Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 34 BĂNG DÀY CẢ MÉT KHÔNG PHẢI CHỈ MỘT
CHƯƠNG 34: BĂNG DÀY CẢ MÉT KHÔNG PHẢI CHỈ MỘT NGÀY LẠNH MÀ THÀNH
Nhưng Ngọc Thắng lại không biết rằng Trình Gia Minh đã chuẩn bị cầu hôn với Nguyễn Khánh Linh rồi.
Nguyễn Khánh Linh đã ly hôn, hiện tại cô là người độc thân, hắn ta cũng không có vợ chưa cưới, nam chưa kết hôn, nữ chưa gả đi, hắn ta cảm thấy bản thân nhất định phải thử một lần xem sao.
Dù cho không thành công đi nữa thì hôn lễ này nhất định phải cầu cho bằng được.
Trình Gia Minh trước đó đã chuẩn bị sẵn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng rồi, tuy Nguyễn Khánh Linh mù không thấy được gì nhưng cô có khứu giác mà.
Cô có thể ngửi được hương thơm của hoa hồng.
Hắn ta muốn cho cô một lần cầu hôn khó quên.
Nguyễn Khánh Linh, thật sự đúng là một người con gái khiến người ta đau lòng mà, sau này hắn ta chắc chắn sẽ không để cô chịu thương tổn thêm lần nào nữa...
Ngọc Thắng đâu biết những điều này.
Hắn vẫn đứng canh ở cửa cửa biệt thự.
Trong lúc đó có vài lần hắn muốn nhân cơ hội lẻn vào xem Nguyễn Khánh Linh thử, thế nhưng lại sợ Nguyễn Khánh Linh sẽ chống cự lại hắn.
Băng đọng cả mét không phải chỉ lạnh ngày một ngày hai, nhưng tổn thương khắc cốt ghi tâm trong quá khứ kia cô không thể quên được trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể chờ vết thương chậm rãi đóng vảy rồi lại từ từ khỏi hẳn.
Ngọc Thắng phát hiện hắn bỗng bắt đầu học được cách cẩn thận từng li từng tí một, bắt đầu kiêng dè đến cảm thụ của Nguyễn Khánh Linh.
Những chuyển biến này cũng khiến bản thân hắn kinh ngạc, nhưng cũng để cho hắn an tâm.
Có lẽ từ lâu trước đây hắn đã để Nguyễn Khánh Linh trong lòng rồi, chẳng qua hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào phần tình cảm này. Bây giờ, khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy thì những tình cảm tiềm thức sẵn có trong lòng ngay lập tức được bộc phát ra.
Đây không phải là tình cảm đột nhiên nảy nở, mà là loại tình cảm nước chảy thành sông.
Nguyễn Khánh Linh tuyệt vời nhất nên kết duyên với Ngọc Thắng tuyệt vời nhất, vì thế hắn sẽ từ từ thay đổi, vì Nguyễn Khánh Linh mà thay đổi, vì những tình cảm nảy nở từ trong lòng hắn mà thay đổi...
Nguyễn Khánh Linh chờ con ngủ xong rồi thì lại đi đến đứng bên cạnh cửa sổ.
Cô không biết Ngọc Thắng đã rời đi hay chưa.
Cô nghĩ hắn chắc hẳn là đã đi rồi.
Trong lòng lại bỗng có một chút cảm giác mất mát không tên.
Người hầu bưng một chén yến đến cho cô.
Là do Trình Gia Minh cố ý mua, hắn ta muốn cô bồi bổ thân thể thật tốt. Cô đúng là gầy quá, sinh con xong còn phải phẫu thuật, sinh lực đã hao mòn quá nhiều.
Cô cần phải bồi bổ thật tốt lại một chút.
Trình Gia Minh đều săn sóc như vậy đấy.
Người hầu bưng chén cẩn thận từng li từng tí một đặt vào trong tay Nguyễn Khánh Linh, đứng ở bên cạnh nhìn Nguyễn Khánh Linh ăn.
Nguyễn Khánh Linh xúc một thìa lên rồi bỗng thấp giọng hỏi một câu: "Người đàn ông đứng ở dưới lầu kia... anh ta còn đứng không?"
Người hầu hơi ngây ra một lát, nhìn ra ngoài cửa sổ xem thử rồi gật đầu: "Vẫn còn, từ tối hôm qua đến giờ vẫn luôn đứng ở cửa biệt thự của chúng ta, anh ta tự lái đến một chiếc xe dã ngoại, tối hôm qua là ngủ ở trong chiếc xe dã ngoại này."
"Ồ." Nguyễn Khánh Linh bình tĩnh mà gật gật đầu, ra sức che giấu tâm tình của chính mình.
Cô không hiểu, Ngọc Thắng làm những chuyện này rốt cuộc là có chỗ lợi nào chứ?
