Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 7 TỜ ĐƠN LY HÔN KỲ LẠ
CHƯƠNG 7: TỜ ĐƠN LY HÔN KỲ LẠ
Sau ngày hôm đó, đúng là Nguyễn Khánh Linh đã biến mất thật, biệt tăm không rõ tung tích.
Như thể cô chưa từng đến với thế giới này vậy.
Tháng ngày về sau của Ngọc Thắng vẫn trải qua như bình thường. Chỉ có điều, những bộ quần áo được phối hợp và gấp ngay ngắn sẽ không còn xuất hiện trên đầu giường vào buổi sáng nữa. Trong nhà tắm cũng sẽ không xuất hiện chiếc bàn chải được bôi sẵn kem đánh răng, chiếc cốc được rót sẵn nước súc miệng. Bàn ăn sáng sẽ chẳng còn những đĩa bánh bao nóng hổi, hay trang báo được gập sẵn…
Ngoài những điều đó ra thì bao thứ khác chẳng có thay đổi gì.
Đối với Ngọc Thắng mà nói những điều đó vốn chẳng có gì quan trọng. Đó chỉ là những việc Nguyễn Khánh Linh muốn làm để chuộc tội. Mấy việc vô ích như thế, hắn không cần…
Không có những điều đó cuộc sống của hắn, ngược lại, càng thêm đơn giản.
Ngày thứ ba, khi Ngọc Thắng đang xem tài liệu ở trong phòng thì có một luật sư tới tìm hắn.
Người tới là luật sư riêng của Nguyễn Khánh Linh, người ủy thác chính là Nguyễn Khánh Linh.
Vị luật sư đơn giản chỉ đưa cho hắn một tờ đơn ly hôn. Trên tờ đơn ly hôn viết rất rõ ràng, rằng toàn bộ tài sản sau khi li hôn sẽ thuộc về Ngọc Thắng. Nguyễn Khánh Linh ra đi tay trắng, cô không cần gì cả.
Nhưng có một yêu cầu duy nhất. Đó là mười tháng sau cô muốn Ngọc Thắng tới gặp cô vô điều kiện. Nguyễn Khánh Linh có một món đồ quan trọng cần trả lại cho hắn. Nếu như hắn không thể làm được điều này thì tờ đơn ly hôn này sẽ không có hiệu lực.
Nguyễn Khánh Linh đã ký tên trên đó.
Ngọc Thắng nhìn vào tờ đơn ly hôn. Những biểu hiện kích động trên khuôn mặt hắn rất ít, hắn luôn lạnh lùng đối với Nguyễn Khánh Linh như vậy.
Người phụ nữ này lại không cần tài sản sao? Còn việc mười tháng sau muốn hắn gặp mặt cô lại là vì ý đồ gì đây?
Ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Thắng vô cùng sắc bén.
Hắn cầm bút lên, ký tên mà chẳng hề do dự.
Lúc kết hôn, của hồi môn của nhà Nguyễn Khánh Linh là hai mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Nguyễn. Bây giờ, hai mươi phần trăm cổ phần này đã là của hắn…
Lúc đó, nhà họ Nguyễn tàn nhẫn với An Nhàn như vậy, cô ấy chết rồi mà vẫn còn muốn lấy bằng được đôi giác mạc. Tốt, hai mươi phần trăm cổ phần này coi như là sự bồi thường của nhà họ Nguyễn đối với An Nhàn. Hắn sẽ nhận thay cho An Nhàn.
Còn người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh thì lần này là do cô ta muốn rời đi. Được thôi, đã muốn bỏ đi thì đi đi… Tốt nhất là vĩnh viễn đừng gặp lại nữa.
Nhưng mà trong đơn ly hôn đã ký tên, điều kiện mười tháng sau hắn vẫn phải đi gặp cô một lần.
Rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì?
Sự lạnh lùng của Ngọc Thắng khiến ngay cả vị luật sư cũng cảm thấy kinh ngạc, đây là vợ chồng sao?
Ký tên ly hôn mà hắn chẳng hề nói đôi ba câu. Thậm chí, không cả hỏi đương sự đang ở đâu, cũng chẳng hỏi đương sự ra đi tay không thì sau đó sống như thế nào mà trực tiếp ký tên vào tờ đơn ly hôn. Giống như hắn đang coi vợ mình như túi rác mà ném ra bên ngoài vậy.
