Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 340 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 340 LÒNG NGƯỜI, TÌNH NGƯỜI
“Không phải chỉ là giới thiệu cho người khác mấy mối làm ăn với Cục Hậu cần thôi sao? Thế thì có hậu quả gì được?” Ông cụ Hoắc không hề bận tâm, xua xua tay, “Cháu đừng làm quá lên thế, nước trong quá thì không có cá, người tốt quá thì không có ai theo. Thiệu Hằng à, cháu còn trẻ…”
“Ông nội, cái người khác mà bà ta giới thiệu đó có liên quan đến 5.3 tỉ lợi nhuận phi pháp, Ủy ban Kiểm tra Bộ Quốc phòng đang kiểm tra tất cả các giao dịch của bọn họ, mà bọn họ thì sắp chuyển số tiền này sang Ý rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng ngắt lời ông cụ, ném luôn quả bom tấn ra.
Khuôn mặt ông cụ Hoắc co giật, “Cháu nói sao, 5.3 tỉ ư??”
“Đúng. Bà ta không chỉ là người môi giới mà còn là một trong số các cổ đông của công ty đó. Chính bản thân bà ta đã vi phạm quy định làm người trung gian của Bộ Quốc phòng.”
Hoắc Thiệu Hằng theo dõi sát phản ứng của ông cụ, dù sao ông cũng đã cao tuổi, Hoắc Thiệu Hằng không muốn ông cụ vì chuyện này mà tức quá sinh bệnh.
Bởi vì… hoàn toàn không đáng.
Hơi thở của ông cụ Hoắc dần trở nên nặng nề, ông cụ cố gắng lắm mới kiềm chế được, nhưng hai bàn tay vẫn run lên nhè nhẹ.
Nhìn gương mặt thoáng chốc đã trắng bệch ra của ông nội, Hoắc Thiệu Hằng như thấy lại hình ảnh bà nội nằm trên giường bệnh mười mấy năm trước. Khi bà nghe tin ông không đến thăm bà, sắc mặt bà cũng lập tức trở nên tái nhợt như thế…
Thời gian xoay vần, qua nhanh như thoi đưa, lòng người đã đổi nhưng tình người không đổi.
“Ông biết tình hình nhà họ Chương rõ hơn cháu. Ông cũng biết bà ta có khả năng nuốt trọn số tiền lớn như thế hay không.” Hoắc Thiệu Hằng hơi đổ người về phía trước, “Giả mạo chất lượng, tham ô, rồi khi bị thẩm tra lại mưu tính chuyển tiền ra nước ngoài, ông có biết chuyện này không?”
“Giả mạo chất lượng? Tham ô? Mưu tính chuyển tiền ra nước ngoài nữa ư?” Ông cụ Hoắc nắm chặt mép chăn, “Ông không tin… Ông không tin… Bà ấy làm gì có gan lớn như thế? Đi đường ban đêm còn sợ mà…”
“Ha ha…” Hoắc Thiệu Hằng không muốn khuyên nữa. Anh đứng lên, điềm tĩnh nhắc ông cụ Hoắc: “Ông nội, những gì cần nói cháu đã nói hết rồi, ông muốn làm gì thì làm. Ngày mai sẽ có người đến niêm phong căn hộ này. Số tiền bọn họ đã nuốt vào giờ sẽ phải trả lại, toàn bộ tài sản dưới tên Chương Phong và con trai bà ta sẽ bị tịch thu, vì là tiền bẩn, cho nên bắt buộc phải truy hồi.”
Ông cụ Hoắc tức giận không biết trút vào đâu, điên lên ném hết cả chăn cả gối xuống sàn.
Ông cụ chống vào cạnh giường đứng lên, trừng mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, quát: “Nhà bị niêm phong thì cả nhà chú ba cháu ở đâu? Ông phải dẫn chúng nó về!”
“Mặc dù cháu không có chú ba, nhưng ông muốn dẫn ai về cũng được.” Hoắc Thiệu Hằng hơi cúi người, “Đến lúc cảnh sát vào Trụ sở Bộ Quốc phòng bắt người sẽ càng hay hơn nhiều.”
“Cháu nói cái gì? Cảnh sát bắt người? Bắt ai?” Ông cụ Hoắc đã cảm thấy không đúng, “Rốt cuộc cháu đã làm gì Chương Phong rồi?”
“Cháu chẳng làm gì cả.” Hoắc Thiệu Hằng phủ nhận, “Cháu chỉ nhắc nhở Ủy ban Kiểm tra Bộ Quốc phòng thẩm định lại các hoạt động kinh doanh có liên quan đến Bộ Quốc phòng thôi. Thế nhưng, có người chó cùng cắn giậu, định lén lút chuyển tiền ra ngoài.”
“Bà ấy sẽ không làm thế! Ông tin bà ấy sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế!” Ông cụ Hoắc đã cực kì kích động, xỏ vội đôi dép lê, bước lên mấy bước, vung hai cánh tay: “Gọi bà ấy lên đây! Ông phải đối chất trực tiếp với bà ấy!”
“Muộn rồi ạ.” Hoắc Thiệu Hằng đi theo ông cụ Hoắc, lắc đầu, “Ban nãy cảnh sát quân sự đã tới bắt Y tá trưởng Chương đi rồi.”
“Bắt đi rồi ư? Bọn họ dựa vào cái gì mà bắt người?!” Ông cụ Hoắc quay ngoắt lại, tức giận nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Cháu còn nói cháu không làm gì à?! Không phải do cháu thì một bác sĩ quân y như bà ấy làm sao mà phải viện đến cả cảnh sát quân sự đi bắt người?!”
Hoắc Thiệu Hằng nhún vai, “Ông nghĩ thế thì cháu cũng không còn lời nào để nói. Nhưng bà ta không phải bác sĩ quân y, chỉ là một y tá thôi, ông đừng nhớ nhầm.”
