tài: “Trước tiên chưa cần để ý những người bị cắn, bị thương có phát điên hay không, hiện giờ có thể bọn họ chỉ bị lây nhiễm một loại virus nào đó, không thể coi như người đã chết, tôi có đưa theo đội y tế, có lẽ bọn họ còn có thể cứu được, cho nên không thể tùy tiện giết họ!”
Triệu Hữu Tài vội vàng gật đầu: “Chuyện này tôi biết, thật ra bệnh này như thế nào người dân trong thôn đều hiểu rõ, bệnh này chỉ phát điên khi người ta chết mà thôi. Tổ tiên chúng tôi đã từng lưu lại một phương thuốc dân gian, đó chính là dùng óc của người bị bệnh bôi lên vết thương, nhưng có hữu dụng hay không thì không ai biết.”
Kỷ Thắng Lợi nghe đến phương thuốc này thì không khỏi lạnh người, dùng não người để bôi lên vết thương sao? Nghĩ thôi đã sởn da gà rồi... Nhưng bây giờ thứ không thiếu nhất trong thôn chính là đầu người.
Đắn đo một lúc, Kỷ Thắng Lợi quay lại bàn bạc với hai người cảnh sát xem tiếp theo nên làm gì? Một trong hai người cảnh sát đề nghị để một người rời khỏi nơi này, về huyện xin tiếp viện, những thứ kia thực sự rất hung dữ, chỉ với hai khẩu súng trong tay bọn họ thì không thể xử lý hết được.
Kỷ Thắng Lợi cũng đồng ý với cách này, nhưng vấn đề là ai đi lại thành nan giải... Đoàn người bọn họ nam ít nữ nhiều, những nữ bác sĩ trong đội không thể chạy xuống núi xin cứu viện được, vì một là bọn họ đi đường núi dễ nguy hiểm, hai là bọn họ mới đi con đường này có một lần, nếu lạc đường coi như xong.
Kỷ Thắng Lợi đề nghị một trong hai người cảnh sát xuống núi xin cứu viện, nhưng hai người bọn họ đều cho rằng như thế không ổn. Thứ nhất vì trong tay bọn họ có súng, đồng thời cũng biết dùng súng, thời điểm quan trọng có thể bảo vệ sự an toàn của mọi người, thứ hai chính bọn họ cũng sợ mình đi lạc đường. w●ebtruy●enonlin●e●com
Cuối cùng bàn đi bàn lại, tất cả mọi người đều đồng ý để Kỷ Thắng Lợi xuống núi cầu cứu, bởi vì trong những người ở đây chỉ có ông ta là người quen đường núi nhất.
Bình luận facebook