Người đàn ông này lòng dạ thật quá sắt đá.
Luật sư chỉ là luật sư, cô cũng chẳng thể nói gì nhiều, chỉ nói với Ngọc Thắng rằng: “Ngài Thắng, mười tháng sau tôi sẽ thông báo cho ngài đi gặp cô ấy. Tới lúc đó hi vọng ngài có thể thực hiện theo giao ước.”
Ngọc Thắng ngẩng cằm lên, bỗng nhiên hỏi một câu đầy lạnh lùng: “Không thể không gặp à? Điều khoản này nhất định phải tồn tại sao?”
Luật sư sửng sốt giật mình.
Bỗng nhiên cô ta hiểu ra những lời nói mà Nguyễn Khánh Linh đã nói khi tìm cô ta soạn ra tờ đơn ly hôn này. Lúc đó, trong mắt Nguyễn Khánh Linh tràn đầy nỗi tuyệt vọng, cô ấy nói: “Cuộc hôn nhân của tôi chỉ là một chuyện cười mà thôi. Chồng tôi chưa bao giờ yêu tôi, chưa từng. Đối với anh ấy việc ly hôn chỉ là một sự giải thoát. Tôi nghĩ, anh ấy sẽ ký tên một cách rất sảng khoái. Còn về điều kiện mười tháng sau gặp mặt, tôi nghĩ… chắc chắn anh ấy sẽ không muốn. Nhưng tôi chẳng có cách nào khác, mười tháng sau, tôi nhất định phải gặp anh ấy…”
Nguyễn Khánh Linh nói đúng. Quả nhiên Ngọc Thắng không muốn có điều khoản đó.
Gặp mặt một cái mà hắn cũng không chịu… Chắc chắn trái tim của người đàn ông này được làm bằng sắt rồi.
Luật sư lắc đầu, nói với Ngọc Thắng một cách khẳng định: “Không được, chỉ khi anh đi gặp đương sự của tôi thì tờ đơn ly hôn này mới có hiệu lực.”
Ngọc Thắng nhướn mày rồi phun ra một chữ lạnh nhạt: “Được.”
Sau ngày hôm đó, đúng là Nguyễn Khánh Linh đã biến mất thật, biệt tăm không rõ tung tích.
Như thể cô chưa từng đến với thế giới này vậy.
Tháng ngày về sau của Ngọc Thắng vẫn trải qua như bình thường. Chỉ có điều, những bộ quần áo được phối hợp và gấp ngay ngắn sẽ không còn xuất hiện trên đầu giường vào buổi sáng nữa. Trong nhà tắm cũng sẽ không xuất hiện chiếc bàn chải được bôi sẵn kem đánh răng, chiếc cốc được rót sẵn nước súc miệng. Bàn ăn sáng sẽ chẳng còn những đĩa bánh bao nóng hổi, hay trang báo được gập sẵn…
Ngoài những điều đó ra thì bao thứ khác chẳng có thay đổi gì.
Đối với Ngọc Thắng mà nói những điều đó vốn chẳng có gì quan trọng. Đó chỉ là những việc Nguyễn Khánh Linh muốn làm để chuộc tội. Mấy việc vô ích như thế, hắn không cần…
Không có những điều đó cuộc sống của hắn, ngược lại, càng thêm đơn giản.
Ngày thứ ba, khi Ngọc Thắng đang xem tài liệu ở trong phòng thì có một luật sư tới tìm hắn.
Người tới là luật sư riêng của Nguyễn Khánh Linh, người ủy thác chính là Nguyễn Khánh Linh.
Vị luật sư đơn giản chỉ đưa cho hắn một tờ đơn ly hôn. Trên tờ đơn ly hôn viết rất rõ ràng, rằng toàn bộ tài sản sau khi li hôn sẽ thuộc về Ngọc Thắng. Nguyễn Khánh Linh ra đi tay trắng, cô không cần gì cả.
Nhưng có một yêu cầu duy nhất. Đó là mười tháng sau cô muốn Ngọc Thắng tới gặp cô vô điều kiện. Nguyễn Khánh Linh có một món đồ quan trọng cần trả lại cho hắn. Nếu như hắn không thể làm được điều này thì tờ đơn ly hôn này sẽ không có hiệu lực.
