Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 18 RỐT CUỘC HẮN CÓ TỪNG YÊU CÔ KHÔNG
CHƯƠNG 18: RỐT CUỘC HẮN CÓ TỪNG YÊU CÔ KHÔNG
Trong lòng Trình Gia Minh chua xót.
Người phụ nữ tốt nhất thế giới này lại yêu tên đàn ông tồi nhất thế giới.
Ông trời ơi, thật sự là quá bất công!
Từ nay về sau, anh sẽ không để cô bị tổn thương nữa.
Hắn ta rũ mắt, nói với Nguyễn Khánh Linh: “Được rồi, em đừng nghĩ ngợi gì nữa. Cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, lần này em đã bị hao tổn sức lực rất nhiều, nếu nghỉ ngơi không tốt thì sẽ để lại di chứng đấy!”
“Con của em đâu?”
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên lo lắng, ngón tay nắm chặt: “Ngọc Thắng… Anh ấy… Đã nhìn thấy đứa bé sao?”
Trong lòng Trình Gia Minh đau nhói, thật lâu sau mới gật đầu: “Thấy rồi!”
“À!” Giọng nói của Nguyễn Khánh Linh trầm xuống: “Anh ấy… không nói gì à?”
Trình Gia Minh hơi khựng lại: “Hắn nói hắn muốn gặp em.”
“Gặp em?” Nguyễn Khánh Linh cười gượng, gương mặt vốn đã tái nhợt lại càng thêm tái nhợt, cô nói: “Là muốn nhìn xem em chật vật cỡ nào à? Hay là anh ấy cho rằng em đang đóng kịch? Anh ấy không tin em lại lấy rời giác mạc ra phải không? Muốn gặp em để xác nhận phải không?”
Ngọc Thắng vĩnh viễn luôn lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy.
Bây giờ cô đã trả lại giác mạc rồi, sau này cô có thể sống thanh thản rồi.
Nguyễn Khánh Linh rút tay về, cô nói tiếp: “Gia Minh, em mệt mỏi quá, em nghĩ em phải ngủ mấy ngày…”
Trình Gia Minh đứng lên, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô: “Em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, nơi này là biệt thự tư nhân của anh, không ai xông vào đâu. Đợi em khỏe hơn một chút thì anh sẽ đưa em và đứa nhỏ đi khỏi nơi này!”
Nguyễn Khánh Linh không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Trình Gia Minh nhìn đồng hồ đeo tay của mình: “Bốn giờ rưỡi sáng…”
Nguyễn Khánh Linh nghe xong thì nhẹ nhàng kéo chăn, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hình như… trời sắp sáng rồi…”
Trái tim Trình Gia Minh lại đau nhói.
Trời sắp sáng nhưng cô lại không còn nhìn thấy.
Có lẽ trái tim của Nguyễn Khánh Linh đau đớn hơn bất kỳ ai.
Người phụ nữ ngốc nghếch này.
Trình Gia Minh bước qua, chậm rãi kéo mành cửa: “Em ngủ đi, trời sáng rồi cũng sẽ tối thôi!”
Nguyễn Khánh Linh cũng không nói gì nữa.
Cô yên tĩnh nằm đó, bên tai là tiếng sóng biển…
….
Ngọc Thắng về nhà.
Căn nhà to như thế nhưng lại trống rỗng, hoang vắng đến đáng sợ.
Hắn nằm trên giường, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Trước kia, Nguyễn Khánh Linh luôn im lặng nằm bên cạnh hắn. Có đôi khi, hắn nghiêng mình thì sẽ thấy Nguyễn Khánh Linh đang nhìn lén hắn, khi đó hắn luôn dùng ánh mắt lạnh nhìn cô, cô lại sẽ như con thỏ sợ hãi mà xoay người rụt lại.
Hiện tại, trong căn phòng này chỉ còn một mình hắn.
Chỉ có hắn thôi.
Rốt cuộc người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia đã đi đâu?
Cô thật sự đã lấy giác mạc của An Nhàn ra sao?
Ngọc Thắng cảm thấy vô cùng buồn bực, hắn đứng dậy, đứng bên bậu cửa sổ, nhìn mưa nhỏ đang liên tục rơi xuống.
Thời tiết quỷ quái này, gần đây trời luôn đổ mưa, hắn thật sự chán ghét cảm giác không khí ướt lạnh như thế.
Ngọc Thắng xoay người, tìm một điếu thuốc, châm thuốc rồi dựa vào cửa sổ rít từng hơi.
Hút được một nửa, hắn lại cảm thấy bực bội bèn đi tắm nước lạnh.
Sau đó lại nằm xuống, xoay người.
Vẫn chỉ có một mình hắn.
Người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia đã đi đâu? Hơn chín tháng nay hắn đã không nghe thấy giọng nói của cô, không thấy cô, cuối cùng cô đã đi đâu?
Trong đầu hắn hiện lên một khuôn mặt, gương mặt cực kỳ rõ ràng, đang khóc hỏi hắn rốt cuộc hắn có từng yêu cô không, dù chỉ là một chút thôi cũng được.
Ngọc Thắng nặng nề thở ra một hơi.
