Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69 - Chương 69 TÀN SÁT CẢ THÔN
Chương 69 TÀN SÁT CẢ THÔN
Kỷ Thắng Lợi cũng biết mình là lựa chọn tốt nhất, nhưng trong lòng ông ta vẫn không yên tâm để những người này lại đây, nên đã đề nghị đưa đội y tế đi cùng.
Nhưng đội trưởng đội y tế là bác sĩ Trương lại nói: “Không được, chúng tôi đều là phụ nữ, nếu như anh nhất quyết muốn đưa chúng tôi xuống núi cùng anh chỉ khiến anh chậm lại, không bằng một mình anh xuống núi sẽ đi nhanh hơn. Hơn nữa, chúng tôi dù sao cũng là nhân viên y tế, trong thời điểm quan trọng còn có thể xử lý vết thương cho những người bị thương.”
Kỷ Thắng Lợi biết có nói nhiều cũng vô ích, đành dặn dò bọn họ nhất định phải cẩn thận, trước khi mình quay lại không được hành động tùy tiện, cho dù chuyện gì xảy ra cũng phải trốn thật kĩ, nhất định phải chờ ông ta đưa viện binh về rồi tính.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Kỷ Thắng Lợi đi theo Triệu Hữu Tài ra khỏi căn nhà kia. Đúng như bọn họ đã đoán từ trước, thị lực của những người phát điên trong đêm tối bị giảm rất nhiều, chỉ cần không tạo ra tiếng động quá lớn thì có thể dễ dàng rời khỏi thôn.
Triệu Hữu Tài đưa Kỷ Thắng Lợi đến cửa thôn rồi quay lại, quãng đường còn lại ông ta phải tự đi một mình. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Kỷ Thắng Lợi đi trên con đường này, nhưng tâm trạng của lần này khác hẳn những lần trước.
Ông ta gần như lao nhanh hết sức xuống núi, bởi vì Kỷ Thắng Lợi biết cho dù mình dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất một ngày một đêm mới quay lại được, với tình hình trong thôn hiện tại, ông ta thực sự lo lắng những người trong thôn không kiên trì được lâu như vậy.
Đúng như Kỷ Thắng Lợi dự đoán, khi ông ta đưa tiếp viện quay lại đã là xế chiều ngày hôm sau, khi vào thôn họ lại thấy trong thôn yên lặng hơn mấy phần, dường như cả thôn đều không còn người sống.
Lần này người đi theo Kỷ Thắng Lợi đều là cảnh sát trên huyện, bọn họ nghe Kỷ Thắng Lợi miêu tả lại đã cẩn thận đến bệnh viện tâm thần mượn dây trói và bịt miệng dùng cho bệnh nhân.
Mặc dù Kỷ Thắng Lợi biết miêu tả những người kia vô cùng hung dữ, có thể khiến những cảnh sát kia không dám đi cùng... nhưng với tính nghiêm trọng của vấn đề, ông ta cần phải nói rõ ngay từ đầu với cảnh sát.
Bởi vì có hơn mười cảnh sát đi cùng, nên Kỷ Thắng Lợi cũng vững dạ hơn lần trước, nhưng trước khi vào thôn ông ta vẫn dặn dò mọi người: “Chút nữa sau khi vào thôn, nhất định không được tạo ra tiếng động lớn!”
Tốc độ của đoàn người lần này nhanh hơn đội y tế nhiều, cho nên khi bọn họ đến nơi mặt trời vẫn còn trên cao, tầm nhìn cũng tốt hơn lần trước nhiều, quét mắt một lượt... đại khái có thể nhìn rõ tình hình trong thôn.
Nhưng Kỷ Thắng Lợi lại phát hiện trong thôn không có bất kỳ ai? Ông ta tự hỏi chẳng lẽ người trong thôn đã giải quyết xong những người nổi điên kia rồi sao?
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn những vệt máu đầy trên đất, trong lòng Kỷ Thắng Lợi vẫn run lên, chỉ là hiện giờ ông ta vẫn chưa rõ máu này là của những người dân bình thường... hay của những “xác sống” phát điên gặp người là cắn kia.
Nhìn máu trên đất, trái tim mọi người đều thót lại, bởi vì không nói đến Kỷ Thắng Lợi, cho dù là những người cảnh sát đã trải qua nhiều trận chiến cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như thế này. Lúc này đội trưởng Dương lập tức rút súng lục ra: “Tất cả mọi người cẩn thận!”