Nguyễn Khánh Linh đã ký tên trên đó.
Ngọc Thắng nhìn vào tờ đơn ly hôn. Những biểu hiện kích động trên khuôn mặt hắn rất ít, hắn luôn lạnh lùng đối với Nguyễn Khánh Linh như vậy.
Người phụ nữ này lại không cần tài sản sao? Còn việc mười tháng sau muốn hắn gặp mặt cô lại là vì ý đồ gì đây?
Ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Thắng vô cùng sắc bén.
Hắn cầm bút lên, ký tên mà chẳng hề do dự.
Lúc kết hôn, của hồi môn của nhà Nguyễn Khánh Linh là hai mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Nguyễn. Bây giờ, hai mươi phần trăm cổ phần này đã là của hắn…
Lúc đó, nhà họ Nguyễn tàn nhẫn với An Nhàn như vậy, cô ấy chết rồi mà vẫn còn muốn lấy bằng được đôi giác mạc. Tốt, hai mươi phần trăm cổ phần này coi như là sự bồi thường của nhà họ Nguyễn đối với An Nhàn. Hắn sẽ nhận thay cho An Nhàn.
Còn người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh thì lần này là do cô ta muốn rời đi. Được thôi, đã muốn bỏ đi thì đi đi… Tốt nhất là vĩnh viễn đừng gặp lại nữa.
Nhưng mà trong đơn ly hôn đã ký tên, điều kiện mười tháng sau hắn vẫn phải đi gặp cô một lần.
Rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì?
Sự lạnh lùng của Ngọc Thắng khiến ngay cả vị luật sư cũng cảm thấy kinh ngạc, đây là vợ chồng sao?
Ký tên ly hôn mà hắn chẳng hề nói đôi ba câu. Thậm chí, không cả hỏi đương sự đang ở đâu, cũng chẳng hỏi đương sự ra đi tay không thì sau đó sống như thế nào mà trực tiếp ký tên vào tờ đơn ly hôn. Giống như hắn đang coi vợ mình như túi rác mà ném ra bên ngoài vậy.
Người đàn ông này lòng dạ thật quá sắt đá.
Luật sư chỉ là luật sư, cô cũng chẳng thể nói gì nhiều, chỉ nói với Ngọc Thắng rằng: “Ngài Thắng, mười tháng sau tôi sẽ thông báo cho ngài đi gặp cô ấy. Tới lúc đó hi vọng ngài có thể thực hiện theo giao ước.”
Ngọc Thắng ngẩng cằm lên, bỗng nhiên hỏi một câu đầy lạnh lùng: “Không thể không gặp à? Điều khoản này nhất định phải tồn tại sao?”
Luật sư sửng sốt giật mình.
Bỗng nhiên cô ta hiểu ra những lời nói mà Nguyễn Khánh Linh đã nói khi tìm cô ta soạn ra tờ đơn ly hôn này. Lúc đó, trong mắt Nguyễn Khánh Linh tràn đầy nỗi tuyệt vọng, cô ấy nói: “Cuộc hôn nhân của tôi chỉ là một chuyện cười mà thôi. Chồng tôi chưa bao giờ yêu tôi, chưa từng. Đối với anh ấy việc ly hôn chỉ là một sự giải thoát. Tôi nghĩ, anh ấy sẽ ký tên một cách rất sảng khoái. Còn về điều kiện mười tháng sau gặp mặt, tôi nghĩ… chắc chắn anh ấy sẽ không muốn. Nhưng tôi chẳng có cách nào khác, mười tháng sau, tôi nhất định phải gặp anh ấy…”
Nguyễn Khánh Linh nói đúng. Quả nhiên Ngọc Thắng không muốn có điều khoản đó.
Gặp mặt một cái mà hắn cũng không chịu… Chắc chắn trái tim của người đàn ông này được làm bằng sắt rồi.
Luật sư lắc đầu, nói với Ngọc Thắng một cách khẳng định: “Không được, chỉ khi anh đi gặp đương sự của tôi thì tờ đơn ly hôn này mới có hiệu lực.”
Ngọc Thắng nhướn mày rồi phun ra một chữ lạnh nhạt: “Được.”
Bình luận facebook