Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 8 CUỘC SỐNG NHƯ THẾ NÀY THẬT TỐT
CHƯƠNG 8: CUỘC SỐNG NHƯ THẾ NÀY THẬT TỐT
Nguyễn Khánh Linh sau năm năm kết hôn đã trả lại tự do cho Ngọc Thắng.
Cô từng nói vì yêu hắn nên mới muốn nhìn thấy thế giới này, muốn nhìn thấy hắn. Hiện tại, cô chưa từng nhận được tình yêu của Ngọc Thắng. Thứ mà cô nhận được chỉ là sự ghét bỏ. Vậy thì, thế giới này đối với cô mà nói chẳng còn ý nghĩa gì nữa…
Cô chẳng muốn gặp ai, chẳng muốn nhìn thấy ai cả…
Sự ra đi của cô giống như là một giọt nước rơi vào biển lớn, chẳng hề rung động lấy nửa phần trong thế giới của Ngọc Thắng.
Ngọc Thắng vẫn sống một cách tự tại như cũ. Đi làm, tan làm, đi bar.
Siêu xe, hội tiệc… Tất cả những thứ mà giới thượng lưu có thì hắn đều có.
Cuộc sống này thật tốt biết mấy. Nơi đâu cũng chứa đựng mùi vị của sự tự do. Nơi đây chẳng còn là cái lồng mà hắn chán ghét nữa rồi. Ngọc Thắng không cần phải nhìn thấy khuôn mặt vĩnh viễn tỏ ra vô tội của Nguyễn Khánh Linh. Và hắn, cũng không cần phải nghĩ đủ cách tra tấn cô nữa.
…
Tuần thứ hai từ sau khi Nguyễn Khánh Linh rời đi, Ngọc Thắng đã tham gia một buổi họp lớp.
Từ trước tời giờ hắn không hề có hứng thú với những buổi họp lớp. Nhưng Trương Bắc Bắc, một người bạn chí cốt trước đây đã gọi điện thoại mời hắn, muốn hắn nể tình mà tham gia.
Ngọc Thắng đã tham gia buổi họp đó. Một mình hắn đến chỗ hẹn, không nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Khánh Linh ở bên cạnh.
Đám bạn học đều biết hắn cưới đàn em lớp dưới Nguyễn Khánh Linh, vì cuộc hôn nhân đó long trọng tới mức chấn động cả thành phố A.
Trương Bắc Bắc vẫn chưa biết việc hắn ly hôn liền lôi hắn tới, vỗ vai hỏi: “Ngọc Thắng, cậu thật nhạt nhẽo quá đấy. Cưới mất hoa khôi của trường chúng ta, cưới đi mất em gái tình nhân trong mộng của tất cả mọi người mà khi tới lại không dẫn theo cô ấy cùng đến à? Sợ bọn tôi nhìn thấy cô ấy phải không?”
Ngọc Thắng nâng chén rượu lên, giọng điệu rất thản nhiên: “Bọn tôi ly hôn rồi, hai tuần trước.”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Lúc đó, trong trường ai mà chẳng biết Nguyễn Khánh Linh thích Ngọc Thắng đến thế nào chứ? Chỉ có một mình Ngọc Thắng ngốc nghếch là không biết mà thôi.
Vài bạn học nữ xì xào bàn tán: “Sao lại ly hôn thế?”
“Đúng vậy, Nguyễn Khánh Linh là người tốt như vậy cơ mà…”
“Đúng đấy. Lúc đó, khi anh Thắng đi nước ngoài, Linh đã khóc như chết đi sống lại vậy. À đúng rồi, lúc đó cô ấy có thói quen gấp hạc. Sau khi anh Thắng rời đi, ngày nào cô ấy cũng gấp hạc cho anh, không biết anh có nhận được những con hạc giấy của cô ấy không?”
Lông mày của Ngọc Thắng khẽ nhúc nhích.