Cứ cho cô có trở về thì sẽ sao nữa?
Người hắn yêu vẫn chỉ là An Nhàn...
Cô từ đầu đến cuối vẫn chỉ là người dư thừa mà thôi.
So với việc rủ bỏ lòng tự trọng để theo hắn trở lại thì không bằng chính mình mang theo con sống cho thật tốt.
Có một số vết thương không thể lành lại dễ dàng được, cô đã đợi Ngọc Thắng nhiều năm như vậy, mệt lắm rồi, thật sự không muốn lại phải đợi tiếp nữa, cũng không muốn bị hắn nhẫn tâm vứt bỏ, càng không muốn phải làm một vật thay thế.
Nguyễn Khánh Linh chính là Nguyễn Khánh Linh, sẽ không chỉ vì một cặp giác mạc mà biến thành người khác được.
Nguyễn Khánh Linh chính là Nguyễn Khánh Linh, là Nguyễn Khánh Linh có một không hai trên thế giới này...
Người hầu đột nhiên hỏi một câu: "Người đàn ông kia... Là chồng trước của cô ư?"
Động tác của Nguyễn Khánh Linh hơi dừng lại một lúc.
Cô hầu sợ cô đau buồn nên vội nói lại: "Là do tôi nhiều chuyện, thật xin lỗi cô."
"Không có gì, cô đoán không sai, hắn chính là chồng cũ của tôi, chúng tôi kết hôn được năm năm, bây giờ... đã ly hôn rồi..."
Khóe môi của cô khẽ cong lên, thế nhưng nụ cười nhìn qua lại nhưng có chút cay đắng.
Cô nói: "Trải qua nhiều năm như thế, tôi rất yêu người đàn ông kia, yêu đến mức không cần cả lòng tự trọng, sau đấy...tôi thật sự quá mệt mỏi nên đã tìm cách để giải thoát..."
Người hầu luôn cảm thấy Nguyễn Khánh Linh rất bi thương.
Cách mà cô nói là phải lấy ra một cặp giác mạc sao?
Thật là một cô gái đáng thương.
Vì thế người đàn ông đứng dưới lầu kia thật là đáng đời...
Cô hầu chẳng chút nào thông cảm cho Ngọc Thắng.
Đừng nói là ngủ trong xe dã ngoại một đêm, cho dù có ngủ một năm thì có thể bù đắp được một cặp giác mạc không?
"Cô cũng đừng buồn quá, tôi thấy ông chủ của tôi đối xử với cô rất tốt..." Cô hầu bỗng nói với Nguyễn Khánh Linh: "Ông chủ tôi vẫn còn độc thân, nhiều năm như thế rồi mà chẳng có cô gái nào xuất hiện bên người cả, cô là người đầu tiên đấy, tôi thấy anh ấy đối xử rất tốt với cô mà."
Trình Gia Minh, đúng là tốt thật.
Nhưng bộ dạng hiện tại của cô thì dựa vào đâu để cho Trình Gia Minh một tương lai?
Trình Gia Minh, hắn ta đáng phải tốt hơn.
Nguyễn Khánh Linh hít thật sâu một hơi rồi cười một cái: "Tin tôi đi, ông chủ của cô chắc chắn sẽ gặp được một người tốt hơn tôi, người tốt như anh ấy thì ông trời sẽ thiên vị."
Nguyễn Khánh Linh đưa chén yến trong tay cho người hầu: "Được rồi, tôi mệt rồi."
Cô ta rất biết điều mà đi xuống.
Nguyễn Khánh Linh thuận thế nằm ở trên ghế tre để phơi nắng rồi từ từ nhắm hai mắt lại...
Cô không biết trong căn biệt thự này đang chuẩn bị một kế hoạch lớn.
Hoa hồng ùn ùn không ngừng được đưa vào từ bên ngoài, đều là hoa hồng nhập khẩu từ Bulgaria, mấy thợ trồng hoa bắt đầu ở cắm hoa sắp xếp lại trong biệt thự.
Trình Gia Minh còn mời bếp trưởng của một nhà hàng nổi tiếng đến đây.
Nguyễn Khánh Linh bây giờ không thích hợp đi ra ngoài nên hắn ta cố ý mời bếp trưởng đến đây để làm cho Nguyễn Khánh Linh một bữa cơm trưa thật ngon miệng, để lưu lại cho cô một nghi thức cầu hôn cả đời khó quên.
Trình Gia Minh còn mời tới một ban nhạc nữa.
Nguyễn Khánh Linh hiện tại không thấy thứ gì cả, âm nhạc đối với cô mà nói chính là thứ tốt nhất.
Trình Gia Minh nghĩ, mặc kệ lần cầu hôn này có thành công hay không thì hắn ta vẫn muốn thử một chút, đối với mình tốt, mà đối với Nguyễn Khánh Linh cũng tốt, đều như nhau cả thôi.