“Bác sĩ quân y với y tá thì khác gì nhau?!” Ông cụ Hoắc nổi điên, quay lại lấy áo khoác, “Ông phải đi tìm ông Quý, không thể cứ thế bắt bà ấy đi được…”
Đến nước này ông cụ Hoắc vẫn u mê không tỉnh, Hoắc Thiệu Hằng biết mình hết cách, hoặc có cách đi chăng nữa cũng không muốn dùng.
Anh sa sầm mặt đứng giữa phòng ngủ của ông cụ Hoắc, nhìn ông cụ lập cập cài cúc áo khoác rồi đi xuống nhà.
“Bố!”
“Ông nội!”
Chương Bảo Thần, Chương Văn Na, Chương Văn Kiệt thấy ông cụ Hoắc vịn tay vịn đi xuống thì đều nhào tới.
“Bố ơi! Mấy người lính ban nãy bắt mẹ đi rồi!” Chương Bảo Thần cuống quýt nói, “Bây giờ bố đi xem tình hình thế nào được không?”
“Ông ơi! Ban nãy sợ lắm! Anh họ đâu rồi ạ? Anh ấy vừa đi lên tầng mà?”
Chương Văn Kiệt và Chương Văn Na một trái một phải vây lấy ông cụ Hoắc, nói liên tục không ngừng.
Giọng bọn chúng lên lên xuống xuống nghe như tiếng một bầy ong vo ve liên tục trong tai ông cụ Hoắc.
Ông cụ Hoắc mệt mỏi xua tay, ngồi xuống ghế xô-pha trong phòng khách, cúi đầu suy nghĩ một hồi, nhìn tấm thảm trải phòng dệt bằng len lông dài thượng phẩm của Trung Đông, từ tốn nói: “Bố phải nghe ngóng rõ ràng chuyện của mẹ con đã. Còn các con…”
Ông cụ ngẩng lên nhìn bốn gương mặt lo lắng, “Các con còn chỗ ở nào khác không? Những căn nhà đứng tên mẹ con chắc đều không ở được nữa rồi.”
“Hả? Tại sao?” Chương Bảo Thần thất kinh, “Tại sao không ở được? Đấy là nhà con cơ mà? Chúng con có vay ai hay thiếu nợ ngân hàng đâu!”
“… Đừng hỏi nhiều như vậy, bố hỏi các con còn chỗ ở nào khác không.” Ông cụ Hoắc sầm mặt mắng Chương Bảo Thần, “Mẹ con gặp chuyện, con là trụ cột trong nhà rồi, đàn ông đàn ang đừng có run run rẩy rẩy, khóc khóc mếu mếu như thế chứ? Chẳng ra thể thống gì cả!”
Từ nhỏ đến lớn, Chương Bảo Thần chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này.
Mặc dù là con hoang nhưng vì có một ông bố lẫy lừng, hiển hách nên hồi bé ông ta là người được cưng chiều nhất trong nhà ông bà ngoại, sau này lớn lên, được Chương Phong bảo bọc, hình thành thói quen không chịu trách nhiệm.
Dù sao thì kiếm tiền có mẹ lo, sinh con có vợ lo, chăm con có bảo mẫu lo, việc nhà có giúp việc lo, ông ta chỉ cần ngày ngày đi làm rồi về nhà nói chuyện với ông cụ Hoắc là được.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mẹ mình bị cảnh sát quân sự bắt đi.
“… Bố ơi, không phải bố có nhà đứng tên bố à? Ở khu Trí Xuân, chúng ta qua đó ở đi…”
Thấy bố không đứng ra quyết định được, Chương Văn Na đành tự ra quyết định lấy.
Tiền Thạch Huệ vội gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta sang khu Trí Xuân ở.”
Ông cụ Hoắc thấy bọn họ đều có chỗ ở rồi mới yên tâm đứng lên, “Việc không chậm trễ được, các con mau thu dọn đồ đạc ở đây rồi chuyển đi ngay.”
Bốn người nhà họ Chương và đám người giúp việc đều cùng nhau dọn đồ.
Hoắc Thiệu Hằng bước qua đám người đang bận rộn rối rít, đến bên ông cụ Hoắc: “Ông nội, mời.”
Ông cụ Hoắc sầm mặt, cùng cháu trai rời khỏi Triều Dương, trở về nhà họ Hoắc tại khu chung cư Quân đội trong trụ sở Bộ Quốc phòng. ngontinhhay.com
Trên cả quãng đường, ông cụ Hoắc không nói lời nào, Hoắc Thiệu Hằng cũng vậy.
Hai người im lặng về đến nhà họ Hoắc. Hoắc Thiệu Hằng không xuống xe, nhìn cánh cửa sắt mở ra, nhìn Hoắc Quan Thần và Hoắc Gia Lan đỡ ông cụ vào nhà rồi mới bảo tài xế lái xe đi.
***
Ngày hôm sau, Công ty Trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp, công ty thương mại lớn nhất thành phố Z thấy tài khoản ngân hàng của mình bị đóng băng.
Ngày mùng Hai Tết, Triệu Đạt, Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty đích thân đến ngân hàng hỏi han tình hình, kết quả là nhận được những cái lườm khinh bỉ.
“Chủ tịch Triệu suýt nữa làm chúng tôi chết theo! Công ty của ông đang bị Bộ Quốc phòng thẩm tra mà ông không báo cho chúng tôi một tiếng. Những công ty đang bị Bộ Quốc phòng thẩm tra, trước khi có kết quả thẩm tra thì không được chuyển tiền ra nước ngoài, ông không biết đến quy định này hay là biết mà vờ như không biết thế!”
Bình luận facebook