Cả đoàn người nhanh chóng đi đến ngôi nhà mà đội y tế ẩn nấp, anh ta nhanh chóng bước lên trước gõ cửa, nhưng lại thấy cửa mở, bên trong không còn một ai?
Trong phòng ngoài vết máu ra thì không còn bóng dáng một người sống nào, Kỷ Thắng Lợi luống cuống: “Hỏng rồi, có khả năng đội y tế đã xảy ra chuyện.”
Đội trưởng Dương nói nhẹ: “Đừng hốt hoảng, hiện giờ vẫn chưa nhìn thấy thi thể bọn họ, tất cả vẫn là ẩn số, hơn nữa còn có hai đồng chí cảnh sát đi cùng, chắc sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.”
Kỷ Thắng Lợi không nói gì, vì ông ta đã từng nhìn thấy dáng vẻ của những người dân phát bệnh, cho nên ông ta thực sự không có lòng tin như đội trưởng Dương... Sau đó, trước hết bọn họ tìm kiếm trong mấy ngôi nhà, nhưng vẫn không tìm thấy một người dân nào.
Không ngờ đúng lúc họ chuẩn bị tìm kiếm ở nhà tiếp theo, thì đột nhiên nghe thấy từ phía Tây của thôn vang lên hai tiếng súng “pằng pằng”...
Tất cả mọi người đều biến sắc căng thẳng, bởi vì trong thời đại này, nếu không phải trong tình huống vô cùng nguy hiểm, vô cùng khẩn cấp thì cảnh sát sẽ không tùy tiện nổ súng.
Bây giờ bọn họ nghe thấy tiếng súng, chứng minh bọn họ đang gặp nguy hiểm hoặc người bọn họ cần bảo vệ gặp nguy hiểm... Cho dù là loại nào, cũng đều chứng minh tình huống đã đến mức vô cùng khẩn cấp.
Thế là bọn họ lập tức cấp tốc chạy về phía tiếng súng, kết quả đám người chạy theo hướng âm thanh lại chạy đến khu rừng nhỏ mà đêm hôm trước thôn dân định chôn người chết...
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lúc Kỷ Thắng Lợi và hơn mười cảnh sát chạy đến rừng cây nhỏ đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, tất cả cảnh sát đều nắm chặt súng trong tay, từ từ đi vào.
Trong rừng cây, mấy người đàn ông máu me đầy người đang ngồi dựa vào nhau, trên mặt họ đều là máu, đã không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu. Mà xung quanh bọn họ, ngổn ngang rất nhiều thi thể không đầu.
Nhìn những thi thể kia có cái là do cuốc xẻng chém đứt, cái thì do đạn nổ nát đầu. Cho dù là cách nào thì hình ảnh đều vô cùng khủng kiếp, nếu khả năng chịu đựng kém, tâm lý không tốt đã nôn thốc nôn tháo rồi.
Trong lúc mọi người đang ngây người vì cảnh tượng trước mặt, thì một người đàn ông trong đó kinh ngạc nói: “Anh Dương? Mọi người đã đến rồi!”
Đội trưởng Dương thấy người kia biết mình, liền hỏi thử: “Cậu là Tiểu Vương?”
Lúc này Kỷ Thắng Lợi mới nhận ra, người đang nói chuyện là người cảnh sát họ Vương đã đi lên núi cùng mình...
Đoàn người thấy người đàn ông toàn thân đầy máu kia là đồng nghiệp của mình thì lập tức buông lỏng cảnh giác, đi đến gần, Kỷ Thắng Lợi cũng vội vàng đến hỏi anh ta: “Đội y tế đâu?”
Cảnh sát Vương thở ra một hơi, nói: “Không cần lo lắng, bọn họ rất an toàn... Đội chữa bệnh và phụ nữ trẻ em trong thôn được trưởng thôn giấu trong hầm ngầm nhà bọn họ.”
Kỷ Thắng Lợi thở phào, sau đó vội vàng hỏi: “Còn mọi người thế nào? Có bị thương không?”
Cảnh sát Vương lắc đầu, uể oải nói: “Chúng tôi không sao... Có điều đàn ông trong thôn chết gần hết rồi.”
Nghe anh ta nói như vậy, ba người đàn ông ngồi bên cạnh cũng đau lòng khóc nấc lên...