Nhưng Ngọc Thắng lại không biết rằng Trình Gia Minh đã chuẩn bị cầu hôn với Nguyễn Khánh Linh rồi.
Nguyễn Khánh Linh đã ly hôn, hiện tại cô là người độc thân, hắn ta cũng không có vợ chưa cưới, nam chưa kết hôn, nữ chưa gả đi, hắn ta cảm thấy bản thân nhất định phải thử một lần xem sao.
Dù cho không thành công đi nữa thì hôn lễ này nhất định phải cầu cho bằng được.
Trình Gia Minh trước đó đã chuẩn bị sẵn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng rồi, tuy Nguyễn Khánh Linh mù không thấy được gì nhưng cô có khứu giác mà.
Cô có thể ngửi được hương thơm của hoa hồng.
Hắn ta muốn cho cô một lần cầu hôn khó quên.
Nguyễn Khánh Linh, thật sự đúng là một người con gái khiến người ta đau lòng mà, sau này hắn ta chắc chắn sẽ không để cô chịu thương tổn thêm lần nào nữa...
Ngọc Thắng đâu biết những điều này.
Hắn vẫn đứng canh ở cửa cửa biệt thự.
Trong lúc đó có vài lần hắn muốn nhân cơ hội lẻn vào xem Nguyễn Khánh Linh thử, thế nhưng lại sợ Nguyễn Khánh Linh sẽ chống cự lại hắn.
Băng đọng cả mét không phải chỉ lạnh ngày một ngày hai, nhưng tổn thương khắc cốt ghi tâm trong quá khứ kia cô không thể quên được trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể chờ vết thương chậm rãi đóng vảy rồi lại từ từ khỏi hẳn.
Ngọc Thắng phát hiện hắn bỗng bắt đầu học được cách cẩn thận từng li từng tí một, bắt đầu kiêng dè đến cảm thụ của Nguyễn Khánh Linh.
Những chuyển biến này cũng khiến bản thân hắn kinh ngạc, nhưng cũng để cho hắn an tâm.
Có lẽ từ lâu trước đây hắn đã để Nguyễn Khánh Linh trong lòng rồi, chẳng qua hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào phần tình cảm này. Bây giờ, khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy thì những tình cảm tiềm thức sẵn có trong lòng ngay lập tức được bộc phát ra.
Đây không phải là tình cảm đột nhiên nảy nở, mà là loại tình cảm nước chảy thành sông.
Nguyễn Khánh Linh tuyệt vời nhất nên kết duyên với Ngọc Thắng tuyệt vời nhất, vì thế hắn sẽ từ từ thay đổi, vì Nguyễn Khánh Linh mà thay đổi, vì những tình cảm nảy nở từ trong lòng hắn mà thay đổi...
Nguyễn Khánh Linh chờ con ngủ xong rồi thì lại đi đến đứng bên cạnh cửa sổ.
Cô không biết Ngọc Thắng đã rời đi hay chưa.
Cô nghĩ hắn chắc hẳn là đã đi rồi.
Trong lòng lại bỗng có một chút cảm giác mất mát không tên.
Người hầu bưng một chén yến đến cho cô.
Là do Trình Gia Minh cố ý mua, hắn ta muốn cô bồi bổ thân thể thật tốt. Cô đúng là gầy quá, sinh con xong còn phải phẫu thuật, sinh lực đã hao mòn quá nhiều.
Cô cần phải bồi bổ thật tốt lại một chút.
Trình Gia Minh đều săn sóc như vậy đấy.
Người hầu bưng chén cẩn thận từng li từng tí một đặt vào trong tay Nguyễn Khánh Linh, đứng ở bên cạnh nhìn Nguyễn Khánh Linh ăn.
Nguyễn Khánh Linh xúc một thìa lên rồi bỗng thấp giọng hỏi một câu: "Người đàn ông đứng ở dưới lầu kia... anh ta còn đứng không?"
Người hầu hơi ngây ra một lát, nhìn ra ngoài cửa sổ xem thử rồi gật đầu: "Vẫn còn, từ tối hôm qua đến giờ vẫn luôn đứng ở cửa biệt thự của chúng ta, anh ta tự lái đến một chiếc xe dã ngoại, tối hôm qua là ngủ ở trong chiếc xe dã ngoại này."
"Ồ." Nguyễn Khánh Linh bình tĩnh mà gật gật đầu, ra sức che giấu tâm tình của chính mình.
Cô không hiểu, Ngọc Thắng làm những chuyện này rốt cuộc là có chỗ lợi nào chứ?
Cứ cho cô có trở về thì sẽ sao nữa?
Người hắn yêu vẫn chỉ là An Nhàn...
