Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 19 ANH ĐANG TÌM CÔ TA SAO
CHƯƠNG 19: ANH ĐANG TÌM CÔ TA SAO
Ngọc Thắng bắt đầu cảm thấy bất an, trong lòng dần trở nên nóng nảy.
"Còn chưa tìm được sao?"
"Chưa ạ..."
"Các người thật vô dụng, thành phố này chỉ vỏn vẹn có từng nấy, ngay cả tìm một người cũng không thấy sao?"
Ngọc Thắng bực dọc mà xoa ấn đường. Nửa tháng lại trôi qua rồi, người hắn phái đi tìm Nguyễn Khánh Linh vẫn không có chút tin tức nào. Hết lần này đến lần khác, đợt này đến đợt khác, tất cả đều là thất vọng.
Người phụ nữ này, thật giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
"Tôi để cho các người nhìn chằm chằm vào Trình Gia Minh, các người có làm hay không?"
"Tổng giám đốc Thắng, hàng ngày hắn chỉ quanh quẩn hết giờ làm việc lại về thẳng nhà. Không hề bước ra ngoài.”
Ngọc Thắng nhìn trợ lý Tiểu Trần trước mặt mình, chân mày hơi nhíu lại.
Hắn vẫn luôn cảm thấy sự biến mất của Nguyễn Khánh Linh có quan hệ mật thiết với vị bác sĩ Trình này.
"Trước tiên tra xét thử xem bối cảnh của Trình Gia Minh, điều tra xem hắn quen biết với Nguyễn Khánh Linh như thế nào..."
Hàng chân mày rậm của Ngọc Thắng càng cau lại.
Cửa phòng làm việc bỗng phát ra tiếng vang, An Tuệ đi vào, trong tay cầm một cốc cà phê.
Nhìn thấy Tiểu Trần, sắc mặt của cô ta chợt sầm xuống ít nhiều. Cô ta hỏi Ngọc Thắng: "Tổng giám đốc Thắng, chẳng lẽ anh đang tìm con nhỏ Nguyễn Khánh Linh kia sao?"
Ngọc Thắng khẽ nhướn mày, khoát tay với Tiểu Trần: "Cậu đi ra ngoài trước đi."
Tiểu Trần lui ra khỏi phòng làm việc.
Vành mắt An Tuệ chợt đỏ lựng, đặt mạnh ly cà phê xuống trước mặt Ngọc Thắng: "Chủ tịch Thắng, chẳng phải anh và con nhỏ Nguyễn Khánh Linh kia đã ly hôn rồi sao? Thế nào? Anh không bỏ được cô ta? Mấy ngày nay tôi nghe nói anh vẫn luôn phái người đi tìm cô ta. Anh làm như vậy, chẳng phải là phụ lòng đứa em gái đã chết của tôi hay sao? Đêm hôm đó em gái tôi lái xe ra ngoài chỉ vì muốn đến sân bay để gặp anh. Nếu như em ấy không đi gặp anh, thì sao có chuyện như vậy xảy ra?"
"Em ấy chết rồi, con nhỏ Nguyễn Khánh Linh kia còn cướp đi giác mạc của em ấy..."
An Tuệ bật khóc nức nở.
Dù trong đầu người phụ nữ này đầy những suy nghĩ xấu xa, nhưng cô ta sẽ không để lộ trước mặt Ngọc Thắng. Cô ta chỉ cần Ngọc Thắng và Nguyễn Khánh Linh ly hôn, ly hôn rồi, cô ta sẽ có cơ hội...
Cô ta là một người phụ nữ vô cùng giỏi về ngụy trang bản thân, khóc lóc chính là vũ khí lợi hại nhất của cô ta.
Quả nhiên, khi nghe thấy tiếng khóc của cô ta, Ngọc Thắng càng thêm khó chịu.