Kỷ Thắng Lợi cũng biết mình là lựa chọn tốt nhất, nhưng trong lòng ông ta vẫn không yên tâm để những người này lại đây, nên đã đề nghị đưa đội y tế đi cùng.
Nhưng đội trưởng đội y tế là bác sĩ Trương lại nói: “Không được, chúng tôi đều là phụ nữ, nếu như anh nhất quyết muốn đưa chúng tôi xuống núi cùng anh chỉ khiến anh chậm lại, không bằng một mình anh xuống núi sẽ đi nhanh hơn. Hơn nữa, chúng tôi dù sao cũng là nhân viên y tế, trong thời điểm quan trọng còn có thể xử lý vết thương cho những người bị thương.”
Kỷ Thắng Lợi biết có nói nhiều cũng vô ích, đành dặn dò bọn họ nhất định phải cẩn thận, trước khi mình quay lại không được hành động tùy tiện, cho dù chuyện gì xảy ra cũng phải trốn thật kĩ, nhất định phải chờ ông ta đưa viện binh về rồi tính.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Kỷ Thắng Lợi đi theo Triệu Hữu Tài ra khỏi căn nhà kia. Đúng như bọn họ đã đoán từ trước, thị lực của những người phát điên trong đêm tối bị giảm rất nhiều, chỉ cần không tạo ra tiếng động quá lớn thì có thể dễ dàng rời khỏi thôn.
Triệu Hữu Tài đưa Kỷ Thắng Lợi đến cửa thôn rồi quay lại, quãng đường còn lại ông ta phải tự đi một mình. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Kỷ Thắng Lợi đi trên con đường này, nhưng tâm trạng của lần này khác hẳn những lần trước.
Ông ta gần như lao nhanh hết sức xuống núi, bởi vì Kỷ Thắng Lợi biết cho dù mình dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất một ngày một đêm mới quay lại được, với tình hình trong thôn hiện tại, ông ta thực sự lo lắng những người trong thôn không kiên trì được lâu như vậy.
Đúng như Kỷ Thắng Lợi dự đoán, khi ông ta đưa tiếp viện quay lại đã là xế chiều ngày hôm sau, khi vào thôn họ lại thấy trong thôn yên lặng hơn mấy phần, dường như cả thôn đều không còn người sống.
Lần này người đi theo Kỷ Thắng Lợi đều là cảnh sát trên huyện, bọn họ nghe Kỷ Thắng Lợi miêu tả lại đã cẩn thận đến bệnh viện tâm thần mượn dây trói và bịt miệng dùng cho bệnh nhân.
Mặc dù Kỷ Thắng Lợi biết miêu tả những người kia vô cùng hung dữ, có thể khiến những cảnh sát kia không dám đi cùng... nhưng với tính nghiêm trọng của vấn đề, ông ta cần phải nói rõ ngay từ đầu với cảnh sát.
Bởi vì có hơn mười cảnh sát đi cùng, nên Kỷ Thắng Lợi cũng vững dạ hơn lần trước, nhưng trước khi vào thôn ông ta vẫn dặn dò mọi người: “Chút nữa sau khi vào thôn, nhất định không được tạo ra tiếng động lớn!”
Tốc độ của đoàn người lần này nhanh hơn đội y tế nhiều, cho nên khi bọn họ đến nơi mặt trời vẫn còn trên cao, tầm nhìn cũng tốt hơn lần trước nhiều, quét mắt một lượt... đại khái có thể nhìn rõ tình hình trong thôn.
Nhưng Kỷ Thắng Lợi lại phát hiện trong thôn không có bất kỳ ai? Ông ta tự hỏi chẳng lẽ người trong thôn đã giải quyết xong những người nổi điên kia rồi sao?
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn những vệt máu đầy trên đất, trong lòng Kỷ Thắng Lợi vẫn run lên, chỉ là hiện giờ ông ta vẫn chưa rõ máu này là của những người dân bình thường... hay của những “xác sống” phát điên gặp người là cắn kia.
Nhìn máu trên đất, trái tim mọi người đều thót lại, bởi vì không nói đến Kỷ Thắng Lợi, cho dù là những người cảnh sát đã trải qua nhiều trận chiến cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như thế này. Lúc này đội trưởng Dương lập tức rút súng lục ra: “Tất cả mọi người cẩn thận!”