Nguyễn Khánh Linh gấp hạc vì hắn khi hắn ra nước ngoài? Sao Ngọc Thắng lại không biết nhỉ?
Lúc trước hắn có nhận được hạc giấy mà An Nhàn tặng hắn, một ngàn chín trăm chín mươi chín con.
Còn hạc giấy của Nguyễn Khánh Linh thì hắn không hề nhận được. Đương nhiên Ngọc Thắng cũng không muốn nhận hạc giấy mà cô tự tay gấp vì hắn cảm thấy buồn nôn.
Ngọc Thắng hừ một tiếng lạnh lùng khi nghe thấy những tin tức nho nhỏ như thế.
Hiện tại, hắn thật chẳng muốn nhắc tới, chẳng muốn nghe thấy cái tên Nguyễn Khánh Linh này.
Hắn nâng chén rượu lên uống một ngụm. Rượu đêm nay sao mà lại đắng đến thế?
Trong buổi họp lớp, Ngọc Thắng lại uống say. Khả năng kiềm chế của con người hắn trước giờ rất mạnh, ở bất cứ cuộc hội họp nào hắn cũng sẽ không uống quá nhiều. Nhưng lần này, thậm chí không có ai mời rượu thì hắn vẫn tự mình uống say…
Tài xế đưa hắn về nhà.
Một ngôi nhà to như vậy mà chỉ có một mình hắn vịn vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo đến choáng váng…
Trước đây, mỗi lần hắn uống say đều có người ở bên cạnh đỡ hắn, đó luôn luôn là Nguyễn Khánh Linh.
Dù cho Ngọc Thắng có ghét bỏ cô như thế nào thì cô vẫn luôn vỗ nhè nhẹ vào phía sau lưng hắn, còn dặn người giúp việc nấu canh giải rượu cho Ngọc Thắng.
A, tối nay có phải là đã uống quá say rồi không?
Nếu không thì sao hắn lại nghĩ tới người phụ nữ đó chứ?
Đúng, chắc chắn là hắn đã uống say rồi…
Nhất định là như vậy…
Nguyễn Khánh Linh sau năm năm kết hôn đã trả lại tự do cho Ngọc Thắng.
Cô từng nói vì yêu hắn nên mới muốn nhìn thấy thế giới này, muốn nhìn thấy hắn. Hiện tại, cô chưa từng nhận được tình yêu của Ngọc Thắng. Thứ mà cô nhận được chỉ là sự ghét bỏ. Vậy thì, thế giới này đối với cô mà nói chẳng còn ý nghĩa gì nữa…
Cô chẳng muốn gặp ai, chẳng muốn nhìn thấy ai cả…
Sự ra đi của cô giống như là một giọt nước rơi vào biển lớn, chẳng hề rung động lấy nửa phần trong thế giới của Ngọc Thắng.
Ngọc Thắng vẫn sống một cách tự tại như cũ. Đi làm, tan làm, đi bar.
Siêu xe, hội tiệc… Tất cả những thứ mà giới thượng lưu có thì hắn đều có.
Cuộc sống này thật tốt biết mấy. Nơi đâu cũng chứa đựng mùi vị của sự tự do. Nơi đây chẳng còn là cái lồng mà hắn chán ghét nữa rồi. Ngọc Thắng không cần phải nhìn thấy khuôn mặt vĩnh viễn tỏ ra vô tội của Nguyễn Khánh Linh. Và hắn, cũng không cần phải nghĩ đủ cách tra tấn cô nữa.
…
Tuần thứ hai từ sau khi Nguyễn Khánh Linh rời đi, Ngọc Thắng đã tham gia một buổi họp lớp.
Từ trước tời giờ hắn không hề có hứng thú với những buổi họp lớp. Nhưng Trương Bắc Bắc, một người bạn chí cốt trước đây đã gọi điện thoại mời hắn, muốn hắn nể tình mà tham gia.