Hắn cũng muốn hỏi chính mình, rốt cuộc hắn có từng yêu Nguyễn Khánh Linh hay không, dù cho chỉ là một chút…
Trong lòng Trình Gia Minh chua xót.
Người phụ nữ tốt nhất thế giới này lại yêu tên đàn ông tồi nhất thế giới.
Ông trời ơi, thật sự là quá bất công!
Từ nay về sau, anh sẽ không để cô bị tổn thương nữa.
Hắn ta rũ mắt, nói với Nguyễn Khánh Linh: “Được rồi, em đừng nghĩ ngợi gì nữa. Cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, lần này em đã bị hao tổn sức lực rất nhiều, nếu nghỉ ngơi không tốt thì sẽ để lại di chứng đấy!”
“Con của em đâu?”
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên lo lắng, ngón tay nắm chặt: “Ngọc Thắng… Anh ấy… Đã nhìn thấy đứa bé sao?”
Trong lòng Trình Gia Minh đau nhói, thật lâu sau mới gật đầu: “Thấy rồi!”
“À!” Giọng nói của Nguyễn Khánh Linh trầm xuống: “Anh ấy… không nói gì à?”
Trình Gia Minh hơi khựng lại: “Hắn nói hắn muốn gặp em.”
“Gặp em?” Nguyễn Khánh Linh cười gượng, gương mặt vốn đã tái nhợt lại càng thêm tái nhợt, cô nói: “Là muốn nhìn xem em chật vật cỡ nào à? Hay là anh ấy cho rằng em đang đóng kịch? Anh ấy không tin em lại lấy rời giác mạc ra phải không? Muốn gặp em để xác nhận phải không?”
Ngọc Thắng vĩnh viễn luôn lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy.
Bây giờ cô đã trả lại giác mạc rồi, sau này cô có thể sống thanh thản rồi.
Nguyễn Khánh Linh rút tay về, cô nói tiếp: “Gia Minh, em mệt mỏi quá, em nghĩ em phải ngủ mấy ngày…”
Trình Gia Minh đứng lên, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô: “Em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, nơi này là biệt thự tư nhân của anh, không ai xông vào đâu. Đợi em khỏe hơn một chút thì anh sẽ đưa em và đứa nhỏ đi khỏi nơi này!”
Nguyễn Khánh Linh không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Trình Gia Minh nhìn đồng hồ đeo tay của mình: “Bốn giờ rưỡi sáng…”
Nguyễn Khánh Linh nghe xong thì nhẹ nhàng kéo chăn, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hình như… trời sắp sáng rồi…”
Trái tim Trình Gia Minh lại đau nhói.
Trời sắp sáng nhưng cô lại không còn nhìn thấy.
Có lẽ trái tim của Nguyễn Khánh Linh đau đớn hơn bất kỳ ai.
Người phụ nữ ngốc nghếch này.
Trình Gia Minh bước qua, chậm rãi kéo mành cửa: “Em ngủ đi, trời sáng rồi cũng sẽ tối thôi!”
Nguyễn Khánh Linh cũng không nói gì nữa.
Cô yên tĩnh nằm đó, bên tai là tiếng sóng biển…
….
Ngọc Thắng về nhà.
Căn nhà to như thế nhưng lại trống rỗng, hoang vắng đến đáng sợ.
Hắn nằm trên giường, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Trước kia, Nguyễn Khánh Linh luôn im lặng nằm bên cạnh hắn. Có đôi khi, hắn nghiêng mình thì sẽ thấy Nguyễn Khánh Linh đang nhìn lén hắn, khi đó hắn luôn dùng ánh mắt lạnh nhìn cô, cô lại sẽ như con thỏ sợ hãi mà xoay người rụt lại.
Hiện tại, trong căn phòng này chỉ còn một mình hắn.
Chỉ có hắn thôi.
Rốt cuộc người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia đã đi đâu?
Cô thật sự đã lấy giác mạc của An Nhàn ra sao?
Ngọc Thắng cảm thấy vô cùng buồn bực, hắn đứng dậy, đứng bên bậu cửa sổ, nhìn mưa nhỏ đang liên tục rơi xuống.
Thời tiết quỷ quái này, gần đây trời luôn đổ mưa, hắn thật sự chán ghét cảm giác không khí ướt lạnh như thế.
Ngọc Thắng xoay người, tìm một điếu thuốc, châm thuốc rồi dựa vào cửa sổ rít từng hơi.
Hút được một nửa, hắn lại cảm thấy bực bội bèn đi tắm nước lạnh.
Sau đó lại nằm xuống, xoay người.
Vẫn chỉ có một mình hắn.
Người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia đã đi đâu? Hơn chín tháng nay hắn đã không nghe thấy giọng nói của cô, không thấy cô, cuối cùng cô đã đi đâu?
Trong đầu hắn hiện lên một khuôn mặt, gương mặt cực kỳ rõ ràng, đang khóc hỏi hắn rốt cuộc hắn có từng yêu cô không, dù chỉ là một chút thôi cũng được.
Ngọc Thắng nặng nề thở ra một hơi.
Hắn cũng muốn hỏi chính mình, rốt cuộc hắn có từng yêu Nguyễn Khánh Linh hay không, dù cho chỉ là một chút…
Bình luận facebook