Cả đoàn người nhanh chóng đi đến ngôi nhà mà đội y tế ẩn nấp, anh ta nhanh chóng bước lên trước gõ cửa, nhưng lại thấy cửa mở, bên trong không còn một ai?
Trong phòng ngoài vết máu ra thì không còn bóng dáng một người sống nào, Kỷ Thắng Lợi luống cuống: “Hỏng rồi, có khả năng đội y tế đã xảy ra chuyện.”
Đội trưởng Dương nói nhẹ: “Đừng hốt hoảng, hiện giờ vẫn chưa nhìn thấy thi thể bọn họ, tất cả vẫn là ẩn số, hơn nữa còn có hai đồng chí cảnh sát đi cùng, chắc sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.”
Kỷ Thắng Lợi không nói gì, vì ông ta đã từng nhìn thấy dáng vẻ của những người dân phát bệnh, cho nên ông ta thực sự không có lòng tin như đội trưởng Dương... Sau đó, trước hết bọn họ tìm kiếm trong mấy ngôi nhà, nhưng vẫn không tìm thấy một người dân nào.
Không ngờ đúng lúc họ chuẩn bị tìm kiếm ở nhà tiếp theo, thì đột nhiên nghe thấy từ phía Tây của thôn vang lên hai tiếng súng “pằng pằng”...
Tất cả mọi người đều biến sắc căng thẳng, bởi vì trong thời đại này, nếu không phải trong tình huống vô cùng nguy hiểm, vô cùng khẩn cấp thì cảnh sát sẽ không tùy tiện nổ súng.
Bây giờ bọn họ nghe thấy tiếng súng, chứng minh bọn họ đang gặp nguy hiểm hoặc người bọn họ cần bảo vệ gặp nguy hiểm... Cho dù là loại nào, cũng đều chứng minh tình huống đã đến mức vô cùng khẩn cấp.
Thế là bọn họ lập tức cấp tốc chạy về phía tiếng súng, kết quả đám người chạy theo hướng âm thanh lại chạy đến khu rừng nhỏ mà đêm hôm trước thôn dân định chôn người chết...
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lúc Kỷ Thắng Lợi và hơn mười cảnh sát chạy đến rừng cây nhỏ đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, tất cả cảnh sát đều nắm chặt súng trong tay, từ từ đi vào.
Trong rừng cây, mấy người đàn ông máu me đầy người đang ngồi dựa vào nhau, trên mặt họ đều là máu, đã không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu. Mà xung quanh bọn họ, ngổn ngang rất nhiều thi thể không đầu.
Nhìn những thi thể kia có cái là do cuốc xẻng chém đứt, cái thì do đạn nổ nát đầu. Cho dù là cách nào thì hình ảnh đều vô cùng khủng kiếp, nếu khả năng chịu đựng kém, tâm lý không tốt đã nôn thốc nôn tháo rồi.
Trong lúc mọi người đang ngây người vì cảnh tượng trước mặt, thì một người đàn ông trong đó kinh ngạc nói: “Anh Dương? Mọi người đã đến rồi!”
Đội trưởng Dương thấy người kia biết mình, liền hỏi thử: “Cậu là Tiểu Vương?”
Lúc này Kỷ Thắng Lợi mới nhận ra, người đang nói chuyện là người cảnh sát họ Vương đã đi lên núi cùng mình...
Đoàn người thấy người đàn ông toàn thân đầy máu kia là đồng nghiệp của mình thì lập tức buông lỏng cảnh giác, đi đến gần, Kỷ Thắng Lợi cũng vội vàng đến hỏi anh ta: “Đội y tế đâu?”
Cảnh sát Vương thở ra một hơi, nói: “Không cần lo lắng, bọn họ rất an toàn... Đội chữa bệnh và phụ nữ trẻ em trong thôn được trưởng thôn giấu trong hầm ngầm nhà bọn họ.”
Kỷ Thắng Lợi thở phào, sau đó vội vàng hỏi: “Còn mọi người thế nào? Có bị thương không?”
Cảnh sát Vương lắc đầu, uể oải nói: “Chúng tôi không sao... Có điều đàn ông trong thôn chết gần hết rồi.”
Nghe anh ta nói như vậy, ba người đàn ông ngồi bên cạnh cũng đau lòng khóc nấc lên...
Bình luận facebook