Ngọc Thắng đã tham gia buổi họp đó. Một mình hắn đến chỗ hẹn, không nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Khánh Linh ở bên cạnh.
Đám bạn học đều biết hắn cưới đàn em lớp dưới Nguyễn Khánh Linh, vì cuộc hôn nhân đó long trọng tới mức chấn động cả thành phố A.
Trương Bắc Bắc vẫn chưa biết việc hắn ly hôn liền lôi hắn tới, vỗ vai hỏi: “Ngọc Thắng, cậu thật nhạt nhẽo quá đấy. Cưới mất hoa khôi của trường chúng ta, cưới đi mất em gái tình nhân trong mộng của tất cả mọi người mà khi tới lại không dẫn theo cô ấy cùng đến à? Sợ bọn tôi nhìn thấy cô ấy phải không?”
Ngọc Thắng nâng chén rượu lên, giọng điệu rất thản nhiên: “Bọn tôi ly hôn rồi, hai tuần trước.”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Lúc đó, trong trường ai mà chẳng biết Nguyễn Khánh Linh thích Ngọc Thắng đến thế nào chứ? Chỉ có một mình Ngọc Thắng ngốc nghếch là không biết mà thôi.
Vài bạn học nữ xì xào bàn tán: “Sao lại ly hôn thế?”
“Đúng vậy, Nguyễn Khánh Linh là người tốt như vậy cơ mà…”
“Đúng đấy. Lúc đó, khi anh Thắng đi nước ngoài, Linh đã khóc như chết đi sống lại vậy. À đúng rồi, lúc đó cô ấy có thói quen gấp hạc. Sau khi anh Thắng rời đi, ngày nào cô ấy cũng gấp hạc cho anh, không biết anh có nhận được những con hạc giấy của cô ấy không?”
Lông mày của Ngọc Thắng khẽ nhúc nhích.
Nguyễn Khánh Linh gấp hạc vì hắn khi hắn ra nước ngoài? Sao Ngọc Thắng lại không biết nhỉ?
Lúc trước hắn có nhận được hạc giấy mà An Nhàn tặng hắn, một ngàn chín trăm chín mươi chín con.
Còn hạc giấy của Nguyễn Khánh Linh thì hắn không hề nhận được. Đương nhiên Ngọc Thắng cũng không muốn nhận hạc giấy mà cô tự tay gấp vì hắn cảm thấy buồn nôn.
Ngọc Thắng hừ một tiếng lạnh lùng khi nghe thấy những tin tức nho nhỏ như thế.
Hiện tại, hắn thật chẳng muốn nhắc tới, chẳng muốn nghe thấy cái tên Nguyễn Khánh Linh này.
Hắn nâng chén rượu lên uống một ngụm. Rượu đêm nay sao mà lại đắng đến thế?
Trong buổi họp lớp, Ngọc Thắng lại uống say. Khả năng kiềm chế của con người hắn trước giờ rất mạnh, ở bất cứ cuộc hội họp nào hắn cũng sẽ không uống quá nhiều. Nhưng lần này, thậm chí không có ai mời rượu thì hắn vẫn tự mình uống say…
Tài xế đưa hắn về nhà.
Một ngôi nhà to như vậy mà chỉ có một mình hắn vịn vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo đến choáng váng…
Trước đây, mỗi lần hắn uống say đều có người ở bên cạnh đỡ hắn, đó luôn luôn là Nguyễn Khánh Linh.
Dù cho Ngọc Thắng có ghét bỏ cô như thế nào thì cô vẫn luôn vỗ nhè nhẹ vào phía sau lưng hắn, còn dặn người giúp việc nấu canh giải rượu cho Ngọc Thắng.
A, tối nay có phải là đã uống quá say rồi không?
Nếu không thì sao hắn lại nghĩ tới người phụ nữ đó chứ?
Đúng, chắc chắn là hắn đã uống say rồi…
Nhất định là như vậy…
Bình luận facebook