"Đúng là tôi đang tìm kiếm Nguyễn Khánh Linh." Hắn cũng không phủ nhận, ánh mắt lại bình tĩnh nhìn An Tuệ, bỗng nhiên mở miệng hỏi cô ta, "An Tuệ, cô nói cho tôi biết, năm năm trước có đúng là Nguyễn Khánh Linh và cha mẹ cô ấy buộc ba mẹ của cô phải hiến giác mạc của Ngôn hay không?"
Trong lòng An Tuệ bỗng nhiên lộp bộp một chút.
Năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô ta biết rất rõ ràng.
Nhưng cô ta sẽ không tiết lộ sự thật với Ngọc Thắng.
Cô ta hận con nhỏ Nguyễn Khánh Linh này, cô ta hận người nhà họ Nguyễn, cho nên, cô ta phải để cho Nguyễn Khánh Linh trở thành tội nhân thiên cổ...
Ít nhất là ở trong mắt Ngọc Thắng, cô ta muốn Nguyễn Khánh Linh phải trở thành tội nhân thiên cổ...
Cô ta chảy nước mắt, nói một cách chắc chắn: "Đúng vậy, chuyện hoàn toàn chính xác, chính cô ta đã ép ba mẹ tôi. Cô ta và ba mẹ cô ta nói, nếu như chúng tôi không hiến giác mạc của Ngôn thì sẽ truy cứu trách nhiệm của gia đình chúng tôi, còn khiến nhà chúng tôi táng gia bại sản. Ba mẹ tôi vốn là người yếu đuối, anh nói xem, bọn họ có thể làm gì đây? Chỉ có thể đưa giác mạc của Ngôn cho ả Nguyễn Khánh Linh kia."
An Tuệ sụt sịt mũi, đôi mắt đỏ hồng. Cô ta chầm chậm đến gần Ngọc Thắng, khóc lóc nói: "Năm đó ba mẹ tôi bị chuyện này đả kích đến mức không gượng dậy nổi. Ngay cả tới bây giờ bọn họ cũng chưa thắp nổi cho em tôi một nén nhang nào. Bởi vì bọn họ cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn em ấy nữa. Suy cho cùng năm đó họ cũng không thể bảo vệ được giác mạc của em gái tôi..."
Ngọc Thắng bắt đầu cảm thấy bất an, trong lòng dần trở nên nóng nảy.
"Còn chưa tìm được sao?"
"Chưa ạ..."
"Các người thật vô dụng, thành phố này chỉ vỏn vẹn có từng nấy, ngay cả tìm một người cũng không thấy sao?"
Ngọc Thắng bực dọc mà xoa ấn đường. Nửa tháng lại trôi qua rồi, người hắn phái đi tìm Nguyễn Khánh Linh vẫn không có chút tin tức nào. Hết lần này đến lần khác, đợt này đến đợt khác, tất cả đều là thất vọng.
Người phụ nữ này, thật giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
"Tôi để cho các người nhìn chằm chằm vào Trình Gia Minh, các người có làm hay không?"
"Tổng giám đốc Thắng, hàng ngày hắn chỉ quanh quẩn hết giờ làm việc lại về thẳng nhà. Không hề bước ra ngoài.”
Ngọc Thắng nhìn trợ lý Tiểu Trần trước mặt mình, chân mày hơi nhíu lại.
Hắn vẫn luôn cảm thấy sự biến mất của Nguyễn Khánh Linh có quan hệ mật thiết với vị bác sĩ Trình này.
"Trước tiên tra xét thử xem bối cảnh của Trình Gia Minh, điều tra xem hắn quen biết với Nguyễn Khánh Linh như thế nào..."
Hàng chân mày rậm của Ngọc Thắng càng cau lại.
Cửa phòng làm việc bỗng phát ra tiếng vang, An Tuệ đi vào, trong tay cầm một cốc cà phê.
Nhìn thấy Tiểu Trần, sắc mặt của cô ta chợt sầm xuống ít nhiều. Cô ta hỏi Ngọc Thắng: "Tổng giám đốc Thắng, chẳng lẽ anh đang tìm con nhỏ Nguyễn Khánh Linh kia sao?"