Cô từ đầu đến cuối vẫn chỉ là người dư thừa mà thôi.
So với việc rủ bỏ lòng tự trọng để theo hắn trở lại thì không bằng chính mình mang theo con sống cho thật tốt.
Có một số vết thương không thể lành lại dễ dàng được, cô đã đợi Ngọc Thắng nhiều năm như vậy, mệt lắm rồi, thật sự không muốn lại phải đợi tiếp nữa, cũng không muốn bị hắn nhẫn tâm vứt bỏ, càng không muốn phải làm một vật thay thế.
Nguyễn Khánh Linh chính là Nguyễn Khánh Linh, sẽ không chỉ vì một cặp giác mạc mà biến thành người khác được.
Nguyễn Khánh Linh chính là Nguyễn Khánh Linh, là Nguyễn Khánh Linh có một không hai trên thế giới này...
Người hầu đột nhiên hỏi một câu: "Người đàn ông kia... Là chồng trước của cô ư?"
Động tác của Nguyễn Khánh Linh hơi dừng lại một lúc.
Cô hầu sợ cô đau buồn nên vội nói lại: "Là do tôi nhiều chuyện, thật xin lỗi cô."
"Không có gì, cô đoán không sai, hắn chính là chồng cũ của tôi, chúng tôi kết hôn được năm năm, bây giờ... đã ly hôn rồi..."
Khóe môi của cô khẽ cong lên, thế nhưng nụ cười nhìn qua lại nhưng có chút cay đắng.
Cô nói: "Trải qua nhiều năm như thế, tôi rất yêu người đàn ông kia, yêu đến mức không cần cả lòng tự trọng, sau đấy...tôi thật sự quá mệt mỏi nên đã tìm cách để giải thoát..."
Người hầu luôn cảm thấy Nguyễn Khánh Linh rất bi thương.
Cách mà cô nói là phải lấy ra một cặp giác mạc sao?
Thật là một cô gái đáng thương.
Vì thế người đàn ông đứng dưới lầu kia thật là đáng đời...
Cô hầu chẳng chút nào thông cảm cho Ngọc Thắng.
Đừng nói là ngủ trong xe dã ngoại một đêm, cho dù có ngủ một năm thì có thể bù đắp được một cặp giác mạc không?
"Cô cũng đừng buồn quá, tôi thấy ông chủ của tôi đối xử với cô rất tốt..." Cô hầu bỗng nói với Nguyễn Khánh Linh: "Ông chủ tôi vẫn còn độc thân, nhiều năm như thế rồi mà chẳng có cô gái nào xuất hiện bên người cả, cô là người đầu tiên đấy, tôi thấy anh ấy đối xử rất tốt với cô mà."
Trình Gia Minh, đúng là tốt thật.
Nhưng bộ dạng hiện tại của cô thì dựa vào đâu để cho Trình Gia Minh một tương lai?
Trình Gia Minh, hắn ta đáng phải tốt hơn.
Nguyễn Khánh Linh hít thật sâu một hơi rồi cười một cái: "Tin tôi đi, ông chủ của cô chắc chắn sẽ gặp được một người tốt hơn tôi, người tốt như anh ấy thì ông trời sẽ thiên vị."
Nguyễn Khánh Linh đưa chén yến trong tay cho người hầu: "Được rồi, tôi mệt rồi."
Cô ta rất biết điều mà đi xuống.
Nguyễn Khánh Linh thuận thế nằm ở trên ghế tre để phơi nắng rồi từ từ nhắm hai mắt lại...
Cô không biết trong căn biệt thự này đang chuẩn bị một kế hoạch lớn.
Hoa hồng ùn ùn không ngừng được đưa vào từ bên ngoài, đều là hoa hồng nhập khẩu từ Bulgaria, mấy thợ trồng hoa bắt đầu ở cắm hoa sắp xếp lại trong biệt thự.
Trình Gia Minh còn mời bếp trưởng của một nhà hàng nổi tiếng đến đây.
Nguyễn Khánh Linh bây giờ không thích hợp đi ra ngoài nên hắn ta cố ý mời bếp trưởng đến đây để làm cho Nguyễn Khánh Linh một bữa cơm trưa thật ngon miệng, để lưu lại cho cô một nghi thức cầu hôn cả đời khó quên.
Trình Gia Minh còn mời tới một ban nhạc nữa.
Nguyễn Khánh Linh hiện tại không thấy thứ gì cả, âm nhạc đối với cô mà nói chính là thứ tốt nhất.
Trình Gia Minh nghĩ, mặc kệ lần cầu hôn này có thành công hay không thì hắn ta vẫn muốn thử một chút, đối với mình tốt, mà đối với Nguyễn Khánh Linh cũng tốt, đều như nhau cả thôi.
Bình luận facebook