Ngọc Thắng khẽ nhướn mày, khoát tay với Tiểu Trần: "Cậu đi ra ngoài trước đi."
Tiểu Trần lui ra khỏi phòng làm việc.
Vành mắt An Tuệ chợt đỏ lựng, đặt mạnh ly cà phê xuống trước mặt Ngọc Thắng: "Chủ tịch Thắng, chẳng phải anh và con nhỏ Nguyễn Khánh Linh kia đã ly hôn rồi sao? Thế nào? Anh không bỏ được cô ta? Mấy ngày nay tôi nghe nói anh vẫn luôn phái người đi tìm cô ta. Anh làm như vậy, chẳng phải là phụ lòng đứa em gái đã chết của tôi hay sao? Đêm hôm đó em gái tôi lái xe ra ngoài chỉ vì muốn đến sân bay để gặp anh. Nếu như em ấy không đi gặp anh, thì sao có chuyện như vậy xảy ra?"
"Em ấy chết rồi, con nhỏ Nguyễn Khánh Linh kia còn cướp đi giác mạc của em ấy..."
An Tuệ bật khóc nức nở.
Dù trong đầu người phụ nữ này đầy những suy nghĩ xấu xa, nhưng cô ta sẽ không để lộ trước mặt Ngọc Thắng. Cô ta chỉ cần Ngọc Thắng và Nguyễn Khánh Linh ly hôn, ly hôn rồi, cô ta sẽ có cơ hội...
Cô ta là một người phụ nữ vô cùng giỏi về ngụy trang bản thân, khóc lóc chính là vũ khí lợi hại nhất của cô ta.
Quả nhiên, khi nghe thấy tiếng khóc của cô ta, Ngọc Thắng càng thêm khó chịu.
"Đúng là tôi đang tìm kiếm Nguyễn Khánh Linh." Hắn cũng không phủ nhận, ánh mắt lại bình tĩnh nhìn An Tuệ, bỗng nhiên mở miệng hỏi cô ta, "An Tuệ, cô nói cho tôi biết, năm năm trước có đúng là Nguyễn Khánh Linh và cha mẹ cô ấy buộc ba mẹ của cô phải hiến giác mạc của Ngôn hay không?"
Trong lòng An Tuệ bỗng nhiên lộp bộp một chút.
Năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô ta biết rất rõ ràng.
Nhưng cô ta sẽ không tiết lộ sự thật với Ngọc Thắng.
Cô ta hận con nhỏ Nguyễn Khánh Linh này, cô ta hận người nhà họ Nguyễn, cho nên, cô ta phải để cho Nguyễn Khánh Linh trở thành tội nhân thiên cổ...
Ít nhất là ở trong mắt Ngọc Thắng, cô ta muốn Nguyễn Khánh Linh phải trở thành tội nhân thiên cổ...
Cô ta chảy nước mắt, nói một cách chắc chắn: "Đúng vậy, chuyện hoàn toàn chính xác, chính cô ta đã ép ba mẹ tôi. Cô ta và ba mẹ cô ta nói, nếu như chúng tôi không hiến giác mạc của Ngôn thì sẽ truy cứu trách nhiệm của gia đình chúng tôi, còn khiến nhà chúng tôi táng gia bại sản. Ba mẹ tôi vốn là người yếu đuối, anh nói xem, bọn họ có thể làm gì đây? Chỉ có thể đưa giác mạc của Ngôn cho ả Nguyễn Khánh Linh kia."
An Tuệ sụt sịt mũi, đôi mắt đỏ hồng. Cô ta chầm chậm đến gần Ngọc Thắng, khóc lóc nói: "Năm đó ba mẹ tôi bị chuyện này đả kích đến mức không gượng dậy nổi. Ngay cả tới bây giờ bọn họ cũng chưa thắp nổi cho em tôi một nén nhang nào. Bởi vì bọn họ cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn em ấy nữa. Suy cho cùng năm đó họ cũng không thể bảo vệ được giác mạc của em gái tôi..."
Bình luận facebook